Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39 -40


Chương 39:

Edit: Draxt

Beta: Khả Tịch Nguyệt

-------------------------------------------------


"Cậu thật sự thích ca ca tám năm sao ?" Tống Hi Đông hỏi.

"Tôi chỉ có thể nói bây giờ tôi còn thích anh ấy."

Tống Hi Đông thoáng trầm mặc, sau đó nói: "Ca ca tôi năm nay ba mươi ba, hơn cậu chín tuổi, anh ấy nói từng có rất nhiều đối tượng, thế nhưng đều bị anh ấy đá. Tuy rằng mỗi lần anh ấy đều không sao cả cười cười, nhưng mà tôi biết anh ấy kì thực rất khó khăn để vượt qua. Vì vậy, nếu như cậu dám làm anh ấy tổn thương, tôi nhất định đi đốt nhà cậu."

"Đầu tiên thuốc nổ rất khó tìm, tiếp đến, tôi không có cái gọi là nhà, sau cùng, tôi sẽ không phụ anh ấy." Diệp Mặc nói.

Tống Hi Đông cảm thấy Diệp Mặc như vậy còn thật là đẹp trai.

"Đưa điện thoại cho tôi." Tống Hi Đông hỏi hắn đòi di động.

Diệp Mặc đem điện thoại di động đưa cho cô, Tống Hi Đông nhỏ giọng nói: "Ca, xin lỗi , anh tương đối có khả năng thích hợp được chăm sóc hơn, vì lẽ đó em sẽ tìm bạn trai cho anh."

Đem số điện thoại nhập xong, sau đó Tống Hi Đông nói: "Ca ca tôi vẫn bị ba mẹ buộc đi xem mắt, cậu nếu như thật sự thích anh ấy, có lẽ không chỉ là đem anh ấy bẻ cong mà còn phải nghĩ biện pháp để ba mẹ tôi đồng ý."

"Vì vậy hiện tại cô là người bên phía tôi ?" Diệp Mặc nhìn số điện thoại, sau đó nhìn cô hỏi.

Tống Hi Đông gật đầu bất đắc dĩ nói: "Xem như là vậy đi!"

"Đem những thứ mà anh cô thích lẫn ghét liệt thành một danh sách, hứng thú ưa chuộng, yêu thích đồ ăn rồi màu sắc gì đó, càng rõ ràng càng tốt." Diệp Mặc đứng dậy nói : "Tôi sẽ siêu cấp nghiêm túc với anh cô."

(Khả: thề, giữ nguyên luôn, cảm giác thực cute làm sao... * ( ̄▽ ̄)" )

Tống Hi Đông cảm giác hành động triển khai lúc này của hắn có chút giống với ... bá đạo phúc hắc tâm cơ sâu cường công cùng với ôn nhu thiện lương tình thương thấp cường thụ sao? Mà cô chính là thần trợ công trong truyền thuyết, thật sự còn có nhân vật như vậy a!

"Biết rồi, cậu cũng tuyệt đối không được làm chuyện gì có lỗi với anh ấy." Tống Hi Đông có chút buồn bực nói.

Tại sao cô lại dễ dàng bị Diệp Mặc thu phục cơ chứ? Rõ ràng cô là muốn cự tuyệt a, thế nhưng sau lần giao lưu đó, cảm giác Diệp Mặc thật sự yêu thích ca ca, về sau cô liền tạo phản, quả nhiên mình đúng là siêu cấp không có lập trường a!

Chuyện đến nước này, cô cũng chỉ có thể làm thần trợ công mà thôi...

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Diệp Mặc về khách sạn tắm rửa, sau đó thay một bộ quần áo sạch, nhìn đồng hồ một chút, cảm giác không sai biệt lắm liền đi quán bar Xám Phồn.

Diệp Mặc không cách nào yêu thích nổi loại địa phương ăn chơi trác táng này, nhưng Vu Cảnh Bạch bọn họ yêu thích liền theo bọn họ đi!

"Uy !! Mặc thiếu đến ." Một nam nhân đeo kính mặc sơ mi đen nói, vừa nhìn coi giống loại xã hội tinh anh.

"Mặc thiếu, đã lâu không gặp." Lý Phỉ Thái cười nói : " Đến đến đến, muốn uống chút gì không?"

"Bia là được rồi, tôi còn phải lái xe về, không thể uống say." Diệp Mặc liếc mắt liền nhìn thấu nhóm người này, định khiến hắn quá chén sao, nào có dễ dàng như vậy!

"Đây là sớm cho chúng ta một cái lý do sao?" Vu Cảnh Bạch trêu chọc : "Nhưng mà tuy vậy, nhóm người này cũng sẽ không bỏ qua cho Mặc thiếu đâu."

"Vu tổng giám đốc nói có lý." Một người vóc dáng tương đối thập phần thon dài, vô cùng có khí phái nam nhân nói : "Thời điểm ở quân đội, hết thảy chiến hữu đều uống say, chỉ có Diệp Mặc thượng tá thì chưa, tôi cũng rất muốn nhìn dáng vẻ Mặc thiếu say rượu."

"Đỗ Vũ cũng nói như vậy, vậy chúng ta đương nhiên sẽ không buông tha cho Mặc thiếu." Gã đeo kính tà mị cười nói : " Tửu lượng Mặc thiếu thế nào?"

"Cát Nhất Châu* anh có phải hay không sợ nhàn rỗi quá rồi ?" Diệp Mặc hỏi gã đeo kính.

(( Dra : Vốn là Cát Nhất Chu() nhưng hán việt đọc là Châu nên để luôn nhé :')) )

Gã đeo kính một mặt sợ hãi nói: "Tôi sẽ làm việc thật tốt, cậu không cần phóng mắt lạnh như thế."

"Cậu ấy cũng không có phóng mắt lạnh, cậu ấy vốn là như vậy." Vu Cảnh Bạch đưa cho một ly rượu đỏ cho Diệp Mặc nói : "Tiếp tục này, không nên nhìn Mặc thiếu, muốn lạnh hết cả ra rồi."

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Vì vậy trong phòng lại trở về tình hình lúc vừa bắt đầu, ồn ào.

----------------------------------------------------------------------


Chương 40:

Edit: Draxt

Beta: Khả Tịch Nguyệt

--------------------------------

Diệp Mặc ngồi ở một bên, bên cạnh là Vu Cảnh Bạch cùng Đỗ Vũ.

Hai người kia một là Diệp thị tổng giám đốc, một là đại tá quân đội, đều là người một tay Diệp Mặc đẩy lên. Có thể nói hai người là quân cờ hữu dụng nhất của Diệp Mặc, quan hệ tự nhiên thân mật một chút.

Cát Nhất Châu cùng Lý Phỉ Thái quyết tâm muốn chuốc Diệp Mặc quá chén, Vu Cảnh Bạch cùng Đỗ Vũ ở một bên giúp đỡ, thế nhưng dù là như vậy, đến cuối cùng người say dĩ nhiên là Lý Phỉ Thái cùng Vu Cảnh Bạch.

Cát Nhất Châu say cũng không nhẹ, nhưng còn có thể đi đường, Đỗ Vũ là quân nhân vì vậy uống nhiều cũng chưa hề gì, chỉ là khiến Đỗ Vũ không nghĩ tới chính là tửu lượng Diệp Mặc lại tốt đến vậy, Lý Phỉ Thái cùng Vu Cảnh Bạch hai người cũng không thể chuốc say hắn, quả nhiên Diệp Mặc còn rất nhiều chuyện mà bọn họ không biết. Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

"Đỗ Vũ, anh đưa Lý Phỉ Thái về." Diệp Mặc đứng dậy, từ trong túi tiền Vu Cảnh Bạch lấy điện thoại di động ra : " Tôi phụ trách đưa hai người này về."

"Có thể chứ ? Cát Nhất Châu say cũng không nhẹ, một mình cậu làm sao mang hai đại nam nhân về ?" Đỗ Vũ không yên lòng hỏi.

"Ai nói tôi say a!" Cát Nhất Châu reo lên: "Mặc thiếu, chúng ta tới !"

"Yên tâm, tôi có biện pháp." Diệp Mặc nhíu nhíu mày nói : "Anh đi đi!"

"Vậy tôi đưa Lý Phỉ Thái về trước, nếu như không được, gọi điện cho tôi." Đỗ Vũ vác Lý Phỉ Thái lên, nói rồi rời đi.

Diệp Mặc đáp một tiếng, sau đó nhìn màn hình thông báo cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Diệp Uẩn.

Liền trở về gọi cho Diệp Uẩn.

"Vu Cảnh Bạch, anh ở chỗ nào hả ?" Diệp Uẩn tựa hồ rất tức giận, kiểu này cùng với Diệp Uẩn công tử văn nhã trong ký ức của Diệp Mặc mà nói, không hề có điểm giống nhau.

"Vu tổng giám đốc ở quán bar Xám Phồn, phòng 405 uống say, anh là bạn cậu ta sao? Có thể tới nhận cậu ta không ?" Diệp Mặc cố ý hạ thấp thanh âm.

Diệp Uẩn ngẩn người một chút, sau đó nói: "Được, tôi lập tức đến."

Diệp Mặc đem điện thoại thả lại vào túi của Vu Cảnh Bạch, sau đó nhìn người đang nằm trên ghế sa lông trước mặt, nói: "Hắn ta thích anh đúng không?"

Không ai trả lời, Diệp Mặc cũng không cần trả lời, trong lòng hắn hiểu rõ là được rồi.

Diệp Mặc nâng Cát Nhất Châu một bên say khướt dậy, người này thật phiền phức, Diệp Mặc nghĩ thầm, tùy tiện tìm khách sạn ném vào là được rồi.

Kết quả vừa ra khỏi quán bar, liền có một thu hoạch ngoài ý muốn, dĩ nhiên là Tống Đàn Vũ.

Cậu tựa hồ có chút say, một người phụ nữ đỡ cậu, dự định tiễn cậu rời đi.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh.

Diệp Mặc nhíu nhíu mày, trực tiếp đem Cát Nhất Châu vừa ném về phía người phục vụ bên cạnh, một bên nói nói: "Tùy tiện tìm một cái khách sạn là được rồi, tiền còn dư lại trên người hắn tùy cậu cầm !"

Nhân viên phục vụ quán bar một mặt mơ hồ bị uy hiếp như gặp mộng, còn chưa kịp nói gì, Diệp Mặc đã đi rồi.

Diệp Mặc một tay ôm chầm lấy eo Tống Đàn Vũ, nữ nhân ngẩn người một chút, sau đó giương mắt nhìn Diệp Mặc, nội tâm cảm thán: Ta sát, tại sao lại là một đại soái ca, có phải là hoa đào của cô ta gần đây quá tốt rồi hay không!

(*) Ta sát: một kiểu chửi tục.

"Vị phu nhân này, cô không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?" Diệp Mặc nhớ tới vừa rồi động tác nữ nhân này sờ Tống Đàn Vũ thì có chút buồn nôn.

Nữ nhân hoa si thoáng cái biến mất, quát: "Cái gì phu nhân, tôi mới 32!"

(*) hoa si: trồng hoa si, si = si mê, si ngốc

"Lão bà." Diệp Mặc không chút nào khách khí : "Tống tiên sinh đối với cô một chút cũng không có hứng thú."

"Cậu có hiểu cái gì là tôn kính nữ sĩ hay không a! Có gia giáo đàng hoàng hay không a!"

"Tôi hiểu kính già yêu trẻ." Diệp Mặc nhàn nhạt nói : "Tống tiên sinh vẫn là để tôi đưa về đi!"

"Dựa vào cái gì a!" Nữ nhân căm tức nói.

"Bằng lão tử là người hắn yêu." Diệp Mặc để lại một câu khiến nữ nhân nói không nên lời.

Sau đó người phụ nữ đó nói: "Lại là đồng tính luyến ái, thật buồn nôn, thiệt thòi lão nương bỏ thời gian cả một buổi tối để chuốc say hắn."

"Buồn nôn chính là cô đó, bác gái!" Diệp Mặc cản một chiếc xe taxi nói : "Hoa tàn ít bướm *, cũng đừng có xuất hiện để mất mặt bêu xấu , tôi sợ cô khiến ánh mắt của người khác ghét bỏ."

*[rénlǎozhūhuáng] Hoa tàn ít bướm (ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá).

Nữ nhân tức muốn điên, Diệp Mặc đem Tống Đàn Vũ nhét vào trong xe sau đó nói tên khách sạn của mình.

P/s: các ái phi ơi, xin hình thì cứ xin nhé, vì đương nhiên các nàng xin thì trẫm sẽ ân chuẩn mà ~(✿ヘᴥヘ), chỉ cần để lại lời nhắn là được nhé !

~~ vote this~ end chương 39-40 ~


tặng cái hình cho vui nhà vui cửa ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com