Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5


Ngày hôm sau là thứ 2 nhưng Tô Tiêu Tiêu không cần đi làm, vì thế cô đã ở nhà ngủ một giấc thoải mái.

Hơn nửa tháng qua mỗi ngày đều phải làm việc không biết ngày đêm, đã thật lâu Tô Tiêu Tiêu không có được một giấc ngủ ngon, cuối cùng hôm nay cũng đã được thoả mãn. Mãi cho đến buổi chiều vì đói bụng cô mới tỉnh dậy.

Cô xuống giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, thay quần áo sau đó cầm chìa khóa xuống lầu ăn cơm.

Buổi sáng cô đã không ăn, giữa trưa cũng không muốn ăn gì quá phức tạp, chỉ đơn giản ăn chút đồ ăn thanh đạm là xong.

Khó có được ngày nghỉ, Tô Tiêu Tiêu tính toán nơi nào cũng không đi, chỉ đi siêu thị mua đồ ăn vặt và bia. Buổi chiều và buổi tối sẽ ở nhà xem phim.

Buổi tối, Tô Tiêu Tiêu ngồi trên thảm ở phòng khách dựa vào sofa vừa uống bia vừa xem phim, giờ phút này cô cảm thấy cuộc sống giống như thần tiên.

Nhưng vẫn có thứ gọi là vui quá hóa buồn. Vào lúc 12 giờ, khi Tô Tiêu Tiêu đang xem phim thì trong nhà đột nhiên mất điện. Trong nháy mắt cả căn phòng là một mảnh yên tĩnh, không lâu sau trong tiểu khu liên tiếp truyền đến tiếng kinh hô.

Tô Tiêu Tiêu sợ tới mức kêu lên một tiếng. Cô quay đầu hướng về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, toàn bộ tiểu khu một mảnh đen như mực, cái gì cũng nhìn không thấy, ngay cả đèn đường cũng không có.

Từ nhỏ Tô Tiêu Tiêu đã rất sợ tối, mà giờ phút này trong phòng vừa tối vừa không có chút âm thanh nào. Bên ngoài cửa sổ là tiếng gió thổi ào ào, nhánh cây vang lên tiếng răng rắc, quả thật quá đáng sợ.

Cô ngồi yên một chỗ không dám cử động. Lúc nhìn ra ngoài cửa sổ trong đầu cô đột nhiên nghĩ đến những câu chuyện quỷ dị mà mình từng nghe trước kia, nghĩ nghĩ liền cảm thấy giống như có thứ gì đó đang lắc lư ở bên ngoài.

Tô Tiêu Tiêu sợ tới mức thét chói tai, cô lập tức đứng bật dậy muốn chạy về phòng trốn trong chăn.

Kết quả là đứng dậy quá nhanh ngón chân không cẩn thận đá phải chân bàn. Bất ngờ bị đau cô lập tức đặt mông ngồi xuống sofa, đưa tay ôm lấy ngón chân. Cô đau đến mức nước mắt cũng phải rơi xuống.

Đúng lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Trong bóng đêm cùng với bầu không khí yên tĩnh bỗng vang lên tiếng đập cửa "Thùng thùng" dọa cho Tô Tiêu Tiêu mặt mũi trắng bệch. Cô hoang mang sờ con dao gọt hoa quả trên bàn rồi nắm chặt trong tay, đôi mắt gắt gao nhìn về phía cửa.

Tiếng đập cửa ngừng trong chốc lát, vài giây sau lại vang lên hai tiếng.

Giọng nói Tô Tiêu Tiêu run run. "Ai...ai đó?"

Ngoài cửa vang lên giọng nói quen thuộc. "Là tôi."

Tô Tiêu Tiêu sửng sốt vài giây, là Chu Lâm Duyên.

Cô do dự một lát rồi đặt dao gọt hoa quả xuống. "Anh đợi một lát."

Cô sờ soạng tìm điện thoại trên bàn, tay run run mở đèn pin.

Đèn pin được bật lên cuối cùng cũng có chút ánh sáng.

Cô để chân trần, khập khiễng đi đến cửa.

Lúc giơ tay muốn mở cửa cô lại có chút do dự. "Là Chu Lâm Duyên sao?"

"Tôi đây."

Cô xác nhận đúng là giọng nói của anh mới yên tâm mở cửa.

Cô giơ di động lên, đèn pin chiếu vào mặt Chu Lâm Duyên.

Anh mặc áo thun trắng, quần thể thao màu đen, vóc dáng cao cao đứng ở bên ngoài.

Đôi mắt bị ánh sáng chiếu vào, Chu Lâm Duyên theo bản năng giơ tay che điện thoại. "Đừng chiếu vào mắt tôi."

Tô Tiêu Tiêu vội thả điện thoại xuống, đôi mắt ở trong bóng tối sáng lên, nhỏ giọng hỏi. "Chu tổng, anh tìm tôi có việc gì à?"

Giọng của cô nhỏ đến mức không bình thường. Chu Lâm Duyên cảm thấy khó hiểu. "Giọng của cô sao lại nhỏ như vậy?"

Tô Tiêu Tiêu chưa phát hiện ra giọng nói của mình rất nhỏ, theo bản năng hỏi. "Giọng của tôi làm sao cơ?"

Chu Lâm Duyên: "..."

Anh cũng không để ý tới sự khác thường của cô nữa. "Cô có sạc dự phòng không?"

Tô Tiêu Tiêu gật đầu. "Có."

"Cho tôi mượn một lát."

"Để tôi tới thư phòng lấy."

Chu Lâm Duyên gật đầu, đứng ở ngoài cửa chờ cô.

Tô Tiêu Tiêu xoay người đi vào nhà.

Bên trong đen như mực, ở trong căn phòng lớn mà chỉ có duy nhất ánh đèn điện thoại ngược lại càng tăng thêm cảm giác sợ hãi.

Tô Tiêu Tiêu đi vài bước thì dừng lại.

Chu Lâm Duyên ở ngoài cửa nhìn thấy cô bỗng nhiên bất động, vội hỏi. "Làm sao vậy?"

Tô Tiêu Tiêu quay đầu nhìn anh, biểu tình muốn khóc. "Chu tổng, khi nào thì có điện?"

Chu Lâm Duyên nói. "Không biết, di động của tôi hết pin nên không thể hỏi quản lí chung cư."

Lần này cũng không nghe thấy bọn họ thông báo sẽ mất điện.

Tô Tiêu Tiêu: "..."

Cô nhìn căn phòng, chân có chút nhũn ra, thực sự không muốn đi vào.

Bên ngoài đột nhiên có một trận gió thổi vào làm cho thân thể Tô Tiêu Tiêu chợt lạnh lẽo, ngón tay không tự giác túm chặt áo ngủ. Cô quay đầu nhìn Chu Lâm Duyên. "Chu Lâm Duyên, anh...hay là anh tự mình đi lấy nhé."

Chu Lâm Duyên: "..."

Lúc này anh mới hiểu rõ, khó trách vừa nãy cô lại nhỏ giọng nói chuyện như vậy, hóa ra cô gái này sợ tối.

Chu Lâm Duyên không khỏi có chút buồn cười, nhưng rồi cũng đi vào.

Anh đi đến trước mặt Tô Tiêu Tiêu, giơ tay cầm di động của cô. "Ở nơi nào?"

"Thư phòng." Tô Tiêu Tiêu chỉ phương hướng cho anh.

Chu Lâm Duyên theo hướng cô chỉ đi qua.

Tô Tiêu Tiêu lập tức theo sau, theo bản năng duỗi tay túm lấy quần áo anh.

Chu Lâm Duyên cảm giác được, bước chân hơi hơi chậm lại. Anh rũ mắt nhìn vạt áo của mình.

Ngón tay trắng nõn của Tô Tiêu Tiêu đang gắt gao nắm lấy vạt áo anh, có lẽ là nhận thấy anh bỗng nhiên dừng lại cô nhỏ giọng hỏi. "Sao...làm sao vậy?"

Chu Lâm Duyên: "Không có gì."

Anh đi vào thư phòng. "Cô đặt ở chỗ nào?"

Tô Tiêu Tiêu đi theo phía sau anh, giơ tay chỉ chỉ. "Chỗ bàn làm việc, phía bên phải tầng thứ hai của ngăn kéo."

Chu Lâm Duyên đi qua mở ngăn kéo, liếc mắt một cái là thấy được cái sạc. Anh cầm lấy rồi đóng ngăn kéo sau đó trả di động cho cô.

Tô Tiêu Tiêu cầm lấy di động, lúc này cẩn thận buông lỏng vạt áo anh ra.

Chu Lâm Duyên lấy di động của mình sạc pin rồi cúi đầu nhìn cô.

Cô vẫn đứng bên cạnh anh, đôi mắt nhìn xung quanh, biểu tình bất an.

Anh nhìn cô trong chốc lát rồi mở di động lên, thuận miệng hỏi. "Cô sợ tối?"

Tô Tiêu Tiêu. "...Sợ quỷ."

Chu Lâm Duyên: "..."

Anh cũng không nói thêm lời nào, chỉ bật di động lên rồi đứng ở cửa thư phòng gọi điện tiếp tục bàn công việc lúc nãy chưa nói xong.

Tô Tiêu Tiêu ôm gối ngồi ở trên sofa. Cô quả thực rất sợ, nhưng lúc này trong phòng có giọng nói của Chu Lâm Duyên cho nên nỗi sợ hãi của cô cũng từ từ biến mất.

Cô thường quay đầu nhìn anh, mỗi lần như vậy anh sẽ ngẩng đầu cho cô một ánh mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Tô Tiêu Tiêu mở to đôi mắt tròn xoe nhìn anh rồi nở một nụ cười thật tươi.

Nụ cười kia có chút lóa mắt. Chu Lâm Duyên nhìn cô giọng nói bỗng ngừng lại, con ngươi hiện lên tia cảm xúc không rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com