Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35: Awake

Đợt tuyết đầu mùa đã đến. Có người bảo rằng 'Người bên bạn khi tuyết đầu mùa vừa rơi, sẽ bên bạn cả đời'. Ngoài đường, các cặp đôi tay trong tay bên nhau hạnh phúc đón lấy từng bông tuyết nhỏ li ti bay trong không trung mà nói cười vui vẻ. Trái ngược hoàn toàn với không khí trong phòng bệnh của Namjoon. Hắn vẫn nằm đó, suốt bảy ngày qua, Seokjin vẫn luôn túc trực bên cạnh chăm sóc hắn nên trong y có vẻ tiều tụy hẳn đi.

Bà Kim dạo này vì lo cho hắn mà đổ bệnh, còn ông Kim phải lo xử lý việc công ty nên không thể chăm sóc hắn. Taehyung cũng đã nói sẽ thay Jin chăm sóc cho hắn để y về nhà nghỉ ngơi nhưng y nhất quyết không chịu. Y nói rằng nó đang trong tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn no ngủ đủ mới tốt không khéo lại sinh bệnh thì mệt nên nó đành phải chiều theo ý của y.

Giọng đọc diễn cảm của Seokjin vang vọng khắp phòng. Trước khi chuyển đến đây bác sĩ đã có nói rằng nếu chăm chỉ trò chuyện với hắn thì cơ hội tỉnh lại sẽ cao hơn. Y thuộc tuýp người ít nói nên không biết phải nói gì với hắn cả nên mới nảy ra ý định mua sách về đọc cho hắn nghe.

Seokjin nhờ Taehyung trông chừng hắn, tự mình chạy đến nhà sách gần đó mua sách.

Dạo quanh rất nhiều kệ sách nối tiếp nhau làm y sắp hoa cả mắt. Đủ thể loại: cổ tích, truyện tranh, tiểu thuyết,..... chợt, y bị thu hút bởi một bộ tiểu thuyết được gói cẩn thận trong một hộp giấy màu xanh dương với dòng chữ màu bạc kim lấp lánh bên trên 'THE LUNNAR CHRONICLES'. (Tạm dịch: Biên niên sử mặt trăng). Sau khi đọc sơ qua phần tóm tắt của truyện, y cảm thấy khá hứng thú với nó nên nhanh chóng ôm nó đến quầy thu ngân.
.
.
.
.
.
.
.
.
"Scarlet ngập ngừng, ngước mắt lên nhìn Sói. Khi thấy anh vẫn không cử động, cô nhoài người tới, hôn nhẹ lên môi anh.

Tim cô đập nhanh đến nỗi cô có cảm giác như sắp bị hụt hơi. Cô khẽ rụt người lại. Nhưng trước khi cô kịp nói thêm câu gì, Sói đã kéo cô về phía anh, ôm trọn lấy cô trong vòng tay và đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy." - đọc tới đây y cảm thấy mặt hơi nóng.

Hình ảnh về nụ hôn lúc trước của y và hắn như thước phim tua đi tua lại trong đầu y. Tại sao lúc hắn ngỏ lời y lại không đồng ý? Bây giờ thì tốt rồi. Y nhận ra mình yêu hắn vào cái ngày hắn gặp chuyện. Thật là trớ trêu!

"Cậu đó! Làm tim tớ rung động rồi lại nằm im đó! Cậu là đang giày vò trả thù tớ vì lúc trước đã từ chối cậu đứng không?!" - nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Y khóc rồi..... khóc rất to cứ như trút hết bao nhiều buồn phiền bảy ngày vừa qua. Hôm nay là ngày cuối rồi. Hắn mà không tỉnh lại thì y phải làm sau đây? Tình cảm y giành cho hắn thực sự sâu đậm hơn y nghĩ. Chắc có lẽ tình cảm ấy cũng bắt đầu từ rất lâu rồi chỉ là y không nhận ra thôi.

Phòng bệnh to lớn vang lên tiếng nấc nghẹn ngào của người con trai nọ, người đang gục người lên mép giường mà khóc ngon lành.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Ngón tay ai đó khẽ động đậy.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hắn mơ một giấc mơ khá kì lạ. Hắn mớ thấy hắn tỏ tình với y nhưng bị y từ chối, sau đó bên tay truyền đến tiếng khóc của y làm tim hắn như quặng thắt lại. Hắn ghét nhìn thấy y khóc vì điều đó làm hắn đau lòng. Hắn đã làm gì sai? Tại sao người đó lại khóc nhiều như vậy? Rõ ràng người bị từ chối là hắn cơ mà!!

Từ từ mở nhẹ mắt, ánh sáng bên ngoài làm hắn có đôi chút không quen mà phải nheo mắt vài lần. Dời ánh mắt đến bóng người đang gục bên tay mình mà khóc tức tưởi hắn chợt cười nhẹ,đưa tay xoa xoa mái tóc ai kia.

"Ngốc! Sao lại khóc?" - hắn yếu ớt nói.

Người kia đang khóc bù lu bù loa bị câu nói của ai kia mà giật mình, ngưng khóc hẳn, ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn về nơi phát ra tiếng nói mà không tin vào mắt mình. Đưa tay lên dụi mắt vài cái rồi lại nhìn về phía người kia.

"Cậu...." - những từ định nói sau đó cứ như bị nghẹn lại ở cổ, không tài nào nói tiếp được. Y cứ như thế mà khóc to hơn, nhướm người, dang tay ôm lấy hắn.

"Ngoan... ngoan nào... đừng khóc nữa mà." - hắn dùng bàn tay còn đang gắn dây truyền dịch mà vuốt nhẹ lưng hắn.

Y ôm hắn khóc cho đến khi nước mắt, nước mũi tèm lem, dính cả vào áo của hắn mới sụt sịt buông hắn ra.

"Coi cậu kìa! Có khác gì con mèo đâu chứ!" - hắn cười nhẹ, lấy tay lau đi những giọt nước mắt còn vươn trên khóe mắt của Seokjin.

"Mặc kệ tớ! Cậu là đồ độc ác!!!" - y bị hắn cười nên đăm ra dỗi, hất tay hắn ra, bĩu môi nói - "Suốt mấy ngày qua chỉ việc ngủ và ngủ hại tớ phải túc trực ở bên chăm sóc, lại còn phải cố gắng ngồi đọc truyện cho cậu nghe đến sắp khan cả tiếng luôn rồi."

"Xin lỗi! Xin lỗi! Là tớ sai được chưa. Nhưng mà..." - hắn nhìn y, cười đểu - "Cậu đã rất lo cho tớ đúng không."

"Đồ ngốc này! Nếu tớ không lo cho cậu vậy tớ còn ngồi ở đây làm gì chứ" - y đứng dậy lại gần hắn hơn - "Tớ đỡ cậu ngồi dậy nhé!"

"Ừm. Cảm ơn cậu."

Seokjin nhẹ nhàng đỡ lấy lưng hắn, sau đó kéo gối chèn cẩn thận phía sau.

"Cậu đó! Gầy đi nhiều rồi. Mấy ngày qua chắc hẳn vất vả lắm!" - hắn đưa tay chạm vào gương mặt xanh xao của y.

"Có gì đâu. Tớ chỉ cần cậu dẫn tớ đi ăn một bửa thì đâu lại vào đấy chứ gì." - y cười nhẹ, quay người rót một ly nước đưa trước mặt hắn.

Một tay đón lấy ly nước, tay còn lại nắm chặt lấy tay y.

"Jinie~ tớ yêu cậu. Vào cái khoảnh khắc xe tớ sắp đâm vào chiếc xe kia tớ đã rất sợ. Tớ sợ sẽ không bao giờ được nhìn thấy nụ cười này của cậu nữa. Tớ thật sự đã rất sợ." - đôi mắt màu nâu sẫm của Namjoon thoáng u buồn. - "Jin a~ tớ biết điều tớ sắp nói là ích kỉ. Nhưng tớ không nghĩ mình khi nào thì lại gặp chuyện. Nếu phải chết, tớ muốn trước đó được trãi qua những tháng ngày hạnh phúc cùng với cậu. Vậy nên, cậu có thể đừng suy nghĩ nữa mà hãy đồng ý làm người yêu tớ, có được không?"

"..." - y không nói gì, chậm rãi ngồi xuống bên mép giường, nhướn người hôn nhẹ lên đôi môi của hắn.

Namjoon như đứng hình trước hành động đó của y. Từ sợi dây thần kinh trên người hắn như bị một luồng điện chạy qua, kích thích đó mạnh đến nỗi làm cho toàn thân hắn tê liệt, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Tất cả chỉ vì một cái chạm môi của ai kia mà thôi.

"Lúc đọc bức thư cậu kẹp trong laptop thì tớ đã suy nghĩ xong rồi." - y nhìn sâu vào mắt hắn - "Tớ đồng ý! Namjoon, tớ cũng yêu cậu!"

*Phíuuuuuuuu*

*Đoàng*

*Bụp... bụp... bụp...*

Trên đầu hắn lúc này từng đợt pháo bông nhỏ đủ màu sắc đang được bắn lên không ngừng nghĩ. Hạnh phúc quá rồi còn gì nữa.

Namjoon dùng hết sức kéo y vào lòng mình siết chặt, vùi đầu vào hỏm cổ y, hít lấy mùi hương đặt trưng trên người Seokjin. Hắn muốn làm điều này từ rất lâu rồi. Thật là hạnh phúc quá a~~~~

*Cạch*

Cửa phòng bật mở. Bên ngoài là Taehyung cùng với Jungkook, Jimin và Hoseok trên người còn mặc đồng phục, chắc là vừa tan học đã vội đến đây thăm hắn.

"A~~ em xin lỗi. Hai hyung cứ tiếp tục đi." - Taehyung là người lên tiếng đầu tiên khi nhìn thấy khung cảnh hường phấn kia rồi nhanh chóng đóng cửa lại.

Hai người kia tất nhiên là nhanh chóng buông nhau ra.

"Tại anh đó! Ngượng muốn chết!" - Y lườm hắn.

"Hì hì. Dù sau cũng bị thấy rồi. Cho ôm nữa đi." - hắn trưng vẻ mặt không biết xấu hổ ra dang rộng tay ôm lấy y, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán làm hai tai y đỏ ửng cả lên.

End chap 35.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
À nhon~~~ có ai còn nhớ tui hơm? Lớp 12 bài nhiều nên mãi mới đăng chap được. Xin lỗi nhiều ạ!!

Chap này mình tặng cho Mimi_Taehyungie LanPham4 nhé!!! 😚😚😚

=> Tui rất rất hoang man khi xem xong cái này các cậu ạ. Có quá trời theory luôn, mà cái nào đọc cũng thấy đúng hết 😧😧😧 BigHit quá đáng sợ! ARMY cũng đáng sợ không kém 😧😧😧


=> Hí hí


























=> Không dìm không được 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com