Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 005. Bánh Mì Kẹp Thịt Trắng

Nói thật lòng, Tạ Thâm phải thừa nhận rằng ban đầu anh chỉ thấy Kỷ Gia Phù quen mắt. Anh vốn rất kém trong việc ghi nhớ khuôn mặt, mới nhậm chức chưa đầy nửa tháng mà khi chọn người trả lời câu hỏi vẫn phải lén nhìn danh sách. Kết quả là mặt không khớp với tên, nhưng danh sách tên thì anh lại đọc vanh vách.

Chỉ khi nhóm giáo viên cùng nhau trò chuyện, anh mới vô tình nghe các giáo viên lớn tuổi nhắc đến: "Ôi, cái Kỷ Gia Phù lớp Một ấy à, cô bé sinh ra đã đẹp, đang học biểu diễn phải không? Tôi thấy nhé, sau này không chừng có thể vào giới giải trí làm minh tinh đấy."

Nghe vậy, anh cau mày, hồi tưởng nửa ngày mới nhớ ra. Cô bé ấy có bài chính tả mà lúc nào cũng bị anh gạch một dấu X đỏ tươi, hình như luôn sai ở từ thứ tư của dòng thứ hai. Cô bé có cái tên sau đó là một quả anh đào và một chuỗi cuống anh đào hình số "90", đúng là rất xinh.

Ngày khai giảng năm nay, thành phố phương Nam này lại bất ngờ đón tuyết. Thông thường giờ này đã bắt đầu những cơn mưa xuân lất phất rồi. Anh thấy hầu hết học sinh vẫn mặc áo khoác bông màu xám đen, nối tiếp nhau thành một biển đêm. Chiếc áo khoác đen của anh dù có đẹp đẽ, phẳng phiu đến mấy cũng hòa vào đó như một giọt mực, trộn lẫn đến nỗi không ai nhận ra đó là loại màu đen nào mà anh đã tỉ mỉ chọn lựa.

"Thầy Tạ... thầy Tạ!" Một giọng con gái trong trẻo vang lên phía sau. Anh dừng bước quay đầu lại, liền thấy Kỷ Gia Phù mặc chiếc áo khoác trắng, thân hình nhỏ nhắn được bọc gọn trong lớp áo mềm mại như một cái bánh mì nhỏ xinh.

Khuôn mặt cô bé vốn đã nhỏ nhắn, được viền bởi lớp lông trắng muốt của mũ trùm đầu càng thêm trong sáng, tinh xảo, khiến đôi mắt hạnh nhân ấy long lanh đa tình. Chóp mũi cô bé lạnh đến hơi ửng đỏ, như một nụ hôn phớt trên nền tuyết trắng, giống hệt một nàng hồ tiên tinh nghịch. Cô bé linh hoạt đến mức chỉ cần thổi một hơi là có thể tạo thành làn sương tinh tú.

Cô bé cười rộ lên càng giống hồ ly, giọng nói như tiếng quả vải bị bóc vỏ giòn tan: "Thầy Tạ chào thầy ạ."

"À," Tạ Thâm nhận ra cô bé quả nhiên đã tô son môi không đúng nội quy trường học. Đôi môi ấy mỗi khi nói chuyện như phả ra làn sương hoa hồng. Anh nhớ lại một chút: "Kỷ Gia Phù, trước đây em học trực tuyến có bỏ lỡ điểm danh không đấy?"

Kỷ Gia Phù không ngờ Tạ Thâm lại "đâm thẳng" vào chỗ yếu của mình ngay câu đầu tiên trong ngày khai giảng. Cô bé ngượng ngùng đánh trống lảng: "Thưa thầy, học kỳ này em không có lịch diễn, sẽ ở trường học tập ạ."

Tạ Thâm cho rằng đây là chuyện bình thường nhất, dù sao cũng đã là giai đoạn cuối cấp ba rồi. Anh tiếp tục bước đi, không nhìn cô bé đang vội vã chạy theo. "Vậy học kỳ này bài chính tả sẽ không phải lúc nào cũng được 90 điểm chứ?"

Kỷ Gia Phù bỗng dưng căng thẳng, sợ Tạ Thâm phát hiện thủ thuật vụng về cố tình làm sai bài chính tả để anh chú ý đến mình. Tay cô bé siết chặt trong ống tay áo dày dặn: "À, em sẽ cố gắng ạ."

Hai người đi cùng nhau một đoạn đường dài bất ngờ. Kỷ Gia Phù vốn nghĩ Tạ Thâm sẽ rẽ vào khu làm việc ở tầng 3 để vào văn phòng, nhưng anh vẫn im lặng đi đến tầng 4 mà không rời đi. Anh chỉ gật đầu chào lại những học sinh đi ngang qua: "Thầy Tạ chào thầy ạ," "Thầy Tạ lâu rồi không gặp ạ!"

"Đúng là xứng đáng với cái huy chương 'giáo viên được yêu thích nhất'," Kỷ Gia Phù lè lưỡi, thầm nghĩ ban đầu mình còn định "cày phiếu" cho anh ấy, kết quả số liệu tăng vọt đến mức cô bé chỉ có thể ngoan ngoãn tự bỏ một phiếu mỗi ngày.

"À, lời rồi lời rồi, được đi cùng thầy lâu như vậy."

*Các cậu chào hỏi thầy thì sao chứ, hôm nay tôi đã nói rất nhiều với thầy Tạ đấy – câu nói đầu tiên của học kỳ mới là dành cho tôi.*

Kỷ Gia Phù trong lòng có chút tự đắc, nhưng ngoài miệng vẫn giữ vẻ cẩn trọng: "Thầy ơi, thầy không vào văn phòng ạ..."

Tạ Thâm dừng bước, cúi đầu nhìn cô bé. Ánh mắt anh hiếm hoi mang theo chút kỳ lạ, nhưng lời nói ra vẫn thanh đạm: "Hôm nay lớp các em có tiết tiếng Anh đọc sớm," anh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, "Kỷ Gia Phù, em còn hai phút rưỡi nữa là đến muộn."

Kỷ Gia Phù tức khắc mặt đỏ bừng như tôm luộc, khuôn mặt được vòng lông trắng bao quanh rất giống một em bé gò má hồng hào trong tranh chúc Tết. Cô bé cúi đầu vội vã bước nhanh vào phòng học dưới ánh mắt của Tạ Thâm, đầu mũi chân đều nóng bừng.

Khoảnh khắc Tạ Thâm bước vào phòng học, đám học sinh vốn đang ồn ào bàn tán về kỳ nghỉ bỗng im bặt. Có lẽ họ cảm thấy tiếng động đó là một sự mạo phạm đối với anh, tất cả đều tự giác lấy sách giáo khoa ra.

Anh liếc nhìn, sĩ số đầy đủ, nàng hồ tiên trắng muốt Kỷ Gia Phù cũng biến thành một điểm nhỏ nhất không ai chú ý trên ghế, biến mất giữa hơn bốn mươi cái đầu. Anh nhẹ nhàng gõ một cái lên mặt bàn, đưa ra câu nói đầu tiên trong ngày khai giảng cho học sinh lớp Mười Hai: "Không còn bao lâu nữa là các em sẽ tham gia kỳ thi đại học rồi. Trong khoảng thời gian cuối cùng này, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng nhé."

Tiếng đáp lại "Cố gắng cố gắng" "Cảm ơn thầy" liền vang lên liên tiếp. Tạ Thâm thường nghĩ liệu có phải vì mình còn quá trẻ nên khoảng cách với học sinh mới tinh tế như vậy không. "Được rồi, đọc bài sớm đi," anh nói. Phòng học nhanh chóng trở lại sự tĩnh lặng đình trệ. "Năm phút trước khi đọc bài sớm kết thúc, chúng ta sẽ nghe viết."

Kỷ Gia Phù mở sách giáo khoa tiếng Anh trước mặt, thỉnh thoảng ngẩng đầu lén nhìn Tạ Thâm vài lần. Mấy từ vựng chi chít hoàn toàn không vào được đầu cô bé. Cô nghĩ, *Thầy Tạ mặc áo khoác đen cũng thật đẹp. Anh ấy nên mặc như vậy mà dẫm lên tuyết đi đến, đó sẽ là một cảnh đẹp mê mẩn biết bao... Không được không được, lỡ anh ấy bị lạnh thì sao.*

Cô  nghĩ đến đó mặt lại đỏ bừng, giấu điện thoại vào ngăn bàn, gửi tin nhắn cho Ammo: "Hôm nay em làm chuyện mất mặt lắm ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅." Cô bé cũng không biết mình khi nào mới từ bỏ thói quen dùng emoji.

Ammo dường như đang bận, lâu không hồi đáp. Cô  lật lại đoạn hội thoại trước đó của họ. Cô bé thẳng thắn nói yêu thầy giáo của mình, Ammo hồi âm là "Điều này dường như không tốt lắm."

Cô  mặc kệ anh ta. *Không tốt lắm ư? Tôi thấy chúng ta làm những chuyện này trên mạng còn không tốt lắm hơn nữa cơ.* Cô  sao lại không biết yêu Tạ Thâm là không tốt, là sai, là không được phép chứ? Nhưng giống như việc rõ ràng biết là chuyện xấu xa, phóng đãng mà vẫn giữ liên lạc với Ammo, cô  không thể dứt ra được.

May mắn là tình yêu và tình dục có khoảng cách đều không làm người ta tổn thương. Cô  chỉ có chút đau nhức thân thể, và đau nhức trong lòng thôi. Tuy nhiên, niềm vui vẫn chiếm phần nhiều hơn, những đau nhức này trước mắt niềm vui thì không đáng gọi là nguy hiểm.

Nghĩ vậy, cô  lại cố ý làm sai ở từ thứ tư của dòng thứ hai trong bài nghe viết, lúc bôi đen còn tự cho là thông minh vẽ một trái tim méo mó, cố tình che đi phần viết đúng.

"Hôm nay em làm chuyện mất mặt lắm ˃̣̣̥᷄⌓˂̣̣̥᷅."

Khi lớp trưởng chồng tập vở nghe viết lên cho Tạ Thâm, anh vừa hay nhìn thấy tin nhắn này. *Sao lại còn có biểu cảm ngây thơ như vậy, người hai mươi tuổi rồi mà vẫn muốn như trẻ con vẽ vời tâm trạng sao.*

Anh cất điện thoại vào túi, mở cuốn đầu tiên bắt đầu chấm bài. *Tiếng Anh sao lại có thể viết ấu trĩ như vậy, liếc mắt một cái là nhìn ra cái sai đó, dòng thứ hai, từ thứ tư.* Anh gạch X, khẽ khàng ghi "90" điểm.

Anh theo bản năng quay lại nhìn bìa, tên viết bằng chữ Hán cũng ngây ngô, vụng về. Kỷ Gia Phù, à, lại là cô bé.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com