Chương 1: Va chạm đầu ngày
📌 Lưu ý nhỏ xíu từ tác giả:
•fic này thỉnh thoảng sẽ có sự khác biệt giữa bản cũ và bản mới, vì mình có thói quen đọc lại rồi tiện tay chỉnh sửa (lược bớt, thêm ý, đổi chi tiết để mạch truyện hợp lý hơn).
•nếu bạn đã đọc trước đây và quay lại đọc lần nữa, hãy hủy lưu bản cũ rồi lưu lại để trải nghiệm phiên bản cập nhật mới nhất nha 💖
----
Trời vẫn chưa sáng hẳn.
Sương mỏng trôi lững lờ như làn khói ai vừa thở ra, quấn quanh mấy ngọn đèn đường vàng vọt. Mặt đường lát gạch xám lạnh và ẩm, những vệt nước mờ in dấu bánh xe tải vừa lăn qua, để lại tiếng nghiến trầm nặng, như ai đó đang cà móng tay lên nỗi mệt mỏi của thành phố.
Jungkook rùng mình. Gió đầu đông chui lọt vào khe cổ áo, lạnh đến mức khiến lưng cậu căng lên, từng sợi lông tơ dựng đứng. Cậu kéo cao chiếc khăn len, ghì sát vào cằm, cố giữ chút hơi ấm đang tản dần. Trong tay, túi bánh mì vẫn còn nóng mùi bơ, mùi sữa và hơi ngọt của bột lúa mì tươi như trêu ngươi dạ dày rỗng suốt từ tối qua.
Lưỡi cậu khẽ liếm môi. Ừ thì… có muốn cắn một miếng ngay bây giờ cũng được, nhưng mà nghĩ tới cảnh ngồi ăn trước quầy, để hơi bánh mới ra lò quyện cùng hơi thở buổi sáng… nó ngon gấp đôi.
Bàn tay còn lại đút sâu vào túi áo, ngón tay chạm vào mảnh giấy nhăn nhúm trong đó tin nhắn viết vội từ tối qua, chữ nguệch ngoạc, vài câu thôi mà vẫn khiến cậu mất ngủ cả đêm.
Hôm nay là ca sáng. Cậu phải tới sớm. Nếu trễ, quản lý sẽ lại thả ánh mắt sắc như dao lướt qua người, kiểu nhìn không cần nói lời nào mà vẫn khiến sống lưng lạnh hơn cả gió.
Jungkook vẫn bước chậm, như cố kéo dài cái khoảng thời gian mình được ở trong sương mù, trong yên lặng, trước khi đèn sáng và mùi cà phê pha loãng hòa vào tiếng người gọi nhau, trước khi phải giả vờ như chẳng có gì đang quấy rối tâm trí mình từ đêm qua. Chỉ còn hai góc nữa là tới cửa hàng nhưng…
RẦM!
Âm thanh khô, nặng, như một cú đấm thẳng vào mặt buổi sớm còn đang say ngủ. Jungkook loạng choạng, thân người chúi về trước, hai chân luống cuống tìm điểm bám. Cậu cảm nhận rõ ràng ngực mình áp vào một bề mặt cứng, rắn chắc, có hơi ấm xuyên qua lớp áo lạnh buốt thứ hơi ấm khiến đầu óc cậu tê đi một nhịp.
Túi bánh mì tuột khỏi tay, rơi bịch xuống nền gạch ẩm, lăn vài vòng yếu ớt rồi nằm chỏng chơ. Những ổ bánh phồng lên rồi xẹp xuống như trêu ngươi, y hệt cảm giác bụng cậu lúc này: hụt hẫng, trống rỗng, xen lẫn chút xấu hổ nghẹn lại ở cổ họng.
Tim đập dồn dập, không phải chỉ vì cú va, mà còn vì cái cảm giác áp sát vừa rồi… mùi xà phòng dịu, lẫn hơi thuốc thoảng qua, trượt dọc theo sống mũi cậu, khiến ngực thắt lại.
"… A… em… xin lỗi…"
Giọng cậu khàn nhẹ, như bị hơi lạnh và tim đập nhanh siết nghẹt. Jungkook cúi đầu thật sâu, gáy nóng ran, tai đỏ bừng đến mức gió lùa qua cũng thấy rát. Cậu không dám ngẩng lên. Cảm giác như nếu đối diện lúc này, cậu sẽ lỡ nhìn lâu hơn mức cần thiết… và rồi bị bắt gặp.
Cái thứ cậu vừa va vào không, là người vẫn đứng sừng sững, im lặng. Vững chãi đến mức khiến cậu có cảm giác mình vừa lao thẳng vào một bức tường biết thở. Một bức tường nóng, cao, và nguy hiểm theo cách rất bản năng.
Trước mặt cậu, một người đàn ông cao lớn đang đứng thẳng, mái tóc đen ẩm lòa xòa phủ trán, vài giọt mồ hôi còn đọng lại trên thái dương. Gương mặt hắn sắc lạnh, đường nét rõ ràng như tạc. Đôi mắt tối lại dưới hàng mi đen, sâu hoắm và lặng lẽ, như thể đang… nhìn xuyên qua cậu.
Không giận dữ, cũng không hẳn.
Nhưng có gì đó khiến Jungkook chột dạ. Một thứ khí chất quá lạ. Quá… áp lực.
"Không có mắt?"
Chỉ ba chữ, nhưng giọng trầm khàn của người lạ khiến Jungkook lạnh cả sống lưng. Hắn không gắt gỏng. Không thô bạo. Nhưng giọng điệu ấy bình thản, lạnh tanh lại khiến người khác cảm thấy như bị buộc phải xin lỗi từ tận đáy lòng.
"Em… thật sự không cố ý…" Jungkook líu lưỡi, tay lóng ngóng cúi xuống nhặt túi bánh lên, phủi bụi trong vô thức.
Lúc ngẩng lên, ánh mắt cậu va phải ánh mắt hắn lần nữa một đôi mắt sâu, dài và trầm như đêm khuya chưa thức giấc. Trong khoảnh khắc đó, Jungkook ngỡ mình quên thở. Không phải vì sợ, mà là… một cảm giác khó tả. Lạnh. Nhưng lạ lùng thay, lại khiến cậu thấy muốn nhìn lâu hơn nữa.
Hắn chẳng nói thêm gì. Chỉ khẽ nhíu mày rồi lướt qua, để lại trong gió một mùi hương xà phòng dịu nhẹ pha lẫn mồ hôi thứ mùi vừa thật vừa hoang dã, khiến trái tim Jungkook hụt mất một nhịp. Cậu vẫn đứng yên đó, tay ôm túi bánh, mắt mở lớn nhìn theo bóng lưng kia. Gió lại thổi qua gáy. Lạnh thật, mà cậu thì… như bị giam trong một khoảnh khắc rất riêng.
Mãi đến khi bóng người khuất hẳn sau góc phố, Jungkook mới hít một hơi dài, siết lại túi bánh, rồi rảo bước nhanh hơn về phía cửa hàng.
Nhưng suốt cả buổi sáng hôm đó, cậu làm gì cũng không ra hồn. Cầm mã vạch mà quẹt nhầm giá. Đếm tiền thiếu cho khách. Thậm chí còn bị quản lý nhắc nhở đến ba lần chỉ vì cứ thẫn thờ nhìn chằm chằm vào tấm gương gắn trên kệ kem. Trong đầu cậu cứ quanh quẩn gương mặt kia. Đôi mắt kia. Giọng nói ấy khàn khàn, lạnh lạnh, nhưng cũng kỳ lạ… hấp dẫn. Mỗi lần nhớ lại, Jungkook lại đỏ mặt. Rồi tự vỗ vỗ má mình, như muốn làm cho tỉnh táo lại.
"Jeon Jungkook, tỉnh lại đi mày!" cậu lầm bầm khi đang xếp lon nước. "Người ta vừa mắng mày đấy. Có gì mà tim đập loạn lên thế hả…"
Chiều hôm đó, sau khi tan ca, Jungkook mới chợt nhận ra... chiếc bảng tên đính trên áo cậu đã biến mất. Cậu sờ lên ngực áo, rồi khựng người.
"Không phải rơi… lúc va vào hắn chứ?"
Ý nghĩ ấy khiến tim cậu thắt lại trong nỗi ngại ngùng khó tả. Lỡ đâu hắn nhặt được… Lỡ đâu hắn nhìn thấy tên cậu…? Nhưng ngay sau đó, cậu lại phì cười.
"Vớ vẩn thật. Lo chuyện không đâu."
Chắc chắn với gương mặt ấy, thần thái ấy, hắn chẳng rảnh mà bận tâm đến một tấm bảng tên nhỏ xíu. Hắn trông như kiểu người mà cả thế giới luôn xoay quanh những chuyện to lớn hơn.
Dù vậy, tối hôm đó, khi nằm dài trên giường, Jungkook vẫn lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Qua lớp rèm cửa, ánh đèn đường hắt nhẹ vào phòng, phủ lên má cậu một lớp sáng vàng mỏng. Jungkook áp má vào gối, ánh mắt mơ hồ.
"... Đẹp trai thật." Cậu khẽ lẩm bẩm, rồi vội kéo chăn trùm đầu.
Lần đầu tiên, chỉ qua một cú va chạm ngắn ngủi, lại có thể khiến tim cậu xao động cả ngày.
Người lạ ấy… không biết có bao giờ quay lại con phố sáng nay không?
Cậu chẳng dám mong gì. Nhưng... nếu có thể gặp lại lần nữa, cũng không tệ chút nào.
***
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com