Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50


Qua năm mới công việc lu bù cả lên, phòng làm việc nghiệp vụ cũng có nhiều thay đổi. Mặc dù Tô Tiêu Tiêu đã tuyển thêm mấy nhân viên nhưng lượng công việc vẫn rất nhiều, cô thường xuyên phải di chuyển qua lại giữa phòng làm việc và chỗ thi công, về nhà còn phải làm bản thiết kế.

Ngày đó, lúc Tô Tiêu Tiêu đang làm bản thiết kế thì nghe thấy đàn chị ở bên cạnh gọi điện thoại, kích động một lần nữa xác nhận. "Trúng thật sao?"

Cô lập tức nghiêng đầu nhìn Ngô Thư Dao, cô ấy vừa nghe điện thoại vừa ra sức nháy mắt ra với cô. Vừa thấy biểu tình này của đàn chị cô lập tức đoán được chuyện gì xảy ra.

Hẳn là dự án lúc trước bọn họ đấu thầu đã trúng.

Đây là dự án tu sữa nhà hát lớn ở đường Trường Nam.

Quả nhiên, sau khi cúp điện thoại Ngô Thư Dao kích động nói. "Trúng, chúng ta đã trúng dự an tu sửa nhà hát rồi."

Tất cả mọi người ở phòng làm việc lập tức sôi trào lên, Tiểu Hàm vui mừng nói. "Bà chủ, chuyện vui lớn như vậy đêm nay có phải chúng ta nên liên hoan chúc mừng không."

Tô Tiêu Tiêu cong môi cười. "Muốn ăn cái gì mọi người cứ quyết định, đêm nay tôi mời khách."

"Bà chủ vạn tuế."

Trước lúc tan ca Tô Tiêu Tiêu đã gửi tin nhắn cho Chu Lâm Duyên. "Buổi tối em không về nhà ăn cơm, hôm nay phòng làm việc có liên hoan."

Phía sau còn thêm một icon dễ thương.

Chu Lâm Duyên rất nhanh đã trả lời. "Khi nào kết thúc anh sẽ tới đón em."

Tô Tiêu Tiêu lập tức trả lời. "Hiện tại vẫn chưa biết, kết thúc em sẽ gọi điện cho anh."

"Ừ."

Tô Tiêu Tiêu lại chọn một icon dễ thương gửi tới.

Chu Lâm Duyên nhận được tin nhắn của cô có chút muốn cười. Lúc này có người gõ cửa, anh khóa màn hình di động rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa. "Vào đi."

Lý Cao đi vào. "Chu tổng, người thiết kế nhẫn cưới anh hẹn đã tới."

"Cậu cứ đưa cô ấy đến phòng tiếp khách." Chu Lâm Duyên đứng lên, cầm lấy di động đi ra ngoài.

Mùa đông vẫn chưa kết thúc, bên ngoài thời tiết vẫn lạnh như cũ. Tô Tiêu Tiêu cùng các đồng nghiệp đi tới Kim Mậu ăn thịt nướng, vừa vào bên trong cả người ấm áp hẳn lên.

Tất cả nhân viên trong phòng làm việc cộng thêm Tô Tiêu Tiêu và Ngô Thư Dao là có tám người, bọn họ gọi một bàn đồ ăn lớn.

Cơm nước xong đã 10 giờ, mọi người còn muốn đi ca hát nhưng Tô Tiêu Tiêu lúc này đã thấm mệt, cô nói. "Mọi người đi đi, tôi không đi đâu."

Ngô Thư Dao cũng nói. "Hôm nay nên dừng ở đây thôi, giờ này cũng muộn rồi. Ngày mai chúng ta còn phải đi làm, mọi người nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút."

Ngô Thư Dao đang nói thì Tiểu Hàm ở bên cạnh lướt qua cô ấy nhìn về con đường đối diện. Ánh mắt cô ấy sáng lên, theo bản năng giữ chặt Ngô Thư Dao, đè nặng thanh âm. "Chị Thư Dao, người đàn ông kia thật đẹp trai"

Ngô Thư Dao có chút kinh ngạc, cô nhìn theo ánh mắt của Tiểu Hàm thì thấy một người đàn ông vừa xuống khỏi chiếc Maybach đang đi về phía bọn họ, đây không phải Chu Lâm Duyên thì là ai.

Tô Tiêu Tiêu nhìn thấy anh đôi mắt lập tức cong lên. Cô vui vẻ đi về phía anh.

Chu Lâm Duyên đi đến trước mặt Tô Tiêu Tiêu, lúc cầm lấy tay cô thì nhíu mày. "Sao tay em lại lạnh như vậy?"

"Có lẽ là do em đứng ở bên ngoài khá lâu."

Tô Tiêu Tiêu quay đầu nói với nhóm người Ngô Thư Dao. "Đàn chị, em đi về trước nhé. Mọi người cũng trở về sớm đi nha."

Ngô Thư Dao gật đầu. "Ừm, em cứ đi đi."

Tô Tiêu Tiêu vẫy vẫy tay tạm biệt với mọi người rồi nắm tay Chu Lâm Duyên đi về phía xe.

Thẳng đến khi chiếc rời đi mấy người nhân viên mới từ trong nỗi khiếp sợ lấy lại tinh thần. Tiểu Hàm mở to mắt. "Người đàn ông đẹp trai vừa rồi là bạn trai chị Tiêu Tiêu."

Ngô Thư Dao không mở miệng, người vào làm sớm nhất tại văn phòng nhỏ giọng nói. "Cô mới biết hả. Bạn trai chị Tiêu Tiêu rất đẹp trai, cũng rất có tiền, tình cảm của hai người cũng rất tốt ."

"Trời ạ." Tiểu Hàm đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức nói. "Khó trách có đôi khi tôi nhìn thấy chị Tiêu Tiêu nhắn tin khóe miệng sẽ cong lên, bộ dáng rất là vui vẻ, thì ra là nói chuyện với bạn trai."

Cô gái bên cạnh liếc mắt một cái. "Nếu không thì cô nghĩ sao."

"Được rồi, mọi người về nhà đi, trên đường nhớ chú ý an toàn." Ngô Thư Dao thúc giục mọi người trở về.

Gần đây Tô Tiêu Tiêu làm việc và nghỉ ngơi chẳng hề có quy luật, cả ngày lẫn đêm đều phải làm thiết kế, thật sự rất mệt mỏi. Lúc cô lên xe chưa nói được mấy câu với Chu Lâm Duyên thì đã nghiêng đầu nhắm mắt ngủ.

Chu Lâm Duyên liếc cô rồi chỉnh điều hoà trong xe tăng lên hai độ.

Mùa đông, vào lúc 10 giờ trên đường đã vắng người.

Một đường đi thẳng, lúc hai người về tới tiểu khu đã 11 giờ.

Chu Lâm Duyên cho xe dừng lại rồi xuống xe vòng tới ghế phụ giúp Tô Tiêu Tiêu tháo dây an toàn, ôm cô ra khỏi xe.

Tô Tiêu Tiêu mơ màng bị lay tỉnh. Cô nhìn Chu Lâm Duyên, anh cũng đang rũ mắt nhìn cô. "Tỉnh rồi."

Tô Tiêu Tiêu ừ một tiếng, cũng không xuống khỏi người anh. Cô giơ tay ôm lấy cổ rồi vùi mặt vào ngực anh, yên tâm nhắm mắt lại.

Chu Lâm Duyên một đường ôm cô về đến nhà. Anh mở đèn, lập tức ôm cô đi vào phòng khách đặt xuống sofa rồi quay lại đóng cửa, cởi giày rồi lấy dép cho Tô Tiêu Tiêu.

Anh ngồi vào bên cạnh kéo chân Tô Tiêu Tiêu đặt ở trên đùi, giúp cô cởi giày cao gót rồi mang dép lê vào.

Tô Tiêu Tiêu cầm lấy một quả nho trên bàn, ăn vừa ngon vừa ngọt, cơn buồn ngủ cũng tiêu tán.

Cô lấy một quả đút cho Chu Lâm Duyên. "Đêm nay anh có phải làm việc không? "

Chu Lâm Duyên cởi chiếc giày còn lại ra. "Không, anh sẽ ngủ cùng em."

Anh cầm giày đặt ở cửa rồi trở lại bế cô đi vào phòng ngủ.

Vào phòng ngủ Tô Tiêu Tiêu lập tức xuống khỏi người anh. Cô cởi áo khoác ra rồi cầm áo ngủ chui vào nhà vệ sinh.

Tắm rửa xong thì mệt mỏi cả ngày lập tức tiêu tan, người cũng thoải mái hẳn ra. Tô Tiêu Tiêu chui vào trong ổ chăn chơi di động, Chu Lâm Duyên cầm quần áo chuẩn bị đi tắm. Trước lúc đi anh không quên cướp lấy di động trong tay cô. "Đi ngủ sớm một chút."

Tô Tiêu Tiêu nhìn về phía anh, bĩu miệng.

Chu Lâm Duyên cười cười, anh xoa nhẹ lên đầu cô rồi đi vào nhà vệ sinh.

Có lẽ Tô Tiêu Tiêu đã thấm mệt, nhắm mắt không đến một lát đã chìm vào giấc ngủ, cũng không chờ Chu Lâm Duyên đi ra.

Lúc anh đi ra thì cô đã ngủ rồi.

Chu Lâm Duyên lên giường nằm xuống, vòng tay ôm Tô Tiêu Tiêu vào lòng, cúi đầu hôn lên trán cô.

Tô Tiêu Tiêu sợ tối, lúc ngủ sẽ đặt một ngọn đèn dưới đất.

Ánh đèn ấm áp chiếu vào trên giường, Chu Lâm Duyên nhìn cô trong chốc lát, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua đôi mắt của cô. Cô giống như có cảm giác, lông mi nhẹ nhàng run lên, trong miệng lẩm bẩm một tiếng rồi dụi dụi đầu vào ngực của anh.

Chu Lâm Duyên trong mắt tràn ra ý cười, đôi tay ở phía dưới chăn nhẹ nhàng cầm lấy tay Tô Tiêu Tiêu, ngón tay anh nhẹ nhàng nhéo ngón áp út của cô, một lần lại một lần.

Liên tục bận rộn đến tháng 4 thì những dự án trước đó cũng hoàn thành. Tô Tiêu Tiêu bắt đầu chuyên tâm vào dự án tu sửa nhà hát ở đường Trường Nam.

Nếu hoàn thành tốt dự án lần này thì mức độ nổi tiếng của cô nhất định sẽ tăng lên, chỉ có điều bản thiết kế lần này cô đã phải sửa lại rất nhiều lần.

Mãi cho đến tháng 5 phương án thiết kế mới được hoàn thành. Tô Tiêu Tiêu cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Chu Lâm Duyên cầm ly nước đứng ở cửa thư phòng nhìn cô vui sướng khép máy tính. Anh nhẹ giọng cười. "Cuối cùng cũng xong rồi?"

Tô Tiêu Tiêu vui vẻ gật đầu, từ ghế trên nhảy xuống chạy tới trước mặt Chu Lâm Duyên, nhón chân chủ động hôn anh một cái.

Chu Lâm Duyên cười như không cười. "Nhớ tới anh rồi hả?"

Tô Tiêu Tiêu ôm cổ anh cười khanh khách. "Nói cái gì vậy, khi nào thì em quên anh."

Chu Lâm Duyên hừ một tiếng. "Em nói xem, hơn hai tháng qua em dành được bao nhiêu tâm tư và thời gian cho anh."

Tô Tiêu Tiêu vui vẻ ôm lấy anh. "Chu tổng, không phải là anh đang ghen với cả công việc của em đấy chứ. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, lúc anh bận rộn cũng là mười ngày nửa tháng, những lúc ấy em cũng không nói gì anh nha."

Chu Lâm Duyên cười như không cười nhìn cô.

Đôi tay Tô Tiêu Tiêu nghịch ngợm chui vào trong quần áo của anh, ngón tay vuốt ve cơ bụng rắn chắc.

Ánh mắt Chu Lâm Duyên đột nhiên trở nên thâm trầm, một phen ôm Tô Tiêu Tiêu ép người đẩy vào tường. Anh đưa tay nắm lấy cằm của cô rồi cúi đầu đặt một nụ hôn mạnh mẽ lên môi.

Ly nước rơi trên mặt đất, Chu Lâm Duyên ôm Tô Tiêu Tiêu trực tiếp đi vào thư phòng.
........

Tô Tiêu Tiêu bận xong đợt này thì chuẩn bị nghỉ ngơi mấy ngày. Cô vốn muốn ở nhà nằm ngủ, nhưng Chu Lâm Duyên lại muốn mang cô ra ngoài chơi.

Tô Tiêu Tiêu sợ ngây người. Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi ở sofa. "Chu tổng, anh gần đây không bận sao?"

Còn khoa trương nói. "Anh với em không giống nhau, nếu anh nghỉ một ngày thì số tiền tổn thất sẽ rất lớn."

Chu Lâm Duyên ngước mắt liếc cô. "Nghỉ ngơi không có nghĩa là không làm việc, những việc cần hoàn thành gấp anh đều sẽ làm tốt."

Tô Tiêu Tiêu vô cùng vui vẻ nhảy xuống sofa, đi tới ngồi lên đùi anh. "Vậy chúng ta sẽ đi đâu?"

Chu Lâm Duyên đặt chiếc bút trong tay lên bàn rồi ôm lấy eo cô, nói. "Em muốn đi đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com