11 - 12
text
CHƯƠNG 11:
Ding..ding..doocadoong-
20 : 15
Asleepingsoul:
► Hilolo, buổi tối tốt lành!
Oldman:
► Buổi tối tốt lành, ngọn gió nào đưa cậu tới nơi đây thế ?
Asleepingsoul:
► Chẳng qua là cảm thấy có lỗi nên mới tới hỏi thăm thôi! Đừng có nghĩ là.. Nghĩ là tớ nhớ cậu! Sai sách, sai lầm, nố nồ nô.
«sticker 'shy'»
Oldman:
► Kakakaa, tớ không nghĩ vậy đâu. Mà tớ không sao hết, cậu đừng căng thẳng quá. Cứ thoải mái thôi.
► Nhưng mà sao cậu lại lấy danh là Asleepingsoul ?
Asleepingsoul:
► Trước khi tớ thích từ Whisper cực, nhưng sau này tự dưng thích cụm sleeping soul. Còn thích nghe ASMR breathing boyfriend nữa cơ.
*ASMR: Autonomous sensory meridian response, tạm dịch là "Phản ứng kích thích cảm giác tự động
Oldman:
► Ồ.. Ồ..
Asleepingsoul:
«sticker 'angry'»
► À không, không phải!!! Cái bàn phím chết tiệt!! Không phải đâu, cậu đừng nhầm mà!!!
«spam sticker 'cry'»
Oldman:
► Được rồi được rồi, tội ghê. Cậu cần thì tớ sẽ tới, khỏi cần tốn tiền wifi nghe breathing của người ta đâu.
«sticker 'haha nham nhở'»
► Mà không ngờ giờ mới biết cậu thích nghe ASMR nha. Tớ trước kia khá là stress, hay tìm mấy vid ASMR nghe, dễ ngủ, mà cũng thoải mái.
Asleepingsoul:
► Wow, vậy loại ASMR cậu thích là gì?
Oldman:
► ASMR eating/cutting/tapping honey nhé. Âm thanh khá là..urmm slumpt slumpt. Hoặc ear cleaning cũng không phải sự lựa chọn tồi tệ đâu.
20 : 48
Asleepingsoul:
«sticker 'confuse'»
► Tại sao? Thường thì con người thích cái gì cũng có lý do nhỉ ?
20 : 57
Asleepingsoul:
► Hey.. Tớ hỏi gì sai sao ? Có thì tớ xin lỗi..
Oldman:
► Không sao không sao đâu, có lẽ tớ hơi đau đầu chút thôi. Tớ thích mật ong có lẽ vì.. Bà tớ từng bảo lúc đó tớ đang được quấn trong một chiếc khăn bông vàng chăng ? Trên tay tớ cầm một chú ong nhồi bông, cậu muốn thấy không? Nó giờ cũng đã hơi tàn tạ rồi haha.
Asleepingsoul:
► Lúc đó? Chẳng lẽ..
Oldman:
► Có lẽ cậu đoán đúng rồi đó. Câu trả lời cho câu hỏi của 11 tiếng trước là "không". Kì thực có thể cậu thấy cuộc đời tớ không ổn, nhưng tớ cũng chẳng sao cả. Dù sao thì mỗi người tồn tại đều có lý do mà.
Asleepingsoul:
► Đúng vậy. Cũng không nên nhắc nhiều.
Asleepingsoul:
► Kể ra cũng lạ, cái tên "Oldman" của cậu cũng khiến tớ tò mò đó nha. Mà cậu đổi từ khi nào vậy ? Trước khi tớ nhớ tên là "Sahagi" cơ mà?
Oldman:
► Để "Oldman" vì người già sắp biến thành "sleeping soul" đấy.
Asleepingsoul:
► Cậu.. Cậu..
«sticker 'shy'»
「 Asleepingsoul đã thay đổi biệt hiệu của bạn thành Snowman 」
Snowman:
► Ủa ơ??!
「 Snowman đã thay đổi biệt hiệu của mình thành Băng Lãnh 」
Asleepingsoul:
► Để biệt hiệu này làm tớ tưởng đang được trò chuyện với một phiến băng kì thú đó.
Asleepingsoul:
► Mà này, cậu có biết gì về EW không?
Băng Lãnh:
► EW? Vũ khí điện từ ? Electromagnetic weapons?
Asleepingsoul:
► Đúng rồi, nó đó.
Băng Lãnh:
► Một chút, có gì sao?
Asleepingsoul:
► Vậy cậu có thể nói tớ nghe sơ sơ cái "một chút" đó chứ? Chả là tớ mới tìm hiểu được nó trên các diễn đàn. Thấy cũng hay ho.
Băng Lãnh:
► Dựa trên nền tảng công nghệ nano, người ta xây dựng các chip điện tử cảm biến cực nhỏ - kích thước chỉ vài nanomét (1 mét bằng 1 tỉ nanomét), để dễ dàng cấy vào não người mà đối tượng không hề hay biết. Ban đầu, hoạt động này được xây dựng dựa vào kỹ thuật cấy chip điện tử nhằm mục đích kiểm soát các vật cưng, vật nuôi ở trang trại và người già neo đơn không người chăm sóc. Nhưng sau đó, tiềm năng lợi ích của nó đã thu hút các "bậc thầy" về do thám, theo dõi con người quan tâm và những thí nghiệm đầu tiên đã bắt đầu được triển khai. Sau dần gọi là EW.
Asleepingsoul:
► Ồ, không hổ là thần đồng Hủ Thất. Cảm ơn cảm ơn.
Băng Lãnh:
► Không có chi. Được giải đáp thắc mắc của Hội trưởng Ban Kỉ Luật là vinh hạnh của tớ haha.
Asleepingsoul:
► Khách sáo, khách sáo quá đê.
「 Asleepingsoul đã thay đổi biệt hiệu của Băng Lãnh thành Mẫn Mẫn 」
「 Mẫn Mẫn đã thay đổi biệt hiệu của Asleepingsoul thành Tiểu Cường 」
Mẫn Mẫn:
► Thế này tốt hơn.
Tiểu Cường:
► Mẫn à.. Cậu cứ gọi tớ là Tiểu Cường hoài vậyyyyy !!!!
«sticker 'cry'»
Mẫn Mẫn:
► Sao ? Tớ nghe từ đó đáng yêu mà haha.
Tiểu Cường:
► Đáng yêu cái con khỉ! Tiểu Cường nghĩa là con gián đó!!!
Mẫn Mẫn:
► Pffff, tớ biết mà. Nhưng dù cái tên có thế nào thì cũng là cậu thôi. Hóa ra trước kia cậu cứ ấp úng không nói lý do tại sao không thích tớ gọi Tiểu Cường là thế à ?
Tiểu Cường:
► Hừ.. Đáng ghét!! Tớ hận, tớ hận! Thôi bỏ qua. Mà vết thương trên đầu, dù sao cũng xin lỗi cậu. Mai là ngày nghỉ cuối tuần đó, cậu nên đi đến bệnh viện để khám đi. Học sinh ưu tú như cậu đột nhiên xảy ra chuyện cũng phiền hà lắm đấy. Không phiền hà thì cũng khiến mọi thứ chợt lắng đi.
Chợt lắng đi..
Mẫn Mẫn:
► Tớ biết rồi, tớ cần đi ôn lại tiếng Anh đây, bái bai.
Tiểu Cường:
► Học đi, ngủ sớm, ngủ ngon.
Mẫn Mẫn:
► Ngủ ngon, Tiểu Cường.
Tiểu Cường:
► Ah nhưng mà..
Mẫn Mẫn:
► Huh?
Tiểu Cường:
► Cậu.. Có phát hiện điều gì kì lạ không? Ý tớ là.. Có gì đó lạ lắm.. Từ mọi người, từ tớ ?
Mẫn Mẫn:
► Sẽ là bí mật của hai chúng ta.
Tiểu Cường:
► Vì thế nên?
Mẫn Mẫn:
► Đúng vậy, nhưng cũng không phải vì điều đó. Mà còn vì cậu là người bạn thân tuyệt vời luôn hiểu thấu tớ. Ngủ sớm đi.
Tiểu Cường:
► Vậy.. Chúc ngủ ngon lần 2.
Mẫn Mẫn:
«sticker 'ok'»
CHƯƠNG 12:
sáng thứ bảy ;
chapter QC x return to memories (CGTM)
Sớm, chuông nhà thờ kêu leng keng với những chú chim bồ câu mắt đen bay rào rạt quanh mái nhà. Triệu Mẫn sải bước trên đường với bộ áo khoác len dày dặn, quần thun thể thao màu đen, cổ quấn chiếc khăn ấm nâu sữa. Trông lúc nào thanh năng lượng trong cậu cũng nổi bật. Nón lưỡi trai màu đen kết hợp cùng dây tai nghe màu trắng, khẩu trang đồng màu với mũ, tôn thêm vẻ khỏe khoắn.
Leng keng.. Leng keng.
"Chào mừng quý khách."
"Một Cafe Geisha."
"Vâng." - Thốt lên từ này, nhiều nhân viên pha chế trong quán đều trưng ra bộ mặt khá thộn.
Geisha là giống cà phê vô cung hiếm hoi đã hoàn toàn chinh phục được tất cả những người sành cà phê có tin xuất sắc nhất thế giới. hương vị của loại này phúc tạp không thể diễn tả nổi. Geisha có vị ngọt ngào, hậu vị chua thanh và đắng dịu xen lẫn, hương vị cực kỳ phong phú, thậm chí có cả mùi trái cây chín như xoài, đu đủ, đào pha với mật ong, mùi cỏ cây…
"Đi pha cho khách đi, lần nào cậu ta chẳng gọi loại này. Có khi cả năm trời có mỗi cậu ta uống Geisha thôi."
"Ồ, thảo nào chị hay dự trữ bộ pha chế riêng cho loại này." - Nhân viên pha chế trong quán cười trêu ghẹo.
"Hừ, vì sợ quán mất mặt thôi. Lần đầu pha không được đúng vị, nào ngờ bị cậu ta mắng vốn một trận." - Chị chủ quán thở dài, khẽ liếc mắt về phía Triệu Mẫn đang ngồi. - "Bởi vì sợ quá, nên mới gạch bỏ loại Cafe Geisha ra khỏi danh sách đó. Nhưng mà cậu ta đều kiên trì đến đây, cũng khó mà chối từ. Thôi đi pha đi."
"Đã rõ!"
Rầm rì ở phía quầy pha chế, nhưng không gian khác như chỗ Mẫn Mẫn ngồi lại hết sức ảm đạm. Vài ba chậu cây hẹ cảnh trưng bày trên mặt bàn. Mùi gỗ, mùi sách cũ, mùi cafe hòa cùng bản nhạc cũ rích từ những năm 80 đang được phát trong quán. Ngón tay y khẽ gõ lộp bộp trên bàn, nhìn sang phía đối diện từ ô cửa kính lớn này. «Nhị Bánh Bao - YRM»
Nhị Bánh Bao hay còn gọi tắt là YRM, một tiệm bánh ngọt nhỏ ven đường đối diện với quán Coffee Dayup. Tạo hình cho tiệm bánh là phong cách đáng yêu, tông màu hồng chủ đạo khiến YRM nổi bật giữa con đường ảm đạm này. Trước cửa quán còn treo một chiếc chuông nhỏ nhắn màu vàng, mỗi khi có người đẩy cửa tiệm sẽ phát lên tiếng leng keng mơ mộng. Tiệm bán khá nhiều loại, đa dạng về khẩu vị và cách thức trang trí, tuy chỉ là kiệt tác cover (làm lại) theo bản gốc nhưng hương vị đều đạt độ tuyệt hảo. Điển hình như Cheese Cake của Mỹ, đây là loại bánh ngọt được làm chủ yếu từ phô mai, tạo vị béo ngậy. Phía trên người ta có thể phủ thêm mứt. Chiếc bánh pho mát kem được làm từ những năm 1800 và trở thành một trong những món bánh quen thuộc của người dân New York.
Hay Tiramisu của Ý, là loại bánh ngọt tráng miệng vị cà phê rất nổi tiếng của Italy, gồm các lớp bánh quy Savoiardi nhúng cà phê xen kẽ với hỗn hợp trứng, đường, phô mai mascarpone đánh bông, bột cacao. Món bánh này còn có một tên gọi khác, là "thiên đường ở trong miệng", nhằm ca ngợi độ ngon của Tiramisu. Hoặc Black Forest của Đức, một kiểu bánh có nguồn gốc từ Đức với tên gốc là Schwarzwälder Kirschtorte. Nó bao gồm nhiều lớp bánh chocolate sponge, phủ váng sữa đánh tơi, maraschino cherry và chocolate bào mỏng.
Trên giá nhôm được phun sơn màu hồng nhạt với vài nút thắt nơ xinh xắn, nơi ngự trị của các thần dân vương quốc "bánh nhỏ". Đập vào mắt ngay cái nhìn đầu tiên là Macaron, Macaron là một loại bánh ngọt nổi tiếng của Pháp được làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và thêm màu thực phẩm. Nhân bánh thường được lấp đầy với mứt, ganache hoặc kem bơ kẹp giữa hai mặt bánh.. Đây là một trong những món quà đặc biệt được nhiều lựa chọn khi có dịp tới thăm Pháp. Nhìn xuống tầng dưới liền thấy Pavlova, Pavlova được sử dụng nguyên liệu là bột ngô nên loại bánh này rất xốp và mềm bên trong nhưng lại khá là giòn phần bên ngoài vỏ bánh, bánh có vị ngọt nhẹ gần giống với bánh trứng đường. Bánh Pavlova có một lớp hoa qua tươi bên ngoài làm tăng thêm hương vị thơm ngon khó cưỡng. Và tất nhiên điều không thể thiếu trong tầng chị em hội nhà "bánh nhỏ" là Dorayaki.
Dorayaki nghe có vẻ khá lạ lẫm nhưng nếu nói bánh rán thì đây lại là món bánh vô cùng quen thuộc với các fan truyện tranh. Món bánh rán này đã trở thành huyền thoại đối với các fan của chú mèo máy Doraemon trên toàn thế giới. Bánh rán là loại bánh cổ truyền của Nhật Bản. Nó có hình dáng giống như bánh bao, bao gồm 2 lớp vỏ bánh tròn dẹt làm từ bột, phết mật ong, được nướng lên và bao lấy nhân thường làm từ bột nhão đậu đỏ. Ngày nay người ta có thể làm nhiều loại nhân (chocolate, chuối, đậu đen...) nhưng nhân đậu đỏ là loại nhân đặc trưng nhất. Một số nơi tại Nhật bản như ở vùng Kansai, Osaka hay Nara, loại bánh này thường được gọi là Mikasa.
Triệu Mẫn cảm thấy dù loại bánh có sang trọng hay tầm cỡ bao nhiêu, y chỉ nhớ duy nhất hương vị của một loại, bánh tart Pandan. Chiếc bánh carac của Thụy Sĩ đặc biệt hấp dẫn và sang trọng và là một mặt hàng nổi bật trên hầu hết các cửa hiệu bánh ngọt ở Thụy Sĩ. Vỏ của chiếc bánh tart nhỏ bé này được làm từ chocolate ganache đen, hạt hạnh nhân nghiền nhuyễn trong khi bề mặt của chiếc bánh được phủ một lớp đường đông lạnh màu xanh ngọc rất bắt mắt. Cậu còn nhớ lúc đó, bà ấy nắm lấy đôi tay nhỏ của cậu, mặc dù lúc đó cậu luôn hướng mình về gian hàng "bánh bự", nhưng kinh tế khó khăn cậu phải biết, khuôn mặt bà ấy cười hiền từ, tay cầm một chiếc bánh tart đưa cho cậu, nếp nhăn hằn rõ trên khuôn mặt trẻ.
Lúc ấy, cậu vẫn còn là một mầm non nhỏ, trí nhớ cũng chẳng tốt. Dẫu sao, có lẽ đối với Triệu Mẫn, không nhớ về người mẹ ấy vẫn tốt hơn.
Leng keng..leng keng..
"Một Latte Macchiato."
"Vâng, mời quý khách đến chỗ ngồi."
Latte Macchiato (Latte) là một loại cafe nóng gồm cafe Espresso và sữa. Về cơ bản, Latte giống như cafe sữa nhưng ngọt hơn. Một Latte Macchiato được pha đúng chuẩn phải gồm 3 tầng rõ rệt, được rót vào theo thứ tự quy định và không trộn lẫn vào nhau; bao gồm: sữa được rót vào cốc đầu tiên, ở đáy cốc, tạo nên tầng thấp nhất có màu trắng; sau đó là bột sữa ở tầng cao nhất; cuối cùng sẽ rót Espresso qua lớp bọt sữa để xuống tầng thứ 2. Rắc lên trên lớp bọt sữa một ít bột cacao, socola hoặc bột quế để trang trí là hoàn tất.
"Ô, Thiên Thiên!"
"Chào anh, Hà Triệu Mẫn."
"Lam Thiên Thiên, em cũng tới quán này sao?"
"À, em có việc, nhớ mùi hương cũ nên tiện thể tạt vào không ngờ gặp được tiền bối cũng ở đây. Sáng sớm thứ 7 đi uống chút cafe cho có không khí ấy mà."
"Uầy, anh thì đi dạo lòng vòng thôi. Mà cô bạn Phi Anh gì đó của em, không đi theo à? Bình thường thấy hai đứa dính như sam vậy đó haha."
"Hôm nay nó bận làm diễn viên mới rồi."
"Diễn viên mới?" - Triệu Mẫn đón lấy ly Geisha từ tay nhân viên tới, mùi hương đặc sắc lan tỏa.
"Mùi thơm ghê.. À, nó tập làm người mắt chim ưng thôi."
Để bảo vệ..
"Cafe Geisha đó." - Triệu Mẫn thôi không chú ý tới Tống Phi Anh nữa, lặng lẽ nhấp một chút Geisha. Hương vị cổ điển lan tỏa rất mau trong không khí.
"Anh có vẻ thích hương đó nhỉ? Mùi cũng rất đặc sắc."
"Vì bà ấy cũng thích hương vị này.."
Vì anh không quên được bà ấy dẫu là một vết nhơ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com