_ 30 _
Thế là trên cổ Naib đeo thêm một băng vải đen, đủ lớn để che đi con mắt kinh khủng ấy, phong bế khả năng của nó.
Hoặc là chỉ anh nghĩ thế thôi. Bởi Hastur thấy anh làm vậy mà bình tĩnh lắm, không trách mắng gì. Thậm chí Thần còn có hứng thú buộc cái nơ nhỏ phía sau gáy Naib, kiểu cách phức tạp đến mức nếu muốn bỏ ra thì phải đi nhờ hoặc là trực tiếp cắt đứt.
Làm gì cũng liên quan tới Thần hết, chạy trời không khỏi nắng ấy.
Naib thở dài, bỏ thức ăn vào cặp lồng nhỏ cho Lily. Anh đã không qua đấy hai hôm rồi, mong là cô chưa bị đói đến chết.
...
"Lily ơi, em đâu rồi?"
Tiếng Naib gọi vọng cả khu nhà rộng lớn này, anh không muốn tìm tận nơi Lily ở nữa, tránh cô ném đồ đuổi anh. Có vẻ hơi tàn ác nhưng Naib nghĩ bây giờ cô cần anh hơn là ngược lại. Tất nhiên anh không đủ nhẫn tâm bỏ mặc cô, chỉ là cô nên biết sự giúp đỡ của anh không phải xuất phát từ mong muốn khai thác nguồn lợi gì.
Đơn giản chăm sóc một cô gái tội nghiệp rơi vào nghịch cảnh thôi. Lily càng hợp tác bao nhiêu thì Naib càng dễ dàng bấy nhiêu.
Nãy đứng ngay dưới bồn hoa mà kêu, vậy nên Naib phải nhìn quanh mới thấy Lily đang lấp ló phía sau cột đá to lớn được chạm khắc tinh xảo ở hàng lang.
Anh mỉm cười thân thiện, tiếp tục thuyết phục cô:
"Em đói rồi phải không? Anh có mang đồ ăn cho em này. Lại đây đi."
"Anh bỏ thuốc độc vào trong đó phải không?"
Lily biết Naib phát hiện ra mình thì vội nấp, nhưng vẫn nói vọng ra được.
"À... chắc là mỳ có hơi nhiều sốt cà chua và ớt cay."
Naib thành thật nói, sau đó sợ Lily hiểu nhầm mà giải thích.
"Đây là khẩu vị của anh, không có gì đáng lo đâu. Nếu em khó ăn thì chốc nữa nhặt ớt ra nhé..."
Để đói bụng mà ăn đồ cay nóng cũng khá dở đây. Nhưng Thần quyết định thực đơn hàng ngày mà, anh cũng không kén chọn lắm nên mặc kệ. Bây giờ cũng khó xử, mà liệu Thần có cố ý làm vậy không.
Dù Thần là đấng tối cao thật, nhưng đôi khi vẫn làm mấy cách xỏ xiên chọc quê anh. Chắc biết Naib mang đồ cho Lily nên phá rồi...
"Thật chứ?"
Lily có vẻ không để ý đến khẩu vị lắm, bụng của cô trống rỗng và đau quặn lên vì đói rồi, cô chưa bao giờ phải cực khổ như thế nên sợ hãi lắm.
"Thật mà, hay em muốn anh ăn trước?"
"Không, không. Của em."
Cô lao ra khỏi chỗ trốn để tới cạnh Naib, mắt nhìn cặp lồng trên tay anh, ngại ngùng chưa dám giật nhưng đã hiện rõ sự thèm thuồng rồi.
Naib để ý vậy nên không đưa cho Lily ngay mà vòng qua vườn sau một chút, nơi có bàn ghế (chắc để dùng cho buổi trà chiều), rồi đặt cặp lồng lên bàn.
"Đây, em cứ dùng bữa nhé. Anh sẽ không đứng cạnh đâu nên yên tâm."
Cô gái ngồi lên ghế, đúng là trong lòng vẫn cảnh giác với Naib lắm.
"Nửa tiếng nữa anh quay lại nhé?"
"...vâng."
"Ừ, chúc ngon miệng."
Naib nói rồi lập tức đi luôn, không tính làm phiền cô nữa, còn Lily thì hơi thất vọng dõi theo bóng lưng anh.
Thực ra Naib chỉ nghĩ là cô đang lo sợ mình thôi, chứ đâu biết cảm xúc con gái phức tạo kiểu như bên ngoài đuổi người ta đi nhưng trong tâm chính là muốn được ở cạnh dỗ dành, yêu chiều.
Lily cầm dĩa kim loại lạnh buốt, cuộn mỳ đưa lên miệng, đôi mắt đẹp ngập nước mắt. Sau đó cô vội vã lau đi rồi tự an ủi mình bằng cách ăn thật nhiều, đánh mất phong thái quý tộc cũng được, cô chỉ muốn lấp đầy sự hụt hẫng trong lòng.
Chốc nữa anh sẽ trở lại thôi, Naib sẽ về với cô mà...
...
Naib vẩn vơ bên ngoài, hết thử chống đẩy mấy lần lại đứng dậy vặn hông, lộn người xem xương cốt còn đủ mềm dẻo không. Thân thể anh hồi trước vi diệu lắm, xỏ xỉnh nào cũng vượt qua được, như con mèo ấy. Mà lâu rồi không phải sống thế nữa nên anh cũng chẳng biết mình còn sót lại khả năng gì hay toàn mọc thêm tính xấu.
Ây, khổ quá cũng kêu mà được chiều cũng kêu đó. Anh thừa nhận con người là sinh vật phức tạp đồng thời kèm theo ngu ngốc đến chết không chừa.
Liệu Thần có cảm thấy anh rất dở hơi không?
Có à?
Naib chống tay vào tâm mi, đột nhiên nghiêm túc suy nghĩ vấn đề chẳng quan trọng...
Thôi, quên đi. Chắc chắn là có, đối với thần Hastur thì tất cả nhân loại đều là loài ngu dốt.
Naib vào kiểm tra Lily, thấy cô ngồi lặng ở ghế, cặp lồng đã được thu lại gọn gàng. Naib đoán là cô ăn xong rồi, vui vẻ hỏi:
"Em no chưa? Có cần anh lấy thêm đồ không?"
"Anh..."- Lily đột nhiên gọi.
"Ừ, sao thế em?"
"Anh có phải con người không? Ý em là anh có được ba mẹ mình sinh ra không? Ahh, khoan đã, phải là nguồn gốc của anh từ đâu ra ạ?"
Lily rối loạn trình bày, bộ dáng xinh đẹp vừa lo lắng vừa khoa tay múa chân.
Naib cười nhăn nhó, mắc khổ vì con mắt vẫn chưa dứt nhỉ.
"Tất nhiên anh là con người bằng xương bằng thịt. Mẹ của anh là một phụ nữ tuyệt vời, nhưng bà cũng nhân loại bình thường thôi."
Naib trả lời thành thật, chỉ là không đủ thông tin lắm. Bởi còn một người 'cha' quyền năng ngày ngày đều ở cùng cơ...
"Thật sao?"
Lông mày Lily giãn ra, nét mặt cũng tươi sáng hơn.
Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, trở lại dò hỏi Naib:
"Nhưng tại sao hôm trước trên cổ anh là có... thứ ấy?"
Ngón tay chỉ thẳng vào nơi con mắt đã từng ngự trị, bây giờ là băng vải đen vây kín. Ai mà biết tự dưng nó tuột ra thì chuyện gì sẽ xảy ra.
"Hình xăm của anh, em thấy sợ nên anh che đi rồi. Haha..."
Tiếng Naib cười giả tạo, nhưng chỉ người quen mới biết anh đang nói láo thôi. Chứ Lily thì không phân biệt được.
Với cả cô cũng đã hiểu tình huống của mình rồi. Naib có thể đe dọa đến cô, nhưng anh ta là cọc gỗ duy nhất cứu cô khỏi cơn đuối nước. Lily dặn mình phải gắng sức bám vào, đừng ngu ngốc so sánh bôi bác gì. Bởi chỉ cần buông lỏng tay thôi, tính mạng quý giá của cô cũng chẳng đáng nửa phân trong dòng nước dữ.
Thần Hastur thích anh ta, không phải cô. Với vị trí mờ tịt, thậm chí còn không xác định được là nó thấp kém đến mức nào, Lily học được sự nhún nhường trước nghịch cảnh.
Cô làm thân với Naib một lần nữa. Cả hai lại tiếp tục lấy danh nghĩa là đồng loại mặc thân thiết ở cạnh nhau. Chỉ lòng mỗi người mới tự nhủ, sự tin tưởng thiếu hụt, bù đắp lại bởi rất nhiều vụ lợi cá nhân khác nhau.
Lily cần Naib để sống và trở về nhà.
Còn Naib, đơn giản là muốn có bạn chơi thôi. Hastur thật tốt nhưng sự toàn năng của Người khiến anh cảm thấy mình thất bại quá.
Naib không thích thế...
(Tbc)
______________
Chương này ngoo quá, tui cũng không hiểu làm sao luôn ák... 🥺
Cảm ơn mọi người đã tới đây, nếu thấy thích thì hãy tặng cho tui một sao nha.
╰(✿'⌣'✿)╯♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com