Chương 27
Hiệu quả làm việc của Chu Lâm Duyên rất tốt, anh nói mua vé máy bay thì nửa giờ sau đã gửi thông tin chuyến bay tới.
Thất Tịch là vào thứ 4 cho nên Chu Lâm Duyên đã mua vé vào tối thứ 3 cho cô.
Lúc nhận được tin nhắn cô đang ngồi khoanh chân trên sàn nhà ở trong phòng ngủ cắm hoa.
Cô cúi đầu đọc tin nhắn, khóe miệng cong lên một độ cung.
Tô Tiêu Tiêu không có chút chuyên nghiệp nào đối với việc cắm hoa. Cô ngồi trên sàn loay hoay một tiếng mới hoàn thành, làm xong còn nghiêm túc thưởng thức một lát rồi lấy điện thoại chụp hai bức ảnh, vừa thu hồi điện thoại thì nghe thấy mẹ Tô ở dưới lầu gọi. "Tiêu Tiêu, con đừng ở trong phòng mãi như vậy, mau xuống dưới giúp mẹ nhặt rau đi."
"Con xuống ngay đây." Tô Tiêu Tiêu trả lời một tiếng, cô đặt bình hoa lên bàn sách cạnh cửa sổ rồi nhanh chóng dọn dẹp sàn nhà, sau đó chạy xuống lầu giúp mẹ Tô nhặt rau.
Cuộc sống ở Diệp Thành chậm rãi trôi qua, mỗi ngày Tô Tiêu Tiêu không có việc gì làm thì sẽ giúp ông nội đào đất, ngẫu nhiên sẽ trộm vài quả cà chua để ăn, nếu không thì sẽ đi giúp bà nội chăm sóc vườn hoa.
Mỗi buổi tối trước khi đi ngủ Chu Lâm Duyên sẽ gọi điện thoại hỏi cô đang làm gì, giọng nói khàn khàn xuyên thấu qua ống nghe truyền tới khiến đáy lòng Tô Tiêu Tiêu tràn đầy vui vẻ.
Có lẽ là vì nội tâm có chút ngọt ngào cho nên cô cảm thấy mùa hè giống như đẹp hơn, trời đặc biệt xanh, không khí cũng đặc biệt trong lành, gió cũng trở nên ôn nhu.
Đêm trước ngày trở về, Tô Tiêu Tiêu cùng ông nội tới hồ bên rừng trúc câu cá.
Buổi tối tuy mát mẻ nhưng có rất nhiều muỗi. Tô Tiêu Tiêu ngồi nửa giờ hai chân đãp bị muỗi cắn sưng.
Lúc Chu Lâm Duyên gọi điện thoại tới hỏi cô đang làm gì, cô nói đang câu cá.
Anh lại hỏi. "Vậy em có câu được không?"
Tô Tiêu Tiêu gãi cẳng chân, buồn bực nói: "Không có."
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm. "Cá không câu được nhưng mà chân của em đã bị muỗi cắn sưng rồi."
Chu Lâm Duyên ở bên kia cười cười. "Em không mang dầu thơm sao?"
Tô Tiêu Tiêu bĩu môi. "Em quên mất."
Chu Lâm Duyên ở bên kia hỏi cô. "Khi nào em trở về?"
Tô Tiêu Tiêu ngồi ở băng ghế nhỏ dưới rừng trúc, nói: "Em cũng không biết, bây giờ ông nội vẫn đang câu cá."
Cuối cùng cô hỏi anh. "Anh đang làm gì?"
Chu Lâm Duyên nói: "Anh vừa về nhà."
"Hôm nay anh tăng ca muộn vậy sao?"
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, lại nói: "Cùng mấy vị cao tầng mở họp."
"Nếu như anh bận rộn như vậy, ngày mai em dứt khoát không cần trở lại."
Chu Lâm Duyên vừa vào phòng liền ném tây trang trong tay lên sofa, một tay xả cà vạt, nghe vậy thì cười. "Em cứ thử xem."
Tuy rằng anh đang cười, nhưng ý cười rõ ràng là đang uy hiếp cô.
Khóe môi Tô Tiêu Tiêu cong cong: "Thử thì thử ."
Chu Lâm Duyên ngồi trên sofa xách ấm trà rót nước vào ly, ngữ khí có điểm bất đắc dĩ. "Tô Tiêu Tiêu, đừng nháo."
"Ai thèm nháo."
Chu Lâm Duyên cong cong môi: "Ngày mai trước lúc lên máy bay nhớ gọi điện cho anh."
Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn ngọn đèn treo trên cành cây, trả lời: "Đã biết."
Trong rừng từng cơn gió thổi qua làm cho lá cây vang lên tiếng xào xạc.
Tô Tiêu Tiêu ngồi dưới ánh đèn cùng Chu Lâm Duyên nói chuyện hơn nửa giờ, mãi cho đến lúc ông nội quay lại bảo trở về cô mới nói ngủ ngon với anh, cúp điện thoại xong cô nhanh chân chạy tới phía trước giúp ông nội xách thùng cá.
Buổi tối ngày hôm sau 8 giờ Tô Tiêu Tiêu lên máy bay, ở nhà ông nội ăn cơm xong cô liền thu dọn hành lý đi tới sân bay.
Từ Diệp Thành tới thành phố B hơn hai giờ bay. 8 giờ cất cánh tới thành phố B có lẽ cũng gần 11 giờ.
Trước lúc lên máy bay Tô Tiêu Tiêu không quên gọi điện cho Chu Lâm Duyên. "Có lẽ 11 giờ em sẽ về tới thành phố B."
"Ừ, em ăn cơm chưa?" Chu Lâm Duyên hỏi.
Đài phát thanh thông báo lên máy bay, Tô Tiêu Tiêu vừa đi vừa trả lời. "Em đã ăn một chút."
"Chờ em về tới anh sẽ mang em đi ăn khuya."
Tô Tiêu Tiêu cao hứng nói: "Được."
Thời gian bay là hai tiếng rưỡi, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Trên máy bay Tô Tiêu Tiêu nhàm chán xem tạp chí được một lát thì cảm thấy mệt, cô hỏi mượn tiếp viên một cái thảm lông đắp lên người rồi nhắm mắt ngủ.
Tô Tiêu Tiêu ngủ một giấc an ổn đến thành phố B.
Lúc tỉnh dậy cô mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy sân bay trống trải giữa đêm khuya.
Đã một tháng Tô Tiêu Tiêu không trở lại thành phố B, đột nhiên trở về vẫn có chút không quen, cô nhìn ngoài cửa sổ một hồi lâu.
Lúc xuống máy bay cô vừa mở di động thì ngay lập tức nhận được tin nhắn Chu Lâm Duyên gửi tới: 【Anh ở bãi đỗ xe khu A.】
Tô Tiêu Tiêu cất di động cất vào trong túi rồi kéo hành lý đi thẳng đến bãi đỗ xe.
Vừa đến bãi đỗ xe cô đã nhìn thấy Chu Lâm Duyên đứng bên cạnh xe ở phía xa xa.
Đã lâu không gặp anh, lúc ở Diệp Thành không thấy được anh thì vẫn tốt, nhưng lúc này nhìn thấy anh rồi cô chỉ cảm thấy trái tim giống như đập nhanh hơn.
Chu Lâm Duyên vẫn mặc trang phục trang trọng, không biết là vừa kết thúc công việc hay là từ nơi nào tới đây, bộ dáng đẹp trai của anh khiến cho cô không rời được mắt.
Có lẽ đã nhận ra ánh mắt của Tô Tiêu Tiêu, anh bỗng nhiên giương mắt lên, cách một khoảng ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Tim Tô Tiêu Tiêu bỗng nhiên nhảy lên, giây tiếp theo cô hướng về phía anh nở một nụ cười.
Chu Lâm Duyên đi tới duỗi tay xách hành lý giúp cô.
Tô Tiêu Tiêu cúi đầu nói với anh. "Vất vả cho anh rồi Chu tổng, muộn như vậy vẫn phải để anh tới đón."
Nói xong cô lại ngẩng đầu mỉm cười với anh.
Chu Lâm Duyên nhìn cô, trong ánh mắt thấp thoáng ý cười, anh thấp giọng nói: "Không vất vả, việc anh nên làm mà thôi."
Trên mặt Tô Tiêu Tiêu luôn có ý cười, nhưng kỳ thật trong lòng lại bị ánh mắt Chu Lâm Duyên làm cho loạn lên.
Anh nói như vậy cô cũng không biết phản bác làm sao.
Rõ ràng Chu Lâm Duyên rất biết cách làm thế nào để cô động tâm.
Đêm khuya ở sân bay người không nhiều lắm, Chu Lâm Duyên lái xe ra khỏi bãi đỗ rồi lên cầu vượt. Tô Tiêu Tiêu hạ cửa sổ xe xuống, gió đêm thổi vào rất thoải mái.
Cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, có chút cảm khái: "Em giống như đã thật lâu không trở lại đây."
Chu Lâm Duyên: "Em còn biết."
Trốn anh tới Nam Khê xa như vậy, vừa đi chính là gần một tháng, một chút cũng không nghĩ tới anh.
Tô Tiêu Tiêu quay đầu hỏi anh: "Chu tổng, chúng ta đi nơi nào ăn khuya?"
"Em muốn ăn cái gì?"
Tô Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ: "Gần tiểu khu chúng ta có một con phố đêm, ở đấy có một đầu bếp làm món tôm hùm đất chính tông, ăn đặc biệt ngon, chúng ta mua trở về ăn đi."
"Em muốn ăn đến no căng luôn sao."
Tô Tiêu Tiêu nói: "Không có, em chỉ muốn ăn một ít thôi."
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng. "Lát nữa sẽ mua cho em."
Tô Tiêu Tiêu cong cong môi. "Cảm ơn Chu tổng."
Chu Lâm Duyên liếc mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười.
Từ sân bay về đến tới chung cư đã gần 12 giờ.
Chu Lâm Duyên trực tiếp lái xe chạy vào gara rồi nói với Tô Tiêu Tiêu. "Em về nhà trước nhé, anh đi mua đồ ăn cho em."
Lúc ngồi trên máy bay Tô Tiêu Tiêu rất muốn nhanh chóng về nhà tắm rửa, vì thế cô dặn dò Chu Lâm Duyên. "Anh nhớ mua của tiệm Lý Ký ấy, với lại em muốn cay một chút ."
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng, lại hỏi cô: "Còn muốn gì nữa không?"
Tô Tiêu Tiêu lắc đầu. "Không có."
Nói xong cô tháo dây an toàn rồi xuống xe đóng cửa lại, trước lúc đi cô khom lưng cười với Chu Lâm Duyên. "Vất vả cho anh rồi Chu tổng."
Tô Tiêu Tiêu xách túi vui vẻ đi trở về.
Chu Lâm Duyên ngồi trong xe nhìn bóng dáng vui vẻ của cô, qua một lúc anh cúi đầu cười ra tiếng rồi bước xuống xe.
Tô Tiêu Tiêu đã một tháng không ở nhà, lúc về tới nhà trước tiên quét trong nhà một lượt, sau đó đi gội đầu tắm rửa.
Lúc Chu Lâm Duyên gõ cửa cô vừa mới tắm xong, đang ở trong phòng lau tóc.
Nghe thấy tiếng đập cửa cô vội chạy tới. "Tới đây."
Cô mở cửa để Chu Lâm Duyên tiến vào. "Em đang sấy tóc, anh ăn trước đi."
"Anh không ăn."
Chu Lâm Duyên đặt đồ lên bàn rồi nói với cô. "Anh trở về tắm rửa, một lát nữa sẽ quay lại đây."
Anh nói xong xoay người đi ra ngoài.
Chu Lâm Duyên trở về tắm rửa, đang chuẩn bị đi tới nhà Tô Tiêu Tiêu thì có điện thoại, lúc kết thúc cuộc gọi đã là nửa giờ sau.
Tô Tiêu Tiêu đang ngồi trên thảm ăn tôm hùm, nghe thấy gõ cửa cô nhanh chóng đứng dậy đi tới mở cửa.
Lúc này Chu Lâm Duyên đã thay một chiếc áo thun cùng quần thể thao, đôi tay nhét ở túi quần.
Tô Tiêu Tiêu quay vào nhà một lần nữa ngồi trở lại thảm: "Em đã ăn gần xong rồi."
Cô vừa nói vừa lấy cái ly đưa cho Chu Lâm Duyên. "Anh lấy nước giúp em nhé."
Chu Lâm Duyên nhìn cô trong chốc lát, một lúc sau cầm lấy cái ly đi vào bếp lấy nước cho cô.
Trên TV đang chiếu một bộ phim thanh xuân.
Chu Lâm Duyên cầm ly nước đi tới đưa cho Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu mỉm cười cầm lấy nó. "Cảm ơn anh."
Chu Lâm Duyên câu môi ngồi xuống sofa sau lưng cô.
Tô Tiêu Tiêu quay đầu lại hỏi. "Anh thật sự không ăn sao?"
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng.
Tô Tiêu Tiêu cong cong đôi mắt. "Anh không ăn được cay phải không?"
Chu Lâm Duyên: "..."
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm rồi cũng mặc kệ anh, quay đầu tiếp tục ăn.
Tô Tiêu Tiêu dùng nửa giờ để giải quyết xong một hộp tôm hùm đất, có lẽ vì quá cay cho nên cô đã uống hết một ly nước.
Chu Lâm Duyên bồi cô ăn xong bữa ăn khuya rồi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, đã là rạng sáng.
Anh từ phía sau xoa nhẹ đầu Tô Tiêu Tiêu, đứng lên: "Đi ngủ sớm một chút."
Vừa nói anh vừa đi ra ngoài.
Tô Tiêu Tiêu ngồi trên thảm nhìn bóng dáng anh, cười khanh khách. "Chu tổng ngủ ngon."
Chu Lâm Duyên đi tới cửa lập tức dừng lại, anh xoay người. "Sáng mai anh phải tới công ty, buổi chiều trở về sẽ mang em đi ăn cơm."
Tô Tiêu Tiêu nhìn anh, khóe mắt cong cong. "Chu tổng, hiện tại anh đang theo đuổi em sao?"
Chu Lâm Duyên nhìn cô, nhỏ giọng cười. "Em nói đi."
Ngày hôm sau là Thất Tịch.
Giữa trưa Tô Tiêu Tiêu nhận được điện thoại của Lý Viện, ở bên kia Lý Viện kích động hỏi: "Tiêu Tiêu, cô đã về rồi à?"
Tô Tiêu Tiêu ngày hôm qua trong vòng bạn bè có đăng một tấm ảnh ở sân bay thành phố B. Cô nói. "Đúng vậy, tôi về lúc tối. "
"Cuối cùng cô đã trở về, hôm nay là Thất Tịch buổi tối chúng ta tới quán bar săn soái ca đi."
Tô Tiêu Tiêu chưa kịp trả lời thì nghe thấy Lý Viện ở đầu kia kinh hoảng kêu lên. "Chu tổng!"
Tô Tiêu Tiêu: "..."
Tình huống gì đây.
Năm phút đồng hồ sau Chu Lâm Duyên gọi tới, giọng nói lạnh lẽo. "Tô Tiêu Tiêu, buổi tối em chuẩn bị đi nơi nào ngắm soái ca?"
Tô Tiêu Tiêu cảm thấy oan uổng muốn chết. "... Không phải em."
Chu Lâm Duyên lạnh lùng nói: "Em ngoan ngoãn ở nhà chờ anh, buổi chiều anh sẽ về."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com