C48. Sự ưu tiên đặc biệt
Ngày hôm sau.
Đến giờ ăn trưa, Jack không hiểu sao Naib cứ bám theo mình từ lúc bước ra khỏi cửa lớp, lâu lâu còn vươn tay muốn làm gì đó với túi áo của hắn.
William với Martha đi sau, chỉ biết ngó nghiêng để hóng chuyện.
Như lẽ thường, đáng ra Jack phải thở dài rồi tra hỏi người kia, hoặc không thì nhíu mày giống như là đang giận.
Nhưng lần này, William cùng Martha lại để ý hôm nay hắn có gì đó là lạ.
Jack chỉ xoay người lại, lấy hết tất cả đồ trong túi áo ra, từ chìa khóa của ổ khóa xe đạp cho tới cục tẩy bỏ quên trong túi, một viên kẹo gừng, tiền ăn trưa đều đưa hết cho Naib, "Của cậu đây, lấy hết đi."
"..."
Giống như can tâm tình nguyện, dâng hiến hết tất cả tài sản cho một tên trộm nghiệp dư.
Naib đơ ra nhìn cả đống đồ trên tay mình, nhanh chóng trả lại cho đối phương, "Cậu làm gì thế?"
"Chứ cậu muốn làm gì?" Jack lúc này mới nhíu mày khó hiểu như mọi ngày, "Từ nãy tới giờ cứ đi theo tôi, còn táy máy muốn động vào túi áo của người ta."
William và Martha liền gật gù đồng tình.
"À thì..."
"Tên trộm nghiệp dư" nào đó lấy từ trong tay áo mình ra một cuộn tiền khá mỏng, trả lại cho Jack.
"Tiền ăn, không cần nên đưa lại cho cậu."
"..."
William và Martha liền đồng thanh: "Ồ...Tưởng cái gì cơ."
Cậu lườm sang phía hai người này, ý muốn nói : Xùy xùy, đi ra chỗ khác!
Sau khi đuổi được hai con người nhiều chuyện kia đi, Naib mới nhỏ giọng nói: "Tôi sợ cậu ngại không nhận nên mới định lén bỏ vào."
Jack nhận lấy cuộn tiền, thản nhiên đáp: "Lần sau có gì cậu cứ nói trực tiếp là được, làm tôi tưởng cậu muốn lấy đồ của tôi."
"..." Naib không bằng lòng hỏi: "Cậu nghĩ tôi là loại người đấy à? Vậy sao vừa nãy còn dám lôi hết tài sản ra thế?"
Nét mặt Jack lại lộ ra chút nhu hòa, khóe môi anh hơi cong lên, "Bởi vì không nghĩ cậu là người xấu nên mới tình nguyện giao nộp hết chứ."
"..."
Ở bên kia, Martha nói nhỏ: "Chị hiểu vì sao Tracy cuồng cái cặp đôi này rồi."
"Chị nhìn cái cách học sinh giỏi kia cưng chiều cậu bạn cùng bàn bằng vẻ mặt dịu dàng đó kìa." William giống như đã quá quen với việc này, rất tự nhiên gặm một miếng vào cái đùi gà chiên.
"Không ai nói chắc cũng không biết hai người đó chỉ là bạn bè, cùng là trai thẳng với nhau đâu."
"Mà cũng chưa chắc đã là thẳng nam."
"..."
Martha vẫn cố nhìn ra sau, lấy tay quệt nước mắt như bà mẹ mới gả con gái đi lấy chồng, "...Nhìn thằng nhóc có người theo đuổi rồi kìa, vậy mà Vera vẫn chưa thèm chú ý tới chị..."
"..."
Tan học, Naib không nói không rằng, trực tiếp xách balo lao ra khỏi lớp, tốc độ nhanh tới nỗi mấy người đi đường nhìn theo cũng khó hiểu.
William đứng hít bụi, nhìn sang Jack hỏi: "Cậu ấy đi đâu mà vội vậy?"
Anh lắc đầu, "Tôi cũng không biết."
...
Tại tiệm bánh ở cuối đường số 3.
Naib vừa mới cửa tiệm bước vào, liền thấy Anto đã ngồi chờ sẵn, cậu ta gãi gãi cằm, "Chào cậu nha, vừa nãy quên không báo, chị Fiona vừa mới lái xe qua lấy rồi."
"Vậy càng đỡ mất công mà." Naib ngồi xuống ghế, nhìn xung quanh, "Hôm nay Robbie không tới chơi sao?"
Anto cười khổ, "Cha mẹ thằng bé đã đi công tác về rồi, chắc là không cho thằng bé tới chơi bao giờ nữa đâu, họ nghiêm khắc lắm."
"Thằng nhóc đó còn khóc lóc đòi gặp cậu cơ, kết quả cuối cùng vẫn là bị kéo về nhà."
Naib khó xử đáp: "Sao tự dưng tôi cảm thấy có lỗi ghê."
"Không sao, Robbie sẽ không để bụng đâu, thằng bé dễ tính lắm." Anto phẩy tay cười lớn rồi hỏi: "Vậy là hôm qua cậu tới bệnh viện gặp Jack, cậu ấy cũng nói ra hết rồi?"
"Ừm, có điều tôi vẫn chưa hiểu cho lắm."
Naib xoa cằm suy nghĩ, "Hôm qua cậu nói...suốt 3 năm cậu ấy không kể với ai, nghĩa là ngoại trừ các cậu thì trước khi tôi biết chuyện, đã có một người biết trước rồi sao?"
Anto chậm rãi rót trà, "Đó chính là chuyện tôi định nói với cậu."
"Người bạn cũ đó...à không, chắc là người cậu ấy từng thích mới đúng." Anto lấy dao ra, cắt lấy một miếng bánh ngọt rồi để lên đĩa, đưa cho cậu, "Là người biết chuyện này vào 3 năm trước."
Naib nhìn đĩa bánh được đẩy tới trước mặt mình, nhỏ giọng cảm ơn một tiếng.
"Người đó đã làm gì?"
"Nói ra thì tôi cũng không chắc có phải Jack thích cô bạn đó hay không, chỉ thấy hai người đó lúc nào cũng bám lấy nhau, tới mức tôi với Lệ Chu còn phải ghen tị cơ mà!" Anto bật cười, uống trà nhưng quên mất đâu là trà vừa mới pha, "Á, nóng, nóng!"
"..."
"Cậu ấy tin tưởng cô gái đó tới mức sẵn sàng nói về hoàn cảnh gia đình chỉ ngay sau 2 tuần gặp nhau luôn cơ."
Anto khó khăn nói với chiếc lưỡi bị bỏng của mình, "--Đáng tiếc, cô gái đó lại không tốt lành như cậu ấy nghĩ."
Naib trấn tĩnh nhìn vào tách trà trên bàn, "Không tốt lành là thế nào?"
"Cậu thấy đó, Jack chẳng cho phép ai tới thăm mẹ mình ngoại trừ bạn bè đâu, căn bản cậu ấy nghĩ bọn họ đều tới không phải vì tấm lòng chân thật." Anto nhún vai, "Cô bạn đó phải được cậu ấy ưu ái lắm mới cho phép tới phòng bệnh của mẹ."
"Thế mà cuối cùng, cô ấy lại thẳng thừng chê bai mẹ cậu ấy ngay tại phòng bệnh."
Anto hơi ngừng lại.
"Cô gái đó nói rằng người thực vật vô dụng như vậy, vì sao phải tốn công chăm sóc, sau đó trực tiếp bỏ đi."
Naib nhăn mày lại, "Quá đáng như vậy sao?"
Anto bày ra biểu cảm một lời khó nói, "Đúng, sau đó thì Jack coi như cô bạn kia không tồn tại luôn, cũng vì lí do này mà cậu ấy không có hảo cảm với con gái cho lắm."
Cậu định hỏi thêm, nhưng Anto đã ngắt lời: "Có điều..."
"Ngay từ đầu tôi nghĩ chắc chắn Jack sẽ nói chuyện này cho cậu biết rồi, vấn đề chỉ là sớm hay muộn thôi." Anto cười nói ung dung.
Naib mặt mày giãn ra, "Sao cậu lại chắc chắn như thế?"
Ánh mắt Anto trở nên dịu dàng, "Naib, cậu luôn có một sự ưu tiên đặc biệt trong mắt cậu ấy."
"Có lẽ từ lâu, Jack cũng sớm coi cậu giống như bọn tôi rồi, là một người bạn thân thực sự đó."
"..."
Kết thúc cuộc trò chuyện, Naib chào tạm biệt Anto rồi ra về.
"May quá, vẫn còn kịp giờ."
Cậu mở điện thoại lên, ghi một dòng tin nhắn gửi cho anh: [Hôm nay tới bệnh viện học đi.]
Qua một hồi lâu, Jack gửi một tin nhắn thoại tới.
Giọng nói của hắn trầm ấm và thanh nhuận, truyền đến từ loa điện thoại: "Cậu muốn đến thăm mẹ tôi à? Không cần khoa trương như vậy đâu, cứ tới thư viện hoặc học ở nhà cậu là được."
Khóe miệng Naib buông lỏng, cậu nhẫn nhịn nửa ngày, lại nhấn nút phát lại tin nhắn thoại, giọng nói của hắn một lần nữa vang lên.
"Sao mình cứ cảm thấy giọng điệu của Jack dạo này cứ khác lạ ấy nhỉ?"
Naib mím môi lại, lực đạo mạnh giống như tự thôi miên mình, [Dù gì cậu cũng muốn tới thăm cô ấy mà, tôi tới đó trước nhé.]
"Chắc là mình nghĩ nhiều rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com