Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 142: Sự thật được đưa ra ánh sáng

Chương 142: Sự thật bị chôn vùi bao nhiêu năm cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng

---

"Không nói?"

"Người đâu, lôi Lưu Sung vào đây cho ta." 

Khi Lưu Sung được đưa tới, một mùi máu nồng nặc phả vào mặt. 

Phó Ninh Dung không thể kiểm soát muốn nôn mửa, Tạ Du lấy nước đút cho nàng, đỡ nàng chậm rãi ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, lúc này cảm giác ghê tởm trong dạ dày mới giảm đi một chút. 

Hơi thở thoi thóp, lính canh ra tay không thương tiếc, Lưu Sung da tróc thịt bong dưới những dụng cụ tra tấn, trên người không có chỗ nào lành lặn nhưng miệng vẫn ngậm chặt, không nói một từ. 

Nhưng vào lúc này, khi ông ta bị đưa đến nhà tù nơi Phùng Cung Tân bị giam giữ, nhìn Phùng Cung Tân cũng đang bị trói trước mặt mình, ông ta đột nhiên vùng dậy, vùng vẫy dữ dội bằng chút sức lực cuối cùng như thể đã bị dồn vào bước đường cùng, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế: "Tại sao lại liên lụy đến người vô tội? Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" 

Hoàn toàn khác so với trước đây.

Phản ứng của ông ta giống như sợ rằng người khác sẽ không nhìn ra mối quan hệ của bọn họ. 

"Người vô tội? Ha?" Tạ Du khoanh tay đứng trước mặt Phó Ninh Dung, ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng cha con tình nghĩa, "Nếu lão ta là người vô tội, thì tất cả kẻ ác trên đời này cũng có thể trở thành người tốt hết rồi." 

Sẽ luôn có người ghi nhớ chuyện xấu mà người khác đã làm, tất cả những người có liên quan đến vụ việc đã được tìm thấy và đưa trở về. 

Đúng như họ đoán, người ta xác nhận rằng Phùng Cung Tân và Lưu Sung chính là cha con. 

Lão Phùng có một mối tình vụng trộm với mẹ ruột của Lưu Sung, nhưng bị gia đình ngăn cản vì môn không đăng hộ không đối, bất đắc dĩ phải kết hôn với một tiểu thư gia đình khác. Kể từ đó, địa vị của Phùng Cung Tân ngày càng cao, lão đi tìm người xưa sau khi đã vững chãi ở vị trí của mình, nhưng người đó đã mất từ lâu. 

Nhưng sự cố gắng đã được đền đáp, lão vô tình biết được mình vẫn còn một đứa con lưu lạc đang sống trên đời. Đứa trẻ này đã làm việc trong Lưu phủ từ khi còn nhỏ, vẫn được gọi là Lưu Sung kể từ lúc đó. 

Quyền thế có đủ, nhưng những thứ đã mất đi sẽ không bao giờ quay trở lại. Sau khi Phùng Cung Tân tìm thấy Lưu Sung, lão ta đối xử rất tốt với con trai, bù đắp mọi thua thiệt mà con trai đã phải chịu. 

Phó Ninh Dung móc ngón tay Tạ Du, từ phía sau hắn đi tới. 

Ý là nàng muốn tự mình giải quyết chuyện này. 

Tạ Du gật đầu và rút tay lại, coi như ngầm đồng ý. 

Chống lại mùi máu tanh, nàng bước lên phía trước, liếc nhìn Lưu Sung và Phùng Cung Tân một lượt, ánh mắt nàng nhẹ nhàng nhưng lại như đục khoét vào vết thương đang đẫm máu của họ, tàn nhẫn vạch trần mối quan hệ giấu giếm bấy lâu nay giữa hai người: "Phùng đại nhân là một người cha tốt." 

"Thà rằng để người khác gánh tội thay Lưu đại nhân, còn hơn để ông ta phải chịu bất cứ một chút thiệt thòi nào." 

Lời nói đầy mỉa mai. 

Cũng may là thời gian đã trôi qua lâu, lâu đến nỗi nỗi đau đã phần nào phai nhạt, nếu không nàng sẽ không thể dễ dàng vạch trần vết sẹo đã chôn giấu trong đáy lòng từng ấy năm. 

Cuối cùng vẫn phải có người làm vật tế thần. Vị quan nhận tội cho Lưu Sung là cha ruột của Phó Ninh Dung. 

Năm đó khi tên tội phạm chủ chốt bị áp giải, rõ ràng là Lưu Sung bởi vì tham tiền tài mà tự ý thả người, nhưng vì Phùng Cung Tân bao che Lưu Sung, lão ta đổ hết lỗi lầm lên người cha Ninh, một người không có quan hệ, không có chống lưng vào thời điểm đó. 

Bên trong lao ngục, đó là một đoạn thời gian mù mịt và tăm tối. 

Những tên cai ngục lạm quyền, không chỉ coi thường và xúc phạm cha Ninh mà còn khăng khăng buộc ông phải thú nhận tội lỗi của mình. 

Tội gì? Ông ấy không hề có tội. hltm

Làm việc chăm chỉ không được báo đáp cũng không sao, nhưng tại sao ngay cả sự tôn trọng cơ bản nhất cũng không thể nhận được? 

Quan trên đang thúc giục chuyện này, mọi chuyện vẫn phải đi đến hồi kết. 

Không phải tất cả những người tốt đều sẽ nhận được kết cục tốt, sự tình lúc đó không được giải quyết ổn thỏa, cuối cùng, việc cha Ninh "tự sát vì sợ tội" đã đặt dấu chấm hết cho câu chuyện này.

Lão ta hy vọng có thể giúp con mình thoát tội, nhưng tại sao lại kéo một quan vô tội khác xuống nước? Hành động này không chỉ hủy hoại một quan trung thành với dân, mà còn hủy hoại cả một gia đình hạnh phúc. 

Hai kẻ trước mặt nàng chính là hung thủ gây ra bi kịch diệt vong gia đình nàng. 

Không thể vì bọn họ mà chỉ có một người chịu oan khuất, Phó Ninh Dung không có lòng khoan dung đối với bọn họ, theo lẽ công bằng và thực thi pháp luật hiện hành: "Phùng Cung Tân, Lưu Sung, các ngươi có chịu nhận tội không?" 

Nhân chứng và vật chứng có đủ. 

Gieo nhân nào thì tự mình gặt quả nấy. 

Cúi đầu thở dài một hơi, có vẻ như Phùng Cung Tân cũng hối hận về quá khứ, giành trước Lưu Sưng một bước: "Ta thừa nhận." 

Chân tướng được vạch trần. 

Sự thật đã bị chôn vùi bao nhiêu năm cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng, Phó Ninh Dung đã thành công rửa tội cho cha mình. 

Tuy hơi muộn, nhưng tóm lại nó vẫn tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com