Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Như thế nào mới thực sự là muộn màng?

Tôi đã nghĩ bản thân thật sự phải chôn vùi đi tình đầu ngây thơ và hồn nhiên này. Chôn vùi nó tận sâu trong tim mình, tới tận khi nhóm đã giải tán tôi vẫn không thể nào nói ra tình yêu này.

Thật đần độn và những, năm năm sau tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện đã trở nên muộn màng rồi và như vậy tôi cứ thế mà sống đơn độc suốt cuộc đời và không còn anh một hy vọng, vui vẻ và tỏa sáng xuất hiện trong phần đời còn lại của tôi nữa...

Cho tới khi tôi, một lần nữa quay lại mảnh đất chứa đầy những kỉ niệm, những hồi ức mà tôi khó có thể quên...

Thời gian đấy là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất mà tôi đã trải qua, những khoảnh khắc tuyệt đẹp khi mà anh đứng bên cạnh cậu, khi mà cả hai tham gia những chuyến du lịch...

Mọi thứ đều là những hồi ức đẹp đẽ mà khó có thể trải nghiệm nó lần thứ hai, nó chỉ trải qua một lần duy nhất.

Con người luôn là loài sinh vật tham lam. Tham lam vốn luôn là bản chất thực sự của con người, con người luôn muốn những thứ dù biết là sẽ không bao giờ có thể có được, nhưng họ luôn ao ước nó tham lam muốn có nó.

Dù cho biết hiện tại ra sao thì họ vẫn luôn ao ước một lần được trở lại quá khứ để sửa chữa lỗi lầm hay là thay đổi tương lai, mong muốn trở lại khoảnh khắc ấy một lần nữa để có thể một lần nữa cảm nhận cảm xúc ấy.

Tôi của lúc trước cũng vậy muốn cứ mãi đắm chìm trong khoảnh khắc tuyệt vời và hạnh phúc đấy không muốn thoát ra chúng một lần nào nữa. Điều đó thật là tham lam và chúa chắc chắn sẽ không bao giờ chấp thuận yêu cầu vô lý và ngớ ngẩn này của tôi.

Nhưng tôi của bây giờ muốn trở về quá khứ nói với bản thân rằng đừng ngu đần nữa, đừng nhút nhát nữa và hãy mạnh mẽ nắm lấy bàn tay của anh ấy và nói bản thân rất yêu anh ấy, để không muộn màng như bây giờ.

Khi trở về miền đất chứa đầy kỉ ức tôi sẽ lại lần nữa cảm thấy đau khổ... Nhưng khi biết rằng bản thân đã bỏ lỡ tận năm năm trời à không đã bỏ lỡ chục năm qua cứ nghĩ mọi thứ sẽ trở nên muộn màng thì tôi lại quá hạnh phúc khi anh ấy chấp nhận tôi..và anh ấy cũng yêu tôi chúng tôi đã vô tình có với nhau một đứa con.

Tôi lại cảm thấy tự trách bản thân khi đã vô trách nhiệm, nhưng anh vẫn luôn không trách tôi, anh là thế luôn dịu dàng và thấu hiểu người khác, cứ nhẹ dạ mà dễ dàng tha thứ cho tôi. Nó khiến tôi khó chịu vì bản thân tôi rất hèn hạ vì như thế tôi lại muốn bù đắp lại cho anh tất cả.

Yêu anh chưa bao giờ là muộn màng cả vì rồi chúng ta sẽ tìm lại nhau.

____________

Ánh hoàng hôn khẽ chiếu xuyên qua những tòa nhà chọc trời, mây ảm đạm chuyển dần sang đỏ cam một bầu trời lãng mạn, nhưng chỉ tiếc người đẹp đang say giấc nồng...

Taehyung khẽ vuốt tóc anh, những sợi tóc con lí nhí chỉa ra, đuôi tóc của anh đã chạm tới vai, quá dài!

Taehyung đưa tay uốn từng lọn tóc đến nghiện. Người trong lòng ngực của hắn đã khẽ động đậy. Hắn thả tay, buông tha cho những lọn tóc, bàn tay to lớn thon dài mang theo hơi ấm chạm vào khuôn mặt gầy gò, có chút tái nhợt kia.

Taehyung có chút chua xót, khẽ nói mang theo quở trách:

"Trước đây anh không ăn uống đầy đủ sao? Lúc em ở cùng anh, cũng không thấy anh ăn nhiều mấy!"

Hoseok đã thức dậy từ lâu, anh vòng tay ôm lấy Taehyung, rúc đầu vào lòng ngực của Taehyung mà cảm nhận nhịp tim của cậu đang đập...

Nhịp tim bình ổn khiến người khác yên bình, Hoseok thoải mái tựa vào như chú mèo nhỏ đang cuộn mình trong chăn. Taehyung cứ thế im lặng mà không nói gì, nói gì giờ?

Con người này chắc chắn là sẽ không nghe theo lời hắn cằn nhằn rồi!

Taehyung vừa tức vừa buồn cười.

Anh là thế vẫn luôn bướng bỉnh như vậy, nếu vậy thì cứ để sao này em lo cho anh.

"Em nhớ, vào ngày làm tiệc chia tay em đã uống rất nhiều, khi bản thân tỉnh lại sau cơn say chỉ thấy căn phòng trống không, còn nghĩ bản thân đã mơ...một giấc mơ thật đẹp và em đã ước rằng bản thân không tỉnh lại thì tốt rồi..."

Lời nói hắn vừa nói ra, nếu là trước đây thì chỉ toàn là chua xót. Đúng, là hắn nhiều lần muốn mơ thấy anh, mơ thấy nụ cười của anh. Nơi chốn đất khách quê người này dù đã đi đi lại lại bao nhiêu lần nhưng vẫn mãi không thể nào thân quen được...

Hắn từng đã đi du lịch cùng các thành viên hay là đi diễn tại những sân khấu lớn như LA. Mỗi chuyến đi đều có mọi người cùng bước đi, nhưng sau khi hợp đồng kết thúc đường ai đã nấy đi nhưng tình cảm dành cho nhau cũng thật đẹp đẽ.

Những khoảng thời gian ấy sao này không thể tìm thấy nữa nhưng mọi người vẫn luôn là người dạy hắn bước đi. Khoảng cách địa lý xa nghìn dặm chỉ là cái cớ để không gặp lại anh, để đừng mãi vương vấn anh nữa. Để tình yêu này chết đi và bị chôn vùi trong đống cát bụi...

Nhưng mọi chuyện thật may mắn.

Taehyung ôm Hoseok vào lòng, gối cằm lên trên đỉnh đầu anh. Những sợi tóc mềm mại, thoang thoảng mùi dầu gội đầu, mùi hương vô cùng quen thuộc, dù có sao này anh sẽ không thể đổi mùi hương này mùi của thơm thanh mát.

Hắn vẫn nhớ như in tên dầu gội đầu mà anh xài, dầu gội của anh và hắn đều cùng một loại đến cả sữa tắm cũng giống nhau. Không biết là từ khi nào...à không là từ lúc nào mà cả hai lại có thích cùng một loại dầu gội hay là sữa tắm.

"Anh vẫn còn xài dầu gội hương dâu sao? Anh thích đâu sao?"

Taehyung cúi đầu nhìn khuôn mặt của Hoseok, rồi hôn lên chóp mũi anh. Hoseok lúc này đã mở mắt, buông vòng tay đang ôm Taehyung ra...

"Không phải, anh không thích!"

Câu trả lời của Hoseok khiến Taehyung có chút bất ngờ. Chính biểu cảm của Taehyung càng làm cho tai của anh ửng đỏ, anh kéo mền lên che lại khuôn mặt đỏ ửng của anh.

"Vậy tại sao anh vẫn xài mùi này từ hồi debut tới giờ?"

Taehyung vờ không biết Hoseok đang xấu hổ như thế nào. Nhớ đến lúc trước, anh hoàn toàn không thích dâu tây nhưng anh đã thấy Taehyung đã dùng loại dầu gội có mùi dâu tây nên anh đã bắt chước xài theo.

Nếu mà nói sự thật không phải là bị nói là biến thái sao? Đúng là anh đã thích Taehyung từ hồi mới debut... Thích một thằng nhóc mới 17 tuổi thôi chứ!

Hình bóng thiếu niên trong sáng ấy vẫn còn như in trong kí ức của anh. Một cậu thiếu niên hay ngại ngùng và lạ lẫm trước mọi thứ mình chưa biết, dáng vẻ ngây thơ cứ bám lấy anh.

Khiến anh nảy ra một hy vọng trong tim, nhưng suốt từng ấy năm anh mới thực sự nhận thức rằng bản thân từ trước đến giờ đã luôn mang một tình cảm khó nói với Taehyung...

"Thì ra là anh,...!"

Hoseok nhanh chóng bịt miệng Taehyung lại, tránh cậu lại nói những lời xấu hổ. Taehyung cũng lợ mợ mà đoán ra...là anh đã thích hắn trước sao?

"Vậy là anh đã bắt chước dùng cùng một loại với em đúng chứ! Em đang tự hỏi anh đã thích em từ lúc nào thế ?"

Taehyung hôn nhẹ vào bàn tay đang chặn trước miệng hắn, hắn cầm lấy tay anh đặt lên trên má mình mà dụi vào. Nếu thật sự anh ấy đã thích hắn từ thời debut tới giờ

Những ảo tưởng lúc trước sao cứ như thế mà thành sự thật. Hoseok vẫn không trả lời, nhưng anh lại nói...

________

#Zi

Reader của tôi, bạn cảm thấy bộ này ngọt hay ngược 😑?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com