Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Nỗi sợ!

Nỗi sợ là gì?

Nỗi sợ được hình thành từ những lần tổn thương, những tai nạn hay sự cố diễn ra xung quanh ta biến thành nỗi ám ảnh lớn ăn mòn tâm trí mềm yếu của con người, biến thành những cơn ác mộng lúc đêm khuya như một con quỷ, đang nguyền rủa linh hồn ta.

Và chính anh cũng thế anh có một cơn ác mộng, chính anh đã bị một lời nguyền vì tội lỗi mà anh đã gây ra. Cơn ác mộng ấy đã hành hạ anh trong suốt những năm qua.

Người đàn ông cao to, đầu đầy máu, khuôn mặt nhăn nheo khó coi, đang trợn tròn nhìn anh với biểu cảm dữ tợn hận thù như muốn giết anh trăm lần vạn kiếp. Đi về phía anh, hùng tợn bóp lấy cổ anh, thều thào nói.

"Sao mày lại bỏ lại tao!"

"Tại sao mày lại giết tao!!!"

"Mày nhất định phải trả giá....!!"

Anh tưởng như mình không thở nổi nữa cứ như bị chìm trong đại dương lớn không thể dẫy dựa, muốn gào thét kêu cứu nhưng không thể. Xung quanh anh toàn nước là nước. Anh cố vươn tay về phía mặt nước, cầu ai đấy tìm thấy anh cứu giúp anh.

Đến lúc anh gần như tuyệt vọng trước mắt anh đột ngột xuất hiện một người con trai xa lạ nhưng lại có cảm giác quen thuộc. Cậu trai vươn tay ra bắt lấy cánh tay anh, đến lúc cánh tay chạm tới nhau anh giật mình tỉnh giấc.

Cơn ác mộng đeo theo anh suốt mấy năm qua, anh thực sự không thể tránh khỏi nó người đàn ông xa lạ đến đòi mạng anh, chàng trai lạ anh gần như không nhớ họ là ai, đã từng gặp qua họ chưa? Đó là những câu hỏi mà anh tự hỏi bản thân mình nhưng mãi không có đáp án. Cơn ác mộng bắt đầu khi Seohyun đã tròn hai tuổi, anh nhớ rõ là như vậy. Nhưng hình như chuyện lúc Seohyung hai tuổi anh gần như không nhớ rõ gì anh cứ nghĩ thời gian trôi thật mau khi giờ Seohyun cũng đã gần Năm tuổi rồi.

Thật chất mới đầu anh nghĩ chỉ là cơn ác mộng bình thường nhưng vào mỗi tối đến cơn ác mộng lại xuất hiện hành hạ anh, dạo gần đây tần suất mơ thấy ác mộng ngày càng cao hơn.

Hoseok đưa tay làm rối tung mớ tóc của mình lên. Vầng trán đổ đầy mồ hôi, đôi mắt mệt mỏi ghé vào người đang say giấc bên cạnh. Anh nhẹ nhàng vuốt mớ tóc xù xì của Seohyun, rồi vén lên phần tóc mai dài của Seohyun. Dưới phần tóc là một vết sẹo mờ nhạt, anh cũng chẳng biết nó xuất hiện từ khi nào, anh nhẹ nhàng miết vết sẹo ấy. Rồi suy nghĩ bâng quơ có phải là do anh già rồi không mà chẳng nhớ chuyện gì đã xảy ra trước đây. Kí ức lúc trước của anh dần mơ hồ không rõ...

Hoseok thở dài, đứng dậy tiến vào nhà vệ sinh.

Anh nhìn bản thân trong gương, lại cười nhạt một cái, chẳng biết bản thân đang muốn gì? Mệt mỏi thao thức hàng đêm chẳng vì lý do gì! Chưa bao giờ anh cảm thấy mờ mịt đến thế.

Anh vươn tay mở chiếc gương của nhà vệ sinh ra một cái tủ ẩn bên trong chất đầy những lọ thuốc nào là: thuốc giảm đau, thuốc an thần...

Anh lấy ra một lọ thuốc, nhìn tên lọ thuốc rồi có chút bất đắc dĩ, nghĩ anh phải dù đến thuốc này đến bao giờ! Nó giờ đã trở thành một thứ cần thiết cho giấc của anh.

Khi anh đang mải mê đăm chiêu một âm thanh phát ra.

"Đùng" âm thành từ phòng khách vang lên.

Hoseok giật mình một chút, do dự rồi quyết định đi đến phòng khách xem có chuyện gì đang xảy ra.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Hiện giờ đã là mười hai giờ khuya, Taehyung đang chật vật ngủ trên sofa khi đang từ từ chìm vào giấc ngủ của mình thì vô tình ngã khỏi sofa phát ra âm thanh lớn.

Taehyung khó khăn đứng dậy từ cú ngã xuống đất. Dù trước đây làm việc hay ngủ quên tại công ty thường phải tạm bợ ngủ trên sofa nhưng mãi vẫn không thể quen được với việc ngủ trên sofa chật chội.

Có chút bất đắc dĩ thở dài, hắn thực sự muốn bù đắp tình cảm mà mặt dày xin ngủ lại ai ngờ người ta không thương tình mà cho cậu ngủ sofa.

Taehyung dỗi ghê!

Ngày mai phải đi mua một cái sofa êm hơn mới được dù gì chắc bản thân cũng sẽ gắn bó với nó dài hạn.

Taehyung lại nằm lại chỗ cũ, bắt chợt có giọng nói cất lên.

"Em không sao chứ?"

Hoseok ân cần, trong giọng nói có chút lo lắng. Rất nhanh Taehyung ngồi dậy quay mặt nhìn Hoseok ánh mắt có chút lóe sáng, như đang chờ đợi điều gì đó.

"Không sao, chỉ là sofa có hơi chật chội một chút thôi, làm anh thức giấc rồi!"

Hoseok tiến gần lại Taehyung trong ánh đèn pin nhỏ bé anh có thể soi ra cục u trên đầu Taehyung. Anh vươn tay ra ấn vào cục ù kia, làm cho Taehyung hít một hơi mạnh.

"Còn mạnh miệng, để anh đi lấy thuốc"

Hoseok định quay mặt đi thì Taehyung níu lấy tay anh kéo mạnh, anh ngã xuống trên người Taehyung. Hành động nhanh quá anh không kịp phản ứng mọi chuyện, hiện giờ hai người đang trên tư thế ái muội, anh nhanh chóng hồi thần cố đẩy người kia như sức lực không đủ, càng giãy dựa người kia càng ghì chặt anh hơn, anh có hơi cáu, khó chịu mà nhíu mày.

" Taehyung buông anh ra!"

"Anh đừng cử động để em ôm anh một chút!"

Taehyung nhắm đôi mắt, cất chất giọng trầm ấm như mật ngọt rót vào tai Hoseok. Tim anh bắt đầu đập nhanh hơn, anh cũng không dẫy dựa nữa dựa vào khuôn ngực rắn chắc của Taehyung.

Cũng cảm nhận được nhịp tim đối phương của tầng nhanh càng khiến anh đỏ mặt xấu hổ nếu giờ không phải trong bóng tối người ta đã lầm tưởng anh là trái cà chua đỏ mọng.

Thấy anh cũng chẳng kháng cự nữa, Taehyung ôm anh thủ thỉ bên tai anh.

"Hoseok-hyung em yêu anh!" đợi rất lâu người kia mới đáp lại.

"Ừ"

"Vô cùng yêu anh!"

"Ừm..."

"Em đã yêu anh từ hồi chúng ta còn là thực tập sinh, anh biết không..."

Giọng nói có chút ủy khuất, Taehyung yêu anh vô cùng lại là kẻ ngu ngốc chẳng biết thổ lộ như thế nào. Để mãi đến khi nhóm đã giải tán mà chẳng nói ra được một lời yêu nào, càng không ngờ gần trong đám cây khô lại có than hồng, tưởng như duyên phận hai người đã chấm dứt từ đó nhưng không ngờ vào cái đêm định mệnh ấy than hồng cũng đã cháy cùng gỗ khô thấp lên một đống lửa hồng sưởi ấm cả mùa đông. Ngọn lửa ấy chính là hy vọng của hai người, họ như đã lạc nhau trong cuộc đời này nhưng không ngờ tới ngọn lửa lại lần nữa soi đường cho đoạn tình này.

"Em đã yêu anh rất nhiều, yêu đến chẳng còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa nhưng em thật nhát gan khi không thổ lộ với anh sớm hơn. Cái ngày đó em cũng chẳng ngờ tới, nhưng em lại rất vui khi chúng ta đã có con với nhau. Em mừng đến muốn phát k..."

Taehyung ngừng lại giữa chừng vì nhận ra tiếng thở đều của Hoseok, thuốc an thần rất nhanh đã phát huy công dụng khiến cho anh ngủ quên trời đất. Taehyung cười khổ, nhẹ nhàng hôn lên trên đầu anh. Nhẹ giọng nói...

" Anh thật là... Càng khiến người khác yêu càng yêu hơn!"

.

.

.

.

.

.

.

.

.

#Zi

Thấy hay thì vote và bình luận ủng hộ mình nha!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com