Chương 15: Tẩy Não
Cung Tuấn nhẹ nhàng sờ lên đôi má tái nhợt, thuốc mê đã ngấm sâu vào cơ thể y, khiến Trương Triết Hạn không còn phản ứng với bất kỳ tác động nào bên ngoài nữa. Lúc y ngủ, khuôn mặt y nhu hòa lạ thường, Cung Tuấn nhìn y chằm chằm, bất giác nở nụ cười.
"Tiểu Triết, anh sắp trở lại với chính mình rồi. Xin lỗi vì những việc đã xảy ra, cũng xin lỗi vì những tổn thương mà tôi đã gây nên. Tôi không mong anh sẽ tha thứ, bởi vì tôi biết tôi không xứng để cầu xin."
Cung Tuấn cúi người ôm y vào lòng, ngón tay nhịn không được run lên bần bật. Thừa Quân đã tìm được cách cứu anh, cũng tìm được cách để tôi giải thoát mình. Dù sau này, anh có là gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ mỉm cười nhìn anh sống tiếp, anh muốn thế nào tôi đều chiều anh thế đó. Được không?
"Tiểu Triết." Cung Tuấn gạt tóc mái y lên, lộ ra dung mạo gầy gò tái nhợt. Cung Tuấn đau lòng hôn lên hàng mi mềm mại, cảm xúc nơi cánh môi lạnh lẽo đến mức khiến hắn rùng mình. Hắn sợ... Hắn sợ ánh mắt lạnh nhạt của Trương Triết Hạn khi nhìn hắn. Hắn sợ y điên cuồng xa lánh hắn như một kẻ độc tàn. Hắn sợ, Trương Triết Hạn sẽ không cần hắn nữa. Thế nhưng những điều đó bây giờ đã trở thành hư vô, cái mà hắn cần bây giờ là một Trương Triết Hạn thật sự, một Trương Triết Hạn rực sáng tựa ánh dương quang.
Cung Tuấn khẽ ôm lấy y, sau đó cẩn thận bước ra khỏi cửa, một đường đi xuống lầu đặt y lên ghế phụ lái. Lạc Lạc lo lắng chạy theo, nó le cái lưỡi hồng hồng ngốc ngốc nghiêng đầu. Mắt thấy Cung Tuấn sắp đóng cửa lại, nó liền tội nghiệp kêu rên, chen chân lên khe cửa đang từ từ đóng chặt. Cung Tuấn hạ mắt nhìn nó, thấy Lạc Lạc buồn bã không nỡ bỏ đi, Cung Tuấn liền ngồi xuống, vươn tay xoa lên lớp lông mềm mại.
"Lạc Lạc ngoan, ba ba đưa tiểu Triết đi chữa bệnh. Con ở nhà ngoan nhé, sau khi ba về, ba sẽ mua quà cho con."
Lạc Lạc không hiểu nghiêng đầu, hai chân vẫn cứ đặt lên thành xe hơi. Cung Tuấn nhẹ nhàng gỡ chân nó ra. Lạc Lạc ngóng đầu nhìn Trương Triết Hạn đang hôn mê ngồi dựa lên ghế phụ lái, Lạc Lạc đột nhiên sủa lên dữ dội, tựa hồ đang muốn gọi y dậy.
"Lạc Lạc đừng gọi nữa, anh ấy đang rất mệt, ngủ một lát sẽ tỉnh, con đừng làm phiền anh ấy. Nếu bị làm cho thức giấc, tiểu Triết nhất định sẽ mắng con."
Lạc Lạc vẫn không chịu dừng lại, Cung Tuấn nhân lúc nó không để ý liền đóng sập cửa xe. Lạc Lạc chồm người lên trên, liên thanh kêu lớn. Cung Tuấn lặng người nhìn nó chằm chằm, Lạc Lạc vẫn không chịu từ bỏ, nó tựa hồ đã biết y sẽ không nghe, nó liền dùng chân đập mạnh lên cửa kính. Cung Tuấn thở dài bước trở về ghế lái, hơi nhìn qua Lạc Lạc rồi nhấn ga chạy đi.
Lạc Lạc nhìn theo chiếc xe đang di chuyển, nó rống to mấy tiếng bật người đuổi theo. Cung Tuấn nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Lạc Lạc như vậy hắn liền có chút không nỡ. Cung Tuấn đạp nhẹ thắng, bật mở cửa cho Lạc Lạc leo lên.
Lạc Lạc chạy qua người Cung Tuấn ngồi lên đùi Trương Triết Hạn. Hai tay y buông thõng ở hai bên thân ghế, Cung Tuấn đã thắt dây an toàn cẩn thận cho y. Lạc Lạc lè lưỡi không ngừng liếm láp cằm Trương Triết Hạn, tựa như những ngày trước cùng y vui đùa. Thế nhưng lần này, Trương Triết Hạn không có đáp lại.
Cung Tuấn đau xót quay đầu đi, tiếp tục chạy đến chỗ của Thừa Quân. Lạc Lạc rên rỉ mấy tiếng, Trương Triết Hạn vẫn không chịu để ý đến nó, hàng mi y lặng lẽ khép chặt, cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, vô tri vô giác mặc nó nghẹn ngào. Lạc Lạc đau buồn vùi đầu vào cổ y, tội nghiệp rên rỉ.
Trên đường đến chỗ Thừa Quân, trong xe im ắng lạ thường, chỉ còn sót lại là tiếng rên ư hử tội nghiệp của Lạc Lạc. Cung Tuấn siết chặt tay lái, hai mắt từ từ đỏ lên. Chỉ trách hắn không biết cách yêu y, chỉ trách hắn có một tình yêu vị kỷ. Phạt đúng lắm, phạt rất đáng...
Thời khắc hắn ép Trương Triết Hạn ký vào hợp đồng bán thân, đã định là sai lầm.
Nếu hắn quang minh chính đại theo đuổi y thì Trương Triết Hạn cũng sẽ không đau khổ. Nếu hắn chân thành bộc lộ tình cảm cho y biết thì Trương Triết Hạn cũng sẽ không bài xích hắn. Nếu hắn không điên cuồng bất chấp thì Trương Triết Hạn cũng sẽ không chịu tổn thương.
Đáng tiếc, trên đời này không có nhiều 'nếu như' như vậy...
Nơi Thừa Quân ở là một căn biệt thự nhỏ ở ngoại thành, đây cũng là nơi anh chế ra mấy thứ đồ lạ lẫm, hiếm thấy trên đời. Cung Tuấn đỗ xe tại bãi đất trống, sau đó hắn xoay người bước xuống, vòng qua xe cởi dây an toàn trên người y ra. Lạc Lạc phóng xuống đất vẫy đuôi chờ đợi. Cung Tuấn cúi người bế Trương Triết Hạn lên, chậm rãi bước vào căn phòng đang mở rộng.
Nhà Thừa Quân trống trải đìu hiu không tia nhân khí, Cung Tuấn cũng sớm đã quen với khung cảnh quái lạ này rồi. Lạc Lạc đi sát bên chân hắn luôn liếc mắt lên nhìn Trương Triết Hạn, kè kè theo y không chịu rời mắt.
Cung Tuấn quen cửa quen nẻo bước sâu vào nhà, nâng chân đi xuống tầng hầm tối đen. Vừa đặt chân xuống nơi này, không khí xung quanh đột nhiên lạnh lẽo. Cung Tuấn nhịn không được ôm sát y vào lòng, hắn cúi đầu nhìn sắc mặt của Trương Triết Hạn, mắt thấy y vẫn không động dung nhan, hắn liền chua xót phì cười.
Y làm sao biết lạnh? Tâm đã lạnh thì dù xác thịt có chết cóng cũng sẽ không phát giác ra.
Lạc Lạc bất an chạy sát bên chân hắn, lâu lâu lại lo lắng kêu lên. Nơi này lạnh lẽo không có tia hơi ấm của con người, hắn biết Thừa Quân là người điên khùng, ngay cả hắn cũng không được bình thường. Nơi này là nơi mà anh âm thầm chế ra mấy loại thuốc kỳ quái, mấy thứ thuốc điên tiết không ai có thể tưởng tượng được.
"Cung Tuấn, tới rồi sao?" Thừa Quân đứng bên cửa sắt nặng trịch, anh vẫy tay ra hiệu cho hắn đi đến. Cung Tuấn lạnh nhạt ôm y tới gần, trầm giọng hỏi.
"Bắt đầu ngay luôn đi, đừng dài dòng."
"Gấp như vậy? Cho cậu suy nghĩ lại đó, đây không phải chuyện đùa đâu." Thừa Quân khoanh tay nhướng mày nhìn hắn. Cung Tuấn trực tiếp liếc anh, đáy mắt không dung chứa bất kỳ hơi ấm nào, tựa như người chết.
"Tôi cũng không có đùa, tôi muốn tiểu Triết tỉnh lại càng sớm càng tốt. Cậu đừng lề mề, mọi hậu quả đều do tôi gánh, cậu sợ cái gì?"
"Cung Tuấn, cậu đúng là đã thay đổi rồi." Thừa Quân nhếch môi lên, "Trước kia, cậu sẽ không vì bất kỳ ai mà ép mình chịu thiệt thòi."
Cung Tuấn không đáp lại anh, trực tiếp lách người bước vào gian phòng lạnh ngắt. Lạc Lạc vốn định đi theo nhưng lại bị Thừa Quân ngăn lại, anh chậc lưỡi đối nó nói một câu, "Xin lỗi anh bạn nhỏ, ở đây không chứa động vật bốn cẳng có đuôi."
Thừa Quân không chút lưu tình đóng sập cửa lại. Gian phòng này của anh đặt khắp nơi đều là máy móc kỳ quái, từng bình thuốc thủy tinh được xếp lớp lớp trên tường. Cung Tuấn cũng không buồn động mắt, thẳng tắp mang y đặt lên chiếc giường đôi đằng kia.
Thừa Quân nhìn động tác cẩn thận nhẹ nhàng của Cung Tuấn, phì cười, "Cung Tuấn, tôi nhắc lại một lần nữa, cậu suy nghĩ kỹ chưa?"
Cung Tuấn không nhìn anh, hai tay hắn vuốt ve đôi má tái nhợt của người trước mặt. Qua một lúc, hắn mới lên tiếng nói, "Đừng hỏi nữa, câu trả lời của tôi sẽ mãi như vậy."
"Cung Tuấn." Thừa Quân đột nhiên trầm giọng, hai mắt nghiêm túc trực tiếp đối hắn, nói, "Phương pháp này tôi không chắc sẽ thành công một trăm phần trăm, cậu liều mạng như vậy thì có tác dụng gì?"
"Chỉ cần anh ấy tỉnh lại, dù có trả giá thế nào tôi đều không hối hận."
Thừa Quân bước đến sờ lên cái máy nhỏ đặt ở đầu giường, khàn giọng nói, "Thuốc làm Trương Triết Hạn rối loạn ký ức. Cách duy nhất tôi nghĩ ra bây giờ chính là tẩy não y. Trong đầu không còn nhớ gì thì lấy đâu mà rối loạn? Đây cũng có thể xem là cách khả thi nhất."
Thừa Quân nhìn hắn, tiếp tục nói, "Thế nhưng tinh thần của Trương Triết Hạn đang rất nhạy cảm, sóng điện tẩy não lại có áp lực rất lớn. Nếu trong quá trình tẩy não, nó vô tình khiến y kích động hơn thì Trương Triết Hạn không những không tỉnh lại mà còn rơi vào hôn mê sâu."
"Để phòng trường hợp đó xảy ra, tôi cần cậu làm vật truyền dẫn, để sóng tẩy não chạy qua người cậu trước sau đó mới chạy qua người Trương Triết Hạn. Cậu yên tâm, cậu sẽ không bị sóng tẩy não làm cho mất trí nếu như trong quá trình truyền sóng, cậu vẫn giữa được tỉnh táo. Sóng này chỉ có phản ứng với người không có tinh thần phòng bị, nếu cậu đủ tự tin giữ được thanh tỉnh trong suốt quá trình tẩy não thì cứ làm vật truyền để giảm áp lực cho Trương Triết Hạn."
"Nên nhớ, sóng này rất có uy lực. Nếu cậu không giữ trụ được tinh thần thì người rơi vào hôn mê sâu sẽ là cậu đó. Cung Tuấn, cân nhắc đi."
"Tôi quyết định rồi, tôi sẽ làm vật truyền, cứ cứu tiểu Triết đi."
Thừa Quân khuyên can không thành, cuối cùng chỉ đành tiêm cho Trương Triết Hạn thêm một liều thuốc mê. Sau đó, anh để Cung Tuấn nằm cạnh Trương Triết Hạn, nối dây truyền vào người hắn sau đó truyền qua người y. Lụi cụi một lúc, Thừa Quân mới đi qua bảng điều khiển.
Trước khi bật công tắc, Thừa Quân nhìn qua hắn, nói, "Nhớ giữ thanh tỉnh."
Cung Tuấn gật đầu, bên tai lập tức vang lên tiếng 'cạch' nặng nề. Trong đầu hắn đột ngột truyền đến một loại đau đớn như xé rách từng dây thần kinh. Cung Tuấn nhăn mày cắn chặt hàm răng, hô hấp của hắn từ từ trở nên khó khăn. Đúng lúc này, hắn khẽ nhìn qua Trương Triết Hạn, hai tay nhẹ nhàng đan chặt với tay y, môi nở nụ cười mãn nguyện.
Tiểu Triết à, đã lâu không gặp.
Dù anh không nhớ tôi là ai nhưng tôi vẫn luôn đặt anh tại vị trí quan trọng nhất. Mặc dù biết rằng sau khi tỉnh lại, anh và tôi, cái gì cũng không phải.
Đau đớn lan truyền khắp đại não, hắn cảm thấy trên đầu mình như bị đá nặng đè qua, hơn nữa còn cố ý nghiền nát hắn. Hai tay Cung Tuấn run lên bần bật, trước mặt chập chờn tối sáng luân phiên, hắn sợ mình ngất đi, hắn sợ mình sẽ không được gặp Trương Triết Hạn nữa. Hắn sợ...
"Tiểu Triết." Cung Tuấn đau đớn nỉ non, ngón tay từ từ mất đi cảm giác, hắn cảm nhận rõ ràng âm thanh thở dốc của Trương Triết Hạn, hắn còn nhận ra y đang rơi nước mắt, Cung Tuấn không còn sức nhìn qua y, nhưng hắn vẫn ôn nhu lên tiếng trấn an, "Đừng khóc, có tôi...đây rồi..."
Không biết có phải do tác dụng của sóng tẩy não hay không mà quá khứ trước kia lại rõ ràng lạ thường. Hắn nhớ đến lúc Trương Triết Hạn đến Cung thị tìm hắn, trên người y mặc một bộ sơ mi trắng thuần, đáy mắt buồn bã chậm rãi cất giọng nhờ hắn giúp đỡ.
Lúc đó, hắn chỉ chống cằm lên bàn, nói với y rằng, "Bán thân cho tôi, tôi sẽ cứu Trương thị."
Trương Triết Hạn cả kinh nhìn hắn, y vô thức lùi lại một bước nhưng rất nhanh đã bị người của hắn túm lấy, Trương Triết Hạn bị ép đứng sát gần đối diện Cung Tuấn. Hắn nhướng mày liếc mắt nhìn xuống bụng dưới của y, khàn giọng nói.
"Thân thể của anh hoàn mỹ như vậy, lúc trên giường nhất định cũng rất tuyệt vời."
"Câm miệng! Nếu cậu không muốn giúp thì cũng đừng nên nói những lời như thế! Thả tôi đi! Buông ra." Trương Triết Hạn nhăn mày vùng vẫy, hai tên áo đen đè chặt y lại. Trương Triết Hạn cắn răng trừng mắt, Cung Tuấn vươn tay bóp lấy cằm y, nói.
"Trương Triết Hạn, anh nên rõ ràng gia cảnh hiện tại của mình. Trương gia sắp phá sản rồi, anh muốn sau này Trương tổng phải sống cảnh không dám nhìn ai sao? Ký vào hợp đồng bán thân, trở thành người của tôi trong vòng một tháng, tôi sẽ giúp Trương thị thoát khỏi cảnh bị người chà đạp."
Trương Triết Hạn đưa ánh mắt sợ hãi nhìn hắn, Cung Tuấn đè sát y lại, nói, "Anh cũng không phải nữ nhân, sợ trinh tiết làm gì?"
"Cậu!" Y cũng tự biết tình cảnh hiện tại của mình. Cha Trương giờ đây đã bù đầu bù cổ vực dậy công ty, người chán ghét Trương thị cũng không phải ít. Nếu Trương thị thật sự phá sản thì cha y phải làm sao bây giờ? Sẽ có bao nhiêu người thừa nước đục mà trả mối thù xưa?
Trương Triết Hạn cắn răng, đè giọng nói, "Được, tôi ký."
"Ngoan."
Nhìn bản hợp đồng trước mắt, Trương Triết Hạn tuyệt vọng đè lại từng hồi thở gấp. Cung Tuấn phất tay ra lệnh cho đám người kia lui ra. Trong phòng thoáng chốc đã không còn ai. Trương Triết Hạn cầm cây bút lên, run rẩy ký vào bản hợp đồng.
'Cạch'.
Bút vừa hạ xuống, thân thể y lập tức bị Cung Tuấn đè lên bàn làm việc. Trương Triết Hạn không kịp phản ứng nhăn mày đẩy hắn ra, trước mặt tối đen một mảng, Cung Tuấn không hề báo trước hôn lên môi y, luồn lưỡi vào trong.
"Ưm ah!" Hai tay bị hắn chế trụ trên đầu, Trương Triết Hạn vùng vẫy hai chân muốn thoát khỏi sự kìm hãm của hắn. Cung Tuấn cảm nhận cơn đau nơi đầu lưỡi, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn y, cảnh cáo.
"Trương Triết Hạn, anh bây giờ đã là người của tôi, mỗi một hành động kháng cự của anh đều sẽ trở thành đòn tiếp tay đẩy Trương thị vào chỗ chết. Anh nên ngoan ngoãn một chút đi."
Trương Triết Hạn lặng người, Cung Tuấn nhếch môi cúi xuống tiếp tục công việc đang dang dở. Y nhìn hắn cởi quần áo y ra, nhìn hắn xâm phạm vào nơi tư mật, nhìn hắn điên cuồng như dã thú chiếm lấy y. Trương Triết Hạn đưa tay che mắt, cổ họng nghẹn ứ nghẹn ngào bật ra từng tiếng nấc bi thương...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com