Chương 14
Mười phút sau đèn hành lang cũng được sửa xong, khi ánh đèn sáng lên đôi mắt của Tô Tiêu Tiêu cũng phát sáng. Cô ngửa đầu vui vẻ nhìn Chu Lâm Duyên. "Chu tổng, anh thật lợi hại."
Anh không đáp lại cô, từ trên thang bước xuống, thả đồ trong tay vào hộp dụng cụ trên mặt đất rồi xoay người vào nhà.
Tô Tiêu Tiêu ngồi xổm xuống nhặt mấy thứ dụng cụ bỏ vào hộp rồi đưa vào nhà cho anh.
Từ nhà kho đi ra cô thấy anh đang ở nhà bếp rót nước.
Cô xách theo đèn pin trở lại hành lang, chuẩn bị gấp cái thang đem cất.
Nhưng cái thang này khá nặng, cô vất vả lắm mới gấp lại được.
Chu Lâm Duyên từ trong nhà đi ra thấy cô đang cố sức vật lộn với cái thang, nhưng có lẽ vì nó quá nặng cho nên cô không thể vác lên được. Cô đành phải đẩy dần về phía cửa, kết quả lúc đẩy đến cửa thì bị kẹt lại. Cô ở phía sau dùng sức đẩy mạnh một cái làm cho cái thang suýt nữa đã ngã xuống.
Anh nhanh tay đỡ lấy. "Tô Tiêu Tiêu, cô đang phát điên hả?"
Tô Tiêu Tiêu ló đầu ra, vì dùng sức quá nhiều cho nên khuôn mặt nhỏ đều nghẹn đến mức đỏ bừng lên. "Chu tổng, cái thang này của anh có khi nặng đến một trăm cân đi."
Chu Lâm Duyên liếc cô một cái.
Tô Tiêu Tiêu buông cái thang ra, xoa xoa cánh tay. "Nặng chết tôi rồi."
Cô ở bên ngoài lăn lộn nửa ngày cũng không vác được nhưng đối với Chu Lâm Duyên lại dễ như trở bàn tay. Anh xách nó vào nhà thuận tay đặt dựa vào vách tường cạnh cửa, sau đó khom người nhặt đèn pin ở trên mặt đất lên đưa cho cô.
Tô Tiêu Tiêu duỗi tay cầm lấy. "Cảm ơn Chu tổng."
Cô vừa định lấy đèn pin ra khỏi tay Chu Lâm Duyên thì phát hiện anh không có ý định buông tay.
Cô nghi hoặc ngẩng đầu lên. Anh đang dựa vào cửa, phía sau huyền quan ánh đèn mờ nhạt chiếu vào đỉnh đầu làm cho khuôn mặt anh trở nên thâm thúy, ánh mắt cũng sâu thẳm hơn.
Anh không buông tay, đôi mắt nhìn chằm chằm cô không nói một lời.
Tô Tiêu Tiêu bị anh nhìn đến hoảng loạn, tim cũng đập nhanh hơn.
Cô theo bản năng nhấp môi, đôi mắt nhìn anh. Ngay khi cô đang muốn nhắc nhở buông tay thì anh đã buông lỏng đèn pin ra. "Cô sớm nghỉ ngơi một chút." sau đó lui vào nhà một bước rồi đóng cửa lại.
"..." Tô Tiêu Tiêu có điểm không thể hiểu được. Cô đi vào nhà rồi khóa cửa lại, thuận tay đặt đèn pin ở huyền quan, lúc này mới mang dép lê đi vào phòng ngủ .
Tô Tiêu Tiêu nằm ở trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Không biết tại sao lại ngủ không được. Trong đầu trống rỗng, cô cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.
Ngày hôm sau, Tô Tiêu Tiêu một giấc ngủ đến 8 giờ, nhưng có lẽ là do buổi tối ngủ khá muộn cho nên bây giờ vẫn rất buồn ngủ. Cô bèn nằm trên giường thêm một lúc, đến khi tỉnh dậy lần nữa đã là 8 giờ 30, lúc này cô mới mơ màng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Tuy đã rửa mặt xong nhưng vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ. Cô mang đầu tóc lộn xộn từ phòng ngủ đi tới nhà bếp mở tủ lạnh tìm thức ăn.
Tìm nửa ngày cũng không tìm được cái gì để ăn.
Tô Tiêu Tiêu có chút buồn bực, dựa vào tủ lạnh ôm nửa trái dưa hấu bắt đầu ăn.
Ăn mấy miếng mới nhớ tới buổi sáng ăn cái này thì quá lạnh, cô đặt thìa xuống rồi đặt dưa hấu lên bàn tính toán lát nữa trở về sẽ ăn tiếp.
Tô Tiêu Tiêu về phòng thay quần áo rồi cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Bây giờ đã 9 giờ, mặt trời cũng đã lên cao. Cô một đường dọc theo bóng cây mà đi, đến cửa tiểu khu cô rẽ trái đi tới cửa hàng tiện lợi gần đây.
Cũng thật trùng hợp, lúc cô đi vào thì thấy Chu Lâm Duyên ở quầy thu ngân.
Hôm nay anh mặc chiếc áo thun trắng, quần đùi màu đen, trông giống như vừa mới chạy bộ trở về.
Lúc cô bước vào, cánh cửa của cửa hàng tự động reo lên một tiếng. "Hoan nghênh quý khách."
Chu Lâm Duyên lơ đãng nhìn ra ngoài thì thấy cô.
Cô mặc chiếc áo thun màu trắng cùng chân váy màu vàng nhạt dài tới đầu gối. Mái tóc dài được buộc kiểu đuôi ngựa, khi nhìn thấy anh cô cười rộ lên, nụ cười ấy giống như ánh nắng mùa hè, trông tràn đầy sức sống của tuổi trẻ.
Chu Lâm Duyên cứ như vậy nhìn cô đến thất thần.
Tô Tiêu Tiêu đi tới gần chào hỏi anh với nụ cười tươi rói. "Chu tổng sớm, chúc anh cuối tuần vui vẻ."
Chu Lâm Duyên nhìn thoáng qua cô rồi nói. "Đã 9 giờ rồi, cũng không còn sớm nữa."
Tô Tiêu Tiêu cong môi cười, xoay người đi tới kệ hàng chọn lựa một chút.
"Xin chào, nước của anh hết 2 tệ." Cô bé thu ngân đỏ mặt nhìn Chu Lâm Duyên.
Chu Lâm Duyên thuận tay từ kệ hàng bên cạnh cầm một hộp kẹo bạc hà rồi nói. "Chờ cô ấy rồi chúng tôi cùng thanh toán."
Cô bé thu ngân hiểu rõ "cô ấy" ở đây hiển nhiên chính là chỉ cô gái vừa tiến vào kia.
Cô bé ngẩn người, theo bản năng liếc mắt nhìn Tô Tiêu Tiêu rồi lại nhìn người đàn ông đang xem điện thoại bên cạnh, trong mắt lộ ra sự hâm mộ.
Tô Tiêu Tiêu ở bên trong chọn nửa ngày, lúc đi ra trên tay cô xách theo một túi bánh mì, hai túi bánh quy, bốn gói mì và ba túi sữa bò.
Cô cũng không lấy giỏ đựng, cứ như vậy ôm đầy thứ trong lòng đi ra.
Chu Lâm Duyên ngước mắt thấy cô đang xách theo nhiều thứ, lúc này anh mới cất di động vào túi quần rồi đi qua giúp cô cầm lấy bốn gói mì bên trên. Anh cau mày hỏi. "Cô mua nhiều mì gói như vậy làm gì?"
Tô Tiêu Tiêu nói. "Ăn a."
Chu Lâm Duyên giúp đỡ cô cầm đồ tới quầy thu ngân. Cô cùng đi qua đem mấy thứ còn lại đặt xuống.
Cô bé thu ngân quét mã xong thì nói ra một con số, "Tổng cộng của hai người là 57 tệ ."
Tô Tiêu Tiêu vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị quét mã Wechat trả tiền thì Chu Lâm Duyên đã đưa tờ một trăm tệ cho cô bé thu ngân.
Tô Tiêu Tiêu sửng sốt, vội nghiêng đầu nhìn anh. "Anh cứ để tôi tự mình trả là được rồi."
Chu Lâm Duyên không thèm để ý tới cô, lạnh nhạt nói. "Thuận tiện mà thôi."
Tô Tiêu Tiêu nhìn mấy thứ trên quầy thu ngân. Chu Lâm Duyên ngoại trừ một chai nước khoáng cùng một hộp kẹo bạc hà, những thứ còn lại đều là của cô ...
Chu Lâm Duyên xách đồ, hai người từ cửa hàng cùng sánh vai nhau về nhà.
Hôm nay là thứ bảy, tiểu khu có khá nhiều người, lúc hai người đi tới thang máy thì gặp mấy người hàng xóm đang đứng ở đấy.
Tô Tiêu Tiêu sống ở đây đã hơn nửa năm, ngày thường gặp mọi người cô sẽ vui vẻ chào hỏi với họ cho nên có rất nhiều người ở đây đều biết cô. Vừa thấy cô đi cùng Chu Lâm Duyên trong mắt mấy dì hàng xóm đều lóe lên ngọn lửa bát quái. Bọn họ đánh giá Chu Lâm Duyên một chút rồi nhìn sang cô. "Ai da! Tiêu Tiêu, đây là bạn trai của cháu hả, lớn lên cũng thật đẹp trai."
Chu Lâm Duyên nghe vậy hơi ngẩn ra, theo bản năng nhìn Tô Tiêu Tiêu bên cạnh.
Tô Tiêu Tiêu bị doạ không nhẹ, vội vã lắc đầu. "Không, không phải đâu dì. Chúng cháu chỉ là hàng xóm ở đối diện nhau thôi."
"A...là như vậy sao."
Dì Trương cười cười, giữ chặt tay cô. "Dì còn tưởng rằng đây là bạn trai của cháu chứ."
Tô Tiêu Tiêu cong môi. "Không phải đâu dì."
Cửa thang máy mở ra, dì Trương lôi kéo Tô Tiêu Tiêu tiến vào thang máy vừa nói. "Vậy hiện tại cháu không có bạn trai phải không?"
Tô Tiêu Tiêu cười gượng. "Vâng ạ."
"Vậy chuyện lần trước dì nói cháu đã suy nghĩ chưa. Tuổi cháu trai dì cùng với tuổi của cháu cũng không sai biệt lắm đâu, hiện tại nó đang làm việc ở ngân hàng. Tiểu tử kia là dì nhìn nó lớn lên, quả thực là người không tệ."
Tô Tiêu Tiêu lớn lên xinh đẹp, tính cách hay là công việc cũng đều rất tốt, mỗi lần gặp người khác đều cười đến ngọt ngào, khiến cho ai cũng phải yêu thích, thế cho nên mấy dì trong tiểu khu mỗi lần gặp đều muốn giới thiệu đối tượng cho cô .
"Hay là để dì sắp xếp cho hai đứa gặp nhau một lần nhé. Nếu như cháu không thấy tiện thì có thể thêm wechat của thằng bé rồi hai đứa nói chuyện bình thường giống như bạn bè cũng được...Lúc nào cháu thấy thích hợp thì có thể gặp mặt sau."
Một dì bên cạnh cũng chen qua nói. "Người trẻ tuổi vẫn nên tiếp xúc nhiều một chút, với lại cháu trai của dì Trương ta cũng đã gặp qua, quả thực lớn lên rất đẹp trai."
Dì Trương nghe vậy thì cười rộ lên. "Ánh mắt tiểu tử kia rất cao, ngày thường cũng không thấy nó thích cô gái nào. Lần trước nó tới nơi này ăn cơm với tôi, trên đường gặp Tiêu Tiêu cũng đã chào hỏi qua, quay đầu lại còn hỏi tôi là Tiêu Tiêu đã có bạn trai chưa."
Một nhóm phụ nữ ở trong thang máy đang vô cùng náo nhiệt giới thiệu bạn trai cho Tô Tiêu Tiêu.
Không ai nhìn thấy Chu Lâm Duyên đứng phía sau sắc mặt đã xanh mét, ánh mắt lạnh như băng.
Tới tầng lầu, Tô Tiêu Tiêu cuối cùng thoát thân. Cô mỉm cười cùng mọi người nói lời tạm biệt.
Cửa thang máy đóng lại, cuối cùng an tĩnh.
Tô Tiêu Tiêu thở phào một hơi, vừa ngẩng đầu còn chưa kịp nói lời gì thì thấy Chu Lâm Duyên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình.
Cô sửng sốt. "Ách...Chu tổng, anh làm sao vậy?"
Chu Lâm Duyên đánh giá cô từ trên xuống dưới vài lần, cuối cùng lạnh lùng cười ra tiếng. "Nhìn không ra cô cũng rất được hoan nghênh."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com