Chương 77
Hai người lẳng lặng ôm nhau trong đêm trăng tròn an tĩnh này, hưởng thụ nhu tình.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, Liễu Hân Linh vốn muốn thoát ra khỏi vòng tay hắn, nhưng vòng eo lại bị ôm chặt, nghĩ tới hắn vừa mới khác thường thì lòng mền nhũn, rốt cuộc không đẩy hắn ra.
Người tới dừng cách đó không xa, có lẽ là thấy hai người ôm nhau trước hành lang, biết mình đột ngột xuất hiện quấy rầy hai vị chủ tử, sợ thế tử gia nổi giận mình lại xui xẻo nên chần chừ không dám tới đây.
"Có chuyện gì?" Sở Khiếu Thiên không vui hỏi.
Nghe âm thanh hắn lạnh lùng vang lên, người tới hơi nơm nớp lo sợ, nhưng biết được tính khí thế tử gia nhà mình, vội vàng đáp: "Thế tử, thế tử phi, là Quý thái y trở lại."
Sở Khiếu Thiên vừa nghe, khẽ nheo mắt lại. Bóng đêm thâm sâu, Liễu Hân Linh ngước mắt nhìn hắn, ngoài nhìn thấy vẻ lạnh lùng trong mắt hắn, còn có hưng phấn.
"Đi, Linh nhi, chúng ta đi gặp hắn một chút!"
Nói xong, Sở Khiếu Thiên kéo nàng đi về phía khách viện.
Quý Uyên Từ biến mất khỏi bữa tiệc, bởi vì ngồi xa, mà mắt lại hơi cận thị, Liễu Hân Linh cũng không để ý lắm. Nhưng thế tử gia trong lòng đầy ý nghĩ xấu đã sớm phát hiện bóng dáng Quý Uyên Từ rời đi, tất nhiên cũng đoán biết Quý Uyên Từ rời đi làm gì. Cho nên, hắn hiện tại thật tò mò thái y này đã chạy đi làm gì, hi vọng không khác với suy nghĩ của mình.
Hai người vừa mới bước ra còn chưa đi khỏi hành lang thì liền nhìn thấy Quý Uyên Từ đâm đầu đi tới. Mọi người dừng bước lại, nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng cười lên.
"Bây giờ còn sớm lại đúng trăng tròn, không bằng đi ra sân uống rượu ngắm trăng thôi." Sở Khiếu Thiên cười nói.
"Tốt ~" Quý Uyên Từ đồng ý, nụ cười ôn hòa.
Đột nhiên Liễu Hân Linh cảm thấy hai người này cười vô cùng thành thật, khiến nàng cảm thấy có chút sợ hãi, không thể hiểu nổi hai người này. Nhưng nàng vẫn quay đầu phân phó nha hoàn đi lấy dưa và trái cây cùng điểm tâm trà rượu vào trong đình viện.
Sở Khiếu Thiên đi vào lương đình Ngọc Trì trong viện, trên cây xung quanh đều treo đèn lồng, ánh trăng như nước, hàng liễu cạnh ao lay động nhẹ nhàng trong gió đêm như đang múa, ánh trăng trong nước gợn sóng trong veo, không khí mê người.
Nha hoàn rất nhanh sửa soạn xong một bàn thức ăn, sau đó lặng lẽ lui ra, trong đình chỉ có ba người.
Liễu Hân Linh chấp tay áo, rót rượu cho hai người, thêm trà hoa vào ly của mình.
Sở Khiếu Thiên vừa mới ngồi xuống, liền mở miệng hỏi: "Hôm nay ngươi đi làm chuyện gì, nói ta nghe một chút." Vừa nói xong liền cầm khối bánh trung thu nhân lòng đỏ trứng đưa cho Liễu Hân Linh, sau đó mình lại lấy một khối khác ăn một cách ngon lành, vẻ mặt rất nghiêm túc, người không quen sẽ không biết thế tử gia này là một kẻ yêu thích đồ ngọt.
Liễu Hân Linh không thích ăn đồ ngọt, nhưng mỗi lần hắn đều dùng danh nghĩa của nàng để sai phòng bếp làm điểm tâm ngọt, nàng cũng để mặc hắn. Hơn nữa để thể hiện là hắn hoàn toàn chuẩn bị cho nàng, cho nên mỗi lần dùng điểm tâm, thế tử gia này đều đưa cho nàng một khối điểm tâm ngọt trước rồi giải quyết thật nhanh những thứ khác còn lại dưới ánh nhìn chăm chú của nàng.
Thấy hành động của Sở Khiếu Thiên, Quý Uyên Từ cũng cầm khối bánh trung thu lên vừa ăn vừa nói: "Đi trị thương cho vị hoàng tử Nam Di kia nha."
Liễu Hân Linh liếc mắt vị thái y nào đó, vị này cũng là một kẻ yêu thích đồ ngọt, hơn nữa còn là kẻ yêu thích điểm tâm, dù là đồ ngọt hay thực phẩm gì đó, chỉ cần ăn được vào bụng là hắn đều thích.
"Thế nào rồi?" vẻ mặt Sở Khiếu Thiên thật bình tĩnh, hoàn toàn không tức giận chuyện Quý Uyên Từ đi chữa trị cho hoàng tử Nam Di.
"Ừ, tình hình thật không tốt, có thể phải nghỉ ngơi nửa năm, dù sao xương cũng không thể liền nhanh được. Cũng không nghiêm trọng lắm, mấy ngày nữa bọn họ có thể trở về Nam Di rồi." Quý Uyên Từ một hơi ăn mấy miếng bánh, sau đó không nhìn tới Liễu Hân Linh đang giương mắt nhìn mình, bưng ly rượu lên từ từ hớp một hớp, lại cười nói: "Huynh bảo Sở Thập ra tay phải không, tiểu đệ nhìn thấy hắn ở dó."
Sở Khiếu Thiên đáp một tiếng, "Ngu ngốc mới xuống tay trong trận tỷ thí!" Hắn cũng không quên thuốc kia của Quý Uyên Từ, căn bản là chẳng phân biệt được địch ta, chỉ cần bị dính chút ít hắn cũng sẽ trúng chiêu, hắn không muốn bị bất lực một tháng.
Nghĩ tới, Sở Khiếu Thiên lại có chút hoài nghi nhìn Quý Uyên Từ, "Ngươi không phải có lòng tốt đặc biệt đi chữa bệnh cho hắn chứ?"
"Ách......" Quý Uyên Từ có chút ngượng ngùng gật đầu, "Tiểu đệ tự nhiên là có mục đích khác, chẳng qua tiểu đệ không sợ bọn họ, chỉ cùng bọn họ trao đổi đồ tốt thôi."
"Thứ gì?" Nhìn nét mặt kia của Quý Uyên Từ, cũng biết nếu nói "trao đổi" chắc chắn sẽ không phải người Nam Di nguyện ý.
Quý Uyên Từ lắc đầu, "Hiện tại không thể nói, tiểu đệ đồng ý giữ bí mật cho hoàng thượng rồi, không thể để cho người khác biết."
Nghe được hoàng đế cũng có liên quan trong chuyện này, ánh mắt Liễu Hân Linh nhất thời hơi cổ quái, nhưng nhìn vẻ mặt hai người, lại cảm thấy chuyện này hết sức bình thường. Liễu Hân Linh âm thầm lắc đầu, xem ra nàng không mấy hiểu đế vương cổ đại, nhưng lại càng không hiểu hai người bất bình thường trước mắt mình, xem ra lần này người Nam Di tuyệt đối sẽ tổn thất nghiêm trọng.
Quý Uyên Từ không nói, Sở Khiếu Thiên cũng không bắt buộc hắn, hai người vừa ăn bánh trung thu vừa uống rượu.
Liễu Hân Linh chỉ ăn trái cây và mứt, như là nho, táo, lê, nàng ăn hết sức văn nhã thanh tú, so với hai nam nhân khóe miệng dính đầy vụn bánh, nàng quả thực là đại biểu cho sự mẫu mực. Thật may là người làm đứng khá xa, nếu không, trông thấy bộ dáng hai nam nhân này không biết sẽ thế nào đây.
Đột nhiên, Liễu Hân Linh nhớ tới lúc một cung nữ kín đáo đưa cho nàng hà bao trong cung, vội vàng lấy ra, đưa cho Quý Uyên Từ, "Quý thái y, ngươi xem đây là cái gì? Đây là trước trận tỷ thí thứ ba, một cung nữ xa lạ đưa cho ta, nói là ngươi sai nàng giao cho ta."
"Tiểu đệ không có nha!" Quý Uyên Từ lắc đầu.
Sở Khiếu Thiên vừa nghe, biết ngay có người hãm hại, hồi tưởng lại người Nam Di khi đó tin chắc trên người nàng mang theo thuốc thì biết ngay đây là âm mưu của người Nam Di. Nhưng hắn tin tưởng tay của người Nam Di không duỗi được dài như vậy, thế nên, tuyệt đối là có người âm thầm liên hiệp với người Nam Di hãm hại bọn họ.
Quý Uyên Từ nhận hà bao hít hà, sau đó nhíu mày, nói: "Đây là một loại thuốc dùng hoa phượng lĩnh và cỏ kỳ tràng để chế thành, nếu trực tiếp tiếp xúc với nó, sẽ làm thân thể nhũn ra, tứ chi vô lực, miệng không nói được, chỉ có thể mặc cho người bị đả thương. Ai nha, ta nhớ sư phụ có nói qua, Nam Di có nhiều núi cao nên dược liệu cũng rất nhiều, hoa phượng lĩnh này sinh trưởng nhiều ở nước Nam Di, mặc dù Đại Sở cũng có, nhưng không nhiều."
Sở Khiếu Thiên tức hận vỗ xuống bàn, "Sớm biết thế ta đã đem hoàng tử Nam Di này đánh cho tàn phế, để xem hắn có thể làm gì nữa! Còn nữa, Uyên Từ, hôm nay ngươi phát hiện trong cung có gì khác thường sao?" trong lòng Sở Khiếu Thiên yên lặng suy đoán khả năng ai có thể là hung thủ, cuối cùng định vị ở trên đám người Lộ Văn Tổ.
Quý Uyên Từ suy nghĩ một chút, sau đó vỗ tay nói: "Ai nha, tiểu đệ đi chữa trị cho hoàng tử Nam Di trên đường đụng phải Lộ Văn Tổ, hắn chắc cũng mới rời khỏi chỗ ngồi. Khi đó tiểu đệ ngửi thấy được trên người hắn có mùi vị của phượng lĩnh, còn tưởng rằng lỗ mũi của tiểu đệ không nhạy. Dù sao tiểu đệ được tiếp xúc với hoa phượng lĩnh không nhiều lắm, cho nên khi đó cũng không xác định." Thật ra thì hoa phượng lĩnh nếu được sử dụng đơn độc, sẽ là một loại hương liệu cực kì tốt, vị thanh nhã mà nhẹ nhàng khiến rất nhiều công tử trong kinh cũng thích dùng nó làm hương liệu.
"Khá lắm Lộ Văn Tổ, xem ra hắn rất rảnh rỗi, bản thế tử sẽ để cho hắn thanh nhàn không đứng lên nổi!" Sở Khiếu Thiên đằng đằng sát khí nói.
Quý Uyên Từ và Hân Linh nhìn bộ dạng hung thần ác sát này của hắn, cũng vì Lộ Văn Tổ mà mặc niệm, có thể sau này hắn ta sẽ gặp xui xẻo thật lâu, có khi bị bất lực còn là nhẹ.
"Aiz, Sở tẩu, khi đó thánh tử nước Nam Di tại sao không tìm được thuốc ở trên người tẩu nha?" Quý Uyên Từ nhớ tới chuyện này liền vừa ăn vừa hỏi, "Còn thuốc lúc tiểu đệ đưa cho tẩu, tẩu cũng không mang theo sao? Chẳng lẽ tẩu đoán trước được người Nam Di sẽ có hành động gì ư? Nhưng mà Sở tẩu cũng thật lợi hại nha, chỉ một cú đánh liền đánh bại nữ nhân Nam Di này, hơi sức của tẩu rất lớn chăng? Trước kia tiểu đệ còn lo lắng về sau tẩu cãi vã cùng Sở huynh, tẩu sẽ bị thiệt thòi. Bây giờ nhìn lại, Sở huynh lại là người tương đối làm cho người ta lo lắng dù sao huynh ấy tính tình nóng nảy, làm việc lỗ mãng, rất dễ dàng làm cho người tức giận nha. Còn nữa, nếu là Sở huynh chọc tẩu tức giận, tẩu nhất định phải xuống tay lưu tình, để cho tiểu đệ còn có thể cứu huynh nha."
"Câm miệng!" mặt Sở Khiếu Thiên đỏ lên, mắt hung hăng bắn về phía thái y nào đó không biết nhìn sắc mặt người khác.
Quý Uyên Từ nhét khối bánh trung thu vào miệng, ý bảo hắn ngậm miệng rồi, sau đó lại nhìn sang Liễu Hân Linh, chờ nàng giải đáp.
Liễu Hân Linh cười rất ôn hòa, quên đi lời nói của hắn, trả lời nghi vấn của hắn, "Ừ, ta không biết Nam Di sẽ có hành động gì, chỉ cảm thấy hành động của cung nữ này cổ quái, bởi vì hà bao này cùng hà bao ngươi đưa cho ta lúc trước không giống nhau, cho nên ta đưa cho người khác cầm rồi."
"Vẫn là Sở tẩu thận trọng." Quý Uyên Từ khen một tiếng, sau đó không nhịn được liếc nhìn hà bao trong tay, yên lặng nhìn hai hà bao lúc trước mình kín đáo đưa cho bọn họ rất đối lập, nhất thời đỏ mặt.
Liễu Hân Linh đối với lời này chỉ có thể giữ vững trầm mặc, lặng lẽ cầm ly trà lên uống, lại phát hiện trà này rất ngọt lại pha hương đào, hết sức thanh thuần, uống rất ngon.
Liễu Hân Linh ngẩng đầu, thấy thế tử gia nào đó đang tươi cười, giải thích: "Nương tử, đây là rượu cất bằng hoa quế, nữ tử uống để dưỡng nhan, nàng uống thêm nữa đi." Nói xong, lại rót thêm cho nàng.
Một hồi gió đêm thổi tới, mùi rượu ngọt ngào lan tỏa trong không khí.
Quý Uyên Từ nhìn một chút, nói: "Sở huynh, tiểu đệ cũng muốn uống một chén."
Sở Khiếu Thiên đá hắn một cước, "Đi, đây là rượu hoa được cất cho nương tử nhà ta, ngươi một đại nam nhân uống uống cái gì! Đây không phải là nước trái cây cho ngươi súc miệng, không được phép tranh giành với nương tử của ta."
Nét mặt Quý Uyên Từ hơi tham lam, nhưng nghe Sở Khiếu Thiên nói cũng không miễn cưỡng, chỉ có chút thất vọng. Không biết có phải nàng cảm giác nhầm hay không, hình như cảm thấy nam nhân ngây ngô này dường như không có tinh thần như ngày thường.
Liễu Hân Linh mím môi, miễn cưỡng dừng lại nụ cười trên khóe miệng, cũng không kháng cự nữa bắt đầu uống từng chút một.
Xem ra tối nay không còn sức rồi, thật đúng là không quen.
Nghĩ tới, Liễu Hân Linh ngắm nam nhân bên cạnh đang đắm chìm trong ánh trăng, rũ mắt xuống, hi vọng tối nay đừng quá hỏng bét.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com