Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Hoseok tỉnh dậy, trời đã rạng sáng. Anh không hiểu sao bản thân lại ngủ ngon giấc đến thế, anh nhớ về tối qua.

Anh ngủ trên người Taehyung trên sofa vào đêm qua là do tác dụng của thuốc an thần mà anh ngủ quên trời đất, anh bắt đầu nhìn xung quanh, không phải sofa.

Anh hiện tại đang nằm trong phòng ngủ, kế bên không có người có lẽ Seohyun đã dậy trước anh. Anh không biết tại sao mình lại ở trong phòng nhưng suy nghĩ này trong chốc lại bị lãng quên.

Anh đứng dậy, bước vào nhà tắm, đầu có hơi đau đều là tác dụng phụ của thuốc, anh nghĩ mình nên đến bác sĩ tâm lý xem thử không thể để tình trạng này diễn ra mãi. Khi bước tới phòng khách anh đã ngửi được mùi thức ăn thơm ngào ngạt.

Taehyung đang nấu ăn, dáng người cao lớn nhưng có điểm hơi gầy, vặn trên người một chiếc tập về màu xanh mà anh yêu thích, đang trổ tài nấu nướng.

Chiếc áo len mỏng màu da thêm chiếc quần dài trắng tôn lên dáng người của hắn. Khuôn mặt tuấn mỹ, tinh tế bị hơi nóng của bếp làm cho hắn càng cuốn hút, mê hoặc, anh có chút ngây người định quay ra chỗ khác thì lại thấy. Tay áo dài được xoăn lên tới cẳng tay có chút vụng về nhìn tay áo như sắp tụt xuống lần nữa.

Anh thầm lặng tiến đến kế bên, chủ động xoắn lại tay áo cho Taehyung. Hành động của anh làm cho Taehyung có chút giật mình.

Giờ nhìn gần mới thấy hình như Taehyung tối qua ngủ không ngon nên mắt có quầng thâm, nhìn có chút tiều tụy. Anh thắc mắc hỏi, khuôn mặt vẫn bình thản nhưng mặt của Taehyung đã đỏ lên không biết là do hơi nóng hay vì lí do khác..

"Em không sao chứ, nhìn em hình em không được khoẻ lắm?"

Hoseok định đưa tay lên trán Taehyung xem nhiệt độ thì Taehyung đã luống cuống né tránh, mặt càng ngày càng đỏ hơn..

"Em không sao đâu, anh không cần phải lo đó thiếu ngủ thôi!" Đều tại anh mà em thiếu ngủ, Taehyung thầm thở dài trong lòng, lại nhớ đến đêm qua...

.
.
.
.
.

Tối qua khi Hoseok đang ngủ say, Taehyung rất không muốn đưa người vào phòng ngủ nhưng có chút luyến tiếc mà cứ ôm người vào lòng mãi không nỡ buông.

Nhưng cứ ôm anh mãi lại càng không được, hắn đã cố kìm chế dục vọng của bản thân, nhưng mà đúng là người tính không bằng trời tính.

Quả nhiên nó đã trỗi dậy, hắn ước mình không ngu xuẩn như tối đêm qua. Không biết là khao khát lâu ngày hay do điều gì khác mà chỉ cần anh tiếp xúc gần với hắn, hắn sợ mình sẽ không kìm chế lại được.

Ai thấu nỗi đau này, không phải là chưa từng làm qua nhưng lúc ấy là đang say. Hắn cũng là một tên đàn ông  nhu cầu ấy đương nhiên là phải có chỉ là lần này hắn ngậm ngùi vừa nhìn thịt ngon trước mắt mà tự xử, khóc thầm trong lòng. Càng khó hiểu khi nhìn thấy anh cả người của hắn như trúng mê dược mà nóng lên khiến hắn  có chút luống cuống tay chân.

"Taehyung, à Taehyung ơi mày như vậy là không có tiền đồ rồi!!!"

" Đồ thiếu nghị lực!!"
.
.
.
.
.
.

" Không sao thiệt chứ!" tuy đã nói là không sao như trong lòng vẫn hơi lo.

"Không sao thiệt mà! Đồ ăn sắp xong rồi anh gọi Sohyun vào ăn sáng thằng bé đang ở phòng khách đấy!"

Taehyung nhanh chóng chuyển chủ đề, đổ mồ hôi trong lòng cứ như đã làm điều gì đó sai trái.

" Được thôi!"

Hoseok cũng không tiếp tục chủ đề, đi ra phòng khách, lúc đi ra thì anh có chút giật mình vì Seohyun đang tròn con mắt mà nhìn chầm chầm vào phía nhà bếp, thấy anh đi ra thằng bé híp mắt lại nhìn cậu.

"Con sao thế Seohyun?"

Hoseok có chút buồn cười khi nhìn biểu cảm của thằng bé, nhanh chóng đến kế bên Sohyun hỏi.

Thằng bé bắt đầu híp mắt nhìn anh chăm chú, không lên tiếng. Anh có chút khó hiểu lại có chút buồn cười cái dáng như ông cụ non, mà đăm chiêu suy nghĩ, anh nhẹ nhàng xoa đầu thằng bé. Những câu nói tiếp theo của thằng nhóc lại khiến anh đơ người..

"Cha! Người đang ăn hiếp ba lớn hơn đúng không!?" nụ cười trên môi của của anh như cứng lại, khóe miệng giật giật .

"Sao con lại nói thế!"

"Không phải sao ạ! Cha làm baba của con đỏ cả mặt lên rồi còn gì! Rõ ràng trêu người ta đến đỏ mặt!"

"Con học đâu cách nói như thế đấy!"

Hoseok không biết trong đầu thằng nhóc này chứa gì mà tối ngày suy nghĩ mấy cái gì đâu ra không à.

"Được rồi đi vô ăn cơm đừng ở đây nói chuyện nhảm nhí nữa!" Hoseok dời chủ đề kéo Seohyun cùng đi ăn sáng.

.
.
.
.
.
.
.
.

Sau buổi sáng, Seohyun  cùng Taehyung nằm chảy thây trên sofa xem Tivi nhìn hai tướng cha con như nhau quả không khổ cha con ruột thịt không giống lông cũng  phải giống cánh. Không biết sao anh càng ngày càng thấy anh, Taehyung, Seohyun trở thành một gia đình đúng chất.

" Hai người ở nhà anh có chút chuyện nên đi ra ngoài chút, Taehyung phiên em một hồi đi siêu thị giùm anh đồ cần mua anh viết lên giấy để trên bàn đấy !" 

Hoseok gắp gáp mang giày, vừa dặn dò Taehyung vừa kiểm tra đồ mang theo. Rồi nhanh chóng đi mất...

Chưa kịp để Taehyung đáp lời cánh cửa đã đóng sầm lại, Taehyung đanh đá nói..

"Sao anh ấy cứ gấp gáp thế chứ!"  lời nói ra đã được thằng con kế bên nghe thấy. Seohyun phản bác lại, với vẻ mặt thờ ơ.

"Cha đương nhiên là gấp gáp đi làm để kiếm tiền rồi, sao ba lại cộc cằn như mấy cô vợ nhỏ hay giận dỗi vì không được chồng hôn bái bai thế!"

con không có niềm tin về  ba lớn nằm trên rồi, câu sau tuy không được nói ra nhưng trên mặt cậu nhóc đã thể hiện ra ba chữ "không tin tưởng" này.

Taehyung thực không biết phản bác sao, không biết thằng nhóc học mấy cái này đâu ra mà trong đầu toàn nghĩ cái gì đâu không à. Chắc chắn là toàn coi mấy cái không ra gì trên tivi. Taehyung giận dỗi lấy cái remote tắt tivi.

"Con không nên xem tivi nhiều, nên đi học bài đi!"

"Ơ, con đang xem Conan mà, với lại hè rồi bài đâu mà học"

Seohyun bất lực với người ba trẻ con như này, cũng may gen giống cha không thì thôi rồi.

.
.
.
.
.
.
.
.

Hoseok gấp gáp đến gặp một đối tác quan trọng, mà hình như anh lại đến trễ rồi. Đây là lần đầu tiên và chắc chắn là lần cuối cùng việc anh đi trễ.

Hoseok bước vào một quán trà đạo phong cách kiểu nhật trang trọng nhưng vẫn có vài nét cổ điển giản dị khiến người ta cảm thấy có chút bình yên tĩnh lặng, nơi mà vị khách kia và anh đã hẹn trước. Vừa đến đã có một phụ nữ vặn một bộ đồ kimono trang phục văn hoá đặc trưng của nhật.

" Ngài Jung, mời đi theo tôi"

Phục vụ nữ cung kính cúi chào anh dẫn anh đến một căn phòng, mở cửa ra bên trong là một người vô cùng quen thuộc, anh không ngờ tới vị khách kia lại là...

"Han!!"
.
.
.
.
.
#Zi

Éeeeeee...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com