[Hoàn] Chương 10-2
Editor: tu tai
"Anh... Đó là một chuyện ngoài ý muốn!" Chuyện buổi sáng hôm đó, vậy mà anh vẫn chưa quên?
"Cũng bởi vì là chuyện ngoài ý muốn, mới càng có thể hiển lộ ra thật lòng." Anh buộc chặt cánh tay, hoàn toàn ôm cô sát vào người mình."Đã trải qua tám năm, chúng ta vẫn còn có thể yêu nhau, thật rất thần kỳ."
"Anh còn dám nói anh yêu em!" Cô quay đầu đi, mang theo vài phần tức giận liếc xéo anh, "Anh không thích Ninh Vũ Hoa mập mạp của tám năm trước, lại thích em hiện tại!"
Bờ môi cô cong lên một nụ cười bi ai. "Bởi vì em đã gầy đi phải không? Bởi vì em không còn là em gái mập bị anh cười nhạo đó nữa, bởi vì hiện tại có lẽ em cũng coi như xinh đẹp..."
Cô nói xong, nơi cổ họng lại bị sự khổ sở chèn nghẹn lại, chỉ có thể mím môi lại, không hề nháy mắt nhìn anh.
"Em cố gắng giảm cân, cũng vì anh." Bách Tuấn khẳng định nói nhỏ. "Em làm nhiều chuyện vì anh như vậy, mà anh lại hoàn toàn không biết gì."
"Ai vì anh chứ? Em vì chính mình!" Ninh Vũ Hoa vươn tay ra, đấm bờ vai của anh."Vì thoát khỏi danh hiệu mập mạp, vì để cho mình không hề đắm chìm trong mộng ban ngày nữa, còn vì có thể quên cái tên khốn nhà anh, đồ khốn, đồ tồi!"
Bách Tuấn không né tránh, mặc cho cô phát tiết.
Cho tới bây giờ, anh mới biết, cô vẫn có thể thích anh, thật sự là một kỳ tích.
"Vũ Hoa, anh yêu em." Vào lúc cô đã đánh tới sức cùng lực kiệt, đánh tới nước mắt chảy ra, Bách Tuấn lại dùng giọng nói dịu dàng, hết sức trịnh trọng tỏ tình. "Không phải vì em đã biến gầy, cũng không phải vì em trở nên xinh đẹp, mà bởi vì em đã ở trong lòng của anh. Em khiến cho anh không cách nào kháng cự, làm anh chỉ muốn cùng một chỗ với em."
"Nói bậy!" Nói không rõ là nước mắt khổ sở hay là nước mắt giải thoát, vẫn không ngừng lăn xuống gương mặt của cô.
"Cho dù bây giờ em vẫn còn là một cô gái rất mập mạp, em vĩnh viễn đều là em gái nhỏ, đều là người vợ mà anh yêu sâu đậm, là cô gái mà anh muốn bảo vệ, muốn cưng chiều. Anh vẫn sẽ yêu em như vậy, cho đến ngày sự sống của chúng ta chấm dứt."
"Nói láo!" Ninh Vũ Hoa hít hít chóp mũi đã đỏ rực vì khóc, nhưng lồng ngực bởi vì câu nói phát ra từ phế phủ này của anh, mà cảm động đến đau đớn.
Cô... Có thể tin tưởng anh sao?
"Nếu như em vẫn không tin lời anh, hãy để anh giúp em, cùng em đi ăn hết đồ ăn ngon trên toàn thế giới; cho dù em vì vậy mà biến thành một người rất mập mạp, thì trong lòng anh vẫn yêu em, cũng sẽ không hề thay đổi." Anh nắm chặt đôi tay đang run rẩy của cô.
"Ăn ăn ăn, chẳng lẽ anh cũng chỉ biết để cho em ăn thôi phải không?" Nước mắt của cô tiếp tục rơi xuống như mưa.
Kể từ sau khi bọn họ gặp lại, anh vẫn dốc sức ở dẫn dụ cô rơi vào cạm bẫy thức ăn ngon, chẳng lẽ mục đích của anh, chính là muốn biến cô thành người béo một lần nữa sao?
"Em biết không? Từ lúc đầu, thì anh đã rất thích nhìn dáng vẻ của em lúc ăn. Vẻ mặt chuyên tâm cùng nụ cười đơn thuần của em, làm anh cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ... Nhưng ngày trước, anh lại không hiểu em quan trọng với anh biết bao; bởi vì khi đó, anh còn không hiểu được đi yêu một người, đi quý trọng người bên cạnh mình như thế nào, cho nên anh mới có thể nói ra những lời nói khiến em khổ sở kia... Thật xin lỗi, Vũ Hoa..."
Anh cúi đầu, trán anh chạm vào trán cô, sâu trong đôi mắt có rung động cùng cảm kích.
Ninh Vũ Hoa chớp mắt, chẳng lẽ nói... Trước kia... thì ra anh đã có chút thích cô rồi sao?
"Xin em hãy tha thứ cho người đàn ông nông cạn này, trong quá khứ anh ta không chỉ không thưởng thức được vẻ đẹp của em, cho nên thiếu chút nữa bỏ lỡ tình cảm chân thành trong kiếp này của mình." Gương mặt góc cạnh của anh trở nên dịu dàng. "Cho dù em không thể tin tưởng lời nói của anh ta, nhưng nhất định phải cho anh ta cơ hội, bởi vì anh ta tuyệt đối sẽ chứng minh với em, anh ta thật lòng yêu em. Cho nên, em nguyện ý cho anh ta cơ hội này, nguyện ý bên cạnh anh ta cả đời sao?"
Ninh Vũ Hoa bị chính nước mắt của mình làm tầm mắt mơ hồ, cảm giác lòng của cô, sắp bị những lời nói chân thành tha thiết đầy cảm động này chinh phục rồi; khi cô muốn chống cự thì Bách Tuấn lại cho cô một kích cuối cùng.
Điều này làm cho cô nộp khí giới đầu hàng ngay lập tức, không hề ngoan cố chống lại nữa.
Trong lòng bàn tay anh, bỗng thêm một chiếc nhẫn kim cường xinh đẹp làm cô không thể dời mắt. Một viên kim cương phát ra tia sáng tinh khiết, được cố ý cắt gọt, chung quanh còn được bao quanh vô số mảnh kim cương vụn, giống như sao vây quanh trăng, hỗ trợ nhau cùng phát sáng.
"Đây là chiếc nhẫn mà ngày hôm qua anh muốn đeo vào trên tay em, lại không nghĩ rằng chính vì nó, mới đưa tới một đống hiểu lầm của em, còn hại anh thiếu chút nữa thì mất em." Anh nhẹ cười tự giễu.
"Mắc mớ gì đến nó? Rõ ràng là chính anh cùng Mạnh Tư Tư." Làm sao bây giờ? Cô hoàn toàn không cách nào dời ánh mắt khỏi chiếc nhẫn này được.
Đây là một trong những thiết kế cao cấp nhất của đá quý Ninh Thạch bọn họ, trừ VIP, những người khác hoàn toàn không thể mua được.
Ngay cả cô muốn lưu lại một món làm kỷ niệm, cũng bị cha cối từ chối thẳng thừng.
Thật gay go! Trong đầu cô gần như đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ của bản thân khi mang chiếc nhẫn xinh đẹp này......
"Chính vì muốn nhờ Mạnh Tư Tư chọn giúp anh chiếc nhẫn này, mới có thể để cho cô ta phát hiện bí mật của chúng ta." Bách Tuấn thản nhiên cười một tiếng.
"Ngày đó lúc ăn đêm, anh có uống một chút rượu, có lẽ đã trở nên tương đối nhiều lời, cho nên liền muốn trưng cầu ý kiến của Mạnh Tư Tư một chút, để cô ta tham khảo giúp anh. Anh hỏi cô ta, rốt cuộc nên chọn chiếc nhẫn như thế nào, mới có vẻ thích hợp cầu hôn em vào đêm Valentine."
"Anh muốn cầu hôn với em? Nhưng... Không phải chúng ta đã kết hôn rồi sao?" Ninh Vũ Hoa vừa định mở miệng trách cứ anh, nhưng bởi vì lời nói kỳ quái của anh, mà dấy lên lòng hiếu kỳ.
"Cô ta cũng hỏi anh vấn đề giống như vậy." Bách Tuấn duỗi thẳng hai chân, dựa vào phía thành giường sau lưng, thay đổi tư thế, làm Ninh Vũ Hoa tựa vào trong lòng của anh thoải mái hơn.
"Anh hành động kỳ lạ như thế, không làm cho người khác tò mò mới là lạ!" Sau khi kết hôn mới cầu hôn, điều này có ý nghĩa gì? Cô nằm trong ngực của anh, dùng ngón tay đâm lồng ngực của anh một cái.
Bách Tuấn vui vẻ bắt được ngón tay của cô, cảm thấy tâm trạng của cô thay đổi; điều này làm cho tâm trạng căng thẳng của anh, cuối cùng cũng buông lỏng xuống.
Anh cười giảo hoạt một tiếng.
"Anh muốn bảo đảm, đời này kiếp này em đều là bà xã của anh, sẽ không bởi vì anh chưa từng cầu hôn em, hoặc là lấy cớ hôn nhân khế ước gì đó, để cho em có cơ hội nghi ngờ cuộc hôn nhân của chúng ta."
Ninh Vũ Hoa nghi ngờ nheo mắt lại. "Cho dù anh muốn chính thức cầu hôn với em, việc đó với việc anh nói cho cô ta biết, có quan hệ gì chứ?"
"Vì để cô ta lựa chọn nhẫn giúp anh, anh liền nói cho cô ta biết chuyện kết hôn khế ước lúc đầu của chúng ta."
Anh bình tĩnh cúi đầu.
"Ai bảo ánh mắt của em và cô ta rất tương tự? Vì làm em thích chiếc nhẫn đính hôn này đến mức không cách nào kháng cự, cũng vì để cho em thừa nhận tình yêu của em đối với anh, anh mới gắng gượng ứng phó với cô ta." Anh bày ra một vẻ mặt vô tội tất cả đều là vì cô.
"Ánh mắt của em và cô ta sao lại tương tự?" Ninh Vũ Hoa rất không cao hứng vỗ nhẹ cơ bụng rắn chắc của anh. "Làm sao có thể? Anh cảm thấy ánh mắt của em và cô ta tương tự chỗ nào chứ?"
"Ừ...... Hai người đều rất yêu thích anh." Bụng của anh bị cô đánh một quyền một lần nữa.
Bách Tuấn nhanh chóng đưa tay bao quanh quả đấm nhỏ của cô."Bảo bối, em quên chuyện hai người tranh giành túi xách lần đó sao? Cho nên anh nghĩ, ánh mắt của hai người có lẽ rất tương tự."
"Cho nên chiếc nhẫn này, là cô ta chọn sao?" Cẩn thận ngẫm lại, mặc dù có sự sắp xếp trước; nhưng Mạnh Tư Tư đúng thật là liếc mắt một cái liền thích chiếc túi xách của cô không sai.
"Không phải. Cuối cùng anh quyết định, vẫn là tự anh chọn lựa, mới có ý nghĩa."
"Chứ còn gì nữa..." Nếu như là Mạnh Tư Tư chọn, còn lâu cô mới muốn đeo!
Nhưng không đúng... Cho dù như thế, trong lời nói của Mạnh Tư Tư cũng không phải chỉ có những chuyện này, còn có nhiều chuyện riêng tư của bọn họ hơn nữa.
Cô lập tức tái mặt lại.
"Cho dù anh nói cho cô ta biết hôn nhân của chúng ta là hôn nhân khế ước, vậy sao cô ta lại biết, chuyện em và anh, chuyện đó, còn có em là... xử nữ... Đúng rồi, còn có cuộc điện thoại nữa! Anh có gọi điện thoại cho cô ta không phải sao?" Ninh Vũ Hoa đỏ mặt, nhưng vẫn nói ra lời chất vấn của cô.
Bách Tuấn cười vô lại.
"Có lẽ là bởi vì, anh khen em là cô gái xinh đẹp nhất, ngây thơ nhất mà anh đã gặp, khiến anh động lòng, cho nên cô ta tự mình đoán được?" Bách Tuấn ôm cả người cô ở trước ngực mình, hôn lên mái tóc như tơ của cô một cái.
"Về phần cuộc gọi này, là anh dự định nói cho cô ta biết, không cần cô ta giúp nữa, bởi vì anh đã tự chọn một chiếc nhẫn rất đẹp; nhưng ai biết lại biết trùng hợp như vậy, đúng lúc em lại đang ở đó..."
"Thật đúng là trùng hợp!" Ninh Vũ Hoa chu miệng lên.
"Anh nghĩ có lẽ cô ta ghen tỵ, cho nên mới phải bất chấp tất cả muốn làm tổn thương em; ai bảo anh đã bị em mê hoặc hoàn toàn, hoàn toàn không phát hiện ra cô ta vẫn còn thích anh?"
"Bớt nói chút lời ngon tiếng ngọt đi!" Bị cô mê hoặc... Cô mới không tin...
Nhưng, một nụ cười xinh đẹp lại hả hê, lại chậm rãi xuất hiện ở trên môi cô.
Bách Tuấn nhìn ở trong mắt, bất giác có hiện tượng choáng váng trong nháy mắt.
Vợ của anh, làm sao lại có lực ảnh hưởng với anh lớn như vậy chứ? Anh thật sự cảm thấy vĩnh viễn đều xem không đủ sự hồn nhiên, gương mặt tự nhiên của cô.
"Anh biết rõ là sơ sót của anh." Anh cúi đầu, lộ ra một nụ cười yếu ớt khêu gợi mê người với cô."Thật sự đầu óc của cô ta... thông minh hơn một chút so với tưởng tượng của anh; nhưng anh không ngờ cô ta sẽ đi tìm em, còn tạo ra lời nói dối như vậy... Nhưng anh hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà em liền dễ dàng tin lời nói của cô ta như vậy!"
"Cô ta nói đâu vào đấy như vậy, hơn nữa còn có thể nói ra chi tiết chuyện đó... của chúng ta, đương nhiên em sẽ rất dễ dàng tin tưởng cô ta rồi!" Cô nhanh chóng liếc xéo anh một cái.
"Nhưng như thế nào đi nữa, em cũng không thể cho anh là cái loại đàn ông còn không bằng cầm thú đó được chứ! Điều này thật sự làm anh có chút thất vọng...." Bách Tuấn than thở một tiếng, vẻ mặt tịch mịch cúi đầu.
Người này, lại bắt đầu đóng kịch!
Mặc dù biết rõ anh cố ý tỏ vẻ cho cô xem, nhưng lòng của cô, vẫn sẽ bởi vì dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của anh mà hơi cảm thấy đau đớn.
Thật sự là cô đã hiểu lầm anh...
"Được rồi... em biết rồi." Ninh Vũ Hoa bĩu môi, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh để trấn an.
"Thật sự là em hơi xem thường cô ta một chút... Em còn tưởng rằng cô ta là loại ngực lớn nhưng không có đầu óc, cho nên không có bản lãnh làm ra mưu kế như vậy." Giọng nói của Ninh Vũ Hoa càng thoải mái hơn.
Mặc dù cô vẫn còn đang mất tự nhiên, nhưng Bách Tuấn có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi trong tâm trạng của cô.
Bách Tuấn nhếch miệng mỉm cười.
"Có lẽ là bởi vì em quá quan tâm anh, cho nên mới dễ dàng, bị cô ta bắt được chỗ yếu như vậy."
"Quan tâm anh? Ít nằm mộng đi!" Một vệt đỏ tươi leo lên gương mặt của cô, cô đưa cả gương mặt, đều đặt ở trước ngực của anh, lắng nghe tiếng tim đập hữu lực của anh.
Người đàn ông này, thật sự thuộc về cô sao?
Anh thật... Yêu thích cô như vậy sao?
Thì ra, đoạn đường tình cảm này, không phải cô đang đơn độc, mà anh cũng có tham dự.
Loại cảm giác này, không thật giống như đang bay lên trời vậy, cô cần một chút thời gian để tiêu hóa......
Bách Tuấn dịu dàng nhìn cô, cầm chiếc nhẫn đính hôn này lên, lặng lẽ đeo lên ngón áp út bàn tay trái của cô.
Khi cô phát hiện khác thường thì chiếc nhẫn đã đeo sâu vào trên ngón tay cô rồi."Em còn chưa có chấp nhận anh... tại sao anh có thể tùy tiện đeo lên cho em như vậy?"
Mặc dù miệng bày tỏ kháng nghị, nhưng cô lại phát hiện, thiết kế của chiếc nhẫn này thực sự rất hợp ngón tay của cô.
"Thích không?" Bách Tuấn chỉ xuống chiếc nhẫn, vừa chỉ chỉ bản thân.
Tên bại hoại này càng thêm tự kỷ rồi!
Vốn dĩ Ninh Vũ Hoa định nghiêm túc lắc đầu, nhưng nhìn đến vẻ mặt vừa mong đợi, lại có chút nghịch ngợm cùng ngạo mạn của anh, lại nhịn không được mà buột miệng cười.
"Được rồi được rồi... Thích.... Còn không được sao?" Bên môi cô lướt qua một nụ cười má lúm đồng tiền thỏa mãn, trong mắt chớp động vầng sáng hạnh phúc.
"Chỉ là thích không thôi?" Gương mặt tuấn tú của Bách Tuấn dần dần mở rộng ở trước mặt cô, hơi thở ấm áp phất qua gương mặt của cô, xẹt qua chóp mũi của cô.
Anh cúi đầu xuống, bờ môi mềm mại lại khêu gợi, dừng ở má lúm đồng tiền nơi khóe miệng cô.
Ninh Vũ Hoa đưa tay ra, rất tự nhiên móc vào cổ của anh, cũng rất tự nhiên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm như biển của anh.
"Em yêu anh, Bách Tuấn......"
Bên trong lời tỏ tình giống như thở dài của cô, đôi môi của Bách Tuấn, đã cắn nuốt bở môi đỏ khẽ thở ra câu nói này của cô.
Cô nói ra khỏi miệng... Nhắm mắt lại, Ninh Vũ Hoa cam tâm tình nguyện, đắm chìm trong sự nhiệt liệt mà cuồng dã trong nụ hôn của anh.
Mười năm yêu say đắm, ngày hôm nay tại nơi đây, cuối cùng đã nở hoa kết trái.
Tất cả khổ sở cùng bi thương đã qua, đều lặng lẽ biến mất trong cái ôm và nụ hôn này, chỉ còn lại thâm tình cùng ngọt ngào chảy xuôi nơi đáy lòng.
Anh và cô, là vợ chồng thực sự.
Bọn họ sẽ cầm tay nhau đi qua con đường tương lai, hơn nữa cùng nhau khai sáng thế giới thuộc về hai người bọn họ.
Cuộc sống hạnh phúc, bắt đầu từ bây giờ.
-----HOÀN-----
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com