Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38


Đêm nay ở trung tâm Hoa Duyệt có một buổi triển lãm trang sức. Tới xem triển lãm hơn phân nửa là những vị phu nhân của xã hội thượng lưu.

Mẹ Chu vốn muốn mang con gái tới xem triển lãm, nào ngờ con gái lại chạy đi hẹn hò, vì thế bà đành phải đi một mình.

Suốt một buổi tối có không biết bao nhiêu vị phu nhân tới gần bắt chuyện với bà, lời nói đơn giản đều là vì con gái mà tới.

Chu Lâm Duyên là người đàn ông ưu tú, vừa có tiền vừa có năng lực, lớn lên vô cùng đẹp trai, điều quan trọng là anh vẫn đang độc thân, cũng vì vậy không biết anh đã đánh cắp bao nhiêu trái tim của các cô gái.

Khó có dịp gặp được Chu phu nhân, những người có suy nghĩ muốn gả con gái cho Chu Lâm Duyên tự nhiên sẽ muốn lân la làm quen với bà, thuận tiện cố ý hay vô tình khen con gái để xem thái độ của bà như thế nào.

Chỉ có điều cả buổi tối thái độ của mẹ Chu đối với những vị phu nhân kia đều rất lãnh đạm, thật sự không nhìn ra chút nhiệt tình nào.

Trong lúc xem triển lãm mẹ Chu có nhìn trúng một chiếc vòng ngọc, nhìn rất không tồi. Bà nghĩ sẽ mua về sau này tặng cho con dâu.

Đều là người biết nhìn sắc mặt, một đám người lúc đầu còn nhiệt tình bắt chuyện vài câu, nhưng khi thấy thái độ lãnh đạm của mẹ Chu, thậm chí bà còn không quá nguyện ý trò chuyện cùng bọn họ thì tự nhiên họ cũng sẽ thức thời không dám tiếp tục nói, cuối cùng chỉ đành cười ngượng ngùng rồi rời đi.

Chờ tới lúc không có ai tới làm quen nữa mẹ Chu cuối cùng cũng cảm thấy bên tai thanh tịnh. Bà gọi người tới đóng gói chiếc vòng ngọc giúp mình.

Trên thực tế, nếu đổi lại là trước đây, với trường hợp như ngày hôm nay mẹ Chu nhất định sẽ chủ động tìm kiếm con dâu, chỉ là lần trước vì chuyện của Lâm Vũ Đồng đã khiến cho Chu Lâm Duyên tức giận không nhỏ.

Lúc ấy ở công ty từ trên xuống dưới đều truyền tin Lâm Vũ Đồng là hôn thê của Chu Lâm Duyên, cộng thêm việc lúc phỏng vấn Lâm Vũ Đồng không thẳng thắn phủ nhận điều này khiến cho cánh nhà báo có cơ hội đưa tin loạn cả lên. Sau khi Chu Lâm Duyên biết được chuyện này đã rất tức giận, anh về nhà cảnh cáo mọi người không một ai được can thiệp vào cuộc sống riêng tư của mình, cuối cùng còn bỏ lại một câu rằng anh đã có người mình thích.

Từ đó về sau mẹ Chu cũng không dám can thiệp vào chuyện tình cảm của con trai. Nhưng bà lại bắt đầu tò mò không biết một người có bộ dáng lạnh lùng như con trai của mình đến tột cùng sẽ thích cô gái như thế nào.

Có lúc bà đã lặng lẽ hỏi qua con trai, nhưng Chu Lâm Duyên lúc ấy vẫn chưa thành đôi với Tô Tiêu Tiêu, đã thế cô còn từ chức chạy lấy người. Chu Lâm Duyên cả ngày đều vô cùng phiền lòng, làm gì còn tâm tư để nói những chuyện khác. Lúc mẹ Chu hỏi chuyện anh cũng chỉ lạnh mặt rồi im lặng, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm: Kiểu phụ nữ anh thích chính là kiểu người có thể chọc cho anh tức giận đến ăn không ngon ngủ không yên.

Mẹ Chu biết rõ tính tình con trai của mình, nếu anh không muốn nói thì bà có hỏi cũng hỏi không ra. Cuối cùng mẹ Chu đành đi hỏi Lý Cao.

Tâm trạng của Chu Lâm Duyên lúc ấy vẫn không tốt, Lý Cao làm gì có gan dám nói bậy. Lúc mẹ Chu hỏi anh ta chỉ bảo là không thể nói, điều này khiến cho mẹ Chu bị chọc giận không nhẹ.

Ngày Quốc khánh Chu Lâm Duyên bất ngờ trở về nhà. Hôm đó mẹ Chu lại nói bóng nói gió muốn thăm dò nhưng thật không may là lúc ấy anh đang bị Tô Tiêu Tiêu chọc tức cho nên cũng lười đàm luận vấn đề này với bà, anh trực tiếp lên lầu hút thuốc.

Mấy ngày đó tâm trạng Chu Lâm Duyên rõ ràng không tốt, mẹ Chu cũng không dám đi tìm anh nói chuyện.

Buổi sáng ngày hôm sau Chu Lâm Duyên ngồi tại bàn cơm một lát, cuối cùng chưa ăn chút gì đã đứng dậy muốn rời đi.

Mẹ Chu lúc ấy hỏi anh bị làm sao.

Chu Lâm Duyên mang vẻ mặt buồn bã trả lời. "Con nuốt không trôi, con trai của mẹ bị người ta chọc tức."

Rõ ràng anh nói chính là "bị chọc tức" nhưng trong giọng nói lại mang theo sự dung túng.

Mẹ Chu là người từng trải, suy nghĩ một lát bà đã hiểu vấn đề. Hóa ra con trai của bà đang cãi nhau với con gái nhà người ta.

Mẹ Chu chưa bao giờ nghĩ tới bản thân còn có thể nhìn thấy đứa con trai mặt lạnh của mình bị một cô gái chọc tức, trong lòng bà có chút vui sướng khi người gặp họa.

Đứa con trai này của bà nhất định phải có người dạy dỗ mới được.

Nhưng khi nghĩ tới người con dâu tương lai này mẹ Chu lại càng tò mò hơn. Không biết đến tột cùng là cô gái như thế nào mà lại có thể chế trụ được con trai của bà.
......
Mẹ Chu ở buổi triển lãm mua vài món trang sức, lúc về tới nhà đã là 9 giờ 30, trong nhà dì giúp việc đang hầm canh cá. Thấy mẹ Chu trở về dì giúp việc múc một bát canh nhỏ cho bà.

Canh cá có mùi rất thơm, hương vị cũng không tồi.

Mẹ Chu uống mấy muỗng, ngẩng đầu hỏi. "Canh này còn nhiều không?"

Dì Nhạc nói. "Cũng không nhiều lắm, nhưng trong nhà còn cá, nếu phu nhân thích ngày mai tôi lại nấu cho bà ăn."

Mẹ Chu nói. "Món canh cá này không tồi, ngày mai dì nấu nhiều một chút rồi đưa tới nhà cho A Duyên."

"Vâng, thưa phu nhân." Dì Nhạc đáp lời.
......
Ngày hôm sau là thứ 7, Tô Tiêu Tiêu không cần tới phòng làm việc vì thế cô quyết định ngủ nướng.

Một giấc này của cô ngủ đến không biết khi nào, thẳng đến khi cửa phòng bị đẩy ra, ánh sáng từ phòng khách chiếu vào, cô cuộn tròn trong ổ chăn mở to mắt nhìn Chu Lâm Duyên đang đi vào rồi lại nhắm mắt lần nữa, vùi đầu vào trong ổ chăn.

Chu Lâm Duyên vừa bước vào đã nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu giống vật nhỏ đang ngủ đông, trên người trùm chăn, toàn bộ đầu cơ thể vùi trong chăn.

Anh đi đến giường rồi ngồi xuống kéo tấm chăn trên người cô. "Tô Tiêu Tiêu, rời giường thôi."

Tô Tiêu Tiêu vẫn buồn ngủ, cô túm chặt chiếc chăn không buông tay.

Chu Lâm Duyên thấy cô không chịu đứng lên, trên tay hơi dùng sức. Tô Tiêu Tiêu ở trong ổ chăn phát ra tiếng ô ô kháng cự, thanh âm rầu rĩ, cũng không biết là làm nũng hay là đang tức giận.

Chu Lâm Duyên bị chọc cười, dùng một tay trực tiếp nhấc chăn lên.

Tô Tiêu Tiêu không có gì che chắn, theo bản năng muốn cướp lấy cái chăn. Chu Lâm Duyên túm chặt không bỏ trong khi lực của cô thì không bằng anh, kéo nửa ngày cũng không được, cuối cùng cô giương mắt nhìn về phía anh.

Chu Lâm Duyên ngồi cạnh giường rũ mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười. Hai người nhìn nhau một lát, cô mím môi không vui.

Không có chăn thì thôi vậy, cô nghiêng người tiếp tục ngủ.

Ai ngờ vừa mới nhắm mắt thì bị Chu Lâm Duyên kéo dậy. Tô Tiêu Tiêu theo bản năng hô nhỏ một tiếng, giây tiếp theo đã bị anh ôm vào trong lồng ngực.

"Anh làm gì --" Cô còn chưa nói xong Chu Lâm Duyên đột nhiên cúi đầu hôn lên môi cô.

Tô Tiêu Tiêu ngây người hai giây, sau đó mới phản ứng lại, tay để ở trên vai anh đẩy đẩy.

Nhưng Chu Lâm Duyên ôm rất chặt, ở trên môi cô trằn trọc cọ xát, khi thì nhẹ nhàng khi thì cắn mạnh. Lúc Tô Tiêu Tiêu hé miệng phát ra âm thanh, anh thuận thế xâm nhập vào trong miệng của cô.

Nụ hôn này không biết giằng co bao lâu, thẳng đến khi Tô Tiêu Tiêu hô hấp không thuận thì Chu Lâm Duyên mới buông lỏng ra.

Chu Lâm Duyên nắm cằm của cô, trong mắt mang theo ý cười, giọng nói khàn khàn. "Như vậy sẽ giúp em tỉnh táo hơn, cũng đỡ cho em phải tức giận vì rời giường sớm."

Tô Tiêu Tiêu bị anh hôn đến cả người nhũn ra, trong đầu là một mảnh hồ nhão, làm gì còn có tâm trạng để tức giận cơ chứ, nhưng cô vẫn nhịn không được trừng anh, nào có ai lại dùng cách này.

Chu Lâm Duyên thấy cô trừng mình không khỏi buồn cười, đôi tay anh xuyên qua đầu gối bế cô lên rồi đi vào nhà vệ sinh. "9 giờ 30 anh sẽ phải đi làm, bây giờ em dậy ăn sáng với anh, ăn xong rồi ngủ tiếp cũng được."

Anh ôm Tô Tiêu Tiêu đi vào nhà vệ sinh rồi đặt cô ngồi trên bệ rửa mặt.

Lấy khăn lông nhúng nước ấm lau mặt giúp cô. Lúc khăn lông phủ lên mặt Tô Tiêu Tiêu tự mình giơ tay đè lại, cô xoa xoa mặt rồi nhìn Chu Lâm Duyên. "Anh muốn đi đâu?"

Chu Lâm Duyên: "Công ty. Sáng nay anh có việc cần xử lý, khoảng 3 4 giờ chiều anh sẽ về."

Anh vừa mới nói xong thì di động reo lên.

Chu Lâm Duyên xoay người đi ra ngoài nghe điện thoại.

Tô Tiêu Tiêu ngồi trên bệ rửa mặt ngây ngốc trong chốc lát.

Chờ lấy lại tinh thần cô nhảy xuống khỏi bệ rửa mặt rồi mở vòi nước bắt đầu vệ sinh cá nhân.

Lúc Tô Tiêu Tiêu ra khỏi phòng ngủ Chu Lâm Duyên vẫn đang ở ban công nghe điện thoại. Cô đưa mắt nhìn anh rồi lập tức đi tới nhà bếp ăn bữa sáng.

Bữa sáng đều là những món Tô Tiêu Tiêu thích ăn. Cô uống nước rồi cầm lấy bánh nhỏ cắn một miếng.

Lúc Chu Lâm Duyên trở lại nhìn thấy Tô Tiêu Tiêu đang ngoan ngoãn ăn bữa sáng.

Anh đi đến sofa cầm lấy tây trang. "Khoảng 3, 4 giờ chiều anh sẽ về. Buổi tối em muốn làm gì?"

Tô Tiêu Tiêu vừa mới ăn xong một chiếc bánh nhỏ, cô đứng dậy đi tới bồn nước rửa tay lấy khăn giấy lau khô. Cô đi đến trước mặt Chu Lâm Duyên cầm lấy cà vạt đeo vào giúp anh.

Cô vừa nghiêm túc thắt cà vạt vừa nói. "Em chưa nghĩ ra, anh để em suy nghĩ đã nhé."

Chu Lâm Duyên ừ một tiếng. "Nghĩ ra muốn đi chỗ nào thì nói với anh."

"Được." Tô Tiêu Tiêu giúp Chu Lâm Duyên thắt xong cà vạt, thuận tiện giúp anh sửa cổ áo.

Ngón tay vừa nắm lấy cổ áo Chu Lâm Duyên đột nhiên cầm lấy tay cô. Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu thấy anh đang dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn chăm chú mình.

Cô sửng sốt. "Anh--"

Còn chưa kịp nói điều gì thì Chu Lâm Duyên hơi dùng lực nắm lấy tay ôm cô vào trong lòng. Một tay anh ôm lấy eo cô rồi cúi đầu hôn xuống.

Đây là nụ hôn thứ 2 vào lúc sáng sớm, so với nụ hôn lúc nãy thì dường như nó lâu và kịch liệt hơn một chút. Hai người môi lưỡi dây dưa, trong phòng thậm chí có thể nghe thấy âm thanh hôn môi của hai người.

Tô Tiêu Tiêu bị hôn đến mềm cả người, tựa hồ cả người đều dựa vào Chu Lâm Duyên.

Không biết qua bao lâu, Chu Lâm Duyên hơi buông lỏng cô ra. Lúc sau anh lại giơ tay lấy nắm cằm của cô rồi cúi đầu cắn nhẹ một cái ở trên môi, thấp giọng nói. "Anh đi đây."

Tô Tiêu Tiêu mặt nóng đến lợi hại, tim đập rất nhanh. Cô cũng không dám nhìn vào đôi mắt Chu Lâm Duyên, chỉ gật gật đầu.

Chu Lâm Duyên ôm eo rồi hôn lên đôi mắt của cô, lúc này mới buông cô rồi đi ra cửa.

Tô Tiêu Tiêu tiễn Chu Lâm Duyên đến cửa, chờ anh đi rồi cô đóng cửa lại.

Lúc xoay người Tô Tiêu Tiêu theo bản năng sờ sờ lên môi, ở đó vẫn còn có chút tê tê. Trên đôi môi của cô vẫn còn vương mùi bạc hà nhàn nhạt của Chu Lâm Duyên, trong đầu Tô Tiêu Tiêu không ngừng hiện lên nụ hôn triền miên lúc nãy, trái tim của cô một lần nữa lại nhảy dựng lên, thình thịch thình thịch, mặt cũng theo đó mà nóng lên.
......
Cả buổi sáng Tô Tiêu Tiêu không đi đâu. Cô ở trong nhà vệ sinh thu dọn quần áo của mình và Chu Lâm Duyên bỏ vào máy giặt, sau đó đi thư phòng tiếp tục vẽ bản thiết kế.

Lúc làm việc Tô Tiêu Tiêu sẽ quên mất thời gian, căn bản không biết mấy giờ với mấy giờ.

Thẳng đến khi ngoài cửa vang lên âm thanh chuông cửa.

Tô Tiêu Tiêu từ máy tính ngẩng đầu lên, theo bản năng nhìn đồng hồ treo tường ở đối diện, mới 11 giờ.

Tô Tiêu Tiêu nghĩ vào thời gian này chắc không phải là Chu Lâm Duyên
Cô buông bút rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Chuông cửa reo lên hai tiếng thì ngừng lại. Tô Tiêu Tiêu đi tới cửa nhìn qua mắt mèo thấy bên ngoài là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi.

Tô Tiêu Tiêu cảm thấy có chút kỳ quái mở cửa ra.

Ngoài cửa, dì Nhạc xách theo hộp giữ ấm. Đây là canh cá mà Chu phu nhân bảo bà đem tới cho Chu Lâm Duyên.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, dì Nhạc ngây ngẩn cả người.

Trước mắt sáng ngời, qua một lúc bà ấy vẫn không có phản ứng.

Tô Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy ngủ màu trắng đứng ở bên trong, tóc vừa gội qua, mềm mại mà xõa ở trên vai, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp đến làm người kinh diễm, làn da cũng rất trắng.

Dì Nhạc nhìn chằm chằm Tô Tiêu Tiêu hơn nửa ngày, thẳng đến khi cô mở miệng dò hỏi. "Dì là?"

Dì Nhạc lúc này mới phục hồi tinh thần, trả lời: "Tôi là người bên Chu gia tới đây. Trong nhà có nấu canh cá, là phu nhân bảo tôi đưa tới cho thiếu gia."

Nói xong bà ấy đưa hộp giữ nhiệt trong tay cho Tô Tiêu Tiêu.

Tô Tiêu Tiêu vội cầm lấy. "Cảm ơn ạ, đã làm phiền dì tự mình tới đây rồi."

Dì Nhạc vội xua tay, cười nói: "Không phiền, không phiền."

Bà ấy theo bản năng nhìn vào trong phòng. "A, thiếu gia không ở nhà sao? "

Tô Tiêu Tiêu nói. "Vâng, sáng nay anh ấy đi tới công ty đến chiều mới trở về. Dì vào nhà đi ạ."

Tô Tiêu Tiêu nghiêng người cho đối phương đi vào.

Dì Nhạc vội nói. "Không được, không được, ở nhà còn có việc cần tôi trở về xử lý."

Cuối cùng bà ấy lại nói: "Canh cá vừa nấu, cô nên ăn lúc còn nóng, tôi đi đây."

Dì Nhạc dặn dò xong thì đi về phía thang máy.

Bà nghĩ thầm phải chạy nhanh trở về nói cho phu nhân biết thiếu gia đang sống cùng một cô gái xinh đẹp.

"Ở cùng một chỗ." Mẹ Chu đang ở nhà cắm hoa, nghe thấy tin tức dì Nhạc mang về đã vô cùng kích động. "Vậy con dâu của tôi có xinh đẹp không?"

Dì Nhạc lập tức nói. "Cô ấy vô cùng xinh đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe."

Mẹ Chu vui vẻ vô cùng, hoa cũng không thèm cắm lập tức gọi điện cho Chu Lâm Duyên.

Sau khi cuộc gọi được kết nối mẹ Chu mở miệng hỏi. "Mẹ nói này con trai, rốt cuộc thì tới khi nào con mới cho mẹ gặp mặt con dâu đây."

Chu Lâm Duyên không nghĩ tới mẹ của mình đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi chuyện này. Chỉ có điều đây cũng không phải chuyện ngoài ý muốn, anh cười cười. "Mẹ để con hỏi ý kiến của cô ấy trước được không ạ."

Chuyện gặp mặt người lớn hẳn là nên hỏi ý kiến của con gái nhà người ta trước. Mẹ Chu cũng rất hiểu, bà vui vẻ nói: "Mẹ chờ con. Lúc nào con dẫn người về nhà thì nhớ nói trước cho mẹ biết một tiếng."

Chu Lâm Duyên ở bên kia nhẹ giọng cười. "Được, trước lúc bọn con về nhất định sẽ thông báo trước cho mẹ. Mẹ nhớ chuẩn bị bao lì xì đi nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com