Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3

Những ngày cuối đông, tiết trời dịu dàng hơn, không còn quá lạnh lẽo, tuyết đang dần tan, dọn đường cho những sự sống nhỏ bé chuẩn bị nảy mầm. Lý phó tướng vươn vai duỗi người, sau đó đi đến tư phòng của Quốc công. Trước đây Lý phó tướng vốn là quản gia của phủ, y trạc tuổi Lý Đồng Quang, vì chiến loạn mà theo chân hắn ra chiến trường. Nhờ vào tài năng của mình mà được đề bạt lên chức phó tướng, y ban đầu chỉ trung thành với Lý Đồng Quang, sau này bị Dương Doanh khuất phục.

"Quốc công gia! Phu nhân! Đến lúc thức dậy rồi!!!"- Lý phó tướng đứng ngoài cửa gọi lớn

"..."

"Quốc công gia!! Đến giờ lên triều rồi!!! Phu nhân! Đến giờ làm việc rồi!!!"- Y nâng giọng

"Ta biết rồi!!!" - Bên trong có tiếng nói khàn khàn vọng ra

Nghe vậy Lý phó tướng mới mỉm cười, buông tha cho đôi trẻ rồi mới thong thả rời đi. Trong phòng, Lý Đồng Quang lờ mờ mở mắt, thấy Dương Doanh nằm trong vòng tay mình ngủ ngon lành. Nhìn gương mặt bình thản không chút phòng bị của nàng, hắn không nhịn được mà véo nhẹ vào má, vén mái tóc rồi hôn lên trán nàng.

"A Doanh, dậy thôi. Trời sáng rồi!" - Hắn nói vào tai nàng

"Ưm..còn sớm mà" - Dương Doanh rúc vào lòng Lý Đồng Quang "Phu quân! Cho ta ngủ thêm một chút, một chút nữa thôi."

"Nghe lời ta nào, phu nhân"

Ai mà thấy cảnh này mà không mủi lòng cơ chứ, nhưng mà thân là Quốc công nhiếp chính, đành phải từ bỏ cám dỗ này thôi. Lý Đồng Quang thở dài, hạ quyết tâm gỡ cái người đang bám dính lấy mình kia ra, tự cưỡng bức bản thân ngồi dậy rồi gọi người mang chậu nước tới để rửa mặt.

Dương Doanh không tìm thấy hơi ấm quen thuộc cũng đành thức dậy, giúp Lý Đồng Quang thay y phục và chải tóc cho hắn. Trước khi rời đi, hắn cũng không quên ôm phu nhân mình rồi hôn nhẹ trán nàng lần nữa.

"Ta đi đây!"

Thấy bóng Lý Đồng Quang lên xe ngựa trước phủ, Dương Doanh vỗ vỗ vào má mình, rồi gọi hạ nhân đến hầu hạ tắm rửa. Sau khi xong xuôi, nàng lại đến thư phòng như mọi ngày, kiểm kê tất cả cách sổ sách, các chi tiêu trong phủ một lần.

Đến gần trưa thì công việc cũng xong xuôi. Đột nhiên Dương Doanh cho gọi các lão ma ma đến. Các lão nhân trong lòng đầy thắc mắc không biết phu nhân gọi tới để làm gì

"Phu nhân, quả thật là lễ phục của Quốc công gia đã sờn, tuy nhiên vì đây là y phục được triều đình cấp cho hằng năm, nên qua năm sau Quốc công sẽ có bộ mới thôi." - Lâm ma ma tiến lên báo cáo, vị ma ma lớn tuổi nhất đã có nhiều kinh nghiệm "Thứ cho lão nhân to gan, xin hỏi trước đây phu nhân đã từng may vá thêu thùa chưa?"

"Chưa từng...ngày trước ta còn ở trong lãnh cung chỉ biết tìm cách để tồn tại. Sau này ta lại mang thân phận nam nhi đi sứ...quả thật chưa từng động vào những thứ đồ ấy." - Dương Doanh chậm rãi lục lọi kí ức, ấp úp trả lời sợ bị các ma ma đánh giá

"Ô...thế cũng không sao! Nếu người không chê mấy lão già này chậm chạp, chúng ta sẽ chỉ cho phu nhân từ những bước đầu tiên!" - Lâm ma ma vui vẻ đáp, thầm nghĩ quốc công và phu nhân đều từ những bất hạnh mà lớn lên, vì vậy phải chăm sóc họ thật tốt.

"Vậy phu nhân bắt đầu từ những chiếc túi thơm trước đi, đó là đồ đơn giản nhưng lại có rất nhiều ý nghĩa!" - Hồ ma ma hớn hở đề xuất

"Được, vậy xin các ma ma chỉ giáo nhiều hơn!"

https://www.wattpad.com/1408593097?utm_source=ios&utm_medium=link&utm_content=share_reading&wp_page=reading_part_end&wp_uname=ChingChing2003&wp_originator=Krqtodj5A1%2FlZKNTNF0a7HexYVI9AYAbq8TYS%2Ftv4hxz0459acDGVt3LSHfat%2FnF2Ws8INYNJY8JHmfqRVFP9mMIkU7cTR6zIwM89hiCSAaQRW9rlfrSD4c8SFmPQH66 (nhỏ au xin gắn nhẹ cái link vì dạo này trộm cướp hoành hành dữ quá)

Như vậy, các ngày tiếp theo, sau khi hoàn thành công việc thường ngày, Dương Doanh đều được các ma ma hướng dẫn từng bước từng bước một các đường may. Nàng có thiên phú học nhanh hiểu rõ đã quen với các đường may. Chẳng bao lâu thì chiếc túi thơm đầu tiên cũng đã hoàn thiện. Dương Doanh đợi Lý Đồng Quang trở về để tặng cho hắn, hy vọng hắn sẽ thích món đồ nho nhỏ này.

Nhưng hôm nay Quốc công về muộn, trời chập tối hắn mới mệt mỏi bước ra khỏi xe ngựa duỗi người. Nhiếp chính thực sự chưa bao giờ dễ dàng, hắn lúc nào cũng cầu mong cho tiểu hoàng đế mau lớn để hắn còn đem đại cục gửi lại cho tiểu thiên tử nữa chứ.

Hắn nhìn về phía thư phòng, thấy có đèn được thắp sáng, chắc chắn là Dươmg Doanh đang đợi hắn. Lý Đồng Quang sai người đi chuẩn bị điểm tâm, còn mình thì bước thẳng đến thư phòng.

Vừa bước vào trong, Lý Đồng Quang đã cảm nhận được sự tĩnh lặng ấm áp lạ thường, khác xa với những xô bồ mưu quyền tranh đấu ngoài kia. Dương Doanh đang đứng đọc sách bên kệ tủ, thấy có người đến liền ngước mắt lên, giây sau nàng nở nụ cười chạy đến trước mặt hắn.

"Lý Đồng Quang, ngài về rồi! Hôm nay ngài về hơi trễ đó nha!" - Dương Doanh cầm lấy hai bàn tay lạnh buốt của hắn "Ngài ăn gì chưa, để ta gọi đầu bếp làm món cho ngài nhé!"

"..."

"Lý Đồng Quang...Quốc công gia...có chuyện gì vậy?"

Đột nhiên Lý Đồng Quang ngả về phía Dương Doanh, vùi mặt vào vai nàng, không nói gì. Dương Doanh giật mình ôm lấy hắn vỗ về như một đứa trẻ. Nàng nào biết, khi hắn vừa thấy nàng, tất cả mọi gai góc sắc bén, những lớp phòng bị như biến mất hết, không còn là Quốc công ánh mắt sắc lạnh quyết đoán trên triều chính, mà chỉ là một Lý Đồng Quang chưa tròn hai mươi mà thôi.

"Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, Lý Đồng Quang. Ta ở đây, phu nhân của ngài lúc nào cũng sẽ đồng hành cùng ngài, không bao giờ bỏ đi." - Dương Doanh thầm đoán có chuyện chẳng lành

"A Doanh...Chỉ cần nàng như vậy thôi, không cần làm gì cả" Lý Đồng Quang nhẹ nhàng nói, tiếp tục hít lấy mùi hương trên người nàng.

Cũng phải thôi, phu quân nhà người ta bị bắt ở lại triều chính cả ngày không được về gặp phu nhân, làm sao mà chịu nổi cơ chứ! Ngày trước, hắn thường ở ngoài nhiều hơn về phủ. Một phần vì bận rộn, một phần vì sự cô đơn lặng lẽ của Hầu phủ (khi hắn còn là Trường Khánh hầu). Nhưng từ khi có sự xuất hiện của Dương Doanh, sự cô quạnh ấy không còn nữa. Nàng như mặt trời nhỏ chiếu từng tia sáng đến tâm hồn đau thương của hắn. Từ đó, Lý Đồng Quang nhận ra, phủ Quốc công chính thức trở thành "nhà" của hắn vì luôn có người đợi hắn trở về, luôn có người chia sẻ những vui buồn thăng trầm trong cuộc đời.

Một lúc sau, Lý Đồng Quang dường như được nạp lại năng lượng, mới từ từ chậm rãi thả Dương Doanh ra. Nàng nhìn hắn, cười khổ. Ngày trước ở chiến trường đánh trận không biết đến ngày mai, một thân phong trần bụi bặm thì không nói đi. Giờ làm Quốc công dưới một người trên vạn người rồi mà sao chẳng mập béo trắng trẻo lên được tí nào vậy! Dương Doanh đưa tay chạm vào xương quai hàm lộ rõ kia, trong lòng âm thầm tính toán kế hoạch vỗ béo phu quân.

"A! Quên mất. Ta có cái này muốn đưa cho ngài" - Dương Doanh chợt nhớ ra điều quan trọng, liền lục lọi khắp người "Hy vọng ngài sẽ không chê."

"Đó là thứ gì vậy, A Doanh?" - Lý Đồng Quang thắc mắc, trong lòng dâng lên chút mong đợi, nhưng cũng bị dáng vẻ bận rộn tìm kiếm của nàng làm cho bật cười

"Đây rồi!!" - Dương Doanh lấy ra một cái túi thơm đưa cho hắn "Đây là túi thơm ta tự làm, tuy nó không có gì to tát, nhưng cũng là quà cảm ơn vì những điều ngài đã làm cho ta."

"Nàng tự tay làm thật sao, thực sự rất đẹp. Nhưng mà.." - Sự chú ý của Lý Đồng Quang không dừng lại ở túi thơm "A Doanh, nàng bị thương rồi kìa!"

"Chỉ là ta bất cẩn thôi, dù sao cũng là lần đầu tiên ta làm" - Dương Doanh mỉm cười, nhìn về những vết kim đâm trên ngón tay "Dù có bị thương, nhưng mà làm cho ngài, cũng đáng mà!"

Lý Đồng Quang bị những lời nói của Dương Doanh làm cho cảm động không thôi. Sư phụ quả nhiên căn dặn rất đúng, mặc kệ quá khứ hắn làm gì, nhưng hiện tại và tương lai sau này, bảo hộ cho mặt trời nhỏ của hắn là điều quan trọng nhất.

"Phòng bếp đã mang đồ lên đến rồi, ngài chưa ăn gì phải không? Chúng ta cùng dùng bữa đi" - Dương Doanh nhìn về phía cửa, thấy hạ nhân đã mang đồ ăn lên sẵn, liền kéo Lý Đồng Quang ngồi xuống bàn cùng ăn.

Ăn tối xong, Lý Đồng Quang chầm chậm nhấp trà, sau đó thở dài.

"Tàn quân Bắc Bàn xuất hiện rồi, lần này còn cấu kết với Chử Quốc?"

"Cái gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com