Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mất trí nhớ!

Trong gian phòng quen thuộc, một nam tử đang nằm đôi mắt nhắm chặt không động đậy. Trong gian phòng đã kín nghịt người, lo lắng mỗi người một suy nghĩ chăm chú nhìn nam nhân trên giường. Một bên bạch y nữ tử, mái tóc đã có hai đường bạc đang ngồi quan sát biểu hiện nam tử kia. 

" Hắn sẽ rất mau tỉnh! Sự việc hôm trước ta không mong muốn ai tiết lộ ra ngoài. Để đảm bảo tính mạng cho hắn". Thảo Cốc giọng lạnh lùng hướng đám người còn lại nói.

Sắc mặt ai đấy thập phần ngạc nhiên, nhất là tiểu muội Chu An " Vậy! Huynh ấy bao giờ tỉnh?". Tiểu An lo lắng liền cầu trời cầu phật mong rằng huynh sẽ ngủ mãi mãi nga.

" Phải đấy!". Mọi người đồng thanh nói hướng nữ tử bạch y . Trong lòng mỗi người một suy nghĩ .

Thảo Cốc khẽ lắc đầu , " Không hẳn! Ít ra hắn vẫn nhớ ra mọi người". Y điềm đạm nói xong liền tiến nhẹ đến bên bàn thưởng trà. Cùng lúc đôi mắt kia mập mờ mở trong sự ngóng đợi của mọi người.Chợt đỉnh đầu liền truyền tới một trận đau , y không nhớ gì cả chỉ khẽ ôm đầu. 

Mọi người vui vẻ nói " Chu lăng tỉnh?". Mọi người dồn dập hỏi khiến con người vừa mới tỉnh kia thập phần hoảng hốt.Nhìn y tỉnh ai nấy nhẹ nhàng thở phào mà vui vẻ cười.

" Các người là ai? Sao ta lại ở đây???". Chu lăng đầu đau như búa bổ , ánh mặt ngây ngốc nhìn mọi người mà nơi ánh mắt chợt lóe lên tia gian tà.

Mọi người đều ngỡ ngàng trước câu hỏi của y mà đều phút chốc nghẹn lời," Chu Lăng huynh không nhận ra bọn ta?". Cả đám người kinh hãi hỏi.Y ngây ngốc lắc đầu. Rõ là thấy họ thật quen thuộc nhưng lại không thể nhớ nổi .

Tiểu muội Chu An khóc sướt mướt chạy đến nắm tay y " Ca ca ! Huynh thật không nhận ra muội?". Đôi bàn tay bị nắm bất chợt kia hốt hoảng liền rút tay về mà chừng mắt nhìn người trước mặt.Tiểu An không khỏi đau lòng cố tiến lên nhưng y lại lùi , chỉ đành đứng về chỗ.

Mọi người đều một phen hốt hoảng, ngay cả Thảo Cốc không khỏi ngạc nhiên mà quay đầu hướng y nhìn. bắt gặp những ánh mắt xăm xoi mình Chu lăng khẽ nhích người về phía sau. Nội tâm kêu gào Ta đã làm gì sai sao? Các người đừng nhìn ta như vậy . ta sợ đó!

Mọi người lúc này không gì khác ngoài biểu hiện lo lắng trên nét mặt nhưng duy một người , đó là nàng. Ngọc tâm lòng chợt nhói một chút, nàng nghĩ lẽ ra nàng nên mừng mới phải. Y quên đi tất cả, y quên nàng , y sẽ không bị ái tình dày võ nữa. Nhưng trong hai đôi mắt ấy lại là hiện diện của bi thương. Hãy thử tưởng tượng nếu người bạn yêu mất trí nhớ , quên đi bạn , quên đi tất cả kỉ niệm thì cảm xúc sẽ là thế nào đây?

Chu lăng chợt nhận ra người quen thuộc , có ấn tượng liền kêu ngay , ngăn con người kia bước ra khỏi cửa " Long U!".Nghe âm thanh quen thuộc Tiểu sói không khỏi vui mừng quay lại.

" Huynh nhận ra ta?". Long U vui mừng tay chỉ ngược về mình mà hỏi người kia. Đợi chờ một cái gật đầu từ y . Tiểu Sói liền lao vào ôm nam tử đang trên giường mà hét lớn " Huynh nhận ra ta! Ta thật hạnh phúc".Niềm vui như dâng trào lực đạo ôm càng mạnh khiến con người kia khó chịu.

" Nghẹt ! Nghẹt....thở!". Chu lăng khẽ vỗ vai hắn , đợi hắn thả lỏng y liền thở dốc vuốt ngực.

Nhìn cảnh tượng này , có một số người không khỏi chua xót mà thầm nghĩ " Thì ra đối với Chu Lăng người hắn khắc cốt ghi tâm mãi mãi không quên lại chính là huynh đệ a". Chắc có lẽ Long U này đối với y không hề đơn giản .

" Chu lăng con cũng không nhận ra ta sao?". Hoa thảo tiến lại gần y mà khẽ hỏi . Chợt như cảnh tượng kinh hoàng đó vừa diễn ra trong đầu Chu lăng. Y ôm đầu sợ hãi.

" Đừng ! .....Đừng giết mẫu thân ta! Mẫu thân! ....mẫu thân! Không.....!'. Y vừa nói vừa ôm đầu lùi lại sát tường hoảng hốt hét lên. Long U bên cạnh liền ôm y mà an ủi " Không sao! Có ta ! Có ta đây rồi". 

Chu Hoa thảo không khỏi đau đớn lòng , thì ra điều mà y nhớ rõ ta lại là lòng thù hận . Vậy cũng tốt . Chí ít nó còn nhận ra ta. Hoa Thảo buồn rầu lắc đầu đưa người ly khai. Đợi đám người họ đi tất trong phòng duy còn Thảo Cốc, Long U cùng Ngọc Tâm thì y liền dần bình tâm lại. 

Sau một lúc y liền không nói gì , Ngọc tâm khẽ liếc nhìn y mà nơi đáy mắt lại hiện lên vô vàn cảm xúc, rồi cũng ly khai, để lại nơi gian phòng đó là ba thân ảnh.Chu lăng cũng không để ý tới ánh mắt nàng nhìn y mà chỉ nhìn thẳng về phía trước .Nhưng lại không ai biết cảm xúc trong lòng y như thế nào? Chỉ một từ "Đau".

Phòng chợt yên tĩnh , " Chu Lăng! Ngươi không mất trí nhớ". Thảo Cốc đưa ánh mắt thăm dò nhìn y. Nghe vậy Long U không khỏi kinh ngạc cũng đưa mắt chăm chú chờ câu trả lời.

Y tỏ vẻ ngây ngốc , " ta mất trí nhớ sao?". Nhìn bộ dạng y thật giống mất trí nhớ, nhưng nơi con mắt y thì làm sao che giấu đây.

" Lúc nãy ta bắt mạnh ngươi! Ngươi vốn không mất trí nhớ! tại sao lại giả bộ mất trí". Thảo Cốc nghi hoặc nhìn y nói .

Long U nghe vậy liền phụ họa thêm " Chu lăng ! Huynh hãy mau nói đi".

Chu lăng khẽ cười nhếch môi , ánh mắt đưa xung quanh rồi chợt dừng lại trên thân ảnh hai người kia thành thật đáp " Phải! Cô cô nói không sai". Nghe xong hai người kia liền nhẹ nhõm mà vui mừng. " Thì ra huynh không mất trí nhớ!Nhưng tại sao huynh lại làm vậy?". Long u vui mừng liền kèm nghi hoặc nói.

" Vậy huynh nói ta phải làm sao? Huynh có biết ta thật muốn mất trí nhớ? ". Chu lăng đau thương , khóe mắt chợt mờ hơi nước giọng điệu khàn khàn khẽ nói .

" Ta thật muốn quên. Nhưng tại sao lại bắt ta nhớ lại? huynh có biết ta không muốn cho huynh nhắc hai tiếng Phu Thê là vì sao không?".

Hai người kia chăm chú nghe lời y nói mà im lặng." Phu thê nghĩa nặng tình sâu! Hay cho một câu. Nhưng trong mắt ta tất cả mọi thứ đều là giả! Cái gì nghĩa nặng tình sâu.....Chu lăng khẽ nhếch môi cười bi thương ......ta khinh! Nghĩ nặng đến đâu mà một kiếm đoạt mạng......ha ha ha". Chu Lăng bi thương hồi tưởng lại quá khứ mà không khỏi cười , nụ cười mang theo bao nước mắt ẩn chứa.

Thảo cốc nghe vậy cũng chỉ không khỏi thở dài, còn long u dường như cùng một dòng cảm xúc bi thương mà nhìn y.

" ta muốn lão ta! cả đời còn lại phải sống trong ân hận!". Chu lăng một lời dứt khoát nói mà mang theo bao lời oán hận . 

" Chuyện này quả thật là đại ca ta sai ! Nhưng luật nhân quả tuần hoàn gieo nhân nào ắt gặt quả ấy". Thảo Cốc cao cao tại thượng đưa ra ý kiến.

" Vậy ý của người là mẫu thân ta làm ác thì gặp quả báo sao???".ChU Lăng đưa mắt oán giận kia nhìn nàng. bởi bất cứ ai nói y sao cũng được nhưng không được đụng đến mẹ y. Trong mắt y mẹ là người đẹp nhất, hiền từ nhất, thiện lương nhất.

" ta không có ý đó.....chỉ là.....". Nghe chu lăng nói vậy , nàng liền định giải thích nhưng lời ra nửa miệng liền nghẹn lại.

" Vậy thì ả ta không phải đáng chết muôn lần sao". Chu lăng đầy ám chỉ nói , ánh mắt chợt lại hằn lên tia đỏ đầy sát ý.

" Chu lăng ! Ngươi hãy hảo dưỡng thương. Sau đó liền theo ta về núi". Thảo cốc thẳng thắn nói.

" Tại sao?". Chu lăng nghi vẫn nói.

" Trên người ngươi toàn là tà khí , sẽ ảnh hưởng đến ngươi ! Ngươi có từng nghĩ tà khí bộc phát ngươi sẽ làm tổn thương đế người mình yêu thương ?". một lời đánh đúng trọng tâm , chu lăng liền cứng miệng im lặng không nói,

Sau một hồi suy nghĩ y liền nhẹ đáp " Được! ".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com