Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 43


Hôm nay là cuối năm, dòng xe cộ trên đường nhiều đến phiền lòng. Lúc chạy tới ngã rẽ phía trước Chu Lâm Duyên đánh tay lái rẽ sang phải.

Con đường này không phải đi vào nội thành nên không có quá nhiều xe, cuối cùng đường cũng thông thuận.

Tô Tiêu Tiêu hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh nhưng vẫn không nghĩ ra Chu Lâm Duyên muốn dẫn cô đi tới nơi nào.

Cô tò mò hỏi. "Chúng ta đang đi đâu vậy? Con đường này cũng không phải đường đi vào nội thành."

"Hôm nay ở đấy có rất nhiều người, rất khó di chuyển. Chúng ta vẫn nên tới một nơi thích hợp để đón năm mới"

Tô Tiêu Tiêu cũng không muốn đi tới nội thành để chen lẫn trong đám đông. Cô muốn tìm một nơi cùng Chu Lâm Duyên hưởng thụ thế giới hai người.

Tô Tiêu Tiêu đang vui vẻ nên cũng không hỏi nhiều, từ trong ngăn kéo lấy ra một cái bánh mì nhỏ.

Không biết khi nào hai người mới có thể tới nơi, cô ăn trước một chút lót dạ vậy.

Bánh mì là lúc trước Tô Tiêu Tiêu mua đặt vào xe. Cô xé vỏ ăn một miếng, cảm thấy hương vị cũng không tệ liền đem nửa cái đút cho Chu Lâm Duyên. "Anh nếm thử đi, em thấy cái này cũng không tệ."

Chu Lâm Duyên nhìn thẳng phía, cúi đầu ăn nửa cái.

"Thế nào?" Tô Tiêu Tiêu cười khanh khách hỏi.

"Cũng được."

Tô Tiêu Tiêu cúi đầu xé một cái khác.

Xe chạy trên đường nửa giờ, Tô Tiêu Tiêu nhìn ra bên ngoài phát hiện bọn họ đi lên Trung Sơn.

Trên núi có khu nghỉ dưỡng của Chu Lâm Duyên. Tô Tiêu Tiêu suy đoán có lẽ nơi bọn họ tới chính là ở đó.

Quả nhiên, mười phút sau Tô Tiêu Tiêu nhìn thấy cánh cửa khu nghỉ dưỡng ở phía xa xa.

Chu Lâm Duyên trực tiếp lái xe vào khu nghỉ dưỡng sau đó rẽ trái đi tới trước sân một ngôi biệt thự.

Tô Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn ngôi biệt thự. Đây là ngôi biệt thự nghỉ dưỡng hai tầng, nằm ở nơi có địa hình cao, đứng trên ban công lầu hai có thể quan sát cảnh đêm của cả toàn thành phố. Tối nay là năm mới, hai người tới đây vừa lúc có thể ngắm nhìn pháo hoa.

Tô Tiêu Tiêu rất vui vẻ. Cô xuống xe chạy vào bên trong, thịch thịch thịch chạy lên lầu hai, ra ngoài ban công vừa nhìn quả nhiên có thể nhìn toàn cảnh thành phố dưới chân núi, ngọn đèn dầu huy hoàng, ngàn gia vạn hộ.

Tô Tiêu Tiêu đứng ở ban công lầu hai mãi cho đến khi Chu Lâm Duyên ở dưới sân gọi cô.

Vừa xuống cô đã thấy anh khoanh tay đứng ở trong sân chờ mình, cô vui vẻ chạy qua nhào vào trong lồng ngực anh.

Chu Lâm Duyên một tay ôm lấy cô. "Chúng ta đi ăn cơm thôi."

"Được." Tô Tiêu Tiêu rời khỏi cái ôm của Chu Lâm Duyên rồi ôm lấy cánh tay anh, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Đêm nay là năm mới nơi nào cũng rất náo nhiệt, trong khu nghỉ dưỡng cũng không phải là ngoại lệ, một đường đi tới nhà hàng hai người gặp được rất nhiều người. Rốt cuộc thì nơi này vẫn là nơi ngắm pháo hoa tốt nhất, nhưng bởi vì chi phí quá cao cũng không phải người thường có thể tới đây, cho nên dù tính người nhiều cũng sẽ không quá khoa trương.

Trong khu nghỉ dưỡng được trang trí vô cùng đẹp mắt, nhìn vào rất có không khí của năm mới, dọc đường đi có ánh đèn chiếu sáng, trên những cành cây treo đầy đèn lồng cùng đèn màu sáng lấp lánh.

Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên đi tới nhà hàng vốn dĩ đã muộn nhưng bên trong vẫn có không ít người.

Chu Lâm Duyên đã đặt bàn từ trước. Người phụ trách khu nghỉ dưỡng biết được đêm nay anh sẽ tới nên đã đích thân chờ ở cửa nhà hàng từ sớm.

Xa xa nhìn Chu Lâm Duyên đang đi tới ánh mắt anh ta sáng lên, lập tức chào hỏi trước. "Chu tổng."

Chu Lâm Duyên ừ một tiếng rồi nắm tay Tô Tiêu Tiêu đi vào bên trong.

Người phụ trách theo sát phía sau, vô cùng nhiệt tình giới thiệu món ăn của nhà hàng.

Người này cũng là người có nhãn lực, đối với Tô Tiêu Tiêu một câu hai câu đều là bà chủ. Anh ta cũng không quên dò hỏi cô có dị ứng đồ ăn hay không, còn hỏi cô uống rượu gì, rượu vang đỏ hay là rượu trái cây.

Sự nhiệt tình của người đàn ông kia cùng với câu bà chủ thực sự đã khiến cho Tô Tiêu Tiêu có điểm ăn không tiêu. Cô ngẩng đầu nhìn Chu Lâm Duyên nhưng anh lại đang lười biếng dựa vào ghế, khóe môi câu lấy một nụ cười, cũng không có ý tứ muốn sửa lời của người kia.

Tô Tiêu Tiêu nhịn không được ở dưới bàn lặng lẽ đá anh. Chu Lâm Duyên mỉm cười rồi cúi đầu xem thực đơn, gọi vài món ăn.

Người phụ trách tự mình nhận lấy thực đơn rồi đi chuẩn bị đồ ăn. Cuối cùng Tô Tiêu Tiêu cũng cảm thấy yên tĩnh, khóe môi cô cong lên, chống cằm nhìn ngoài cửa sổ.

Cảnh đêm bên ngoài thật sự rất đẹp, đèn đuốc sáng trưng.

"Trên ngọn núi này có chỗ nào thú vị không anh?"

Chu Lâm Duyên hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua. "Rất nhiều, ăn cơm xong anh sẽ mang em đi xem."

Tô Tiêu Tiêu vui vẻ đồng ý, lúc hai người ăn xong cũng vừa hơn 10 giờ. Cách thời gian giao thừa cũng chỉ còn vài tiếng, bên ngoài có rất nhiều người đang dạo chơi.

Tô Tiêu Tiêu kéo Chu Lâm Duyên tản bộ dọc theo con đường trong khu rừng nhỏ.

Trong núi gió lớn, buổi tối có chút lạnh, một trận gió đột nhiên thổi tới Tô Tiêu Tiêu theo bản năng nhét tay vào túi áo khoác của Chu Lâm Duyên.

Chu Lâm Duyên cũng nhét tay vào rồi cùng cô mười ngón tay đan vào nhau, lúc này anh không khỏi nhíu mi. "Sao tay em lại lạnh như vậy?"

Tô Tiêu Tiêu cười hì hì nói. "Bởi vì gió lớn."

Cô nghiêng người đưa một cái tay khác dán lên mặt Chu Lâm Duyên. "Lạnh không?"

Anh nắm lấy tay cô, cúi đầu nhìn rồi nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay Tô Tiêu Tiêu. "Chúng ta đi tới quán trà nhé, bên trong có máy sưởi."

"Được." Tô Tiêu Tiêu cong mắt cười, cùng anh nắm tay đi tới quán trà.

Lúc đi vào bên trong quả nhiên ấm áp hơn hẳn.

Tô Tiêu Tiêu cho rằng quán trà thì sẽ đơn giản chỉ là nơi uống trà, nhưng không nghĩ tới bên trong còn có thể chơi bóng bàn.

Chu Lâm Duyên nắm tay cô đi vào tìm vị trí sát cửa sổ. Vì quán trà nằm ở trên cao cơ bản có thể quan sát cả khu nghỉ dưỡng.

Tô Tiêu Tiêu lúc này mới phát hiện khu nghỉ dưỡng này lại có thể lớn đến như vậy.

Cô cởi áo khoác, Chu Lâm Duyên nhận lấy rồi đưa áo của hai người cho nhân viên treo lên giúp mình.

Tô Tiêu Tiêu ngồi ở ghế xem menu một lượt rồi hỏi. "Chu Lâm Duyên, anh muốn uống trà hay là uống cà phê?"

Cô lật vài tờ lại nói tiếp. "Em muốn uống trà sữa."

Chu Lâm Duyên gọi nhân viên tới, chọn một ly nước lọc cùng một ly trà sữa.

Trong phòng trà khá là yên tĩnh, còn có thể quan sát cảnh đêm của khu nghỉ dưỡng.

"Chúng ta có thể ở chỗ này đợi cho tới 11 giờ, sau đó trở về đón giao thừa." Tô Tiêu Tiêu nâng má nhìn Chu Lâm Duyên.

Anh dựa vào ghế, khóe môi nhếch lên cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Tô Tiêu Tiêu cắn ống hút uống trà sữa rồi nói. " Mẹ của em bảo Tết Âm Lịch mang anh trở về gặp ba, ông bà nội và ông bà ngoại."

Chu Lâm Duyên ừ một tiếng. "Anh sẽ sắp xếp thời gian."

Tô Tiêu Tiêu đôi mắt cong cong. "Được."

"Tiêu Tiêu"

Tô Tiêu Tiêu đang nhìn Chu Lâm Duyên thì phía sau đột nhiên có người gọi mình. Cô sửng sốt, đang nghĩ chả nhẽ nơi này cũng có thể gặp được người quen sao, kết quả vừa quay đầu thật đúng là người quen.

"Anh Từ Chu." Tô Tiêu Tiêu không nghĩ tới ở chỗ này cũng sẽ gặp được Từ Chu, bọn họ đã lâu chưa gặp nhau.

Thật ra Từ Chu vẫn luôn ở bên kia cùng bạn đánh bóng bàn, đột nhiên nhìn thấy có một cô gái cạnh cửa sổ có điểm giống Tô Tiêu Tiêu. Anh ta lại đây muốn thử chào hỏi, không nghĩ tới thật đúng là cô.

Tô Tiêu Tiêu đi đến trước mặt anh ta. "Anh Từ Chu, sao anh lại ở chỗ này?"

Từ Chu nói. "Anh cùng đồng nghiệp trong trường tới đây đón năm mới."

Tô Tiêu Tiêu hỏi tiếp. "Anh không trở về Diệp Thành hả, chú và dì vẫn khỏe cả chứ?"

"Đều khỏe."

Từ Chu lại nói. "Vốn dĩ anh chuẩn bị trở về nhưng trường học lại có thực nghiệm phải làm, hôm nay anh cũng đã bận rộn cả ngày, hiện tại mới có thời gian cùng đồng nghiệp vui chơi."

Từ Chu nói xong ánh mắt rơi xuống người phía sau Tô Tiêu Tiêu, có chút tò mò hỏi. "Vị kia là..."

Tô Tiêu Tiêu lúc này mới nhớ tới, cô quay đầu nhìn về phía Chu Lâm Duyên.

Anh lười biếng ngồi ở kia, tay cầm một chiếc bật lửa, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Cô đã quá hiểu Chu Lâm Duyên, biểu tình kia rõ ràng chính là không vui. Chỉ là cô không biết vì sao anh lại không vui.

Tô Tiêu Tiêu nhìn anh một lát quay đầu nói với Từ Chu. "Là bạn trai em, bọn em tới đây đón năm mới."

Từ Chu sửng sốt, vô ý thức nhìn về phía Chu Lâm Duyên.

Ánh mắt của Từ Chu cùng ánh mắt lạnh lẽo của anh chạm vào nhau. Trong ánh mắt của Chu Lâm Duyên phát ra loại khí thế trời sinh, điều này khiến cho anh ta né tránh một cách vô thức.

Từ Chu dời tầm mắt về Tô Tiêu Tiêu. "Hóa ra là vậy, hai người chơi vui vẻ nhé, anh đi trước đây."

Tô Tiêu Tiêu gật đầu. "Được. Anh Từ Chu, năm mới vui vẻ ."

Từ Chu cười. "Ừ, em cũng vậy nha."

Anh ta xoay người rời đi, đi được nửa đường đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nói với Tô Tiêu Tiêu. "Đúng rồi, Tết Âm Lịch em có trở về Diệp Thành không?"

Tô Tiêu Tiêu nói. "Có ạ, làm sao vậy?"

Từ Chu. "Mẹ của anh lần trước có nhắc tới em, chờ em trở lại Diệp Thành nếu rảnh thì mọi người gặp mặt một lần."

Tô Tiêu Tiêu cười đáp ứng. "Được."

Từ Chu xoay người đi tới chỗ cũ.

Tô Tiêu Tiêu trở lại chỗ ngồi.

Cô ghé vào trên bàn, đôi mắt nhìn Chu Lâm Duyên.

Ánh mắt anh vẫn là lạnh lùng như cũ, cũng không nói lời nào.

Tô Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, nhịn không được bật cười. Cô vươn ngón tay nắm cằm Chu Lâm Duyên. "Anh làm sao vậy?"

Chu Lâm Duyên cuối cùng cũng chịu nói chuyện. "Người vừa rồi là ai?"

Tô Tiêu Tiêu nói. "Chính là người hàng xóm trước kia với em, lúc trước em cũng đã nói qua với anh rồi đó."

Chu Lâm Duyên hơi nheo mắt. "Anh ta thích em."

Tô Tiêu Tiêu mở to hai mắt, lập tức nói. "Anh đừng nói bậy."

Cô theo bản năng quay đầu nhìn xem người ta có nghe được hay không.

Chu Lâm Duyên không nói nữa, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt nhìn không ra cảm xúc.

Lần này anh ăn dấm có chút lâu. Khi trở lại biệt thự hai người vẫn chưa nói chuyện với nhau.

Lúc Tô Tiêu Tiêu ra khỏi nhà vệ sinh thấy Chu Lâm Duyên ngồi trên ghế ở ngoài ban công hút thuốc.

Cô đi qua ôm lấy cổ anh, giọng nói ôn nhu. "Chu Lâm Duyên, anh vẫn đang ghen à? "

Chu Lâm Duyên không trả lời, anh phun ra làn khói màu trắng rồi cúi người ném điếu thuốc chưa hút xong vào gạt tàn.

Tô Tiêu Tiêu ôm lấy cổ rồi ngồi ngang lên đùi anh, cô cúi đầu hôn anh một cái.

Chu Lâm Duyên ngước mắt nhìn, đôi mắt đen như mực, trong ánh mắt có hình ảnh của cô.

Tô Tiêu Tiêu ôm anh làm nũng. "Chu Lâm Duyên, anh đừng ghen nữa được không."

Chu Lâm Duyên cuối cùng vẫn chịu thua. "Không ghen."

Tô Tiêu Tiêu nhìn anh. "Vậy tại sao anh vẫn luôn không để ý tới em?"

Chu Lâm Duyên bỗng nhiên giơ tay nắm lấy cằm của cô, lạnh mặt gằn từng chữ một. "Về sau không cho phép gọi người khác thân mật một cách bừa bãi như vậy nữa."

Tô Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, có điểm khó hiểu. "Đó chính là người anh mà em quen biết khi còn nhỏ..."

Chu Lâm Duyên lạnh mặt nói. "Anh là đàn ông, ánh mắt anh ta nhìn em có ý gì anh chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, rõ ràng anh ta thích em."

Tô Tiêu Tiêu không nhịn được bật cười, càng cười càng vui vẻ. "Còn nói không ghen đâu."

Cô ôm cổ Chu Lâm Duyên cúi đầu hôn anh, đôi môi nhẹ nhàng dán lên lại dời đi, sau đó quay đầu chủ động hôn hôn lỗ tai anh. Cô thấp giọng nói. "Em không gọi người khác thân mật nữa, em chỉ gọi anh được không hả anh...anh...anh Chu."

Tô Tiêu Tiêu thanh âm mềm mại, ngay cả hơi thở cũng mềm mại, tiếng anh kia gọi đến cả người Chu Lâm Duyên đều tê rần, thân thể cơ hồ là lập tức nổi lên phản ứng.

Anh giơ tay giữ lấy đầu Tô Tiêu Tiêu rồi trực tiếp hôn xuống.

Nụ hôn của anh thế tới rào rạt, Tô Tiêu Tiêu rất nhanh thì chống đỡ không nổi. Cô bị hôn đến thở hồng hộc, giữa môi và răng tất cả đều là hương vị của Chu Lâm Duyên, hương bạc hà nhàn nhạt trộn lẫn mùi khói thuốc.

Lúc Tô Tiêu Tiêu bị hôn đến hô hấp trở nên không thông Chu Lâm Duyên mới rời khỏi đôi môi của cô, giây tiếp theo bế cô lên đi tới phòng ngủ.

Chu Lâm Duyên đặt cô trên giường, khi cô còn chưa kịp ngồi dậy thì anh đã đè cô dưới thân, một lần nữa hôn thật sâu.

Nụ hôn càng sâu càng ái muội thật sự không thể kiềm chế nổi, Tô Tiêu Tiêu bị hôn đến gần như thiếu Oxy, khuôn mặt đỏ bừng, chỉ có thể ôm lấy Chu Lâm Duyên.

Ngoài cửa sổ không biết khi nào pháo hoa đã được bắn ra, ầm một tiếng trên bầu trời vang lên tiếng vang lớn. Khoảnh khắc Chu Lâm Duyên tiến vào trong đầu Tô Tiêu Tiêu cũng nổ tung.

Cô ôm chặt lấy Chu Lâm Duyên rồi cắn lên bả vai anh. Cô đau đến thiếu chút nữa khóc thành tiếng.

Đêm nay, bầu trời bên ngoài đầy pháo hoa, âm thanh bắn pháo hoa rung động đè nén tiếng khóc nức nở của Tô Tiêu Tiêu, trong nhà tấm rèm cửa đóng kín, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh đèn mờ nhạt đầu giường chiếu rọi hai người ở trên giường. Đêm nay trong căn phòng này tràn ngập hơi thở ái muội.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com