#05
Sau khi Marco đi, Ace lê chân đến đặt túi lên bàn, cậu lục tấm ảnh truy nã của Marco ra và đặt xuống dưới gối nằm. Ace ngã người hình chữ đại lên giường, cậu chôn mặt vào gối. Lưng Ace phừng lên vài ngọn lửa đỏ nhưng cậu cũng không có ý định dập tắt nó.
"Cái năng lực trái ác quỷ đáng ghét!"
Ace thì thầm mắng mỏ, thật ra cậu cũng không hề muốn có trái ác quỷ, vô tình trong một lần thuyền cậu chìm và cậu bị trôi vào một hòn đảo. Trên đảo toàn là đá, chỉ có duy nhất một cái cây ở trung tâm đảo nên Ace đã ăn trái trên cây đó rồi có được sức mạnh trái Mera Mera, từ lúc đó đến giờ Ace vẫn chưa thể khống chế tốt nó. Đặc biệt nhất là mỗi lần cậu ngượng ngùng, những đốm lửa cứ liên tục phừng lên trên người.
Cậu lại rút tờ giấy dưới gối lên, mở nó ra để trước mặt, lại lấy quyển sổ trong túi mở ra. Ace viết ngày tháng vào sổ sau đó viết
-1 điểm vì đã không cho mình lên tàu sớm hơn!
+1 điểm vì đã không cười mình khi mình nói sai!
+10 điểm vì nhắc mình đi ăn chiều!
"Không được không được, chỉ nhắc đi ăn thôi thì không nên cộng 10 điểm."
Ace gạch đi số 0 trên giấy, sau đó mới gật đầu hài lòng. Cậu lại viết 1 dòng lên tờ lệnh truy nã của Marco, 'con chim thúi'.
Sau đó mới dọn dẹp hết đống lộn xộn vào túi, Ace nằm xuống giường, mắt mơ màng muốn ngủ. Cậu có hơi mệt, vết thương âm ỉ đau làm Ace nhíu mày. Cậu cũng không biết mình ngủ bao lâu, cho đến lúc cậu tỉnh giấc thì căn phòng trở nên tối tăm. Ace sửa soạn lại quần áo và tóc gọn gàng rồi mới mở cửa, bên ngoài đã là hoàng hôn rồi hèn gì trong phòng lại hơi tối. Cậu lại nhìn thấy Marco đang đứng ở trước cửa phòng, cậu nghiên đầu nhìn vào anh đầy khó hiểu.
"Tôi... tôi thấy cậu lâu quá chưa đến phòng ăn nên muốn đến xem thử chút-yoi!"
Nếu như trên người cậu không phừng những đốm lửa thì chắc chẳng ai phát hiện ra Ace ngại ngùng vì hoàng hôn đang chiếu lên mặt cậu che đi hai bên má đỏ ửng.
"À, tôi ngủ quên mất."
Cậu thì thầm, không biết Marco có nghe được không. Cuối cùng Marco dẫn Ace đến phòng ăn, đương nhiên không việc gì vượt qua việc lấp đầy cái bụng rỗng. Ace không ngần ngại ăn hết 10 phần ăn trước con mắt kinh ngạc đầy sợ hãi của Thatch, thậm chí cậu vẫn ngủ gục được 10 phút trong bữa ăn. Cậu rất giống mẹ cậu, mỗi lần ăn thì chỉ quan tâm đến việc ăn mà thôi, không hề để ý đến xung quanh. Cậu không biết được có nhiều người đang nhìn vào mình, nhưng có một ánh mắt trong đó khác.
Marco nhìn Ace ăn, không biết có phải do tri kỉ định mệnh không mà cái cách ăn uống của Ace khiến anh không phản cảm mà chỉ thấy đáng yêu không ai địch nổi. Nhóc con như hamster phồng má, miệng thì nhỏ mà nhét đồ ăn siêu nhanh siêu nhiều.
Anh cong môi cười, điều này làm Thatch, một người bạn khá thân thiết của anh hơi ngạc nhiên. Cuối cùng Thatch cũng không để ý việc Ace ăn nhiều nữa mà chỉ lo đánh giá bạn của mình, mặc dù đã biết có thể nhóc con này là tri kỉ của Marco nhưng khi thấy Marco nhìn Ace bằng ánh mắt 'si tình' như vậy cũng khiến Thatch tìm thấy được 7749 thứ để chọc ghẹo bạn mình. Đang chìm trong suy nghĩ đột nhiên Thatch cảm thấy hơi lạnh sống lưng, nhìn lại thì thấy Marco đang dùng ánh mắt như muốn bóp chết mình. Hắn lúc này tạch lưỡi một cái, đúng là đội trưởng đội 1 có khác, nhạy bén quá rồi đó!
Sau khi ăn xong, Marco dẫn Ace trở về phòng cậu, trên đường đi có chỉ cho Ace một vài nơi mà cậu chưa biết. Đến trước cửa phòng, hai người chào tạm biệt nhau.
"À mà này, ngày mai cậu đến phòng khám, tôi sẽ thay băng cho cậu-yoi."
Marco nói, sau đó anh chỉ hướng phòng khám trên tàu cho Ace. Cậu nhóc gật đầu, lần này hai người nói chúc ngủ ngon sau đó chia nhau ra, Ace thì vào phòng, Marco cũng trở về phòng của mình.
Ace nằm lên giường, xung quanh yên tĩnh như khi cậu đang một mình ở trên con thuyền nhỏ của cậu.
"Em sẽ cộng cho anh 10 điểm vì đã dẫn em đi ăn!"
Ace thì thầm với không khí, bình thường cậu không phải là người dễ ngại ngùng nhưng không hiểu sao cứ mỗi lần đứng trước mặt Marco cậu lại không kiềm chế nổi bản thân. Cậu muốn làm tốt mọi thứ trước mặt Marco, nếu không thể ở bên nhau thì đó cũng không phải lỗi của cậu nhưng cậu chưa thấy cậu làm tốt điều gì trước mặt anh. Ăn uống thì nhiều đã vậy còn thô tục, đang ăn mà còn ngủ gục, ngay cả việc chào hỏi cơ bản cũng ngại đến mức nói sai. Ace thở dài, làm sao đây, hình như cậu chưa chuẩn bị xong.
"Marco chắc chắn nghĩ mình như một người thô tục!"
Còn Marco, anh là một bác sĩ, anh rất mạnh và rất điềm tĩnh. Lại còn đẹp trai và dịu dàng như vậy, Ace thấy hơi nhụt chí.
Ace cắn môi nghĩ, nếu Marco thật sự dám chê cậu thì cậu sẽ nhờ bố cậu đánh chết anh!! Ace hài lòng với suy nghĩ của mình, trong lúc vẫn đang miên man suy nghĩ thì ngọn lửa xanh kia lại xuất hiện bao bọc lấy trái tim cậu, nghe từng tiếng đập mạnh mẽ của trái tim Marco. Ace cuộn tròn cơ thể, chôn cả người mình vào chăn.
Đồ ngốc, em ở đây rồi mà!
Sáng hôm sau Ace thức dậy trong sự ồn ào của cả tàu, cậu đi ra ngoài mới biết cả tàu Râu Trắng đang bị tuyên chiến bởi 3 con tàu hải tặc đang liên minh muốn hạ bệ ông. Quan sát một lúc, Ace nhếch môi cười. Cậu chọn con tàu màu đỏ ở phía sau rồi đó, Ace chạy ngược hướng các thành viên trên tàu làm mọi người hơi khó hiểu.
"Chuẩn bị một trận chiến đi nào, đem chiến lợi phẩm trở về!!"
Cả băng Râu Trắng hét lên một tiếng rung trời, bắt đầu kéo gần khoảng cách với 3 chiếc tàu. Không đợi các thành viên trên tàu lao vào đánh nhau đã nghe một tiếng nổ lớn. Con tàu ở giữa đang dần bốc cháy, các thành viên trên con tàu đỏ nhanh chóng nhảy xuống biển chạy thoát thân.
Đùng-
Thêm một tiếng nổ lớn xuất hiện, cả con tàu phừng cháy rồi nhanh chóng chìm dần xuống biển, nếu không phải khói vẫn đang bốc lên thì mọi người chắc đã quên mất có tới 3 con tàu liên minh với nhau. Trong khi mọi người vẫn đang ngơ ngác thì hai con thuyền nhỏ dần dần ra khỏi làn khói, một thanh niên vẫn đang ngồi ăn ngấu nghiến trên còn thuyền nhỏ.
"Ace?"
Cả băng Râu Trắng trợn mắt hét lớn.
"Ồ, ào uổi áng!!"
Miệng cậu vẫn đang bận ăn nên phát âm khiến mọi người không biết cậu đang nói gì, cậu đứng trên một con thuyền toàn đồ ăn, thuyền còn lại được nối với thuyền cậu bằng một sợi dây thừng, bên trên là những bao to. Một trong các bao bị đứt dây cột làm rơi ra một đống châu báu.
Con thuyền nhỏ của cậu vẫn đang lênh đênh giữa hai con tàu lớn còn lại mà cậu vẫn ngồi ăn như thường, không quan tâm đến đối thủ. Hai tên thuyền trưởng của hai con tàu còn lại bắt đầu nổi điên, nhanh chóng đứng lên thành tàu, nhắm chuẩn đầu pháo rồi bắn vào Ace. Cậu liếm môi, dùng lửa của mình làm nổ hai quả pháo trên không trung. Trong màn khói dày đặt, Ace nhảy lên bắt lấy hai tên thuyền trưởng rồi quăng chúng sang tàu Râu Trắng. Cứ vậy nhẹ nhàng đáp xuống con thuyền nhỏ của mình
"Đừng có làm phiền ta ăn sáng!!"
Ace nhăn mặt nói, lại tiếp tục ngồi xổm xuống xơi đồ ăn trong sự hoảng loạn của hai con tàu. Cuối cùng, họ phải dùng đồ ăn và châu báu trên tàu để đổi thuyền trưởng mình về. Thất bại thảm hại!
Khi Ace đặt chân lên tàu Râu Trắng, tất cả mọi người bắt đầu nháo nhào quấn lấy cậu.
"Nhóc mạnh thật đấy, Ace!"
"Nhóc ăn trái ác quỷ à? Trái gì thế?"
"Cậu ngầu thật đó!!"
Tất cả lời khen ập lên đầu Ace khiến cậu không kịp trở tay, cậu cười cười cảm ơn mọi người sau đó nhìn xung quanh một lượt mới thấy Marco đang đứng gần Newgate và ngẩn đầu nói chuyện với ông. Ace xụ mặt, cậu cảm thấy mình làm không tồi vậy mà Marco không thèm nhìn tới một cái. Cậu kéo lê mấy túi châu báu đến trước mặt Newgate.
"Đây là tiền ăn của tôi trong chuyến hành trình tiếp theo!"
Ace vỗ vỗ lên cái túi to bên cạnh, nhìn vào Newgate và Marco. Cậu làm Newgate cười khoái chí, so với người khác thì cậu đúng là một đứa nhỏ trong mắt Newgate. Gan dạ, hiếu thắng, rất mạnh mẽ, còn rất tinh ranh nữa! Ace lập lại câu nói của mình cho tới khi Newgate nói được thì cậu mới khoanh tay gật đầu hài lòng.
Với tư cách là đội trưởng đội một băng hải tặc Râu Trắng, Marco hiện tại không có thời gian rãnh mà phải xử lí đống hỗn độn được thêm vào của đám hải tặc kia. Cho đến khi làm xong tất cả anh lại không thấy Ace đâu, nhanh chóng trở về phòng khám nhưng vẫn không có một ai.
"Ace trở về phòng rồi, nhóc con bảo chân hơi đau đấy!"
Izo tựa vào cửa phòng khám của Marco, nhếch môi mỉm cười nhìn vào anh. Marco gật đầu nói cảm ơn với Izo, mang theo dụng cụ rồi rời đi. Đến trước của phòng Ace, anh do dự một lúc sau mới gõ cửa.
Ace có vẻ hơi khó chịu ra mở cửa nhưng khi thấy trước cửa phòng là Marco thì cậu nhanh chóng đóng cửa lại và bảo Marco đợi mình một tí. Đống hỗn độn mà cậu viết viết vẽ vẽ vẫn còn trên bàn, Ace nhanh chóng nhét hết tất cả vào balo nhỏ của mình, chỉnh chu lại tóc sau đó mới mở cửa.
"Tôi nghe bảo chân cậu bị đau, ngồi xuống đi tôi xem cho cậu."
Marco vào trong phòng thay băng gạc và kiểm tra chân cho cậu, tay anh phừng lên ngọn lửa màu xanh. Lửa của anh có thể chữa lành cho bản thân rất mạnh nhưng sử dụng cho người khác thì có phần hạn chế. Tuy nhiên nó có thể giúp Ace giảm được đau đớn đáng kể, ngọn lửa trong tay anh đi đến đâu thì mắt cậu lại đi đến đó.
Thật ra Ace chỉ khó chịu vì Marco không thèm để ý đến sức mạnh của mình nên mới giả vờ nói đau để trở về phòng. Nhưng ngay khi cậu biết Marco ở ngoài cửa thì Ace đã quên hết lí do mình bực bội, cậu nhìn ngọn lửa xanh trên tay anh, đây là lần đầu tiên cậu thấy ngọn lửa xanh này ngay trước mắt. Ace mím môi, cậu muốn hỏi cậu làm có tốt không nhưng lại sợ nhận lại câu trả lời không mong muốn.
"Cậu mạnh lắm đó-yoi!"
Marco không biết tại sao mình có cảm giác này nhưng có vẻ nhóc con của anh cần một lời khen.
"Anh thật sự thấy vậy sao?"
Ace nghiên đầu hỏi Marco, cho đến khi thấy anh gật đầu chắc chắn thì cậu mới nở một nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com