Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

"Tôi không cần mộ phần——"

Câu nói ấy tan vào trong làn hơi ẩm nồng nặc.

Lờ mờ trong cơn mộng, Tần Thâm nghe thấy giọng Hoắc Thừa Tinh. Âm thanh bình lặng đến mức như phát ra từ một cỗ thi thể, bọc lấy cái lạnh thấu xương của tuyết đọng từ nhiều năm.

Tần Thâm chắc chắn, đó là Hoắc Thừa Tinh đang nói. Hương vị của quả Ma La trộn lẫn với mùi thuốc súng phảng phất nơi khoang mũi, nhưng y không thấy người, trước mặt chỉ có một đứa trẻ.

Xét theo hình dáng, cỡ chừng mười một tuổi, nhưng do phát triển chậm, có thể là mười bốn. Cơ thể gầy gò, xương bả vai lộ ra giống như cánh bướm chưa bung nở.

Gương mặt của cậu là gương mặt của Hoắc Thừa Tinh khi còn nhỏ, non nớt và thuần khiết, đôi mắt tròn xoe như hạnh nhân, tóc xoăn vướng vài cọng cỏ khô, cậu ngẩng khuôn mặt lấm lem bụi than lên nhìn Tần Thâm, trông ngây thơ và đáng yêu.

Vậy nên, đây là một giấc mơ sao?

Tần Thâm không hiểu tại sao mình lại mơ thấy Hoắc Thừa Tinh thuở nhỏ?

Gương mặt ấy quá đỗi chân thực, như thể y thực sự đã quay về quá khứ, nhìn thấy người mình yêu thuở niên thiếu.

Cậu bé Hoắc Thừa Tinh bước đến gần, chủ động nắm lấy tay Tần Thâm, mỉm cười, tựa như muốn dắt y tiến sâu vào bóng tối. Mỗi bước chân của thiếu niên đều lưu lại vệt sáng trong hư không, như một chuỗi vì tinh tú đang mọc ngược trở lại.

Tần Thâm ngơ ngác bị kéo vào khoảng tối sâu thẳm ấy, điều lạ lùng là, y thậm chí còn cảm nhận được độ ấm từ bàn tay của đứa trẻ, cùng với cảm giác sỏi cấn dưới đế giày, chân chạm đất vô cùng chân thực, hoàn toàn không giống mộng cảnh.

Cậu bé Hoắc Thừa Tinh dắt y đi đến cuối con đường.

Ngay sau đó, Tần Thâm mất đi cảm giác ấm nóng trong lòng bàn tay, đứa trẻ kia một mình tiến về phía trước, quả quyết bước vào đám lửa đang bừng cháy.

"Quay lại!" Tần Thâm hét lên, y lao vào quỹ đạo đang cháy rực của sinh mệnh, nhưng chỉ vồ trúng những ngọn lửa vô hồn. Tro bụi trượt qua kẽ tay, sắc đỏ từ từ tan biến.

Lưỡi lửa nuốt trọn hình bóng của thiếu niên. Tần Thâm vô vọng níu lấy tàn lửa, thì trong lòng bàn tay lại hiện lên một cảnh tượng khác——

Từ lòng đất nứt nẻ vọng đến tiếng vỏ sò va chạm, Tần Thâm ngẩng đầu nhìn thấy dưới mái rơm xiêu vẹo, mười hai dây chuông gió làm từ vỏ sò đang bị gió biển mặn chát thổi thành những đoạn xương trắng trong suốt.

Đó là kiểu kiến trúc cổ y từng thấy trong tiết học lịch sử toàn tức. Cột gỗ sồi mọt ăn chống đỡ bó cỏ khô mốc meo, từ các khe tường rỉ ra bụi phóng xạ đã kết tinh.

Hoắc Thừa Tinh mười tuổi đang dùng đá vụn khắc lên tường đất. Bên cạnh mười hai vết khắc xiên lệch, cậu vừa khắc thêm một nét thứ mười ba xuyên qua lớp vữa tường: "Cha ơi! Con lại cao thêm nửa tấc rồi!"

Một beta trung niên thò đầu ra khỏi căn nhà: "Chờ khi khắc đủ mười lăm vết, Tiểu Tinh của cha sẽ phân hoá rồi."

Hoắc Thừa Tinh ngồi dưới mái hiên đung đưa đôi chân, bàn chân trần dính bùn non, bầu trời trên đỉnh đầu đen kịt, có lẽ sao đều trốn vào trong mắt cậu.

Người beta lớn tuổi bắt đầu kể cho cậu nghe vài câu chuyện.

Tần Thâm nghe rõ, và nhận ra liên bang mà người beta kia nói đến là xã hội từ một thế kỷ trước.

Thì ra, đây là hành tinh hoang phế.

Hóa ra, y đang đứng trong tận sâu tâm trí Hoắc Thừa Tinh. Tinh thần hải liên thông, đây là ký ức của cậu ấy.

Tần Thâm bất giác giật mình, ánh mắt không dám rời khỏi đứa trẻ ấy nữa.

Trên gương mặt Hoắc Thừa Tinh là nụ cười giống bao đứa trẻ khác. Cậu cười đến cong khoé mắt, rõ ràng chưa bị môi trường này đánh gục, dù bụng đói nhưng vẫn không thất vọng.

Cậu tràn đầy hy vọng, mỉm cười nói với beta: "Cha ơi, con muốn đến Liên bang, con muốn phân hoá thành một Omega, con sẽ dẫn cha đi cùng!"

Người beta bước đến, lòng bàn tay xoa nhẹ mái tóc cậu.

Cách mưu sinh của họ là dùng sức khai thác tinh thể hạt nhân để đổi lấy tiền và thức ăn. Hằng năm, hành tinh này chỉ có một con tàu ghé qua mỏ quặng, người gom đủ tiền vàng mới mua được vé lên tàu đến "thiên đường".

Nếu Hoắc Thừa Tinh phân hoá thành Omega thì không cần vé, nhưng beta thì cần. Đôi mắt thiếu niên cong lên như trăng lưỡi liềm, bóng tối trong mỏ quặng như bị nụ cười ấy đốt thủng một lỗ, cậu kéo lấy vạt áo bạc màu của beta, chân trần giẫm lên mạch khoáng lấp lánh tinh thể.

Tóc cậu không sáng sủa, luôn dính đầy bụi đất, nhưng lại mềm mại hơn cả ánh trăng.

"Cha có một đứa con thật xinh đẹp." Beta dùng cỏ đan thành một chiếc vòng đội lên đầu Hoắc Thừa Tinh: "Đẹp thế này, nhất định sẽ là một Omega, con sẽ có những ngày tốt lành."

Hoắc Thừa Tinh đưa tay chạm lên chiếc vòng cỏ, cậu đi chân trần, mười ngón chân cắm sâu vào cát lún, xoay người liên tục, mỗi vòng quay đều lưu lại dấu vết của cậu nơi hoang nguyên. Cậu ngẩng đầu cười lớn, rồi loạng choạng ngã vào đụn cát.

Có lúc cậu ngẩn ngơ nhìn bóng lưng beta, ánh mắt như dệt nên những sợi tơ vô hình. Cũng có khi cậu ôm sách truyện nhặt được, nằm bò ra đất chăm chú lật giở từng trang.

Beta dạy cậu biết mặt chữ, dạy cậu viết tên mình. Cậu có thể nghịch bùn đất, có thể vui vẻ đếm từng hòn đá dưới chân, dường như chẳng có điều gì có thể đè bẹp đứa trẻ này.

Hoắc Thừa Tinh dùng sỏi khắc hình ngôi sao bên góc tường, mỗi ngôi sao tượng trưng cho một năm. Cậu đã mười một tuổi rồi, đếm ngón tay cũng biết Tết sắp đến.

"Cha ơi, con cũng muốn đốt pháo hoa."

Hoắc Thừa Tinh cuối cùng cũng chờ được đến ngày ấy, cậu mừng rỡ như một chú chim nhỏ, "Đó là điều ước đầu năm của con."

Beta đang lau cuốc khai thác thì dừng tay, đáp: "Được, cha sẽ thực hiện cho con."

Hoắc Thừa Tinh rất vui, ngồi đợi mãi, đợi mãi.

Beta lấy ra ba đồng tiền sao trong lon sắt nơi góc tường rồi rời nhà, đến lúc hoàng hôn mới trở về.

Hoắc Thừa Tinh chờ được rồi.

Món quà này, đến đúng đêm giao thừa, Hoắc Thừa Tinh mới mở ra. Họ đứng dưới màn đêm.

Từ xa vọng lại tiếng pháo hoa, điều cậu luôn ao ước cuối cùng cũng thành sự thật. Cậu vui mừng chạy vòng quanh beta, hân hoan đến mức chẳng biết xả ra đâu cho hết.

Beta bảo cậu ngồi yên, rồi dặn dò: "Ngoan nhé." Sau đó đưa cậu ngồi dưới mái hiên.

Beta ra xa châm pháo hoa.

Trong khoảnh khắc đó, nụ cười của Hoắc Thừa Tinh rạng rỡ vô cùng, tiếp đó, cậu nghe thấy tiếng pháo nổ, ngọn lửa vút lên tỏa ánh sáng như sao trời.

Nhưng beta đã ngã xuống, cậu thấy trong mắt cha nở ra một đoá hoa đỏ thẫm, mảnh vỡ trong tròng mắt rơi đầy đất.

Cha của cậu.

Ngay trong đêm giao thừa ấy, mất đi đôi mắt.

Họ quá nghèo, không đủ tiền mua thứ tốt hơn, nhưng cha cậu luôn cố tìm cách để cậu được vui.

Quả pháo hoa đó phát nổ, không nở rộ trên trời.

Hoắc Thừa Tinh cũng không còn rạng rỡ nữa, nụ cười đông cứng trên gương mặt, như bị niêm phong trong hổ phách, bởi cha cậu vĩnh viễn mất đi ánh sáng.

Gương mặt beta quấn đầy băng, hốc mắt bị phá hủy quá kinh khủng, ông suýt chết, nhưng đứa trẻ luôn nắm chặt tay ông không chịu buông.

Đêm đó, nước mắt của Hoắc Thừa Tinh đã cạn khô. Cậu không dám chạm vào hốc mắt sụp đổ của cha mình.

"Con sẽ chăm sóc cha." Hoắc Thừa Tinh hứa với ông: "Con đã lớn rồi."

Đứa trẻ vừa tròn mười một tuổi bắt đầu gánh vác trách nhiệm lo cho gia đình nhỏ ấy, cậu mang theo chiếc sọt cỏ của cha, sương sớm thấm qua khe đan bằng liễu rơi xuống từng giọt, khai thác tinh thể hạt nhân trở thành cuộc sống của cậu.

Ngày đầu tiên, lòng bàn tay cậu rách toạc, máu rơi trên mảnh vụn thạch anh đọng lại thành màu san hô, rất đau, nhưng phải chịu. Cậu nuốt cả tiếng nức nở vào bụng.

Ngày thứ hai, chân cậu trượt, đầu gối bị đập tím, vết bầm nở như đoá diên vĩ tím, càng đau hơn, nhưng không sao, cha không thấy được, nên trước mặt cha, cậu vẫn giữ vẻ mặt bình thản, vẫn có thể bật ra giọng nói vui tươi, tiếng cười làm lũ côn trùng trong vách đá giật mình bay lên.

Ngày thứ ba, cậu bị vài người lớn bắt nạt. Nhờ có sức lực rèn giũa lâu ngày, cậu dùng bàn tay quấn vải bảo vệ phần thức ăn trong tay, mang về cho cha chiếc bánh bao dính đầy bụi đất, cậu ôm trong ngực giữ ấm, vui vẻ kể cho cha nghe những gì mình thấy bằng đôi mắt, dù lông mi vẫn còn dính hạt cát từ trận ẩu đả.

"Ở đó có thằn lằn phát sáng, cha ơi, nếu con bắt được nó thì có thể đổi được nhiều tiền hơn rồi."

Cậu nắm lấy tay beta, đặt lên đỉnh đầu mình, để ông xoa đầu anh.

Về sau, những vết thương trên người cậu bắt đầu đóng vảy, Hoắc Thừa Tinh hóa thành một con ve sầu, lột đi lớp vỏ yếu mềm, kén dày biến thành bộ giáp cứng rắn hơn, cậu không còn cảm thấy đau nữa, thậm chí đã quen tay quen việc, thể lực của cậu vượt xa người thường, có thể đổ ra nhiều mồ hôi hơn.

Hoắc Thừa Tinh đơn độc trong hầm mỏ, rèn nên lớp vảy bạc trên sống lưng mình.

Bóng dáng gầy gò lặng lẽ di chuyển giữa thế giới đen đặc, đom đóm thắp sáng đường đi cho cậu. Cậu sẽ loanh quanh bên đống rác, tìm kiếm hy vọng trong hương ngọt thối rữa của trái cây mục nát, cho đến ngày sinh nhật, cậu làm cho cha một cây gậy, cành cây hoè già vẫn còn vương mùi thơm của nhựa mới gãy.

"Cha ơi, con lớn rồi." Đây là câu Hoắc Thừa Tinh nói nhiều nhất.

Và cũng chỉ trước mặt beta, cậu mới chịu mở miệng, sự im lặng bò kín như rêu xanh trong phần lớn thời gian của cậu.

Hoắc Thừa Tinh vẫn khắc sao lên tường, mỗi vết khắc đều vấy đầy vị mặn của số mệnh.

Năm nay cậu đã mười bốn tuổi.

Beta nghe thấy tiếng pháo hoa nổ, ông nói: "Tết lại đến rồi, có phải gần đây có người đốt pháo không? Tiểu Tinh, con thay cha ra ngoài xem thử đi."

"Rồi về kể cho cha biết, nó có đẹp không nhé."

Hoắc Thừa Tinh không đáp lại, beta thậm chí không còn cảm nhận được sự hiện diện của đứa trẻ ấy. Lẽ ra ông mới là người chăm sóc cho cậu, nhưng tai nạn gần như đã hủy hoại cả hai.

Nỗi day dứt của Hoắc Thừa Tinh cháy bỏng như ngọn lửa thiêu rụi tâm can, khiến cậu chỉ muốn tự ném mình xuống địa ngục vĩnh hằng.

Cơn đau từ vết thương vẫn đang ăn mòn cậu, beta không thể rên rỉ trước mặt Hoắc Thừa Tinh, đứa trẻ ấy quá khổ cực, đến mức khiến gương mặt ông cũng lộ ra vẻ đau đớn.

"Không phải lỗi của con, không phải của con đâu."

"Ước nguyện của Tiểu Tinh là điều tốt đẹp, vậy để năm nay thực hiện lại có được không?"

Ông muốn khắc sâu sự thật ấy vào tận đáy lòng Hoắc Thừa Tinh.

Beta bám tay lên mép giường, dường như đang chiến đấu với bóng tối nơi đáy mắt. Khi sắp ngã xuống, Hoắc Thừa Tinh nắm lấy tay ông.

"Con hiểu rồi." Hoắc Thừa Tinh cuối cùng cũng đáp lại, giọng nói khàn khàn, "Con sẽ nghe lời cha."

Cậu đứng dưới mái hiên, ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh lùng nhìn về khoảng không.

Beta nói: "Con thấy rồi chứ?"

Hoắc Thừa Tinh quay đầu lại, nhìn vào người trong phòng, điềm tĩnh đáp: "Con đã thấy rồi ạ."

"Đẹp không?" Beta dịu dàng hỏi.

"Đẹp ạ." Hoắc Thừa Tinh khẽ đáp.

Thế nhưng, hoàng hôn đã xé toạc đường chân trời thành một vết thương đỏ rực, gió chiều cuốn theo hơi thở nồng mùi lưu huỳnh lướt qua đôi môi khô nứt của thiếu niên.

Trong một khoảng thời gian rất dài, Hoắc Thừa Tinh chỉ lặng lẽ nhìn về phía ngọn lửa đang bùng cháy nơi xa, ánh mắt mang theo vẻ trống rỗng và hoang mang vô tận, những dãy núi đằng xa đang sụp đổ...

Ầm ——!

Nhưng đó không phải là pháo hoa.

Mà là oanh tạc.

Quái thú thép xé toạc lòng đất, lớp đất cháy sém cuộn lên từng tầng máu thịt.

Tàu chiến từ các hành tinh cấp cao đang cố gắng hủy diệt quê hương của cậu, thế giới của cậu đang bị xoá sổ.

Kally: Văn của tác giả hay quá 😭😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com