Chap 5: Bắt đầu lại
Đã hai tháng kể từ ngày đó. Jungkook dần quen với công việc người hầu. Do phải làm nhiều việc từ nhẹ đến nặng nên đôi tay cậu bắt đầu xuất hiện những viết chai sần. Làn da cũng chuyển từ trắng hồng sang rám nắng nhưng chính đều đó làm cậu trông nam tính hơn.
Yoongi khi thấy cậu em trai nhỏ của mình vất vả anh cũng xót lắm. Nhưng vì đó là lệnh của ông nên người làm cháu như anh cũng không thể cãi lại. Việc duy nhất anh có thể làm cho cậu lúc này là lén đem cho cậu những món ăn mà cậu thích. Nhìn cậu ăn trong vui vẻ mà anh chỉ biết cười buồn. Đứa trẻ này tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã phải chịu đựng nhiều vất vả rồi. Anh tự nhủ sau này lớn lên, khi đủ mạnh mẽ anh sẽ bảo vệ cậu không để cậu phải bị người khác ức hiếp nữa.
--------------------------------
Về phần nó. Hai tháng qua, nó cũng đều đặn ra công viên ngồi lên chiếc xích đu mà cậu từng ngồi đợi từ chiều đến tối. Nó hy vọng rằng sẽ có một ngày cậu sẽ xuất hiện trước mắt nó, cười vui vẻ và rồi chúng nó cùng với Jimin và Hoseok lại vui đùa bên nhau.
Nhưng cậu vẫn biệt tăm. Nó ngoài cái tên Jeon Jungkook và sự thật cậu là vampire ra thì nó không biết gì về cậu. Số điện thoại...không. Địa chỉ nhà...không. Nó không có bất cứ cách gì để liên lạc với cậu ngoài việc ngồi đó và đợi cậu tự xuất hiện.
Jungkook a....cậu thật sự đang làm gì và ở đâu? Cậu vẫn khỏe chứ? Tớ nhớ cậu...
Nó mãi nghĩ về cậu, ngồi gục đầu trên xích đu.
Chợt có một bóng đen tiến về phía nó. Nó hớn hở, chẳng thèm nhìn mà lao thẳng tới ôm lấy bóng đen đó.
"Yah!!! Cậu làm gì mà tới giờ mới xuất hiện vậy hả? Tớ đợi cậu suốt hai tháng qua rồi đó cậu biết không hả? Cậu hư lắm đó, biến mất mà không nói câu nào hết á làm tớ lo muốn chết luôn. Tớ cứ tưởng cậu giận tụi tớ chuyện gì mà không thèm chơi với tụi tớ nữa..."
"..."
"Nè sao cậu nói gì hế.......ơ. Anh là ai??" - nói cả buổi mà không thấy tiếng trả lời nó ngước lên nhìn thì nhận ra người nó đang ôm không phải là Jungkook mà là một người con trai cao hơn Jungkook một tí, mái tóc màu vàng nhạt như màu của nắng sớm, đôi mắt băng lãnh nhìn nó cả người tỏa ra hàn khí. Nó bất giác lùi vội ra phía sau.
"Cậu chắc hẳn là Taehyung?!" - người kia lia mắt từ đầu xuống chân nó - "Rất giống những gì em trai tôi tả"
"Sao anh lại biết tên tôi? Còn em trai anh là sao?" - nó nhìn anh với vẻ hoài nghi.
"Em trai tôi là Jungkook." - anh điềm tĩnh trả lời.
"Mố?? Chìn chá??! Anh thật sự là anh của cậu ấy sao.?" - nó mở to đôi mắt nhìn anh.
"Ừ. Cậu có quyền không tin. Nhưng tôi có nhiệm vụ nó với cậu một chuyện." - anh cố gắng nói nhanh vì không muốn mất thời gian nữa, nếu đi quá lâu ông nội sẽ biết mất - "Em tôi phải tập trung vào việc học tập để trở thành vampire thực thụ. Thế nên em ấy sẽ không gặp các cậu nữa. Đáng lẽ cậu không cần phải biết chuyện này nhưng em ấy sợ cậu sẽ lo lắng nếu đột nhiên em ấy biến mất. Đáng lẽ tôi nên cho cậu biết từ hai tháng trước nhưng mãi đến bây giờ tôi mới lẻn được ra ngoài. Nhiệm vụ của tôi đã xong. Cậu hãy quên Jungkook và sống cho thật tốt đi. Cám ơn cậu lúc trước đã cho Jungkook khoảng thời gian vui vẻ. Tạm biệt." - không đợi cho nó nói gì, anh quang sát xung quanh rồi nhanh chóng dang cánh nhún người bay lên không trung.
Xin lỗi vì đã nói dối cậu.
Lúc này nó vẫn đơ ra. Từ từ xử lí những thông tin nó vừa nghe được.
.
.
.
.
.
.
.
.
Nó thở phào nhẹ nhõm.
Ra là cậu ấy phải luyện tập. Cậu ấy vẫn ổn. Vậy thì yên tâm rồi. Hy vọng sau này có thể gặp lại cậu Kookie~~~
--------Biệt thự Vampire-------
"Sao rồi hyung? Hyung có gặp Tae không?" - vừa nhìn thấy bóng anh cậu nhanh chân chạy lại.
"Gặp rồi. Hyung cũng chuyển lời giúp em rồi." - anh ngừng một lát rồi nhìn cậu - "Cậu ta có vẻ lo cho em lắm đấy. Hình như cậu ta chờ em ở đó mỗi chiều suốt hai tháng nay."
"..." - nghe vậy cậu không nói được gì, trong lòng lại càng buồn hơn.
"Đừng buồn. Dù sao đây cũng là giải pháp tốt nhất. Ít ra cậu ấy sẽ không đợi em nữa." - anh vỗ vai cậu động viên.
"Nae! Cảm ơn hyung rất nhiều. Hyung vất vả rồi."
"Nếu muốn tỏ lòng biết ơn thì mau làm gì đó cho hyung ăn đi. Hyung đói rồi."
"Vâng ạ. Hyung đợi em một chút" - cậu nhanh chân chạy xuống nhà bếp.
------------------ 9 năm sau --------------
Mọi người trong biệt thư đều không thấy đâu. Thật ra tất cả họ đều tập trung ở biệt viện phía Tây. Đa số chỉ có thể đứng ở bên ngoài trừ những người thân và thuộc hạ thân cận mới được vào bên trong.
Trong căn phòng rộng lớn, những người thân của Vampier King đứng xung quanh giường.
Tất cả người thân.
Trừ cậu.
Đến cả lúc này ông ấy vẫn không thừa nhận cậu là một phần. Mà thôi, cậu cũng chẳng để tăm đến việc đó làm gì vì dù sao bấy lâu nay cậu cũng đã sống như một người hầu rồi còn gì.
"Yoongi, con đến đây." - Vampire King vẫn tay gọi Yoongi lại gần.
"Vâng thưa ông."
"Yoongi. Cháu là đứa cháu trai duy nhất của ta. Và hơn hết cháu mang trong người sức mạnh đặc biệt. Cháu rất xứng đáng kế thừa ngai vàng của ta." - lão ta cố gắng nói chậm từng tiếng.
"Không ông. Cháu....cháu chưa sẵn sàng cho trọng trách lớn như vậy." - anh bối rối trước những lời nói của lão.
"Ta tin cháu có thể làm được." - dừng lại hít một hơi rồi lão cố nói to hết sức có thể - "Sau khi ta qua đời, Yoongi sẽ là người kế vị. Các ngươi nhất định phải trung thành với nó, giúp đỡ nó để nó có thể trở thành một vị vua hùng mạnh."
"Vâng thưa bệ hạ." - tất cả đồng thanh.
Trút hơi thở cuối cùng. Lão ta nhắm mắt trên môi vẫn còn giữ nụ cười mãn nguyện.
Cả gian phòng chìm trong im lặng.
------------------------------
Sau một tuần tổ chức đám tang cho lão. Thì đến lễ đang quang của tân vương. Jungkook chỉ có thể đứng từ xa mà chúc mừng anh vì dù sau bây giờ Yoongi hyung của cậu đã trở thành Vampire King - người đứng đầu cả gia tộc. Còn cậu chỉ là một người hầu. Đồng nghĩa với việc khoảng cách của cậu và anh ngày càng lớn.
Tối hôm đó
*Cốc....cốc...*
"Ai vậy?"
"Là thuộc hạ. Jungkook."
"Em vào đi." - anh nhìn cậu chăm chú - "Tại sao lại xưng hô với hyung như vậy? Nghe xa cách quá trời."
"Giờ bệ hạ đã là Vampire King còn thuộc hạ chỉ là một người hầu thôi nên xưng hô như vậy là lẽ đương nhiên." - cậu đi vào và vẫn chưa giám ngước lên nhìn anh.
"Thôi nào. Dù hyung là ai đi chăng nữa thì hyung vẫn là anh trai của Kookie và Kookie vẫn là đứa em nhỏ của hyung. Không có bất cứ thứ gì có thể thay đổi được." - anh bước đến vỗ vỗ vai cậu - "À với lại, từ mai em cũng không còn là người hầu nữa đâu. Em sẽ đi học."
Cậu có nghe nhầm không? Cậu được đi học á? Mắt cậu sáng rỡ, ngước mắt lên nhìn anh.
"Hyung! Hyung nói thật chứ ạ? Em....em được đi học á?"
"Haha.. chịu gọi hyung rồi à?!." - anh cười híp mắt, tay xoay đầu cậu - "Ừ. Bao năm qua hyung thấy em tự học và hyung nhận ra Kookie của hyung rất thông minh. Với lại em cũng đã 17 tuổi rồi. Em đã có thể tiếp xúc với con người. Nên hyung đã sắp xếp cho em học tại một ngôi trường cấp 3 có tiếng trong thành phố. Đồng phục của em hyung đã cho người mang đến phòng em rồi. À còn nữa. Em sẽ là trợ lý của hyung nhé. Như vậy em sẽ không cần hầu hạ ai nữa hết."
"Nae!!!! Em cảm ơn hyung. Cảm ơn hyung rất nhiều." - cậu ôm chầm lấy anh, lắc lắc. 9 năm, cậu đã bị giam lỏng ở đây suốt 9 năm ròng. Và giờ nhờ có Yoongi hyung cậu sẽ có lại tự do. Và....cậu sẽ có thể gặp Taehyung, Jimin, Hoseok những người bạn thuở nhỏ của cậu. - "Xin phép hyung em về phòng. Mai còn phải đi học sớm nữa."
"Ừ em về phòng đi. Mà về phòng trước kia ấy. Hyung đã cho người dọn đồ của em qua phòng cũ lúc em đang làm việc rồi."
"Nae! Một lần nữa cảm ơn hyung vì tất cả."
Cuối cùng hyung cũng có thể bảo vệ được em rồi Kookie a~~~. Hãy thật vui vẻ và bắt đầu lại mọi thứ nhé Kookie của hyung.
End chap 5
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hôm nay Au lụm được cái gif của bé Tae nên muốn khoe ngay với các bạn.
=> Vâng đây là bé Tae 3 tuổi
Tae: gừrrr... sợ Tae chưa?? Ahihi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com