Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Trói

Thuốc sát trùng gai mũi ngập phòng, mùi máu tanh nồng lẩn quẩn trong bầu không khí ảm đạm. Cung Tuấn quên mất cơn đau nơi chân, hắn cẩn thận giúp Trương Triết Hạn xử lý vết thương, trái tim tắt nghẹn.

Do một hồi điên loạn, hai chân Trương Triết Hạn thật sự chỉ có thể dùng bốn chữ huyết nhục mơ hồ để hình dung. Máu tươi rỉ ra như suối dài chạy từ khe đá, Cung Tuấn đau thắt trong lòng, khó khăn hô hấp.

Hắn run rẩy lấy mảnh thủy tinh nhỏ ghim sâu vào da thịt y. Thời điểm Trương Triết Hạn run lên, hắn lại cả kinh giật mình, nhịn không được mà nhẹ tay hơn một chút. Ga giường trắng muốt nhiễm đầy máu đỏ, Cung Tuấn tay chân lóng ngóng chạm nhẹ lên miệng vết thương, Trương Triết Hạn lập tức giật nảy, đôi mày nhíu chặt.

"Tiểu Triết..." Cung Tuấn nỉ non, cười khổ nói, "Máu chảy nhiều quá, anh không biết đau sao?"

Sao lại không biết đau? Nhưng kể từ khi bước chân vào Cung gia, Trương Triết Hạn liền quen với đau đớn. Chịu đựng nỗi khổ đến chết lặng, phó mặc bản thân đến quên cả sinh mạng mình. Nói đi nói lại, vẫn là Cung Tuấn hắn tận tay giết chết y.

Lạc Lạc lọ mọ đi vào căn phòng, mắt thấy Trương Triết Hạn đang suy yếu thở dốc, thân mình nó lập tức run lên, nhanh chân leo lên giường. Cung Tuấn cũng không để ý tới nó, Lạc Lạc ư hử đưa đôi mắt ngập nước nhìn Trương Triết Hạn, nó ỉu xìu gác đầu lên hai cái chân ngắn ngủn, đôi mắt tội nghiệp.

Sau khi đã xử lý chu toàn, Cung Tuấn liền nhè nhẹ quấn băng vải cho y. Từ đầu đến cuối, Trương Triết Hạn không động đậy nữa, Cung Tuấn sợ sệt sờ lên trán y, nhiệt độ bình thường.

Lạc Lạc không dấu vết lén lút nhích lại, nó liếm liếm lên cánh tay dính máu của Trương Triết Hạn, rầu rĩ kêu lên mấy tiếng. Cung Tuấn thấy nó u sầu, đột nhiên có chút cảm thấy thấu hiểu.

"Lạc Lạc, Tiểu Triết hôm nay tâm tình không tốt. Con nhớ phải ngoan ngoãn một chút."

Lạc Lạc ủ rũ sủa nhỏ một tiếng. Cung Tuấn lặng lẽ nhìn y, mắt thấy Trương Triết Hạn tuy đã hôn mê nhưng đôi mày vẫn chưa từng giãn ra, trái tim hắn lập tức nặng nề, tâm tình không tốt đi xử lý vết thương dưới chân.

Ngay cả Lạc Lạc vừa mới quen y còn biết buồn rầu khi thấy y như vậy. Còn hắn bên y đã gần tròn một tháng, thế nhưng suốt ngày chỉ biết hành hạ y. Cung Tuấn lắc đầu cười khổ, lẩm bẩm.

"Đúng là đáng chết."

Ban nãy do quá lo cho Trương Triết Hạn nên Cung Tuấn không cảm thấy đau đớn, bây giờ nhìn lại thì nhịn không được mà hít mấy ngụm khí lạnh. Chân hắn cũng không kém y là bao, máu lê dài từ phòng nhỏ đến hành lang, chảy không biết đã hết bao nhiêu máu trong người rồi. Cung Tuấn lạnh mặt sát trùng, sau đó quấn vải qua loa.

Tình trạng của Trương Triết Hạn càng ngày càng không ổn, hắn vốn nghĩ quan hệ giữa mình và y đã được kéo ngắn. Nhưng ai ngờ lại xuất hiện tình cảnh trớ trêu, Trương Triết Hạn vậy mà lại nhìn thấy video hắn đã quay lúc y vừa ký hợp đồng.

Cung Tuấn tức giận ném mạnh băng vải vào hộp, hai mắt lạnh lẽo, "Ban đầu quay lại chỉ để đe dọa y, không ngờ đây lại là nhát dao giết chết mối quan hệ mỏng manh giữa hắn và Trương Triết Hạn bây giờ. Cung Tuấn khó chịu vò đầu. Nặng nề dựa vào thành ghế sô pha.

Đúng là tìm chết!

Cung Tuấn mệt mỏi ngồi dậy bước đến bên giường, dù đã được xử lý kỹ càng nhưng quanh đi quẩn đây vẫn còn mùi máu tanh nồng. Do tác dụng của thuốc nên Trương Triết Hạn ngủ rất sâu. Cung Tuấn đặt lưng nằm xuống cạnh y, Lạc Lạc nằm bên kia của Trương Triết Hạn, sầu não nhìn y chằm chằm. Cung Tuấn kéo y vào ngực mình, tham lam hít lấy mùi hương trên mái tóc.

"Tiểu Triết, anh đúng là rất biết cách làm tôi khổ sở."

Hắn biết, một khi Trương Triết Hạn mở mắt thì sẽ chẳng còn tĩnh lặng như bây giờ nữa. Đoạn video dâm dục ban nãy như chậu nước đen tạt lên người hắn. Từ khi y phát điên, ấn tượng của hắn trong mắt Trương Triết Hạn sớm đã không tốt, bây giờ y xem được được đoạn video cũ, hắn nặng nề thở dài nghĩ đến con đường đầy rẫy gian truân phía trước.

Cung Tuấn kéo y vào lòng mình, gầy quá. Trương Triết Hạn nằm gọn trong ngực hắn, có lẽ do quá đề phòng nên y vẫn luôn nhíu mày, chưa từng thả lỏng dù chỉ một chút. Cung Tuấn nhẹ nhàng sờ lên mi tâm nhăn chặt, hôn lên đó.

Đừng cau mày.

Không gian yên tĩnh ảm đạm lạ thường, Cung Tuấn tham lam hôn lên mi tâm trắng nõn, vọng tưởng có thể vớt vát lại chút hạnh phúc trước kia. Thế nhưng, mọi thứ thật sự đã muộn rồi, cái mà Trương Triết Hạn trao cho hắn chỉ còn là hoảng sợ và hận thù.

Mặc dù thân thể đã mệt mỏi nhưng Cung Tuấn không dám chợp mắt, hắn sợ sau khi tỉnh mộng, Trương Triết Hạn sẽ không thấy đâu nữa. Trương Triết Hạn giờ đây đã không có hắn, y có thể sẽ bỏ hắn đi bất cứ lúc nào. Cung Tuấn sợ sệt ôm chặt y vào lòng, chỉ như vậy hắn mới thấy yên tâm.

Lạc Lạc từ từ cũng ngủ mất, Cung Tuấn lại trừng to hai mắt giăng đầy tơ máu nhìn chằm chằm Trương Triết Hạn. Thuốc liều lượng vừa đủ nên cũng không khiến y ngủ trong thời gian quá dài, sau hơn ba tiếng, Trương Triết Hạn liền dần dần tỉnh lại.

"Tiểu Triết?"

Trương Triết Hạn mờ mịt ngẩng đầu nhìn hắn, cơn đau nơi tay chiếm cứ tâm trí y, Trương Triết Hạn nhăn mày đẩy hắn ra, do vô tình chạm vào vết thương nên y liền rên lên một tiếng. Cung Tuấn gấp gáp ngồi dậy, giọng điệu lo lắng nói.

"Đừng động, anh bị thương rồi, nếu còn không ngoan thì sẽ rất đau."

Lạc Lạc thấy Trương Triết Hạn đã tính, nó liền quấn quýt bên y. Trương Triết Hạn không nhìn Lạc Lạc, y vừa nghe thấy âm thanh của Cung Tuấn, đầu lập tức vô thức ngẩng lên, hai mắt run run lấy lại tiêu cự, nỗi sợ lần nữa tràn ngập nơi đáy mắt.

Cung Tuấn nhận ra Trương Triết Hạn lại sắp phát điên, hắn nhanh tay đè thân y lại. Trương Triết Hạn giật mình cựa quậy, hé miệng lẩm bẩm.

"Làm gì? Thả tôi ra."

"Tiểu Triết, anh bình tĩnh lại đi, tôi sẽ không làm hại anh."

"Bỏ ra!" Phản kháng từ từ lớn hơn, Cung Tuấn sợ làm y đau nên hắn cũng không dám đè mạnh. Lực của Trương Triết Hạn phóng đại lạ thường, Lạc Lạc bên cạnh ư hử lo lắng chạy vòng quanh, Trương Triết Hạn đạp đạp hai chân quấn đầy băng vải, tròng mắt đỏ lừ như dã thú điên loạn, mất kiểm soát hét lên, "Bỏ tôi ra!! Cút đi! Cút ngay đi!!! Aaa!"

"Tiểu Triết đừng như vậy, anh bình tĩnh lại! Tôi không làm gì anh, Trương Triết Hạn!"

"Đau, thả tôi ra! Hức...."

Trương Triết Hạn càng vùng vẫy thì lại càng mãnh liệt, Cung Tuấn ngại y bị thương nên không dám đè lên bàn tay và hai chân. Trương Triết Hạn điên cuồng la hét, hai mắt đỏ tươi trừng nhìn Cung Tuấn đầy căm phẫn. Ký ức tối đen không ngừng ẩn hiện hình ảnh đày đọa mà Cung Tuấn đã ban cho y. Thời khắc hắn đè y dưới thân, Trương Triết Hạn liền cảm thấy kinh sợ, tay chân vô thức phản kháng.

"Bỏ ra!! Van xin anh, bỏ tôi ra! Đau A!" Trương Triết Hạn nghẹn ngào vùng vẫy, Cung Tuấn nhận ra trên lớp vải y tế đã ứa ra ít máu đỏ. Hắn gấp gáp cắn răng nhìn y, nhưng chung quy vẫn không chịu bỏ ra. Vì hắn biết, một khi hắn bỏ ra, Trương Triết Hạn sẽ lại chạy đi.

"Xin lỗi." Cung Tuấn nhỏ giọng lầm bầm, hắn xoay người kéo ngăn tủ ra, không đợi Trương Triết Hạn kịp bật dậy thì đã đè y trở về. Trương Triết Hạn giật mình vung hai tay lên hòng phản kháng. Cung Tuấn nhanh như cắt chụp lấy tay y, đè lại một chỗ sau đó trói lại hằng vải bông mềm.

"Aaa!! Không được!! Không muốn!! Ư!"

Trương Triết Hạn vùng vẫy mãnh liệt nhưng bị Cung Tuấn dễ dàng đè ép. Hai tay y bị hắn trói lên thành giường, vải bông mềm mại không khiến y đau nhưng lại kìm hãm hoạt động của Trương Triết Hạn. Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn y, đau đớn hôn lên cái trán lạnh buốt.

"Xin lỗi anh..."

"Ư...ưm...."

Hai chân rất nhanh cũng bị hắn trói lại, Trương Triết Hạn giãy giụa trên giường, không ngừng cựa quậy. Cung Tuấn khổ sở đắp chăn giúp y, Trương Triết Hạn nức nở rên rỉ, tay chân bị trói chặt khiến y sợ hãi khi hình ảnh dâm dục trong quá khứ cứ lần lượt hiện về, nó tàn phá ký ức y, khiến y hoảng loạn mất kiểm soát, y có khi nào lại bị hắn hành hạ không?

Khuôn mặt Trương Triết Hạn tái nhợt, trái tim run lên bần bật.

"Tiểu Triết, tha lỗi cho tôi..." Cung Tuấn cúi người vùi đầu vào cổ y, khổ sở nỉ non. Trương Triết Hạn trừng to hai mắt nhìn lên trần nhà cao vợi, lệ bên khóe mi vô thức lặng lẽ chảy dài...

==============================

Đây chỉ là Fanfiction nên dù có chuyện gì thì các thím cũng đừng quá nặng lời với Tuấn Tử nhé. Yêu~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com