Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

41 - 45

[41]

Bạn cùng phòng cũng không phải mắc bệnh hiểm nghèo, hướng điều trị của bác sĩ mới cũng không khác mấy. Thuận theo tự nhiên, cứ để chảy ra hết, qua năm là ổn thôi.

Bác sĩ đề cử cho cậu một loại dụng cụ hút sữa.

Nhưng vấn đề là, trong quân không thể giấu được đồ chơi như vậy, nó còn thuộc loại tiết bị điện trái phép.

Bạn cùng phòng không phải người làm giá, đến mức này, cậu cũng biết nên lựa chọn thế nào...

Nếu như không phải Đại A ngăn cản, cậu còn định sang năm sẽ giải ngũ, bởi vì sử dụng thuốc ức chế thời gian dài cũng khiến cơ thể cậu bị ảnh hưởng phần nào.

Bây giờ cách giải quyết bày ra trước mặt, cậu cắn răng, quyết định cứ vậy mà liều một lần đi...

Vì vậy đêm hôm đó, Đại A bị che mắt, trói tay. Sau đó Bạn cùng phòng nói với anh là có thể rồi.

Lát sau, trong tiếng thở dốc của Bạn cùng phòng mang theo giận dữ và xấu hổ: Con mẹ nó, cậu liếm bậy bạ gì đó!

Đại A vô tội: Tôi không thấy đường mà, không biết chỗ nào. Tay cũng không dùng được.

Vì vậy bạn cùng phòng chỉ có thể tự nắm của mình, đưa lên...

[42]

Với tình huống của bạn cùng phòng, mỗi tuần đều cần giải quyết một lần.

Ban đầu cậu còn cho rằng, về sau quen dần sẽ không cảm thấy gì nữa. Ai mà ngờ hình như càng ngày lại càng nhạy cảm.

Lần trước bị đầu lưỡi của Đại A chạm vào, cậu tung một cước, Đại A nhỏ giọng: Tôi tưởng cậu đau, nên định...

Bạn cùng phòng hung dữ: Im ngay! Không cho dùng lưỡi.

Vì vậy Đại A bèn hút hút, Bạn cùng phòng không kiềm chế được phát ra tiếng rên.

Lúng túng quá chừng.

Tính ngày thì hôm nay lại đến lịch hút sữa.

Đại A thuần thục tự che mắt, Bạn cùng phòng lại bảo: Hôm nay không cần.

Đại A kéo miếng bịt mắt xuống, nghiêm túc hiếm thấy: Cậu lại uống thuốc ư?

Bạn cùng phòng lạnh lùng: Tôi dùng thuốc ức chế, cũng có tác dụng như vậy.

Đại A chưa kịp hoàn hồn: Không phải là không được uống thứ thuốc kia nữa ư?

Bạn cùng phòng nhàn nhạt liếc nhìn: Là kỳ phát tình. Tôi uống thuốc ức chế cho kỳ phát tình.

Đại A đột nhiên đỏ mặt, không biết nói gì nữa.

Đại A: Ừ, vậy, nếu không cần, tôi, tôi đi ăn cơm đây.

Bạn cùng phòng nhận ra được lý do sau câu nói này, sau khi anh ra khỏi phòng thì đóng cửa đánh ầm một tiếng.

[43]

Đại A thấy mình có một ít cảm xúc lạ với Bạn cùng phòng. Lúc thấy Bạn cùng phòng tim sẽ đập thật nhanh, Bạn cùng phòng bị thương anh sẽ tức giận và đau lòng. Nếu như hôm nào anh làm gì khiến Bạn cùng phòng vui, ví dụ như lấy canh nấm về, cậu sẽ híp mắt thỏa mãn, điều này cũng khiến Đại A đắc ý thật lâu.

Bạn cùng phòng không phải Omega hoàn mỹ như trong hình mẫu của anh, nhưng mà, có chút động lòng rồi.

Một hôm nào đó, Đại A có một bữa nghỉ trưa hiếm hoi bèn đánh một giấc, anh nằm mơ, thấy A Càng bế một đứa bé trong lòng, tay dắt theo một đứa khác.

A Càng cười dịu dàng: Bé con đáng yêu không?

Đại A ngây ngốc gật đầu.

A Càng lại cười: Đều không phải con anh.

Sau đó A Càng lẫn bé con đều biến mất. Thay vào đó là Bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng trừng mắt muốn anh đuổi theo: Anh không đuổi theo tôi, tôi sẽ không cần anh nữa.

Ở trong mơ, Đại A cười với cậu, gọi biệt danh của cậu, bạn cùng phòng chạy rất nhanh, anh cũng một đường đuổi theo. Cuối cùng bắt được người ta, ôm vào lòng, còn chưa kịp hôn, thì đã tỉnh mộng rồi.

Bạn cùng phòng vẻ mặt tò mò đang quan sát anh: Mơ cái gì mà cười suốt vậy?

Đột nhiên nhìn thấy cậu, Đại A không biết là thật hay mơ, nửa ngày sau mới ngơ ngác đáp: Tôi mơ thấy A Càng...

Một cái gối đập ngay vào mặt. Bạn cùng phòng lạnh lùng: Ai quan tâm mộng xuân tẻ nhạt của cậu.

[44]

Sau khi uống thuốc ức chế, suốt mấy ngày Bạn cùng phòng không bị chảy sữa nữa. Chút tình cảm thân thiết giữa cậu và Đại A ngày càng phai nhạt, mà cảm giác đối chọi gay gắt lúc ban đầu cũng không còn, không hay sai bảo, cũng không trêu chọc Đại A nữa.

Đại A rất khó chịu, nhưng lại không biết chuyện gì đang xảy ra. Lúc trước trong lớp sinh lý Đại A đã học, được biết Omega chưa được ký hiệu đến kỳ phát tình cũng sẽ như này, anh lén suy đoán tính tình bạn cùng phòng đột nhiên trở nên kém như vậy là do kỳ phát tình.

Bạn cùng phòng vốn không dễ chọc anh đành bắt đầu bằng việc lấy lòng người ta, chủ động đi mua thức ăn, chủ động giặt áo khoác (áo lót thì không dám đụng vì sợ mũi lại đổ máu). Nhưng mà hình như vẫn không có tác dụng gì, Bạn cùng phòng thấy anh lấy lòng, tiếp nhận nhưng vẫn tỏ ra thờ ơ.

Đại A khó chịu vô cùng.

Cuối cùng cũng đến lúc cả hai được phân công nhiệm vụ cùng nhau. Đại A lén để ý thấy Bạn cùng phòng mang theo rất nhiều vải hút nước.

Đại A cản trước mặt cậu: Có phải cậu lại cái kia không?

Bạn cùng phòng lạnh lùng nhìn anh, nhếch mép mỉa mai: Thì sao? Nhiệt tình như vậy?

Đại A: Ý tôi là, cậu như thế không tiện hành động, tôi có thể giúp cậu. Tôi, tôi không nhìn đâu, có thể yên tâm.

Nụ cười trào phúng của Bạn cùng phòng càng sâu: Nếu như tôi đồng ý thì sao? Sao lần nào cậu cũng nghe lời chủ động che mắt lại thế? Làm như vậy thì có thể tưởng tượng tôi thành cậu ta đúng không?

Đại A:?

[45]
Đại A không dám nhìn, sợ không kiềm chế được bản thân. Chỉ nhìn thấy một lần, anh đã biết nơi đó có màu sắc tươi đẹp thế nào, lại có bao nhiêu dụ hoặc. Về sau, mỗi lần Bạn cùng phòng muốn che mắt, anh đều nghe theo. Nhưng không nhìn thấy thì xúc giác và khứu giác càng thêm nhạy, hương sữa ngọt ngào kia cứ quyến rũ anh, hành hạ anh. Anh biết rõ, lúc này chỉ cần nhận được một chút ám chỉ nào từ Bạn cùng phòng thì mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi.

Bạn cùng phòng mặt lạnh như băng, thế nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến mỹ mạo, chỉ khiến cậu thêm ưa nhìn.

Cậu ngồi trên giường, không tháo ủng, chân tùy ý gác lên băng ghế. Cậu nhìn Đại A rồi cởi cúc áo sơ mi, nhíu mày: Lại đây đi, không phải muốn giúp đỡ nhiệt tình sao? Vậy thì mau chứng minh cho tôi xem.

Ánh mắt Đại A né tránh, Alpha nào chống cự được những chuyện như vậy chứ: Cậu mặc áo vào đi, đừng như thế.

Bạn cùng phòng cười nhẹ: Như này thì không giống cậu ta nữa à? Có cần tôi phải làm bộ thẹn thùng mới thoả mãn ảo tưởng của cậu không?

Đại A: Không có, cậu đang nói gì vậy?

Sơ mi bị thấm ướt một chút, Bạn cùng phòng cũng không thèm ngại Đại A nữa, dứt khoát cởi nó ra, đổi thành áo thun rộng rãi. Ghế bị đạp sang một bên, chân dài sải bước ra ngoài: Tôi không thèm dùng đến cậu, ở đây không có máy hút sữa, nhưng đàn ông mọc miệng thì ở đâu cũng có.

Đại A biến sắc, anh dùng tốc độ chưa từng có trước nay vọt tới trước mặt Bạn cùng phòng, đóng cửa lại, trầm mặc nghiêm túc nhìn vào cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com