Chương 28
Hơn 5 giờ chiều Chu Lâm Duyên gửi tin nhắn cho Tô Tiêu Tiêu, thông báo cho cô biết 20 phút sau anh sẽ về đến nhà.
Tô Tiêu Tiêu lúc đó vừa tắm xong, cô mặc một chiếc váy hai dây màu trắng, lộ ra hai cánh tay mảnh khảnh trắng nõn, đang ngồi trước gương trong phòng ngủ trang điểm.
Tô Tiêu Tiêu uốn xoăn đuôi tóc rồi buộc kiểu đuôi ngựa, lộ ra cần cổ cùng xương quai xanh xinh đẹp.
Từ hộp trang sức cô chọn ra một sợi dây chuyền hình mặt cười hiệu Tiffany. Tiếp theo lại chọn một đôi bông tai màu xanh lá mạ, tươi sáng tràn ngập hơi thở mùa hè.
Lúc Chu Lâm Duyên trở về vừa vặn 5 giờ 20, anh đi tới gõ cửa nhà Tô Tiêu Tiêu.
Lúc đó cô vừa trang điểm xong, nghe thấy gõ cửa cô rời bàn trang điểm đi ra khỏi phòng ngủ
Mở cửa cô nhìn thấy Chu Lâm Duyên đứng ở bên ngoài, lộ ra một nụ cười tươi tắn. "Anh đã về rồi."
Khi cánh cửa mở ra, giây phút Chu Lâm Duyên nhìn thấy cô đầu óc lập tức trống rỗng.
Anh cũng quên luôn những gì muốn nói, cứ như vậy nhìn cô đến xuất thần.
Tô Tiêu Tiêu thấy anh vẫn cứ im lặng nhìn mình, bỗng nhiên có điểm ngượng ngùng. Cô theo bản năng cúi đầu nhìn lại bản thân, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi anh: "Làm sao vậy, trông em rất khó coi à?"
Chu Lâm Duyên phục hồi tinh thần: "Rất đẹp."
Anh nói tiếp: "Chờ anh một lát."
Tô Tiêu Tiêu cong môi cười. "Được."
Chu Lâm Duyên xoay người vào căn nhà đối diện.
Anh đóng cửa rồi đi vào phòng ngủ.
Từ bên ngoài trở về cho nên rất nóng, anh chuẩn bị tắm rửa một cái.
Chu Lâm Duyên đứng cạnh giường, cúi đầu, mười ngón tay thon dài cởi áo tây trang.
Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Tô Tiêu Tiêu cong cong đôi mắt, lúc cười rộ lên khiến cho anh không hề có sức chống cự, có thể câu anh đến mất hồn.
......
Anh tắm xong thay quần áo đi qua đối diện tìm Tô Tiêu Tiêu.
Tô Tiêu Tiêu đang ngồi trên sofa chơi game, nghe thấy gõ cửa cô vội vàng đáp một tiếng. "Tới đây."
Cô nhanh tay đánh xong con quái cuối cùng rồi ném điện thoại lên sofa, đứng dậy chạy tới mở cửa.
Chu Lâm Duyên mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, đôi tay nhét ở túi quần, bộ dáng tuấn tú đang đứng ở bên ngoài.
"Chúng ta đi thôi."
Tô Tiêu Tiêu bị vẻ đẹp trai của anh hấp dẫn, cô a một tiếng vội nói. "Chờ em lấy túi xách đã."
Cô quay trở lại phòng lấy túi xách.
Chu Lâm Duyên đặt nhà hàng ở toà nhà Kim Mậu, lái xe tới đấy mất tầm 20 phút.
Nhưng bọn họ ra cửa đúng vào giờ cao điểm cộng thêm hôm nay là ngày Thất Tịch, đại đa số các cặp đôi đều đi tới toà nhà Kim Mậu, vì thế bọn họ đã kẹt xe ở trên cầu.
Nhưng hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, từng cơn gió thổi qua làm cho trái tim cũng trở nên mềm mại.
Đang là mùa hè cho nên trời tối khá muộn, lúc này vừa đúng lúc mặt trời xuống núi, chân trời một mảnh ánh nắng cam hồng, đặc biệt đặc biệt đẹp.
Tâm trạng Tô Tiêu Tiêu rất tốt, cô hạ cửa sổ xe xuống ghé vào cửa hóng gió, thưởng thức cảnh mặt trời lặn.
Tay phải Chu Lâm Duyên đặt trên vô lăng, tay trái đặt trên cửa sổ xe.
Dòng xe cộ đông đúc có khả năng không thể thông đường nhanh được. Tầm mắt của anh nhìn phía trước nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tô Tiêu Tiêu.
Cô ghé đầu chỗ cửa sổ hóng gió, trông rất là thích ý.
Chu Lâm Duyên mở miệng hỏi cô. "Em có đói bụng không?"
Tô Tiêu Tiêu quay đầu, vui vẻ nói. "Không có."
Chu Lâm Duyên nhìn phía trước, nói với cô: "Có lẽ chúng ta vẫn phải chờ thêm một lúc nữa."
Nghe vậy Tô Tiêu Tiêu hỏi. "Chúng ta có thể tới lúc 7h không?"
Chu Lâm Duyên không chút để ý nói. "Có thể."
"Đinh ——" Anh vừa nói xong thì di động Tô Tiêu Tiêu đột nhiên vang lên âm thanh tin nhắn WeChat.
Cô lấy di động mở ra xem, là Từ Chu gửi tới.
Cô đọc tin nhắn sau đó nghiêm túc trả lời.
Tin nhắn liên tục gửi tới, Tô Tiêu Tiêu vẫn luôn trả lời.
"Em đang nhắn tin với ai đấy?" Chu Lâm Duyên thấy cô vẫn luôn trả lời tin nhắn, tùy tiện hỏi.
Tô Tiêu Tiêu không ngẩng đầu, trả lời anh: "Có người bạn mời em ăn cơm."
Chu Lâm Duyên nghiêng đầu nhìn cô. "Là nam?"
Tô Tiêu Tiêu ừ một tiếng. "Là hàng xóm với em khi còn nhỏ, hôm nay anh ấy ở gần đây nên muốn mời em ăn cơm."
Chu Lâm Duyên nghe vậy thì nhíu mày. "Hôm nay là Thất Tịch anh ta lại muốn mời em ăn cơm."
Tô Tiêu Tiêu ừ một tiếng, không nói gì nữa.
Qua một lát cô cảm thấy giống như có điểm không thích hợp, ngẩng đầu liền thấy Chu Lâm Duyên lạnh lùng nhìn mình.
Cô sửng sốt một chút, theo bản năng giải thích với anh. "Anh ấy giống như là một người anh trai của em mà thôi."
Chu Lâm Duyên cười lạnh. "Có người anh trai nào lại muốn mời em gái ăn cơm đêm Thất Tịch"
Tô Tiêu Tiêu: "..."
Chu Lâm Duyên không nói thêm lời nào, cứ lạnh lùng nhìn cô như vậy.
Hai người nhìn nhau một lát, bỗng nhiên Tô Tiêu Tiêu không nhịn được cười ra tiếng
Cô vươn người lại gần Chu Lâm Duyên, đôi mắt sáng rực nhìn anh, giọng nói mang theo sự dịu dàng. "Chu Lâm Duyên, anh đang ghen đấy à?"
Chu Lâm Duyên liếc cô một cái rồi dời tầm mắt, không nói một lời.
Tô Tiêu Tiêu cảm thấy rất vui vẻ, cô quay đầu tiếp tục ngắm nhìn ánh nắng phía chân trời, không tiếng động cong lên khóe môi.
......
Đến toà nhà Kim Mậu đã 7 giờ 30, bầu trời đã hoàn toàn tối, ánh đèn cả thành phố đều sáng lên. Trên đường có rất nhiều người, liếc mắt một cái cũng có thể thấy ven đường cơ hồ tất cả đều là các đôi tình nhân.
Tới nơi Chu Lâm Duyên đi đậu xe còn Tô Tiêu Tiêu đứng ở cửa chờ anh.
Có lẽ hôm nay là Thất Tịch cho nên không khí ngày lễ vô cùng náo nhiệt. Tô Tiêu Tiêu nhìn xung quanh, nơi nơi đều có thể nhìn thấy các đôi tình nhân đang ôm nhau hôn môi.
Đặc biệt là bên cạnh cô, có một đôi nam nữ một giây trước đang nói chuyện bình thường giây tiếp theo đột nhiên hôn nhau.
Cô xấu hổ đến mức đôi mắt cũng không biết phải nhìn nơi nào, đang chuẩn bị đi đến chỗ khác thì nhìn thấy Chu Lâm Duyên đi tới.
Chu Lâm Duyên tựa hồ cũng thấy được, anh đi tới kéo tay cô đi vào bên trong. "Em nhìn cái gì?"
Tô Tiêu Tiêu bị anh cười đến có điểm thẹn thùng. "... Em không thấy cái gì."
Cô không ý thức được bản thân đang cùng Chu Lâm Duyên nắm tay nhau, giống như mọi chuyện vốn dĩ nên như vậy, quả thực rất tự nhiên.
Nhà hàng Chu Lâm Duyên đặt là nhà hàng rất nổi tiếng của Pháp. Tô Tiêu Tiêu từng nghe qua danh tiếng của nhà hàng này nhưng vì giá cả quá cao cho nên cô chưa tới đây lần nào.
Lúc hai người đi vào trong thì đã có mấy đôi tình nhân đang dùng bữa tối, không khí rất là tốt, có tiếng nhạc du dương và ánh đèn vàng ấm áp, quả thực rất là lãng mạn.
Tô Tiêu Tiêu để mặc Chu Lâm Duyên nắm tay, chỉ lo đi theo anh.
Tới chỗ ngồi Chu Lâm Duyên gọi đồ ăn còn cô theo thói quen nghề nghiệp nghiên cứu thiết kế của nhà hàng.
Chu Lâm Duyên gọi xong đồ ăn thấy cô đang nhìn xung quanh, không khỏi cười một tiếng. "Em nhìn ra cái gì rồi?"
"Em chỉ tùy tiện nhìn thôi."
Cơm nước xong đã là 9 giờ 30, các đôi tình nhân lần đầu tiên hẹn hò nhất định là muốn đi xem phim.
Đôi tay cô chống cằm nhìn Chu Lâm Duyên. "Chu tổng, bây giờ chúng ta sẽ đi nơi nào?"
Chu Lâm Duyên vừa rót nước cho cô vừa nói: "Em muốn đi đâu?"
Tô Tiêu Tiêu nhìn anh. "Không phải mọi chuyện đều do anh sắp xếp sao?"
Chu Lâm Duyên suy nghĩ một lúc rồi nhìn cô. "Vậy chúng ta đi xem phim nhé."
Đôi mắt Tô Tiêu Tiêu tròn xoe. "Được nha."
Không hổ là Thất Tịch, lúc đến rạp chiếu phim bên trong người đã ngồi đầy.
Phim hai người xem có chủ đề tình yêu, đề tài có một chút nhàm chán nhưng miễn cưỡng vẫn có thể xem.
Bất quá Chu Lâm Duyên thật sự cảm thấy quá nhàm chán, phim chiếu được một nửa Tô Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn anh. Cô thấy anh có chút lười biếng dựa vào ghế, tuy rằng vẫn xem phim, nhưng trong ánh mắt nửa điểm gợn sóng cũng không có.
Lúc cô nhìn qua anh cũng nghiêng đầu nhìn lại.
Cô lập tức lộ ra nụ cười, vươn người lại gần nhỏ giọng hỏi anh. "Có phải anh thấy rất nhàm chán không?"
Chu Lâm Duyên nhìn cô. "Có một chút."
Tô Tiêu Tiêu nén cười, tay che ở bên môi đè nặng thanh âm: "Em cũng thấy vậy."
Chu Lâm Duyên bỗng nhiên bị cô chọc cười.
Tô Tiêu Tiêu nhìn anh, bỗng nhiên phát hiện lúc anh cười lên ánh mắt nhìn cô cũng trở nên dịu dàng hơn.
Thấy ánh mắt anh như vậy trái tim Tô Tiêu Tiêu bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cô có điểm không biết phải làm sao, lập tức ngồi thẳng người, đôi mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Cô cảm thấy Chu Lâm Duyên thật hư, luôn phạm quy, lúc nào cũng có thể làm cô động tâm.
Phim kết thúc đã là 11 giờ 30.
Đêm nay quá nhiều người ở bên ngoài vui chơi, thế cho nên hai người trở về đã muộn nhưng trên đường vẫn kẹt xe.
Cũng may không kẹt lâu lắm, về đến nhà vừa hơn 12 giờ.
"Lát nữa tới cửa tiểu khu anh dừng xe lại nhé, em muốn đi cửa hàng tiện lợi mua ít đồ." Tô Tiêu Tiêu đã một tháng không ở nhà, tủ lạnh đã trống không. Cô đang muốn mua bữa sáng cho ngày mai, cùng với mì gói.
Cửa hàng tiện lợi buôn bán 24h, Tô Tiêu Tiêu đi vào xách giỏ mua bánh mì, sữa bò trong đó mì gói là mua nhiều nhất.
Chu Lâm Duyên ở bên cạnh thấy cô mua nhiều mì như vậy không khỏi nhíu mày. "Em ăn ít mì thôi."
Tô Tiêu Tiêu bĩu môi, không để ý tới anh.
Đi đến tủ lạnh bên kia Tô Tiêu Tiêu thấy bên trong tủ có dưa hấu. Cô bỗng thấy khát nước, quay đầu nói với Chu Lâm Duyên: "Chúng ta mua dưa hấu đi."
Tô Tiêu Tiêu không ý thức được bản thân đã có thói quen hỏi ý kiến anh.
Chu Lâm Duyên mỉm cười nhìn cô. "Được, chỉ cần là thứ em muốn thì chúng ta đều mua."
Tô Tiêu Tiêu vui vẻ ôm trái dưa hấu, Chu Lâm Duyên một đường xách trở về nhà giúp cô.
Tô Tiêu Tiêu bỏ bữa sáng và sữa bò vào tủ lạnh, đặt mì vào quầy để đổ ở nhà bếp, xong xuôi cô xoay người nhìn Chu Lâm Duyên đang ngồi ở sofa xem văn kiện.
Cô cất xong mọi thứ, rửa tay sạch sẽ rồi cắt dưa hấu.
Tô Tiêu Tiêu nấu ăn không tốt nhưng cắt dưa hấu chính là cao thủ.
Cô cắt dưa hấu thành từng miếng nhỏ cho vào đĩa rồi lấy thêm hai cái nĩa, bưng dưa hấu đi phòng khách.
Cô đi đến cạnh bàn ngồi xuống thảm.
Chu Lâm Duyên đang gọi điện thoại, cô mơ hồ nghe thấy giọng nói bên kia hình như là Lý Cao.
Hai người nói đều là công việc.
Tô Tiêu Tiêu tự mình ngồi trên thảm ăn dưa hấu.
Quả dưa này tuy rằng không thể so sánh được với dưa hấu của ông nội, nhưng vẫn có thể ăn.
Chờ Chu Lâm Duyên nói chuyện xong, Tô Tiêu Tiêu hỏi anh. "Là trợ lý Lý hả anh?"
Chu Lâm Duyên ừ một tiếng. "Cậu ta có việc cần báo cáo."
Tô Tiêu Tiêu bưng đĩa dưa tới trước mặt anh. "Anh nếm thử đi, dưa này ăn cũng khá ngon."
Chu Lâm Duyên đang hơi cúi đầu, lúc cô quay đầu lại khoảng cách hai người trong nháy mắt kéo gần rất nhiều, gần đến mức hai người cơ hồ sắp chạm vào nhau.
Tô Tiêu Tiêu nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh, nhịp tim bỗng đình trệ. Cô đột nhiên hoảng loạn theo bản năng muốn thối lui nhưng lại bị anh nắm chặt cánh tay.
Cả người cô cứng đờ, cứ như vậy nhìn anh.
Chu Lâm Duyên nhìn cô thật lâu, hai người cứ như vậy đối mắt nhìn nhau.
Một lát sau anh đưa tay giữ chặt đầu rồi cúi xuống hôn lên đôi môi của cô.
Lúc anh hôn xuống, Tô Tiêu Tiêu cảm thấy tim mình như ngừng đập.
Cô cảm giác được nụ hôn của anh rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng. Nhịp tim của cô bỗng đình trệ, một hồi lâu mới dần dần tìm về hô hấp, lông mi run rẩy. Cô nhắm hai mắt, đôi tay theo bản năng nhẹ nhàng ôm lấy anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com