Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Chương 2

Edit: Qing Yun


Ứng Hoan thu băng vải của Ứng Trì lại, cô xoay người kéo cặp sách qua, nhét vào trong cặp chuẩn bị mang về giặt.

Cô tùy ý liếc nhìn xung quanh một vòng, chợt nhìn thấy dưới khán phòng có một chàng trai mặc đồng phục bóng chày màu đỏ, hoặc nói là thiếu niên bởi vì anh ta nhìn qua thực trẻ tuổi, chỉ trên dưới 20, tóc rất ngắn, lộ ra khuôn mặt anh tuấn sạch sẽ, cả người mang hơi thở thanh xuân, còn hơi chí khí thiếu niên.

Ứng Hoan thấy rất ít người mặc màu đỏ mà đẹp như vậy, khí chất đàn ông nội liễm lại càng mạnh mẽ.

Bởi vì lúc trước không nhìn thấy chính mặt, cho nên không nhận ra anh chính là Quyền Thủ đã KO Ứng Trì, cho dù thấy cũng không nhất định nhớ rõ... Ánh mắt hai người chạm nhau ba giây, Ứng Hoan hơi ngượng ngùng mà quay đầu, kéo khóa cặp lên.

Ứng Trì bỗng nhiên che mặt lại, lớn tiếng la: "Aaaaaaaa! Mặt em trở thành đầu heo! Về nhà như thế nào đây!!"

Ứng Hoan hoảng sợ, quay đầu lại xem cậu, nhìn em trai bỗng nhiên phát bệnh thần kinh, mặt không biểu cảm nói: "Trở về như thế nào? Đương nhiên là ngồi xe điện ngầm trở về."

Ứng Trì tiếp tục gào: "Về nhà còn bị đánh aaa!"

Từ Kính Dư: "..."

Anh tự suy xét lại, cảm thấy vừa rồi bản thân đã hạ thủ lưu tình.

Thi đấu kết thúc, người xem chậm rãi tan cuộc, còn một bộ phận người xem nữ không rời đi mà nóng lòng muốn làm quen với Từ Kính Dư, đang muốn tiến lên chào hỏi, ánh mắt Từ Kính Dư đảo qua bọn họ liền nhanh chân hướng khán phòng phía sau mà đi.

Chu Bách Hạo cùng Ngô Khởi còn ngồi tại chỗ, anh ta rất có hứng thú mà nhìn trung tâm sàn thi đấu, trêu ghẹo hỏi: "Trong đội cho phép đội viên yêu sớm không?"

Ngô Khởi cười cười: "Sao cậu hai người đó yêu sớm?"

Chu Bách Hạo cũng cười nói: "Đoán, hai người nhìn rất thân mật, mặt mũi cũng không giống nhau, nhìn cũng xứng đôi..." Anh ta dừng một chút, nhìn về phía Từ Kính Dư đã chạy tới trước mặt, đổi đề tài, "Sao lại lâu vậy? Đi lấy tiền thưởng à?"

Từ Kính Dư cầm bao tay trên ghế ngồi, ném lên trên vai, lại quay đầu nhìn cái đầu heo còn nằm trên sàn thi đấu, ánh mắt anh dừng lại trên người cô gái nhỏ lộ eo, lộ chân, làn da của cô ấy còn trắng hơn Ứng Trì một ít, mi mắt rủ xuống, dịu dàng nhìn thiếu niên kia.

Khoảng cách hơi xa, trong câu lạc bộ còn mở nhạc, anh nghe không rõ họ nói cái gì, nhưng thật sự bội phục sự kiên nhẫn của cô ấy.

Nhưng mà, mẹ nó, bạn trai thế này thật sự rất mệt, nhìn là biết suốt ngày làm nũng.

Không có gì cũng làm nũng.

Tại sao đàn ông con trai mà còn làm nũng với con gái?

Anh khịt mũi coi thường.

"Loại tiền thưởng này cũng muốn? Nếu anh muốn có thể đi lãnh, dù sao cũng dùng tên anh thi đấu." Từ Kính Dư vừa muốn di chuyển ánh mắt đi chỗ khác, bất chợt nhìn thấy cô hé môi cười, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, hàm răng vừa nhỏ vừa trắng. Anh hơi ngạc nhiên, nhưng cô đã khép môi lại ngay, răng nanh nhỏ bị che mất rồi, giống như là không thích cười lộ ra răng nanh như vậy.

"Cậu còn mặt mũi nói."

Chu Bách Hạo lớn hơn Từ Kính Dư ba tuổi, hai người học đánh quyền với nhau từ nhỏ, Từ Kính Dư muốn trở thành vận động viên quyền anh chuyên nghiệp, cũng đi theo con đường này, chẳng qua... Anh cần đánh nghiệp dư mấy năm, tốt nghiệp đại học xong mới chuyển sang chuyên nghiệp, đây là gia đình anh yêu cầu. Chu Bách Hạo kế thừa gia nghiệp, tiếp quản câu lạc bộ Quyền anh Thiên Bác của gia đình, hai người cũng coi như cùng con đường.

Trong giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, ông chủ đứng đầu câu lạc bộ Quyền anh Thiên Bác đỉnh cấp thế giới mà lại đi thi đấu ở câu lạc bộ ngầm chỉ vì mấy chục triệu tiền thưởng, việc này truyền ra ngoài không phải sẽ bị chê cười sao?

Từ Kính Dư không tiếp lời này, anh nhìn về phía Ngô Khởi: "Anh không đi tìm cậu ta?"

Ngô Khởi hơi do dự, Ứng Trì quả thật không tồi, nhưng kinh nghiệm không đủ, hơn nữa còn là một học sinh cấp ba đi thi đấu quyền anh ngầm, hiển nhiên đây không phải học sinh chuyên thể dục, bây giờ muốn đưa người về cũng không phải dễ. Ông ta hỏi lại Từ Kính Dư: "Cậu đánh với cậu ấy rồi, cảm giác thế nào?"

Từ Kính Dư nghĩ vài dây, nói: "Là người thông minh, phản ứng rất nhanh nhạy, năng lực học tập cũng rất nhanh, sẽ bắt chước phương pháp tấn công của tôi, nhược điểm rõ ràng là thể lực không quá tốt... Chẳng qua, mấy vấn đề này không lớn, thể lực có thể huấn luyện để mạnh hơn."

Ngô Khởi mỉm cười, ngước mắt nhìn phát hiện trên sàn thi đấu đã không còn ai, Ứng Hoan và Ứng Trì đã đi từ lúc nào không hay. Ông ta tự hỏi một lát, cười đáp: "Đi về trước đi, hôm nay cũng muộn rồi, dù sao chúng ta biết cậu ấy là học sinh cấp ba, không chạy đi đâu được."

Đêm nay họ đưa cả đội và lãnh đạo đi ăn cơm, cả đám ai cũng uống rượu. Sắp tới Từ Kính Dư phải thi đấu nên cấm rượu, vị trí tài xế cứ thế rơi lên người, anh tiện đường đưa Ngô Khởi về nhà, Chu Bách Hạo ở cùng tiểu khu với anh, ba người đi chung xe, con đường này đi qua câu lạc bộ thi đấu ngầm, Chu Bách Hạo thuận miệng đề nghị: "Buổi tối chỗ này có thi đấu, muốn đi xem không?"

Từ Kính Dư không ý kiến, gần đây Ngô Khởi đang tìm kiếm hạt giống tốt, suy nghĩ giây lát rồi cũng đi vào theo.

Không ngờ ông ta thật sự gặp được người cần tìm.

Đáng giá.

...

12 giờ đêm.

Ứng Hoan và Ứng Trì trở lại dưới nhà, Ứng Trì thấy trong nhà vẫn còn sáng đèn, trong lòng nhút nhát: "Chị, lát nữa chị phải giúp em."

Ứng Hoan gật đầu: "Được, giúp em."

"Haizz, nếu lấy được tiền thưởng thì về nhà ăn đòn cũng không sao, nhưng không lấy được, còn bị đánh hai lần..." Ứng Trì ngẫm lại là thấy đau khổ.

Bọn họ cũng không biết, Từ Kính Dư để ba mươi lăm triệu kia lại, nhưng người phụ trách câu lạc bộ không đưa cho họ.

Ứng Hoan nhìn mặt cậu, cũng hơi bất đắc dĩ, nhưng chỉ có thể an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, trở về ngủ một giấc thật ngon, ngày mai còn phải đi học."

Ứng Trì buồn bực mà vò tóc, dựa cả người lên Ứng Hoan: "Chị, đỡ em, em choáng đầu..."

Ứng Hoan: "..."

Cửa nhà mở ra, Ứng Hải Sinh và Lục Mĩ còn chưa ngủ, đang ngồi trên sô pha xem ti vi, sắc mặt nghiêm túc, quả nhiên là đang chờ bọn họ. Trước khi Ứng Hoan đến câu lạc bộ đã gọi điện thoại, nói tối nay cô và Ứng Trì về nhà muộn, để bọn họ không cần chờ.

Ứng Trì cúi đầu, ngồi xổm ở cửa cọ tới cọ lui đổi giày, đổi xong đôi giày, đầu cũng không dám nâng lên, cậu nhấc chân đi vào phòng: "Ba mẹ, con đi ngủ trước, hai người đừng xem ti vi quá muộn, đặc biệt là ba, thận của ba không tốt, không cần thức đêm..."

"Thằng ranh này! Mày ngẩng đầu lên cho tao!"

Ứng Hải Sinh đứng lên, hét một câu đầy tức giận.

Ứng Trì dưới chân như có gió, cậu chạy nhanh đến cửa phòng, Ứng Hải Sinh la hét với bóng lưng cậu: "Nếu mày còn chạy thì đừng nhận tao là ba!"

Ứng Trì lảo đảo một cái, khó khăn lắm mới đứng lại ở cửa, động tác chậm chạp quay đầu lại, mang một cái đầu heo vừa tím vừa xanh đối diện Ứng Hải Sinh và Lục Mỹ, Ứng Hải Sinh tức giận đến hít thở khó thông, thấy một quyển từ điển tiếng Anh để trên bàn bèn cầm lấy ném qua.

Ứng Trì nghiêng người, quyển từ điển thật dày sượt qua bên cạnh, cậu chạy thật nhanh rồi đứng lại thẳng tắp, thái độ nhận sai vô cùng tốt.

Lục Mỹ giật mình, vội kêu: "Ông làm gì thế, cơ thể không tốt còn tức giận, còn muốn sống hay không! Ông tưởng ném vào thằng bé thì tôi mặc kệ sao?"

Ứng Hoan cũng hơi sợ hãi, vội vàng kéo ông lại, làm nũng nói: "Ba, ba đừng nóng giận, ngày mai còn phải đi bệnh viện kiểm tra, ba nghỉ sớm một chút."

Mấy năm trước Ứng Hải Sinh kiểm tra phát hiện bản thân bị nhiễm trùng đường tiểu, mấy năm nay vẫn luôn kiểm tra và trị liệu, chờ có được thận thích hợp. Cho nên, cuối tuần nào cũng đi kiểm tra, một tháng mất không ít tiền viện phí, hơn nữa cơ thể không tốt cũng ảnh hưởng tới công việc, mấy năm trước công ty giảm biên chế, ông đã bị điều xuống dưới.

Vốn dĩ điều kiện gia đình bình thường, trong nhà có người bệnh nên điều kiện ngày càng kém, Ứng Trì cũng vì không có tiền nên đành phải từ bỏ con đường học đấu vật tự do. Cũng may tuy cậu ầm ĩ nhưng rất hiểu chuyện, chưa đòi hỏi cái gì. Ứng Hoan học mỹ thuật, vì chuyện này mà cũng từ bỏ, cô ngoan ngoãn từ nhỏ, người lớn chưa từng phải nhọc lòng vì cô.

Ứng Trì và Ứng Hoan đều cảm thấy không có gì, không tủi thân vì chuyện này, chỉ là không học thôi, không có gì ghê gớm cả. Nhưng Ứng Hải Sinh cảm thấy rất có lỗi với bọn họ, lại không có cách nào, tính cách cũng ngày càng kém.

Ông chỉ vào cái đầu heo của Ứng Trì mắng: "Mày nói, mày học cái hư bên ngoài xã hội có phải không? Có phải yêu sớm không? Còn đi đánh nhau với người ta để tranh bạn gái đúng không?"

Ứng Hoan: "..."

Có phải ba của cô nghỉ ngơi ở nhà, đã quá nhiều phim tình cảm rồi không?

Ứng Trì sửng sốt, lúc hiểu ra, cậu đỏ mặt tía tai kêu lên: "Con đâu có! Không phải con!"

Ứng Hải Sinh tức quá, giơ tay bụp một cái trên đầu cậu, nửa năm trở lại đây thằng nhóc này bắt đầu phản nghịch, tháng nào cũng đánh nhau ẩu đả với người ta, ông thật sợ nó học cái hư bên ngoài.

Ứng Trì còn choáng đầu, sao chịu được cái đập như vậy!

Ứng Hoan vội vàng dùng sức đẩy cậu một cái, lại giơ chân lên đá vào mông cậu, mắng: "Sau này không được như vậy mà phải trở về sớm, nhanh đi làm bài tập cho chị, không làm xong đêm nay đừng ngủ, chị tắm rửa xong sẽ quay lại kiểm tra."

Ứng Trì vội vàng nhảy vào phòng, nịnh nọt nói với Ứng Hải Sinh:

"Ba, chị của con kêu con đi làm bài tập, con... Đi làm bài tập trước nha."

Ứng Hải Sinh thở hổn hển, nhìn về phía Ứng Hoan, thở dài nói: "Con sắp thi đại học, học viện Y lấy điểm cao như vậy, không ôn tập tốt làm sao mà thi? Còn em trai con, tối con ra ngoài tìm nó là sợ nó gặp rắc rối có phải không?"

Ứng Hoan sợ ông lại mắng Ứng Trì, vội vàng nói: "Con ôn tập rất tốt, thành tích rất ổn định, thi đại học không thành vấn đề."

Lục Mỹ sợ Ứng Hải Sinh tức giận hại thân, bà giữ chặt ông rồi khuyên nhủ: "Được rồi, tối muộn rồi, mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi bệnh viện."

Ứng Hải Sinh nguôi giận, để vợ kéo về phòng, tới trước cửa phòng còn không quên quay đầu lườm con trai một cái: "Nhìn cái gì mà nhìn, làm bài tập đi! Một giờ sau chị mày sẽ kiểm tra."

Ứng Trì sụp vai, uể oải đáp: "Vâng"

....

Làm ầm ĩ mười phút, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Ứng Hoan tắm rửa xong ra tới, không ngờ Ứng Trì thật sự đi làm bài tập, cô đi đến bên cạnh bàn học, vừa lúc thấy cậu đang học tiếng Anh, cô nhắc nhở: "Cái từ đơn này viết sai rồi, cuối cùng là S không phải R."

Ứng Trì vâng một tiếng, sửa lại, tự viết thật sự qua loa.

Ứng Hoan sờ đầu cậu, "Còn choáng à?"

"Còn chút." Ứng Trì sờ sờ bụng: "Chỉ là bụng rất đói."

"Chị đi lấy bánh mì cho em", Ứng Hoan quay lại phòng khách, lấy bánh mì và sữa bò, đặt lên bàn cho cậu: "Mau ăn đi."

Ứng Trì nghĩ giây lát, ngẩng đầu nhìn cô: "Chị, sau này em đi thi chị đừng đi cùng nữa, ba nói đúng, chị sắp thi đại học, nếu như bị em ảnh hưởng thì làm sao bây giờ?"

Ứng Hoan rũ mắt nhìn cậu: "Không được, chị không đi em cũng không thể đi."

Chẳng xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Cô không yên tâm.

Ứng Trì mở to mắt: "Như vậy sao được, vẫn chưa góp đủ phí phẫu thuật cho ba đâu, chẳng may năm nay phải làm phẫu thuật thì sao, đâu thể bán nhà chúng ta đi được."

"Chỉ còn bốn trăm hai mươi triệu." Ứng Hoan khen cậu: "Em rất giỏi."

Thiếu niên cười đắc chí: "Đây là đương nhiên."

Lòng Ứng Hoan mềm nhũn, hé môi cười, giúp cậu thu dọn bàn học: "Em mau ăn đi, ăn xong thì đi ngủ sớm một chút, mấy bài còn lại chị làm giúp em."

Ứng Trì hơi ngạc nhiên, lúc cậu hồi thần thì Ứng Hoan đã cầm cặp sách của cậu đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa phòng lại. Đây là lần đầu tiên Ứng Hoan chủ động giúp cậu làm bài tập, cậu không khỏi nhếch miệng cười: "Trên đời này, chị là tốt nhất..."

Từ sau trận đấu cùng Từ Kính Dư, Ứng Trì đã không thi đấu một khoảng thời gian, chủ yếu sợ ảnh hưởng tới việc ôn thi của Ứng Hoan.

Cuối tuần nào đó của tháng năm, cậu ngồi trên sô pha xem ti vi, đài truyền hình địa phương trùng hợp phát tin đội quyền anh của đại học A đại biểu cho tỉnh đi tham gia thi đấu, thi đấu chính là hạng cân 75kg.

Đây không phải Chu Bách Hạo sao?

Cậu vội vàng quay đầu hô to: "Chị! Chị! Mau tới đây xem! Cái người đánh em tham gia thi đấu này!"

Ứng Hoan đang soát lại bài thi toán, nghe được tiếng cậu gọi, cô không ngẩng đầu mà chỉ nói với ra: "Ừ"

Ứng Trì không chịu: "Chị nhanh tới xem, anh ta cũng ở đại học A, bữa sau lên đại học đừng có không nhận ra, nếu như anh ta theo đuổi chị, chị đồng ý thì làm sao bây giờ?"

Ứng Hoan: "..."

Cái nếu như rối loạn gì thế này, loại nếu như này sẽ không xảy ra.

Ứng Trì gọi vài lần, Ứng Hoan không có cách, đành phải buông bút rồi đi ra.

Thi đấu là phát sóng trực tiếp, không có bình luận.

Chỉ nghe thấy người dẫn chương trình gọi 'Kính Vương', cô cho rằng chính là người mặc quần quyền anh màu trắng kia.

"Chị, chị xem cẩn thận một chút, phải nhớ kỹ anh ta trông như thế nào."

Ứng Hoan ngồi xuống bên cạnh cậu, nghiêm túc nhìn màn hình tivi, bởi vì có liên quan đến Ứng Trì nên cô cũng thích xem thi đấu quyền anh. Lần trước cô không được xem anh thi đấu với Ứng Trì, tuy Ứng Trì không phục, nhưng cũng khen 'Chu Bách Hạo' vài lần.

"Chị nhớ kỹ."

"Em không tin, chị không nhìn chằm chằm anh ta năm phút đồng hồ, sao có thể nhớ rõ?" Ứng Trì châm biếm, Ứng Hoan hơi ngại ngùng, cô nhận mặt người tương đối chậm, trước kia cô thường xuyên không nhớ được bạn học của cậu.

Ứng Hoan nhìn thân hình cao lớn trên tivi, diện mạo anh tuấn, ra quyền sắc bén, cô buột miệng nói: "Anh ta đẹp trai, tương đối dễ nhớ."

Ứng Trì bỗng nhiên không hé răng, Ứng Hoan cho rằng cậu không vui khi cô không nhớ được "kẻ thù". bèn quay đầu nhìn cậu, bảo đảm nói: "Chu Bách Hạo, tóc rất ngắn, đôi mắt hơi sâu, thích mặc màu đỏ, chị thật sự nhớ kỹ."

Ứng Trì mệt tâm: "Nhớ kỹ thì nhớ kỹ, vì sao chị còn khen anh ta?"

Ứng Hoan: "..."

***

Tác giả có lời muốn nói: Thật xin lỗi, tôi mới vừa lưu chương mới thì có việc gấp phải ra ngoài, quên không sắp xếp thời gian, muốn khóc!

Tiểu Trì: Chị, chính là anh ta! Anh ta đánh em! Chị nhớ kỹ chưa?

Ứng Tiểu Hoan: Chu Bách Hạo, nhớ kỹ, đẹp trai.

Từ Kính Dư:...

[ Nội dung chính của chương: Làm bạn gái Kính Vương không cần làm nũng]

Chị em diễn xuất vô cùng tốt, theo con đường thực lực, Ứng Tiểu Hoan diễn tốt nhất nên sẽ có thưởng, em trai đáng yêu như ánh mặt trời, mọi người sẽ thích cậu ấy, tôi nói câu chuyện này nhân vật rất đáng yêu, người nhà cũng rất tốt. Đây là tác phẩm ngập tràn không khí thanh xuân, đêm mai sẽ tiến vào văn chương đại học, sẽ càng ngày càng có nhiều nhân vật hơn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com