Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10.


Trời ít mây,tâm hồn Biện Bảo Bảo cũng nông cạn theo.

Ơi~ Một tuần trôi qua nhanh như chớp mắt vậy. Bị chửi cũng đã bị rồi,chửi lại cũng đã chửi rồi~

Cũng không có nhiều thứ hối tiếc cho lắm...

Như vậy mà vẫn chưa bị đuổi thì số mình đúng có phúc~

Biện Bảo Bảo ngã đầu ra sau ghế dựa thoải mái.

Nhưng tuần sau,anh Vinh đi công tác rồi.

Mình nên làm gì để khỏi chết nhỉ???

«Phòng chủ tịch»

''Em đi Hàn Cúc''

Phác Chân Vinh chu mỏ.

Lâm Tể Phạm nhăn mặt.

Hàn Cúc là cái gì??

''Là Hàn Quốc ấy,em muốn đi sang Hàn!!!''

''Nhưng anh không nhớ là anh cho phép em đi công tác sang Hàn!''

Lâm Tể Phạm nheo mắt.

''Em muốn đi chơi!!!!''

''Vậy còn đối tác đang chờ chúng ta???''

Phác Chân Vinh xụ mặt.

''Em chỉ muốn được tự do...''

''Thôi,ngoan nào...''

Lâm Tể Phạm dang tay ra,Phác Chân Vinh biết điều liền ngã vào lòng anh.

Quấn lấy nhau như cục bông màu đen...

Ôm nhau như hai chú mèo mực...

Là cả hai đang cùng mặc vest đen mà quấn lấy nhau như thế... thì cũng hơi lạ.

Mà thôi!

Đã đến ngày Phác Chân Vinh đi công tác. Anh xách hai cái ba lô cùng một cái vali bước đến xe để chuẩn bị ra sân bay.

Biện Bảo Bảo đứng ôm cửa kính,hai mắt ngấn lệ.

Anh Vinh~ anh phải về sớm để giải thoát cho em~

Phác Chân Vinh cười cười,vẫy tay với Biện Bảo Bảo.

Biện Bảo Bảo vỡ òa.

Em có thể chết đấy!!!!

Mấy nhân viên đi ngang nhìn trưởng phòng đang áp sát mặt vào cửa kính mà khóc.

Ôi! Cảnh tượng tuyệt mỹ.

Một cô chụp lại cảnh tượng này,đăng lên mạng xã rồi kèm dòng tâm trạng.

«Anh nỡ lòng bỏ tôi cô đơn giữa chốn trần gian này,tôi sẽ cùng theo anh đến địa ngục»

Nghe sâu quá nhỉ?

Định nhấn nút đăng thì Biện Bảo Bảo quay mặt lại,liếc ai đó một cái.

Bàn tay em run lên~ nhẹ nhàng thả nút xóa bài viết.

Biện Bảo Bảo chùi mắt chùi mũi,bước lên phòng làm việc.

Vừa mở cửa,đã thấy cái ghế xoay của mình đang động đậy.

Chiếc ghế xoay lại.

Cục phân!!!!!

Biện Bảo Bảo thở dài.

''Này phâ... Không! Anh vào phòng tôi làm gì?''

''Vào xem cậu làm việc''

Kim Hữu Khiêm mặt lớn mặt nhỏ tiếp tục xoay ghế.

Biện Bảo Bảo nắm tay chặt lại.

Bình tĩnh nào~ bình tĩnh nào đấm ơi~

''Không nỡ để Phác Chân Vinh đi sao??''

Kim Hữu Khiêm cười khinh bỉ.

Biện Bảo Bảo xệ mặt.

''Còn tôi có thể đối xử tốt với cậu mà''

Tên này mấy hôm nay bị đa nhân cách à?

Sao anh nhiều bệnh thế?

Biện Bảo Bảo cười mỉm đáp lại.

''Không sao,tôi ổn mà thưa phó chủ tịch....''

Kim Hữu Khiêm tự dưng nổi hứng muốn chọc Biện Bảo Bảo.

Cục phân điện hạ,xin ngài đừng ban phước cho con...

Con đau khổ lắm,nên hãy đối xử tốt với con,con sẽ cúng điện hạ một cục phân khác để làm hoàng hậu....

Kim Hữu Khiêm nhìn Biện Bảo Bảo hai tay chấp lại,miệng lẩm nhẩm gì đó.

Mà hắn hơi nhức tai.

Biện Bảo Bảo nhẩm xong câu thần chú,mở mắt ra cười e thẹn.

Ahyhy~

Kim Hữu Khiêm thấy cái gì đó trên bàn Biện Bảo Bảo,nhặt lên xem thử.

''Ah~ chứng minh nhân dân''

Kim Hữu Khiêm bất ngờ.

Biện Bảo Bảo trợn mắt.

Quát quát quát quát đờ phắcccc!!!!

''Trả đây!!!!!''

Biện Bảo Bảo vội vàng nhào tới chụp lấy tấm chứng minh,nhưng Kim Hữu Khiêm kịp đứng dậy,giơ nó lên cao.

''Ấy ấy,đừng manh động''

''Trả lại đây!!!''

Biện Bảo Bảo giãy như cá mắc cạn,liên tục nhảy lên lấy cái của quý ngàn năm.

Đm,sao hắn cao thế? Ông cao những một mét bảy mươi lăm mà sao hắn còn cao hơn những một rưỡi cái đầu.

''Trả đây!!!!''

''Tôi chưa xem xong mà~''

Kim Hữu Khiêm bá đạo để Biện Bảo Bảo đứng cạnh mình với với nhảy nhảy.

''Yah!! Đưa đây cho tôi''

''Không nè~''

Kim Hữu Khiêm nhân cơ hội,nhìn vào bức ảnh chụp Biện Bảo Bảo lúc còn thuở niên thiếu.

Khuôn mặt tròn trịa,hai má phúng phính,cười thật tươi.

Học sinh gần đại học sao mặt cứ như con nít thế này!

Kim Hữu Khiêm cúi đầu nhìn kỹ con người trước mặt.

Khuôn mặt góc cạnh,ngũ quan hài hòa,đôi môi căng mọng,hai má không phúng phính nữa. Và biểu cảm rất là....

Phẫn nộ?

''Trả lại,trả đây!!!!!''

''Không trả,tôi chưa xem xong''

Biện Bảo Bảo phồng mang.

Cái tên vô liêm sỉ này!!!!!

Biện Bảo Bảo định nâng gối nhắm thẳng vào điểm X của ai đó,nhưng vừa giơ chân thì Kim Hữu Khiêm đã động thủ.

Đạp chân Biện Bảo Bảo xuống,một tay còng hai tay nó vắt ngược ra sau,tay còn lại ôm eo Biện Bảo Bảo kéo sát vào người mình.

Áp khuôn hai khuôn mặt tuấn mĩ sát lại nhau, Kim Hữu Khiêm nhẹ giọng nhưng mang chút cằn nhằn.

''Sao cậu không dễ thương một tí để tôi có thể thích nhỉ?''

Biện Bảo Bảo im lặng nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Kim Hữu Khiêm thả lỏng tay,đặt chứng minh xuống bàn,không nói gì rồi bỏ đi.

Biện Bảo Bảo sờ sờ cổ tay mình.

Lại nhìn chứng minh thư,rồi lại nhìn cổ tay.

Một vài phút êm đềm trôi qua~

Biện Bảo Bảo vẫn đứng đấy,nhìn chứng minh thư,rồi nhìn cổ tay,song lại sờ sờ mặt mình.

Đôi mắt nheo lại khó hiểu.

Hắn ta bị điên à?

Thậm chí mặt còn tái đi vì nghĩ Kim Hữu Khiêm bị điên thật.


Kim Hữu Khiêm xoa trán.

Mày lại vừa làm gì cậu ấy vậy?

Vì sao lại làm như thế?




___________________

Tôi mới điên này~ :vv

Bảo Bảo dễ thương chứ bộ~




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com