Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11


Trong mắt Chu Lâm Duyên hiện lên vài phần ý cười khi nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của cô.

Tô Tiêu Tiêu nghe anh hỏi vậy cũng chỉ trả lời qua loa. "Không có gì."

Nói xong lại tiếp tục cúi đầu chơi di động.

Chu Lâm Duyên lười biếng dựa vào ghế, đôi mắt không chút gợn sóng nhìn chằm chằm Tô Tiêu Tiêu.

Sau khi lấp đầy bụng hai người cùng nhau trở về tiểu khu.

Đêm khuya tĩnh lặng, trong tiểu khu không một bóng người. Tô Tiêu Tiêu kéo vali cùng Chu Lâm Duyên sóng vai đi vào.

Bốn phía im ắng, hai người không nói lời nào, không khí có điểm kì lạ.

Tô Tiêu Tiêu cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, đang nghĩ xem có nên nói gì đó để làm nóng bầu không khí hay không, nhưng khi nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh lời nói sắp thốt ra khỏi miệng đã bị cô nuốt trở lại.

Nếu anh không nói vậy thì cô cũng nên im lặng thì tốt hơn.

Cũng may lộ trình trở về nhà không tính quá xa, bảy tám phút sau cuối cùng cũng tới cửa nhà.

Ăn no là muốn ngủ, cô đứng ở cửa chào hỏi qua loa với Chu Lâm Duyên rồi kéo vali vào nhà.

Ở khách sạn ở hơn mười ngày, lúc này về tới nhà cả người đều tự tại.

Quả nhiên ở bên ngoài vẫn không thể nào bằng ở nhà mình.

Tô Tiêu Tiêu thay dép lê đi vào nhà, tùy tiện để vali ở phòng khách còn bản thân thì đi vào phòng ngủ.

Cô lấy váy ngủ vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.

Cô đi ra khỏi phòng tắm, lên giường nằm. Nằm trên chiếc giường mềm mại cảm giác giống như nằm trên bông, thoải mái cực kỳ.

Những thứ trên giường đều là tự cô nghiêm túc chọn lựa. Nằm trong ổ chăn thoải mái nhắm mắt lại, không đến vài phút hoàn toàn tiến vào mộng đẹp.

Ngày hôm sau là thứ 7, vì không cần đi làm Tô Tiêu Tiêu đã một giấc ngủ đến 10 giờ, vẫn là tiếng chuông di động đánh thức cô.

Cô mơ màng từ trong ổ chăn vươn tay, đôi mắt cũng không thèm mở ra, tay sờ soạng trên tủ đầu giường một lúc cuối cùng sờ thấy điện thoại, rút tay vào trong chăn ấn nghe, thanh âm vẫn còn mơ hồ. "Alô."

"Là cô Tô Tiêu Tiêu phải không. Cô có chuyển phát nhanh ở phòng bảo vệ nhé."

Gì mà chuyển phát nhanh.

Không lẽ gần đây cô đã mua gì sao?

Trong lúc nhất thời cô nghĩ không ra, cũng lười suy nghĩ, mơ màng ừ một tiếng rồi tắt điện thoại tiếp tục ngủ.

Một giấc này ngủ nhiều hơn một giờ, lúc tỉnh lại đã hơn 11 giờ.

Cô ngồi trên giường mơ màng nửa ngày mới nhớ ra có người gọi điện thoại bảo mình tới phòng bảo vệ lấy đồ.

Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo, mang dép lê rồi cầm chìa khóa ra cửa.

Trên đường đi vẫn không nhớ được mình mua cái gì, chờ đi tới cửa phòng bảo vệ Tô Tiêu Tiêu sợ tới mức đôi mắt đều trợn tròn.

Từ khi nào thì cô mua thùng hàng lớn như vậy.

"Cái này đều là của tôi sao?"

Cô đi qua xem thử nhưng vẫn có chút không thể tin được, thế này thì làm sao cô có thể mang về được.

Chú bảo vệ nói. "Cô cũng thật là, chính bản thân mình mua cũng không nhớ rõ hả."

Tô Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống nhìn, thấy địa chỉ là Diệp Thành. Hóa ra là ông nội gửi tới.

Cô duỗi tay ôm thử nào ngờ cái thùng quá nặng, giống như bên trong đều là đá vậy.

"Ối trời ——"

Nặng quá đi.

Tô Tiêu Tiêu không biết đây là thứ gì, ngồi xổm cạnh thùng lấy điện thoại gọi cho ông nội.

Điện thoại rất nhanh đã có người nghe, giọng nói hiền lành của ông nội truyền đến. "Tiêu Tiêu à, hôm nay cháu không phải đi làm sao, như thế nào lại có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại cho ông nội vậy?"

Tô Tiêu Tiêu nghe thấy giọng của ông khóe miệng cong cong. "Vâng, hôm nay thứ 7 cháu được nghỉ. Ông đã ăn cơm chưa?"

"Vừa ăn xong. Cháu đang làm gì đấy, đã ăn cơm chưa?"

"Chưa ạ, một lát nữa cháu mới ăn." Tô Tiêu Tiêu vừa nói vừa cố gắng nhìn vào bên trong thùng.

"Ông nội, sao ông lại gửi cho cháu hai cái thùng lớn vậy."

"Cháu đã nhận được rồi hả?"

"Vâng, người ta vừa gửi tới cho cháu ngày hôm nay."

Tô Tiêu Tiêu nghĩ tới hai cái thùng nặng như thế này một lát nữa làm thế nào ôm trở về.

Ông nội ở bên kia cười nói. "Là dưa hấu, chẳng phải vào mùa hè cháu thích ăn dưa hấu nhất sao. Dưa hấu năm nay so với năm ngoái còn ngon hơn, mấy ngày hôm trước ông với bà nội của cháu vừa hái một quả, ăn rất ngọt, vậy nên ông mới nhanh chóng gửi tới cho cháu."

Ông nội Tô Tiêu Tiêu là một kiến trúc sư rất nổi tiếng, mấy năm trước đã về hưu, từ đó bắt đầu cuộc sống sinh hoạt của người già. Ông của cô rất yêu nghệ thuật, ngày thường thích vẽ tranh, luyện thư pháp, đánh cờ vây, mỗi ngày còn ở trong sân chăm sóc các loại rau cùng trái cây như nho và dưa hấu.

Khi còn nhỏ Tô Tiêu Tiêu thường chạy tới nhà ông bà nội vào mỗi kỳ nghỉ hè, ngồi ở hậu viện ăn dưa hấu, ăn đến no căng.

Sau này khi cô tốt nghiệp đại học và ở lại thành phố B làm việc thì không còn thời gian trở về. Đã mấy năm rồi không được ăn dưa hấu. Năm trước cô mới nói với ông nội là muốn ăn dưa hấu, không nghĩ tới ông nội vẫn luôn nhớ kỹ, năm nay tới mùa dưa lập tức gửi tới cho cô.

Tô Tiêu Tiêu bỗng nhiên đỏ mắt, trong lòng có chút ê ẩm. "Ông gửi cho cháu nhiều thế này ở nhà ông bà sẽ không còn để ăn nha."

Ông nội nói: "Trong nhà vẫn còn, nếu cháu muốn ăn thêm thì nói với ông, ông lại cho ngươi gửi qua cho cháu."

Tô Tiêu Tiêu cười. "Vâng, cảm ơn ông nội."

Hai người nói chuyện với nhau một lát thì ông nội ở bên kia nói muốn về phòng ngủ trưa. Tô Tiêu Tiêu nói tạm biệt với ông rồi tắt điện thoại.

Nhìn hai thùng dưa hấu Tô Tiêu Tiêu có điểm phát sầu. Cô không biết phải mang về bằng cách nào thì tốt.

Thời tiết càng ngày càng nóng, bây giờ lại là giữa trưa, bên ngoài ánh mặt trời chói lọi cô thật sự không muốn ra khỏi nhà.

Tô Tiêu Tiêu dứt khoát cắn răng một lần ôm luôn hai thùng trở về.

Sự thật chứng minh, quả thực quá khó khăn.

Tô Tiêu Tiêu ngày thường xách một trái dưa hấu cũng đã cảm thấy nặng, bây giờ hai thùng dưa hấu cô căn bản không dịch nổi.

Cuối cùng không có biện pháp nào khác cô đành phải ôm từng thùng một trở về.

Cô mất khá nhiều sức lực mới ôm được thùng dưa hấu ra khỏi phòng bảo vệ.

Cô cảm thấy một thùng dưa hấu này ít nhất có mấy chục cân.

Ôm cái thùng này lên cánh tay cô đều đang run rẩy.

Trên đầu là ánh mặt trời chói lọi, cô nâng bước chân run run đi vào tiểu khu.

Chu Lâm Duyên từ bên ngoài trở về, lúc đang gọi điện thoại thì vô tình nhìn thấy xa xa có một hình bóng quen thuộc.

Giống như ôm thứ gì, lại giống như chú ốc sên đang gian nan di chuyển.

Cô đi chưa được vài bước đã ngồi xuống bồn hoa bên cạnh.

Anh đón ánh mặt trời, mày hơi nhíu lại, xa xa nhìn thoáng qua đồng thời nói với người bên kia điện thoại. "Bây giờ tôi có việc, lúc khác chúng ta sẽ nói chuyện tiếp."

Nói xong anh nhanh chóng tắt điện thoại rồi đi về phía trước.

Tô Tiêu Tiêu quả thực đã đánh giá cao sức lực của mình, lúc nãy cô còn nghĩ một lần ôm hai thùng dưa trở về, thế nhưng bây giờ ôm một cái mới đi được vài chục bước đã có cảm giác cánh tay sắp đứt.

Cô ngồi chỗ bồn hoa dưới tàng cây nghỉ ngơi, cúi đầu dùng tay phải hướng trên mặt quạt gió.

Động tác của cô bỗng nhiên dừng lại, dưới ánh mắt là một đôi giày da màu đen sạch sẽ.

Cô ngẩng đầu thấy Chu Lâm Duyên đứng ở trước mặt.

Anh mặc áo sơ mi trắng, quần tây màu đen. Có lẽ anh cũng đang cảm thấy nóng, cổ áo mở ra hai cái cúc, tay áo cũng được xắn lên cao. Đứng dưới ánh mặt trời anh nhíu mi nhìn chằm chằm cô. "Trời nóng như vậy cô ngồi ở chỗ này làm gì?"

Tô Tiêu Tiêu chỉ vào cái thùng bên cạnh, nóng đến độ có điểm ủy khuất. "Tôi ra đây lấy chuyển phát nhanh."

Chu Lâm Duyên quét mắt nhìn cái thùng rồi lại nhìn cô. "Rất nặng sao?"

Tô Tiêu Tiêu gật gật đầu. "Nặng."

Chu Lâm Duyên im lặng nhìn cô, anh cúi người ôm cái thùng kia lên.

Vừa nhấc lên anh không khỏi nhíu mi, nhìn cô một cái. "Cô mua đá hả?"

Tô Tiêu Tiêu đứng lên vội đi theo.
"Không phải, là dưa hấu ông nội gửi tới cho tôi, có hai thùng."

Chu Lâm Duyên đang đi phía trước bước chân dừng lại, quay đầu hỏi cô. "Vậy thùng còn lại đang ở đâu?"

Tô Tiêu Tiêu hơi xấu hổ chỉ phòng bảo vệ. "Ở chỗ bác bảo vệ."

"Cô đứng đây chờ tôi."

Chu Lâm Duyên đi qua chỗ bảo vệ ôm luôn thùng kia.

Hai thùng dưa hấu Tô Tiêu Tiêu căn bản không ôm nổi nhưng đối với Chu Lâm Duyên dường như rất nhẹ nhàng.

Tô Tiêu Tiêu quả thực vô cùng cảm kích anh. Gần tới chỗ thang máy cô vội vàng chạy tới ấn thang máy, hai người đi vào thang máy lên tầng, tới cửa nhà cô nhanh chóng mở cửa.

Chu Lâm Duyên ôm thùng dưa đi vào nhà. "Cái này tôi nên để chỗ nào?"

Tô Tiêu Tiêu vội đem mấy thứ trên bàn thu dọn rồi nói. "Anh đặt xuống đây giúp tôi là được."

Chu Lâm Duyên đặt xuống.

Tô Tiêu Tiêu vội vàng lấy cho anh ly nước. "Anh uống nước đi."

Chu Lâm Duyên nhìn cô một cái rồi nhận ly nước, ngửa đầu uống một ngụm.

Mới uống xong thì nghe thấy tiếng chuông di động vang lên.

Chu Lâm Duyên lấy di động nhìn màn hình. Anh cau mày đưa ly nước cho Tô Tiêu Tiêu, vừa đi ra ngoài vừa nhận cuộc gọi.

Tô Tiêu Tiêu nhìn anh đi về phía đối diện mở cửa rồi vào nhà.

Cô trầm mặc một lát rồi đi đóng cửa.

Cô quay vào nhà tìm kéo mở thùng ra. Mới mở ra cô đã ngửi được một cổ hương vị thơm ngọt.

Đã hai năm cô không được ăn dưa hấu nhà ông nội, bây giờ nhận được thì đặc biệt vui vẻ. Cô lập tức ôm một quả vào nhà bếp rửa sạch rồi dùng dao bổ đôi nó ra, lấy cái muỗng xúc một miếng thịt cho vào miệng. Khi cô cảm nhận được vị ngọt lập tức vui vẻ đến nheo cả đôi mắt.

Quả nhiên dưa của nhà ông nội vẫn ngon hơn so với bên ngoài thị trường một trăm lần.

Cô ôm nửa quả dưa hấu dựa vào cạnh bàn, cầm cái muỗng xúc từng miếng, rất nhanh đã đào ra một cái động.

Ăn đến bụng no căng mới dừng lại.

Cô lấy màng giữ tươi bọc dưa hấu rồi bỏ vào tủ lạnh.

Khi cô nhìn tới hai thùng dưa trên bàn lập tức nghĩ tới chuyện Chu Lâm Duyên giúp đỡ nhưng cô vẫn chưa kịp cảm ơn anh.

Nghĩ nghĩ ánh mắt đột nhiên sáng lên. Cô đi đến bàn ăn chọn lấy quả dưa to nhất rồi ôm nó lên, sau đó cầm lấy chìa khóa đi đến nhà đối diện gõ cửa.

Gõ một lúc bên trong truyền đến tiếng bước chân.

Chu Lâm Duyên vừa trò chuyện điện thoại vừa đi tới cửa. Khi cánh cửa mở cửa ra anh thấy Tô Tiêu Tiêu ôm dưa, cười tủm tỉm đứng ở bên ngoài.

Anh nhìn nụ cười của cô trong nháy mắt đầu óc có chút đình trệ.

Tô Tiêu Tiêu không phát giác ra sự khác thường của anh. Cô vừa cười vừa chỉ vào quả dưa trong lồng ngực, nhỏ giọng nói. "Mời anh ăn dưa hấu nhé."

Chu Lâm Duyên lấy lại tinh thần, nghiêng người để cho cô vào nhà.

Tô Tiêu Tiêu ôm dưa đi vào.

Chu Lâm Duyên đóng cửa, cầm di động đi ra ban công tiếp tục trò chuyện.

Tô Tiêu Tiêu ôm dưa đứng ở phòng khách một lát, thấy Chu Lâm Duyên vẫn luôn ở ban công gọi điện thoại cô có điểm không biết làm gì, đơn giản ôm dưa đi vào nhà bếp.

Rửa sạch sẽ quả dưa cô nhanh chóng tìm được dao gọt hoa quả, bắt đầu bổ dưa.

Cô cẩn thận gọt vỏ, cắt thịt dưa thành từng miếng nhỏ xếp vào đĩa.

Chờ cô làm xong mọi thứ rồi rửa tay sạch sẽ, bưng cái đĩa lên xoay người đi ra phòng khách.

Lúc xoay người, cô còn cúi đầu ăn vụng một miếng.

Vì không chú ý cho nên cô không biết Chu Lâm Duyên đang tới gần, lúc xoay người không kịp phòng bị lập tức đâm đầu vào trong ngực anh. Vì hoảng sợ, theo phản xạ cô lùi về phía sau.

Chu Lâm Duyên nhìn thấy con dao đặt trên bàn ở phía sau thì nhíu mày, cánh tay vòng qua eo kéo cô vào lòng. "Tìm chết sao."

Tô Tiêu Tiêu được anh kéo lại, toàn bộ cơ thể đều dán vào người anh.

Cô ngẩng đầu nhìn Chu Lâm Duyên, khi nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh nhịp tim của cô bỗng nhiên lỡ một nhịp.

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay phát bao lì xì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com