Chương 10
Quanh hồ có rất nhiều kiến trúc cổ xưa, đi một vòng lại lên cầu ngắm phong cảnh, bao nhiêu suy nghĩ muộn phiền đều tiêu tan.
Tô Tiêu Tiêu cảm thấy đêm nay mới đẹp làm sao, đỉnh đầu có trăng và sao, trong không khí có làn gió lành lạnh thổi qua.
Cô đứng trên cầu, khóe môi cong cong, lẳng lặng thưởng thức những chiếc thuyền hoa xinh đẹp ở trên mặt hồ, còn Chu Lâm Duyên vẫn ngồi ở dưới cầu như cũ.
Trên cầu nhiều người tới tới lui lui nhưng dường như trong mắt anh trước sau vẫn chỉ có mỗi Tô Tiêu Tiêu. Anh nhìn cô nhìn đến xuất thần, thẳng đến khi chuông điện thoại vang lên anh mới hoàn hồn dời ánh mắt.
Chu Lâm Duyên cúi đầu nhìn màn hình di động rồi đứng dậy tìm chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.
Tô Tiêu Tiêu vừa hóng gió vừa ngắm cảnh, đến lúc cả thể xác và tinh thần đều thả lỏng cô mới từ trên cầu đi xuống dưới.
Xuống khỏi cầu, cô liếc tới chỗ Chu Lâm Duyên vừa ngồi nhưng ở đó đã trống không. Cô theo bản năng nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy anh đứng dưới một cái cây đang gọi điện thoại.
Tô Tiêu Tiêu lập tức đi về phía anh.
Chu Lâm Duyên giống như có điều phát hiện, nâng mi mắt thì thấy cô đang đi tới.
Tô Tiêu Tiêu thấy anh đã phát hiện ra mình, cô mỉm cười xách làn váy chạy về phía anh.
Chu Lâm Duyên nhìn cô bằng ánh mắt đen như mực.
Đợi cô chạy đến trước mặt anh xoay người đi về bãi đỗ xe.
Biết anh đang bàn công việc Tô Tiêu Tiêu cũng không làm phiền. Cô bước đi nhẹ nhàng theo ở phía sau.
Mãi cho đến bãi đỗ xe anh mới kết thúc điện thoại. Tô Tiêu Tiêu ôm mấy hộp bánh đậu xanh ngồi vào ghế phụ.
Chu Lâm Duyên lên xe, mắt nhìn mấy hộp bánh cô gác ở trên đùi, trầm mặc vài giây rồi quay đầu lái xe, lúc này không mặn không nhạt nói. "Loại bánh này nơi nơi đều có thể mua."
Ý là căn bản không cần thiết mang về từ xa như vậy. Tô Tiêu Tiêu cúi đầu vừa thắt dây an toàn vừa trả lời anh. "Không giống nhau, mỗi lần tôi đến những nơi khác nhau theo thói quen sẽ mang quà về cho mọi người."
Nói xong giống như nghĩ đến gì đó, cô nghiêng đầu nhìn Chu Lâm Duyên. "Chu tổng, anh có muốn mang một ít về cho người nhà hay không?"
Chu Lâm Duyên: "..."
Tô Tiêu Tiêu suy nghĩ. "Nếu không thì tôi chia một hộp cho anh nhé."
Chu Lâm Duyên lái xe rời khỏi bãi đỗ, nghe vậy thì liếc cô một cái. "Cô tính cho tôi một hộp để lúc đem về mỗi người ăn một miếng sao."
Tô Tiêu Tiêu: "...Anh vẫn là tự mình mua đi, tôi có từng này cũng không đủ chia cho anh."
Lúc hai người rời khách sạn là 8 giờ, ăn cơm rồi đi dạo bên hồ hơn 2 giờ, lúc trở lại khách sạn cũng đã muộn.
Tới cửa, Tô Tiêu Tiêu lấy thẻ phòng mở cửa rồi quay đầu nở một nụ cười. "Cảm ơn anh đêm nay đã mời tôi ăn cơm nhé. Giờ thì chúc anh ngủ ngon, ngày mai gặp lại."
Tô Tiêu Tiêu cúi đầu chào anh xong thì đóng cửa phòng.
Chu Lâm Duyên đứng ở hành lang nhìn một loạt hành động của cô, trong mắt hiện lên ý cười. Anh xoay người mở cửa phòng mình.
Sau khi tắm rửa xong anh thay một bộ quần áo thoải mái áo rồi tiếp tục xử lý những việc chưa kịp làm xong.
Nhưng không biết như thế nào, đêm nay trong đầu thỉnh thoảng hiện ra khuôn mặt tươi cười của Tô Tiêu Tiêu, nụ cười ấy làm cho tâm anh có chút động.
Đêm nay hiệu suất làm việc của Chu Lâm Duyên cực thấp, mãi cho đến 3 giờ sáng mới xử lý xong.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh ra cửa vừa lúc đụng phải Tô Tiêu Tiêu từ phòng đi ra.
Anh nhìn cô. "Cô muốn đi đâu?"
Trong tay Tô Tiêu Tiêu ôm văn kiện. "Tới công ty, hôm nay mọi người muốn thảo luận lại phương án."
Cô xoay người đóng cửa rồi cùng Chu Lâm Duyên đi tới thang máy. Lúc này cô thương lượng với anh một chuyện. "Chu tổng, tôi có thể ngồi xe của anh không?"
Chu Lâm Duyên rũ mắt nhìn cô.
"Chẳng nhẽ bây giờ tôi lại ném cô trên đường."
Tô Tiêu Tiêu: "..."
Trên đường đi Tô Tiêu Tiêu nói cho anh biết tối hôm qua cô đã nghĩ ra ý tưởng thiết kế mới, đang nói thì di động đột nhiên vang lên.
Cô cúi đầu lấy di động trong túi ra, lúc nhìn màn hình thấy người gọi là mẹ.
Tô Tiêu Tiêu ấn nghe, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy mẹ mình hỏi. "Tiêu Tiêu, con đang đi làm phải không?"
Tô Tiêu Tiêu sửng sốt, không biết sáng sớm mẹ cô gọi điện thoại là có chuyện gì. "Đúng vậy, hiện tại con đang trên đường đi làm. Làm sao vậy ạ?"
Mẹ Tô ở đầu kia cười, dường như rất cao hứng. "Chuyện là thế này, tối hôm qua mẹ với ba con ra cửa tản bộ thì đụng phải chú Từ và dì Từ ."
Tô Tiêu Tiêu nhất thời không nhớ ra. "Chú Từ, dì Từ nào ạ?"
Mẹ Tô hả một tiếng. "Con không nhớ rõ sao. Chính là người trước kia sống ở cách vách nhà chúng ta đó, sau này cả nhà đều xuất ngoại. Con đã quên chuyện khi còn nhỏ thường trốn người trong nhà chạy tới nhà bọn họ chơi à."
Tô Tiêu Tiêu bừng tỉnh, lập tức nhớ tới. "Phải không, bọn họ đã trở lại rồi sao? Vậy họ có khỏe không mẹ."
"Khá tốt, bọn họ hiện tại về nước định cư, không ra nước ngoài nữa. Tiêu Tiêu à, con còn nhớ Từ Chu không, chính là người mà hồi bé con vẫn hay chạy theo sau mông gọi anh Từ Chu đấy."
Trong xe rất yên tĩnh, âm thanh của mẹ Tô xuyên qua ống nghe truyền ra rất rõ ràng.
Chu Lâm Duyên cố ý hay vô tình nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu có điểm bất đắc dĩ.
"Đây là chuyện của nhiều năm về trước sao mẹ còn nhớ cái này."
Mẹ Tô ở bên kia có điểm cao hứng nói. "Nghe nói Từ Chu cũng ở thành phố B, hiện tại đang là giảng viên đại học C."
Mẹ Tô lại nói tiếp. "Ngày hôm qua mẹ cùng dì Từ nói chuyện phiếm, nghĩ hai người các con cũng thật nhiều năm không gặp, khó có được cơ hội hai đứa đều ở một chỗ, ngày thường nếu có thời gian các con cũng có thể hẹn nhau ăn cơm."
Tô Tiêu Tiêu nói. "Con còn phải làm việc ."
"A...làm việc thì không kết giao bạn bè."
"Ý con không phải vậy..."
Mẹ Tô nói: "Mẹ sẽ gửi số wechat của thằng bé Từ Chu cho con. Con nhớ liên lạc với người ta biết chưa."
"Mẹ --"
Không đợi Tô Tiêu Tiêu nói thêm lời nào nữa mẹ Tô quyết đoán tắt điện thoại.
Tô Tiêu Tiêu nhìn màn hình đen thui, đáy lòng bất đắc dĩ buông tiếng thở dài. Cô nhét điện thoại trở lại trong túi.
Từ kính chiếu hậu anh nhìn Tô Tiêu Tiêu, khuôn mặt trầm xuống, im lặng một lát tùy tiện hỏi một câu. "Là mẹ của cô?"
Anh thình lình lên tiếng làm cho Tô Tiêu Tiêu có chút giật mình. "Ừ."
Dứt lời cô bỗng nghĩ đến một chuyện, nghiêng đầu nhìn Chu Lâm Duyên. "Chu tổng, khi nào thì chúng ta trở về?"
Phía trước vừa vặn là đèn đỏ, Chu Lâm Duyên dừng xe nghiêng đầu nhìn cô, biểu tình lạnh như băng. "Cô có việc gấp?"
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. "Không phải, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Chu Lâm Duyên dời tầm mắt nhìn về phía trước, lạnh giọng nói. "Bên này tôi vẫn còn có chút việc, xử lý xong chúng ta sẽ trở về."
Tô Tiêu Tiêu ở Dung Tuyền mười ngày, lúc rời đi phương án thi công cơ bản đã được xác định.
Ngày kết thúc công tác, 8 giờ hai người lên máy bay. Về tới thành phố B đã hơn 10 giờ.
Ở trên máy bay cô đã ngủ một giấc, lúc xuống máy bay tinh thần rất tốt.
Về lại nơi quen thuộc, cảm giác thân thiết khiến cho tâm tình cũng trở nên sung sướng hơn.
Chu Lâm Duyên được Lý Cao tới đón. Tô Tiêu Tiêu đã lâu không gặp anh ta, vừa thấy người thì cười tủm tỉm nhiệt tình chào hỏi. "Trợ lý Lý, đã lâu không gặp."
Lý Cao cười đáp lại cô. "Tô tiểu thư, đã lâu không gặp."
Anh ta chào hỏi xong thì giúp Tô Tiêu Tiêu xách hành lý. "Cô đưa hành lý tôi cất cho."
Tô Tiêu Tiêu cười vui vẻ. "Cảm ơn."
Tài xế mở cửa xe phía sau, Chu Lâm Duyên nghiêng người ngồi vào. Tô Tiêu Tiêu chờ anh ngồi xong rồi mới vào theo.
Lý Cao cất xong hành lý cũng nhanh chóng ngồi vào ghế phụ.
Trên đường rời sân bay X Lý Cao bắt đầu nghiêm túc báo cáo công việc gần đây cho Chu Lâm Duyên nghe. Tô Tiêu Tiêu nghe được một lúc thì cảm thấy nhàm chán, dựa vào cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài.
Từ sân bay đến tiểu khu còn rất xa, Tô Tiêu Tiêu vừa bắt đầu còn rất có tinh thần, nhưng trong quá trình nghe Lý Cao báo cáo công việc cô cảm thấy hơi buồn ngủ. Cô dựa vào cửa sổ nhắm mắt lại rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Chu Lâm Duyên nghiêng đầu thấy cô đang dựa vào cửa sổ xe nhắm mắt ngủ.
Anh nhìn cô một lát rồi quay đầu cho Lý Cao một ánh mắt.
Lý Cao theo anh nhiều năm như vậy tất nhiên sẽ biết xem mặt đoán ý, thấy ánh mắt này anh ta lập tức hiểu rõ, im lặng quay đầu nhìn phía trước. Bên trong xe trở nên yên tĩnh.
Bên ngoài đã là 10 giờ 30, đô thị phồn hoa, bên đường đều là ánh đèn rực rỡ. Chu Lâm Duyên nhìn cô ngủ an tĩnh như vậy tâm anh phảng phất an tĩnh theo.
Trải qua mười ngày công tác Chu Lâm Duyên cũng cảm thấy có chút mệt mỏi. Anh dời tầm mắt, giơ tay nhéo nhéo ấn đường, thân thể thả lỏng, nhắm mắt lại trong chốc lát cũng tiến vào giấc ngủ.
Phía sau hai người đều ngủ rồi, tài xế và trợ lý ở phía trước nửa điểm cũng không dám phát ra âm thanh.
Trong xe im ắng chạy một đường. Lúc 11 giờ 30 rốt cuộc cũng về tới tiểu khu.
Lúc xe dừng lại Tô Tiêu Tiêu cũng vừa lúc tỉnh. Cô giơ tay dụi dụi mắt, mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói lúc ngủ dậy có chút khàn. "Tới rồi sao?"
Lý Cao quay đầu, nhỏ giọng nói. "Tới rồi."
Anh ta xuống xe lấy hành lý.
Tô Tiêu Tiêu mơ hồ nhìn bên ngoài, một hồi lâu mới chậm rãi tỉnh táo lại. Cô quay đầu thấy Chu Lâm Duyên vẫn đang ngủ.
Tuy rằng cô cảm thấy mình đã rất mệt nhưng hiển nhiên cường độ làm việc của Chu Lâm Duyên còn lớn cô hơn rất nhiều.
Xem anh ngủ say như vậy có thể khẳng định là rất mệt.
Cô có điểm do dự xem có nên đánh thức anh hay không, nhưng đã tới tiểu khu rồi vẫn là về nhà nghỉ ngơi tương đối tốt hơn.
Tô Tiêu Tiêu suy nghĩ trong chốc lát rồi cẩn thận dịch người tới gần, vươn một ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc bả vai Chu Lâm Duyên, nhỏ giọng gọi. "Chu tổng --"
Cảm giác được có người chạm vào mình, lông mi Chu Lâm Duyên run run rồi từ từ mở mắt ra.
Anh vừa mở mắt thì ánh mắt hai người chạm vào nhau. Tô Tiêu Tiêu mỉm cười. "Chúng ta về đến nhà rồi."
Cô nói xong thì xoay người mở cửa xuống xe.
Lý Cao đã giúp cô xách hành lý tới. Cô sửa chiếc váy rồi nói với anh ta. "Cảm ơn anh."
Chu Lâm Duyên ngồi ở trong xe nhìn Tô Tiêu Tiêu ở bên ngoài, xuất thần trong chốc lát.
Sau một lúc thì giơ tay xoa xoa cổ rồi xuống xe.
Anh từ đuôi xe vòng qua nói với Lý Cao. "Cậu trở về đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Vâng, Chu tổng." Nói xong anh ta lại quan tâm nói. "Chu tổng, anh cũng nhớ nghỉ ngơi sớm."
Chu Lâm Duyên xoa cổ, nhàn nhạt gật đầu.
Xe rời đi, Tô Tiêu Tiêu và Chu Lâm Duyên đứng ở ven đường.
Đêm khuya, trên đường đã không còn người.
Tô Tiêu Tiêu nhìn sang bên kia đường một lúc, sau đó lại nhìn Chu Lâm Duyên. "Chu tổng, anh có đói bụng không? Có muốn ăn thứ gì đó trước lúc về không?"
Chu Lâm Duyên nhàn nhạt nói. "Cô nói xem vào giờ này chúng ta còn có thể ăn thứ gì."
Tô Tiêu Tiêu kéo hành lý. "Anh không biết sao, bây giờ là thời đại cơm hộp, có rất nhiều quán ăn đều buôn bán đến hơn nửa đêm."
Cô kéo hành lý đi sang bên kia đường rồi quay đầu nói với Chu Lâm Duyên. "Phía trước có một quán cơm tôi thường xuyên tới, ăn khá ngon."
Chu Lâm Duyên ở trên máy bay không ăn, lúc này cũng cảm thấy đói bụng vì vậy đã đi theo cô.
Vào thời gian này trong tiệm không có khách, chỉ có hai người đang chờ lấy cơm.
Tuy rằng là quán nhỏ nhưng rất sạch sẽ. Thường ngày Tô Tiêu Tiêu không nấu cơm cho nên mấy quán ăn gần tiểu khu cô đều quen.
Kéo hành lý vào quán, ông bà chủ đang bận việc lúc ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu. "Ồ, Tiêu Tiêu à! Sao muộn như vậy cháu mới ăn cơm."
Tô Tiêu Tiêu cười. "Cháu mới từ bên ngoài trở về."
Cô hỏi Chu Lâm Duyên. "Anh ăn cái gì?"
Chu Lâm Duyên nhìn thực đơn dán trên tường nói. "Tùy tiện."
Tô Tiêu Tiêu nói với bà chủ. "Cho cháu hai suất cơm chiên nhé."
Bà chủ nhìn Chu Lâm Duyên vài lần, cười hỏi Tô Tiêu Tiêu. "Là bạn trai cháu hả, trước kia dì cũng chưa thấy qua."
Chu Lâm Duyên vừa vặn đi qua, đang muốn ngồi xuống ghế nhưng nghe lời này động tác kéo ghế dừng lại, ngước mắt nhìn Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu sợ tới mức liên tục xua tay. "Không phải, không phải. Bà chủ đừng nói bậy."
Cô kéo ghế ngồi đối diện Chu Lâm Duyên, cẩn thận quan sát biểu tình của anh.
Chu Lâm Duyên cúi đầu xem di động, trên mặt không có biểu tình gì.
Tô Tiêu Tiêu suy nghĩ rồi quyết định giải thích một chút. "Cái kia, bà chủ nói bậy thôi, anh đừng hiểu lầm."
Chu Lâm Duyên không lên tiếng, cúi đầu gửi tin nhắn.
Tô Tiêu Tiêu thấy anh không phản ứng cho rằng anh không nghe thấy vì thế cô cũng không nói gì nữa.
Tô Tiêu Tiêu xách ấm trà rót vào hai cái ly, một ly đặt trước mặt Chu Lâm Duyên, một ly dành cho mình. Cô vừa uống một ngụm thình lình nghe thấy giọng nói nặng nề của người đối diện. "Hiểu lầm cái gì?"
Tô Tiêu Tiêu sợ tới mức một hớp nước trà sặc ở cổ họng, ho khan liên tục.
Cô ngẩng đầu, nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, vội xua tay nói. "Không có gì, là bà chủ nói bậy..."
Chu Lâm Duyên nhìn chằm chằm cô, cười như không cười. "Ừ, bà chủ đã nói gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com