Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20: Chân ái (Hoàn)

Phòng hồi sức.

Trương Triết Hạn lặng lẽ ngồi bên cạnh giường bệnh, chân y đã được băng bó kỹ càng. Bác sĩ nói y chỉ bị trật khớp, tĩnh dưỡng vài tuần sẽ có thể đi lại bình thường.

Tên tài xế xe tải vừa bị cảnh sát xử phạt đúng pháp luật, đồng thời ông phải bồi thường cho Cung Tuấn. Thật ra Trương Triết Hạn cũng không để ý mấy chuyện này, chuyện y quan tâm nhất bây giờ là tình trạng sức khỏe của Cung Tuấn.

Bác sĩ nói hắn chỉ bị thương ngoài da, có chút chấn động ở đầu nhưng cũng không gây nguy hiểm, thật ra đây là tin tức tốt, tính mạng không sao đã may mắn lắm rồi.

Chân trái y bị thương, đi lại có chút khó khăn nên y tá cho y mượn một chiếc xe lăn. Y vẫn chưa gọi điện về gia đình, từ lúc bước vào bệnh viện tới giờ, y cái gì cũng không nhớ, chỉ biết nhìn chằm chằm Cung Tuấn.

Y vươn tay cầm lấy tay hắn, nhỏ giọng thì thầm, "Cung Tuấn, tôi không biết trước kia tôi và anh đã có chuyện gì. Có lẽ mối quan hệ của chúng ta cũng không tốt mấy nên anh mới lảng tránh như vậy. Nhưng mà, trước đây thế nào tôi không cần biết, tôi chỉ biết bây giờ anh rất tốt, khi ở bên anh tôi cảm thấy rất an toàn."

Khi hắn ngủ, khuôn mặt hắn ôn nhu lạ thường, nhìn qua có bao nhiêu cảm tình. Trương Triết Hạn nhẹ mỉm cười, sờ lên má hắn, "Có phải vì anh muốn làm lại từ đầu nên mới giả vờ không biết?"

"Ngốc nghếch."

Đột nhiên điện thoại trên bàn rung lên, Trương Triết Hạn vô thức nhìn qua, khi nhìn thấy rồi, hai mắt y liền trừng lớn. Trên màn hình điện thoại là một dòng chữ nổi bật.

❛Ngày 11 tháng 05: Sinh nhật vui vẻ, tiểu Triết.❜

Là lịch báo của Cung Tuấn...

Trương Triết Hạn vươn tay cầm di động lên, lặng người nhìn nó chằm chằm. Ngày 11 tháng 5, sinh nhật vui vẻ. Hóa ra hôm nay là sinh nhật của y, hóa ra vì là sinh nhật y nên hắn mới dẫn y ra biển. Hai mắt Trương Triết Hạn tức khắc nóng lên, môi lại mỉm cười.

Tay y chạm nhẹ lên màn hình, hàng loạt ảnh chụp bất ngờ hiện ra. Trương Triết Hạn lặng lẽ lướt xem từng tấm một, càng xem đáy mắt càng đỏ rực. Chóp mũi cay sè khó chịu, cổ họng nghẹn ứ nóng rực, bờ vai y run lên bần bật, cả gian phòng bệnh văng vẳng vài tiếng nức nở nhỏ vụn.

Trương Triết Hạn cùng con husky chơi đùa bên khóm hoa trắng muốt, Trương Triết Hạn mỉm cười si ngốc chống má nhìn con bướm đang chăm chỉ lấy mật. Trương Triết Hạn bất mãn chu môi với chén cháo toàn rau với rau. Trương Triết Hạn rơi nước mắt thút thít khóc thầm. Trương Triết Hạn chân không đi trên cỏ, lại bị cỏ làm nhột mà bật cười. Trương Triết Hạn lén lút leo qua cổng lớn, nửa đường bị husky sủa đến giật mình.

Tất cả ảnh ở đây đều là Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn sờ lên màn hình phát ra sáng nhẹ, nước mắt vô thanh vô thức rơi xuống, ký ức trước kia biến mất vô tung vô ảnh, chỉ để lại một cảm xúc mơ hồ không rõ ràng.

Trái tim y đột nhiên thắt lại, thái dương giật giật đau nhói từng cơn, Trương Triết Hạn ôm lấy đầu, hai vai run rẩy. Quá khứ mơ hồ thoáng qua tâm trí, kéo theo từng cái đau dai dẳng chưa từng đứt đoạn.

"Ký vào đây, tôi liền giúp tập đoàn Trương thị."

"Trương Triết Hạn, anh mãi mãi là người của tôi!"

"Triết Hạn, anh đang phản kháng tôi đó sao?

"Triết Hạn, thao anh bao nhiêu cũng không hết sướng."

"Tiểu Triết, nhìn tôi, tôi là Cung Tuấn!"

"Tiểu Triết, xin anh đừng rời xa tôi mà."

"Tiểu Triết, đựng sợ hãi."

"Tiểu Triết, Lạc Lạc rất nhớ anh."

"Tiểu Triết, qua hôm nay thôi, anh sẽ trở về là Trương Triết Hạn thật sự."

"Tiểu Triết, xin lỗi."

"Cung Tuấn... Anh chưa từng nghĩ đến cảm nhận của tôi."

"Anh chỉ biết làm theo ý mình."

Trương Triết Hạn gục đầu bên giường, đôi vai run lên nức nở nghẹn ngào, "Cung Tuấn, anh luôn như vậy. Luôn nghĩ mình là đúng."

"Nếu anh còn không tỉnh lại thì tôi mãi mãi cũng không tha lỗi cho anh."

Hôm nay là sinh nhật tôi mà, đây là bất ngờ anh dành cho tôi sao?

...

Thừa Quân suy sụp ngồi cạnh cửa sổ, màn mỏng lơ phơ trước mặt, anh ngửa đầu vào tấm kính dày, mông lung nhìn vào hư không. Gian phòng anh ngồi tối đen một mảng, mùi rượu nồng nặc lẩn quẩn quanh chóp mũi, khiến người ngửi thấy nhịn không được muốn né tránh.

Thừa Quân lại uống thêm một ngụm rượu đầy, thê lương bật cười, "Ha! Tiểu Kỳ, đã năm năm rồi, em vẫn không chịu về sao? Anh rất nhớ em, anh muốn gặp em, Tiểu Kỳ của anh."

Hai mươi năm trước, Thừa lão gia đột nhiên phát hiện mình có một đứa con rơi, chuyện này khiến trên dưới Thừa gia bàng hoàng, không tin đây là sự thật. Ban đầu vừa về Thừa gia, Thừa Quân nhận được biết bao nhiều sỉ nhục? Không ai chấp nhận anh, cũng không ai xem anh là người nhà, họ chỉ gọi anh là một đứa con hoang hèn mọn bám víu gia thế Thừa thị.

Thừa Quân e ngại mọi thứ, sợ hãi mọi thứ, anh cảm thấy anh không phải người, anh chỉ là nô lệ mặc họ sai sử. Người đầu tiên tốt với hắn là tiểu thiếu gia Thừa Tưởng Kỳ.

Có đồ ăn ngon, Thừa Tưởng Kỳ liền mang đến cho anh, có chuyện gì vui, Thừa Tưởng Kỳ liền kể anh nghe. Cậu bên anh sớm chiều chẳng rời, vui vui vẻ vẻ. Thừa Quân từ từ yêu thương Thừa Tưởng Kỳ như em trai ruột thịt.

Sau đó, vì được Thừa Tưởng Kỳ động viên, anh đã đi theo ngành bác sĩ, muốn sau này thoát li Thừa gia, sống tự do tự tại. Từ nhỏ, anh đã quen với Cung Tuấn, do có Cung gia hậu thuẫn nên không ai dám lên mặt trực tiếp với anh nữa, chỉ âm thầm ngáng chân.

Mọi chuyện rất thuận lợi, chỉ là vào năm năm trước, khi anh đến thành phố tham gia cuộc phẫu thuật quan trọng. Ở Thừa gia xảy ra chuyện lớn. Con cả Thừa gia đêm đó say rượu, gã đi đến phòng Thừa Tưởng Kỳ cưỡng dâm cậu, hành hạ đến người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thừa Tưởng Kỳ sợ hãi làm gã bị thương, sau đó cậu liền bị Thừa gia lên án, Thừa Tưởng Kỳ giải thích chuyện cậu bị gã cưỡng bức, nhưng không ai chịu tin cậu, còn nói cậu vu oan Thừa đại thiếu gia. Thừa Tưởng Kỳ lâm vào khủng hoảng, đột nhiên không muốn sống nữa.

Thừa Tưởng Kỳ đứng trên tầng lầu nơi cậu ở, trước khi buông mình rơi xuống, cậu đã gọi cho Thừa Quân.

"Anh à, sau này anh phải sống thật tốt, em mệt mỏi rồi, không muốn bước tiếp nữa."

Sau đó, anh không nghe cậu nói gì nữa, chỉ còn sót lại là âm thanh gió gào và tiếng bịch nặng nề. Thừa Quân một đêm chạy về Thừa gia, cũng tận mắt chứng kiến cảnh Thừa Tưởng Kỳ nằm trong vũng máu, không ai ngó ngàng.

Đêm đó, anh triệt để phát điên. Một mình anh quấy phá trên dưới Thừa gia, còn chính tay đập gãy chân Thừa đại thiếu.

Thừa Tưởng Kỳ không chết, nhưng lại lâm vào hôn mê sâu, mãi cũng không tỉnh lại, hoặc là rất khó để hồi tỉnh.

Thừa Quân bật cười, "Tiểu Kỳ à, anh trả thù cho em rồi, sao em còn không mau trở về? Anh rất nhớ em, rất nhớ..."

"Anh trai."

Đột nhiên bên tai vang lên âm thanh vui vẻ, Thừa Quân cả kinh mở to hai mắt, bật người ngồi dậy. Bên cửa lớn, Thừa Tưởng Kỳ đang mỉm cười gọi anh.

"Hôm nay em thấy... Anh lại uống rượu...."

"Tiểu Kỳ?" Thừa Quân lảo đảo bước đến, Thừa Tưởng Kỳ lại quay lưng rời đi.

"Anh đúng là cứng đầu, không nghe lời em nói."

"Tiểu Kỳ, đừng đi!!" Thừa Quân gào lên dữ dội, anh bật người chạy theo bóng lưng cậu, hai mắt như muốn nứt ra. Thế nhưng Thừa Tưởng Kỳ đã không thấy đâu nữa. Thừa Quân lặng người đứng im tại chỗ, đột nhiên bật cười, tiếng cười thê lương mang theo từng hồi nức nở.

"Tiểu Kỳ..."

Nước mắt anh lã chã bên má, Thừa Quân lảo đảo quay người, đi đến căn phòng nhỏ bên cạnh. Đây là gian phòng của Thừa Tưởng Kỳ, sau khi cậu hôn mê, anh liền mang cậu về nhà, tận tay chăm sóc.

Thừa Quân nhìn bóng người đang nằm trên giường, ôn nhu bước đến, "Tiểu Kỳ, em lại trêu chọc anh sao? Em đúng là nghịch ngợm."

Hai mắt cậu nhắm chặt, làn da tái nhợt đến cực điểm. Thừa Quân quỳ xuống bên giường, nắm lấy tay cậu.

"Hôm nay tâm tình anh không tốt nên mới uống chút rượu, em đừng giận."

Không gian lại im ắng, Thừa Quân nhìn cậu chằm chằm, chua xót rơi nước mắt. Đột nhiên, ngón tay cậu giật nhẹ, Thừa Quân cả kinh nhìn tới, qua một lúc lại bật cười tự giễu.

Lại ảo tưởng.

Thừa Quân thất bại đứng dậy, quay lưng bước đi. Chỉ là chưa đi được ba bước, sau lưng anh chợt vang lên âm thanh khàn đục đến cực điểm, hơn nữa còn không được rõ ràng, âm thanh đó nói rằng.

"Anh..."

Thừa Quân lặng người đứng lại, trái tim lệch đi một nhịp...

...

"Tiểu Triết?" Đầu óc nặng nề khiến hắn mụ mị không rõ ràng, Cung Tuấn đè tay lên trán, suy yếu hô gọi, "Tiểu Triết, em đâu rồi?"

Ký ức trước khi hôn mê thoáng trở về, Cung Tuấn ngay lập tức cả kinh, bật người ngồi dậy.

"Tiểu Triết!?"

Tai nạn? Hắn nhớ rồi, có tai nạn! Trương Triết Hạn có sao không? Cung Tuấn kinh hoàng mất bình tĩnh xốc chăn lên, muốn chạy đi tìm y. Chỉ là khi hắn đặt một chân xuống giường thì mới phản ứng lại, Trương Triết Hạn đang ngồi đưa lưng đối diện cửa sổ, lặng người không nói.

Trái tim Cung Tuấn lập tức được thả lỏng, nhưng chưa được bao lâu thì lại bị treo lên. Hắn kinh ngạc nhìn băng vải trên chân y, lo lắng hỏi, "Tiểu Triết, em bị thương sao? Có đau không?"

Trương Triết Hạn vẫn không đáp lời, hai tay đặt trên đùi, đôi mắt xa xăm nhìn ra lòng thành phố. Cung Tuấn vẫn chưa nhận ra y có điều khác thường, hắn chống tay lên mép giường, hỏi.

"Tiểu Triết, lại đây tôi xem nào---"

"Cung Tuấn." Trương Triết Hạn cắt ngang lời hắn, thì thầm nhỏ nhẹ, "Dạo này anh đi nhiều như vậy, Lạc Lạc ở nhà có buồn chán không?"

Kinh hoàng, hai mắt Cung Tuấn nhiễm đầy tia kinh hoàng. Trái tim hắn đột ngột co thắt, thậm chí là sợ hãi tột độ. Trương Triết Hạn từ từ xoay người nhìn lại, bên môi y vẫn giữ nụ cười ôn nhu như trước, nói.

"Đừng sợ hãi, tôi không bị điên."

"Tiểu Triết... em nhớ lại rồi?" Cung Tuấn run rẩy hỏi, Trương Triết Hạn chỉ phì cười, không nhanh không chạm nói.

"Sao lại không nhớ? Ký ức không phải thứ muốn quên là quên được."

"Em..." Vẻ mặt Cung Tuấn suy sụp đến tột độ, hắn nén lại cơn đau đầu dữ dội, chua xót nói, "Em muốn rời tôi đi sao?"

"Cung Tuấn, anh thật sự chỉ biết nghĩ như vậy thôi sao? Nếu tôi thật sự muốn đi, vậy tôi còn ở đây đợi anh tỉnh lại làm gì?"

Cung Tuấn bất ngờ ngẩng đầu, hắn chỉ thấy Trương Triết Hạn mỉm cười đối hắn nói, "Tôi cũng có chút nhớ Lạc Lạc, hôm nay anh dẫn tôi về gặp nó đi."

Cung Tuấn si ngốc mở to hai mắt, hắn chỉ thấy trước mắt xán lạn, Trương Triết Hạn mỉm cười rực rỡ, đẹp đến mức khiến hắn quên đi cái đau thực tại. Cung Tuấn bước chân xuống giường, hắn chậm rãi quỳ trước mặt y, gục đầu xuống đùi Trương Triết Hạn, run rẩy lẩm bẩm.

"Tiểu Triết, em nói đều là thật sao?"

"Anh không tin à?" Trương Triết Hạn xoa đầu hắn, băng vải trắng trên đầu được cố định chắc chắn, Trương Triết Hạn nhịn không được sờ nhẹ lên đó, ôn thanh nói, "Không phải anh nói anh yêu tôi sao? Vậy mà lại không tin lời tôi nói."

"Tôi tin tôi tin." Cung Tuấn ngẩng đầu, cười tươi đáp, "Tiểu Triết, cảm ơn em, cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội bù đắp lỗi lầm."

Trương Triết Hạn bật cười, sờ lên má hắn "Đây là cơ hội cuối cùng, không có lần sau."

"Được, không dám nữa."

Dứt lời, Cung Tuấn lại gục xuống đùi y, âm thanh mang theo ý cười nhẹ nhàng.

"Lần này, tôi mãi mãi cũng không để mất em."

Mãi mãi cũng không buông em ra, dù là suốt đời suốt kiếp...

...HOÀN...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com