May Mắn
Tác phẩm : May Mắn
Tác giả : Lam Vũ
●●●
Cuộc đời này luôn không công bằng , đối với ai cũng vậy hay chí ít là mình tôi .
Tôi vẫn nhớ rất rõ hành động mà tôi thường làm nhất trong tuổi thơ chính là đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn cha mẹ của những đứa trẻ khác nắm tay dẫn chúng đi khắp nơi , quan tâm chúng , chăm sóc chúng . Thèm thuồng cái bữa ăn gia đình , cái câu la rầy đầy yêu thương từ mẹ .
Đúng vậy , tôi thiếu mất tình thương của cha mẹ chỉ vì một vụ tai nạn khi tôi chỉ mới 3 tháng tuổi .
Sau đó tôi học tiểu học rồi trung học , tôi luôn bị xa lánh và kì thị chỉ vì ông bác đang sống cùng tôi bị mắc bệnh HIV và ông ta đã từng là tội phạm giết người chỉ vừa được thả năm nay , trong khi tôi chả làm lỗi gì cả . Nhưng cũng có những kẻ can đảm một chút thì tiếp cận tôi ..., cũng chả phải hành động gì tốt đẹp , chỉ là đánh và bắt nạt .
Người khác không công nhận tôi , thầy cô không tin tưởng , bỏ mặc tôi ...
Tôi cũng cần một người đứng ra bảo vệ tôi mà ? Sao không ai hiểu nhỉ ?
Năm tôi học cao trung và đại học , nhìn các bạn cùng lớp hay cùng khóa đều có người kề bên , chỉ riêng mình tôi là đơn thân độc mã , tôi liền cảm thấy thật thiếu hụt . Nhưng ngẫm lại không có ai trêu chọc thì đã tốt lắm rồi làm gì còn dám mộng tưởng đến tình yêu thương từ một người khác .
Tôi chưa từng nếm trải tình yêu thương từ người khác , trừ hành động của người mẹ tôi không nhớ mặt kia đã dùng thân mình ôm tôi khi chiếc xe lật thì không còn ai nguyện vì tôi ban bố một chút tình cảm nữa .
Bước ra khỏi cánh cổng Đại học , tôi liền đi xin việc làm , nhưng đúng như người ta nói mà : thời đại ngày nay có thực lực thôi là chưa đủ , cần phải có một tầng quan hệ quen biết .
Nhìn những bạn học được cha mẹ an bài nơi làm sẵn , có những bạn vừa ra trường liền trực tiếp tiếp quản công ty . Tôi nhìn tập hồ sơ xin việc trên tay mình mà thầm ngao ngán .
Sau đó , khó khăn lắm tôi mới xin được một chân đánh máy nhỏ ở một công ty mới mở . Nghe nói lão bản của công ty là một đàn anh tốt nghiệp cùng một trường Đại học với tôi . Anh ta tên gì nhỉ ? Đúng rồi , Vương Tuấn Khải .
Cuộc sống của tôi cứ như thế đối với tôi là rất ổn định rồi , tôi không mong đợi hơn nữa , cứ thế đi ngày qua ngày an an ổn ổn lập đi lập lại một chuỗi qui trình nhàm chán , rồi tìm một cô gái không cần xinh đẹp hay giỏi giang , chỉ cần đừng chê tôi nghèo mà chịu bên cạnh tôi suốt đời thì tôi sẽ cùng cô ấy cố gắng xây đắp cuộc sống . Rồi khi về già sẽ an ổn nhắm mắt . Nghe cuộc sống kia của tôi có lẽ rất không có chí khí , nhưng khả năng của tôi cũng chỉ có thế , không cưỡng cầu hơn được nữa .
Thế nhưng đôi khi lão thiên gia rất thích trêu người , lúc tôi muốn mình nổi bật nhất thì càng ngày càng mờ nhạt . Lúc tôi chỉ muốn an tĩnh sống thì lại cho tôi cơ hội trở nên thật nổi bật .
Đôi khi tôi cũng rất có năng lực ứng xử , ví dụ điển hình chính là lúc tôi xui xẻo đụng phải lúc lão bản của tôi chia tay bạn gái ngoài hành lang .
Cô bạn gái kia của lão bản có vẻ rất tức giận . cô ta hét thật lớn , khuôn mặt nhìn cũng có nét diễm lệ bị nước mắt làm nhòe phấn trông bây giờ thật kinh khủng , nếu tôi đưa một cái gương cho cô ta soi thì chắc cô ta có thể đã không dám đứng đây mà làm vạ lâu hơn dù chỉ một giây .
Trong khi tôi còn mãi lo nghĩ miên man thì tay bỗng bị kéo tới , có một vòng ôm bọc thân thể tôi lại , loáng thoáng lão bản đã nói câu gì đó
'' Cậu ấy là người yêu của tôi ! ''
Tôi âm thầm lập lại : '' Cậu ấy là người yêu của tôi " . '' Cậu ấy là người yêu của tôi " ...
Mà cậu ấy nào ? Chẳng phải ở đây chỉ còn có một mình tôi là con trai sao ? Không lẽ cậu ấy là tôi ? Không được !!
...
" Chuyện hôm nay cậu không được nói cho bất cứ ai nghe , nếu tôi nghe được chuyện này từ miệng người khác thì cậu chắc chắn sống không yên với tôi ! " Giọng của Vương Tuấn Khải lạnh ngắt ngay bên tay cứ như quỉ hồn đòi mạng , làm cậu lạnh cả sống lưng .
" Được , được , tôi sẽ không nói " gì chứ , thứ tôi sợ nhất chính là phiền phức , không cần hắn nhắc tôi cũng sẽ không nói .
" Nhớ lời cậu nói , còn đây là phần công của cậu vì ban này giả làm bạn trai tôi . Chúng ta không ai nợ ai ! " Hắn đưa một tờ chi phiếu cho tôi rồi quay ngước bước đi .
Nhìn tờ chi phiếu trên tay rồi lại nhìn bóng lưng hắn đi xa lòng tôi liền ấm ức , hắn coi tôi là gì đây ? MB ? Tên đáng ghét , ai cần hắn trả công chứ ! Hắn muốn thì tăng lương cho tôi đi ! Nhưng sau đó tôi cũng cất tấm chi phiếu vào túi , nói gì chứ tiền cũng rất quan trọng nga~ hắn đã cho tôi dại gì không lấy !!! Dù sao tôi cũng không phải mấy nữ chính trong ngôn tình vì sĩ diện mà xé tấm chi phiếu vứt vào mặt hắn .
.
Cuộc sống cứ thế trôi , rồi trôi ,...
Công việc thì càng ngày càng bận rộn , tôi cũng không còn gặp lại vị lão bản kia nữa . Cứ ngỡ sau này cũng sẽ không gặp , thì ... hắn tìm đến phòng làm việc của tôi để ... kiểm tra !!! Ùm , đừng hiểu lầm , là kiểm tra tiến độ làm việc cùng năng suất thôi chứ không phải kiểm cái gì khác đâu .
...
Tiễn hắn ra khỏi cửa phòng mà tôi vẫn còn mênh mang , biết sao không ? Là vì một câu nói của hắn đó ! Không tin được hắn nói ... hắn nói ... YÊU TÔI !!!
Không thể chứ ! Đừng nói qua lần tôi vô tình gặp được hắn chia tay với bạn gái thì hắn nảy sinh tình cảm với tôi chứ !!!
Đầu tôi cứ lênh thênh ngoài Sao Hỏa không thể quay về Trái Đất , đôi chân vô thức đi về nhà .
...
" Wey ? " tôi cầm lên chiếc điện thoại đang reo inh ỏi trên bàn , nhìn một dãy số lạ hiện lên liền có chút khẩn trương mà bấm vào nút nghe .
" Là tôi đây , Dịch Dương Thiên Tỉ , cậu chưa cho tôi một câu trả lời về vấn đề ban nãy , tôi đang cần câu trả lời " Cái giọng ngàn năm vẫn lạnh của Vương Tuấn Khải cho dù là đang nói chuyện tình cảm cũng lạnh đến thế , tên mặt than !!!
" Ùm , tôi ... tôi muốn biết , anh từ khi nào thì thích tôi ... "
" Không từ khi nào cả , chỉ đơn giản là thích thôi "
" Tôi ... tôi ... cần thời gian suy nghĩ " nói rồi cậu liền cúp máy . Trấn định trái tim đang đập rộn trong lòng , cậu nằm thẳng xuống giường mệt mỏi nhắm mắt .
.
Nhìn tấm ảnh cưới của hai nam nhân trên tường tôi liền không kìm được cánh môi mỏng nhẹ vén lên nụ cười .
Tôi và Vương Tuấn Khải kết hôn đã được 2 năm nhưng đối với tôi tất cả cũng như cái chớp mắt .
Ngày đó anh tỏ tình với tôi , sau đó anh cầu hôn tôi , sau đó nữa chúng tôi dắt tay nhau đi đăng kí kết hôn ở Hà Lan . Sau đó của sau đó ... chúng tôi đã về nước , rồi ... tổ chức một đám cưới đúng nghĩa với gia đình và bạn bè .
Còn lí do anh yêu tôi ???
Nói ra cũng thật thú vị : thì ra lúc tôi học Đại Học thì cái tin đồn HIV kia đã mất , trên cơ bản thì chả ai biết để mà xa lánh tôi . Thế quái nào vẫn không ai tiếp cận tôi ??? Chính là vì tên Vương tổng tài bá đạo nào đó , sự bá đạo đã ăn sâu vào máu từ nhỏ nên hắn " cấm đoán " người khác đến gần tôi . Thế là tôi Alon hết cả khoảng thời gian dài đằng đẵn đó .
Rồi anh thích tôi khi nào ??? Chính là cái mà người ta gọi là tiếng sét ái tình đánh một cái " Oành " sao ???
NÓ ĐÓ !!! Lúc tôi nghe được nguyên nhân này tôi liền không khách khí lia từ đầu tới chân của Vương Tuấn Khải , không ngờ anh ấy nhìn đúng chuẩn mặt tuan thế nhưng lại trẻ con như vậy .
Cái nguyên nhân rất chi là 3 chấm ...
...
...
...
Nhưng thôi kệ , dù sao thì cậu cũng có một người thương mình , yêu mình là rất tốt rồi ... dù là không như dự kiến ban đầu của tôi ... mà kệ đi !
Toàn văn hoàn
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com