C58. Thăm người ốm
Từ nhỏ tới lớn, Naib chẳng sợ cái giống gì, nhưng hiện tại đứng trước ngôi trường tối om chỉ đang bật đèn ở hành lang tầng 1, cậu lại thấy có chút ớn lạnh.
Naib gọi bác bảo vệ đang trực trong phòng dậy để mở cổng, còn nói dối là quên sách rồi tới lấy, rất nhanh cậu đã vào được bên trong, còn dặn bác cứ để cổng mở như vậy.
Sân trường vẫn chất đầy tuyết, Naib bật đèn flash ở điện thoại lên tìm kiếm xung quanh.
Cậu đi ra nơi hôm nay đã cùng mọi người dọn tuyết.
Cũng may khu vực sân này cách đó không xa, lại còn có hàng rào ngăn cách với khu dân cư nên ánh sáng khá tốt.
Bỗng nhìn thấy một người đang ngồi cầm đèn điện thoại để soi xuống mặt đất, cậu liền đoán ra được là ai.
Naib nhanh chóng đi tới, có chút bực mình nói: "Cậu cũng hay ghê, nhắn tin không trả lời, điện thoại cũng không nghe."
Jack không trả lời cậu.
"Tự dưng cậu tới trường làm gì?" Naib bèn ngồi xuống, lúc này mới nhìn rõ mấy đầu ngón tay đã sưng đỏ của hắn.
Cậu có chút hốt hoảng, soi đèn pin sang mấy nơi bên cạnh, tất cả đều có dấu vết bị đào bới.
Jack lúc này mới lên tiếng: "Xin lỗi cậu, tôi mải tìm đồ nên không thể nghe máy được."
"..."
Cơn giận trong chốc lát đã biến đi đâu mất, Naib nhỏ giọng hỏi: "Cái ghim cài áo này quan trọng đến thế sao?"
"Cậu đã ở đây bao lâu rồi?"
Naib lấy máy nhắn tin cho Roy và Fiona để bọn họ tới đây, nhíu mày hỏi thêm:
"Sao cậu không trả lời?"
"..."
Ánh mắt cậu lại rơi xuống đôi bàn tay hắn, làn da trắng bệch, lộ ra từng đường khớp xương rõ ràng, mấy đầu ngón tay đã sưng tấy lên.
Có lẽ là do bỏng lạnh.
Lần đầu cậu gặp tình huống này, trong lòng không khỏi cảm thấy lo lắng đến phát bực, thực sự muốn đánh cho hắn một trận.
Naib đứng dậy, cũng kéo áo Jack ra hiệu cho hắn đứng dậy.
Hai người nhìn nhau, cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt cau có, lấy từ túi áo ra hai miếng dán giữ nhiệt đưa cho Jack, "Cũng may là còn vài miếng cậu cho tôi hồi chiều."
"Cậu tự dán được không?"
Thấy đối phương lắc đầu, Naib thở hắt ra, động tác nhanh gọn dán miếng dán này vào lớp áo trong của áo khoác của hắn.
Cậu vừa cài lại nút áo được bọc vải dạ, vừa lẩm bẩm: "Chậc, đúng là ngứa tay muốn đấm cậu thật."
Jack lúc này mới mở miệng đáp: "Cậu giận rồi à?"
Nhìn thấy nụ cười cứng ngắc như sắp đóng băng của hắn, Naib thu tay lại, "Ai biểu cậu tự dưng đi làm chuyện này, đút tay lại vào túi áo đi."
"Cảm ơn cậu."
"Còn lạnh không?" Naib không thèm nghe, tay đưa lên định cởi khăn choàng của mình ra, "Lấy khăn của tôi này."
Jack nhẹ giọng đáp: "Không cần đâu, như vậy cậu sẽ bị cảm đó."
"..." Cậu miễn cưỡng buộc lại khăn, tâm tình không tốt cho lắm, "Ừm."
Chưa đầy 2 phút sau, Roy và Fiona vội vã chạy tới, nhìn thấy hai đứa nhỏ vẫn bình an vô sự, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bàn bạc một hồi, Roy và Fiona quyết định không quay lại nhà hàng nữa, hai người cũng chưa biết chuyện Jack vì tìm đồ mà đào tuyết cả mấy tiếng đồng hồ, chỉ đơn giản là muốn bọn trẻ về nghỉ ngơi.
Trước khi lên xe để trở về nhà, Naib lén nhìn hắn một cái. Cậu ngồi xuống ghế phụ, trong đầu suy nghĩ vu vơ.
...
Ngày hôm sau.
Sau khi kết thúc bài kiểm tra, William nộp bài rồi quay xuống nói: "Câu 3 khó quá đi mất."
Naib gật đầu đồng tình, "Tôi bỏ qua câu đó luôn, dù gì cũng gần hết thời gian làm bài."
William nhìn sang ghế bên cạnh cậu, đột nhiên nói: "Tiếc thật đấy, hôm nay có bài kiểm tra đột xuất mà Jack lại nghỉ học."
"Cậu khéo lo, người ta là học bá mà."
Naib vừa nói vừa cất bút vào túi. Cậu biết thừa lí do hắn nghỉ học, hôm qua nhìn tình trạng như cá sắp đóng băng của Jack là cậu đủ hiểu rồi.
Hiện tại nghĩ tới hắn cậu lại bất giác nhăn mày lại, Naib cũng không hiểu vì sao mình lại phải giận tới mức này.
Có lẽ là vì quá lo lắng.
Cái tật tự hành hạ bản thân của tên này căn bản không bỏ được.
"Mình có nên tới thăm không nhỉ?"
Naib cầm bút chì, vẽ nghuệch ngoạc vài đường trên giấy, "Dù gì lúc mình ốm, cậu ấy cũng ở lại chăm sóc cả một ngày rồi."
Cậu ngả lưng ra ghế, rồi nghiêng đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, trong đầu tự nhủ:
"Có qua có lại vậy."
...
Tan học xong cũng đã tới 5 giờ chiều, Naib định ghé thăm tầm 1, 2 tiếng gì đó rồi về, lúc ấy vẫn còn kịp giờ cơm.
Cậu khóa cửa nhà, tiện tay gọi điện cho chị gái.
Phải mất một lúc sau Fiona mới bắt máy: "Chị đây, em gọi có chuyện gì thế?"
Naib rút chìa ra khỏi ổ khóa trên cổng, "Chị Fiona, hôm nay chị có về muộn không?"
Cô đáp: "Ừm...chị phải đi gặp đối tác, phải 9 giờ kém mới về tới nhà, em tự nấu bữa tối nhé."
"Vâng." Cậu nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Chị cũng nhớ ăn uống đầy đủ đấy."
Loa điện thoại liền vang lên giọng nói mang theo ý cười của Fiona: "Chị biết rồi, cúp máy nhé."
Sau khi tắt điện thoại, Naib nhìn vào địa chỉ được anh Roy gửi cho, tự mình đi ra trạm xe bus.
Sau bao nhiêu lâu tìm đường, cuối cùng cậu cũng tới được nơi cần tìm. Nhìn căn nhà vừa lớn vừa hiện đại trước mặt mình, cậu nghiêng đầu nhìn tấm biển có đánh số trên tường, "Chắc là không nhầm đâu nhỉ, đúng số nhà này rồi."
Nhìn cánh cổng màu đen đã mở sẵn, Naib gãi đầu một cái, chần chừ bước vào trong sân. Diện tích của sân vườn này khá rộng rãi, bên ngoài trời vừa có gara để xe, vừa có một cái hồ cá nho nhỏ.
Roy có vẻ đoán được giờ này cậu sẽ tới, anh bèn đi ra mở cửa, "Em tới rồi à."
Naib thôi nhìn xung quanh, lễ phép nói: "Em chào anh."
"Ừ, em vào nhà đi." Roy lấy trên kệ giày một đôi dép lông cho cậu, "Ở nhà chỉ có mẹ anh với em trai anh thôi, nên em cứ tự nhiên."
Cậu im lặng gật đầu.
Căn nhà sáng sủa, gọn gàng mà lại sạch sẽ, Naib không khỏi nhìn mấy cái, vô tình nghe được tiếng động trong bếp.
Vì đây là gian bếp mở, cậu liền dễ dàng nhìn thấy người đang đứng ở nấu ăn ở trong kia, chính là người phụ nữ cậu gặp hôm lễ Giáng Sinh.
Roy nhìn người phụ nữ đó, nhẹ giọng giới thiệu: "Mẹ, đây là bạn cùng lớp của Jack ạ."
Naib vội cúi người, "Con chào cô ạ."
Adelia nhìn thấy cậu, ánh mắt bà mang theo vẻ ngạc nhiên, vội vàng bỏ tạp dề ra rồi đi tới chỗ cậu, "Ôi trời, lại gặp được con rồi."
Roy lúc này mới thắc mắc: "Hai người quen nhau sao?"
"Phải, cậu bé này chính là người giúp mẹ lấy lại túi xách đó." Bà lại nhìn sang Naib khẳng định, "Cô thực sự rất biết ơn con."
"Chuyện nên làm thôi ạ." Cậu khách sáo đáp lại, trong đầu mải mê suy nghĩ, "Trông cô ấy hiền hậu thế kia, sao Jack lại có vẻ đề phòng người này vậy nhỉ?"
Bỗng cô Adelia lại lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của Naib. Bà nắm lấy đôi bàn tay cậu, mỉm cười dịu dàng: "Hai chúng ta thật có duyên đó, tối nay con ở lại nhà cô ăn tối nhé?"
Naib liền sốc lại tinh thần, lúng ta lúng túng nói: "Dạ? Cái này..."
Roy ở bên cạnh buồn cười nói: "Chuyện này để sau mẹ à, thằng bé sẽ ngại lắm đó."
"Phải rồi nhỉ, mẹ quên mất." Bà lúc này mới bỏ tay ra, che miệng cười khúc khích, "Mấy đứa cứ lên phòng Jack đi, giờ này có lẽ thằng bé cũng đã tỉnh dậy rồi."
Roy xoay người đi, "Để anh dẫn đường cho em."
"À, vâng ạ." Naib nói rồi vội đi theo anh, không quên cúi đầu chào cô Adelia một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com