Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8


Đường xuống núi có rất nhiều hòn đá nhỏ bén nhọn, nếu chân trần đi xuống quả thực là không cần đôi chân nữa.

Tô Tiêu Tiêu đột nhiên bị anh nắm chặt cánh tay, đành phải dừng lại.

Chân cô vẫn còn đau, vừa uất ức vừa tức giận cho nên không có chút tinh thần nào. Cô quay đầu lại, mím môi, hồng con mắt nhìn thẳng Chu Lâm Duyên. Bộ dáng tức giận nhưng vẫn kiên cường chịu đựng.

Chu Lâm Duyên không nói lời nào, giơ tay cởi tây trang trực tiếp ném cho cô.

Tô Tiêu Tiêu theo bản năng tiếp được, còn chưa kịp hỏi anh muốn làm gì thì thấy anh một bước đi xuống bậc thang rồi ngồi xổm trước mặt mình. "Lên đi."

Nhìn người đàn ông mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tấm lưng rộng lớn ở trước mắt Tô Tiêu Tiêu có điểm ngây người, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần. Cô cũng không làm bộ khách khí với anh, một tay xách theo giày một tay cầm áo ôm cổ rồi bò lên lưng anh.

Kì thực Tô Tiêu Tiêu cũng biết nếu đi chân trần xuống núi chắc chắn sẽ có thêm vết thương mới.

Cô nằm trên lưng Chu Lâm Duyên, trong lòng không phục nghĩ. "Đây là anh thiếu tôi. Ai bảo anh dám hủy kỳ nghỉ phép của tôi, còn bắt tôi đi nhiều nơi như vậy, khiến cho hai chân vết thương chồng chất. Tôi đúng là xui xẻo mới gặp phải anh."

Cô rất gầy cho nên lúc cõng Chu Lâm Duyên cảm thấy rất nhẹ.

Tới chân núi, Tô Tiêu Tiêu từ trên lưng anh nhảy xuống sau đó đi về phía xe, mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Chu Lâm Duyên im lặng vòng qua xe ngồi vào ghế lái.

Trên đường trở về khách sạn Tô Tiêu Tiêu vẫn không nói chuyện với anh.

Chu Lâm Duyên vốn là người ít nói, Tô Tiêu Tiêu không nói lời nào anh tự nhiên cũng sẽ không mở miệng. Một đường trầm mặc, hai mươi phút sau xe chạy đến khách sạn.

Xe vừa dừng lại Tô Tiêu Tiêu lập tức tháo dây an toàn, xách giày rồi xuống xe đi về phía khách sạn.

Từ đầu tới đuôi không cho Chu Lâm Duyên một cái liếc mắt, thậm chí lúc xuống xe cũng không chịu mở miệng nói câu nào.

Chu Lâm Duyên ngồi ở trong xe, cách kính chắn gió nhìn bóng lưng của cô.

Có lẽ là do chân bị đau, lúc cô đi đường có chút khập khiễng.

Lúc đi đến bậc thang không biết dẫm phải cái gì đó cô đột nhiên nhảy dựng lên, một chân nâng lên liên tiếp nhảy hai bậc thang. Lúc nhảy được hai cái suýt nữa đứng không vững mà té ngã —— Cô sợ tới mức kêu một tiếng, tiếng kêu mới ra khỏi miệng thì cánh tay đã được nắm lấy, kế tiếp cô nghe thấy từ đỉnh đầu truyền đến một giọng nói mang theo ý cười. "Tô Tiêu Tiêu, cô đây là đang làm xiếc sao."

Tô Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn người đang cười kia. Đáng tiếc cô cười không nổi, chìa bàn tay ra trước mặt Chu Lâm Duyên. "Xem biểu diễn cần mất phí, Chu tổng đã thấy chẳng nhẽ không muốn bày tỏ chút tấm lòng sao."

Chu Lâm Duyên ánh mắt đen nhánh, thật sâu liếc nhìn cô một cái.

Cuối cùng cái gì anh cũng không nói, túm chặt cánh tay Tô Tiêu Tiêu kéo người đi vào bên trong khách sạn.

Tới cửa phòng, Tô Tiêu Tiêu lấy thẻ phòng mở cửa rồi xách theo đôi giày khập khiễng đi vào bên trong.

Đi tới sofa cô tùy tiện ném giày một bên, người nằm lên sofa.

Hôm nay thật sự mệt chết cô rồi, chân đau đến tê dại, ngón chân cũng không dám cử động.

Chu Lâm Duyên theo ở phía sau. Tô Tiêu Tiêu cuộn tròn nằm trên sofa, không nhìn cũng không nói chuyện với anh.

Anh quét mắt nhìn đôi chân của cô, ngón chân đỏ bừng, da bị trầy xước. Nhìn thôi cũng thấy không hề dễ chịu.

Anh không khỏi nhíu mi, đi đến cạnh giường cầm lấy điện thoại bàn gọi cho nhân viên khách sạn.

Tô Tiêu Tiêu cuộn tròn chân nằm nghiêng trên sofa, nghe thấy trong phòng truyền ra giọng nói nam tính. "Làm phiền lấy giúp tôi mấy thứ sau...Cồn, thuốc sát trùng, tăm bông, miếng bông..."

Trong phòng im ắng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông không hiểu sao lại tạo cho Tô Tiêu Tiêu cảm giác an tâm. Cô lắng nghe giọng nói của anh, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn trà, lông mi không tự giác run lên.

Nhân viên khách sạn rất nhanh đã đem những thứ Chu Lâm Duyên yêu cầu tới.

Anh nhận lấy túi thuốc, đóng cửa rồi đi tới sofa.

Tô Tiêu Tiêu nhìn anh đi tới, lúc này mới chậm rì rì ngồi dậy.

Chu Lâm Duyên đi đến trước mặt cô rồi ngồi xuống, đặt túi thuốc lên bàn, mở túi lấy lọ cồn bên trong ra.

Tô Tiêu Tiêu nhìn lọ cồn da đầu tê rần. Cô theo bản năng rụt rụt chân. "Cái kia...tôi sẽ tự mình xử lý..."

Chu Lâm Duyên lười phản ứng với cô, trực tiếp kéo chân đặt lên đầu gối.

Anh thấm cồn vào bông rồi xử lí qua chỗ da bị trầy. Tô Tiêu Tiêu đau đến ra sức rút chân về, anh giữ chặt đôi chân không cho cô tiếp tục lộn xộn, rồi tiếp tục xử lí vết thương.

"Đau... đau a! Anh nhẹ chút được không."

Tô Tiêu Tiêu đau đến nước mắt đều rơi xuống, chân không ngừng giãy giụa. Chu Lâm Duyên giữ chặt không cho cô động, xử lí xong miệng vết thương mới buông cô ra.

Khi anh buông lỏng tay Tô Tiêu Tiêu lập tức rút chân về, liều mạng dùng tay quạt quạt, đau đến nhe răng trợn mắt.

Một hồi lâu cơn đau mới dịu đi.

Cô ngẩng đầu nhìn Chu Lâm Duyên. Lúc này anh đang ném thứ trong tay vào thùng rác, giơ tay cầm lấy lọ thuốc sát trùng màu trắng tùy tiện ném cho cô.

"Cô tự mình làm đi." Nói xong anh đứng dậy đi vào toilet rửa tay.

Từ toilet đi ra anh thấy Tô Tiêu Tiêu đang ngồi trên sofa, trong tay cầm tăm bông cẩn thận bôi thuốc sát trùng.

Cô ngẩng đầu cẩn thận nhìn anh.

Chu Lâm Duyên ngồi xuống sofa. Anh lấy di động trong túi quần ném lên bàn trà, lúc này mới nhìn về phía cô.

Hôm nay cô khóc không chỉ một lần, chân bị thương khóc, vừa mới lau cồn tiêu độc cũng khóc. Lúc này đôi mắt đã đỏ rực, nhìn vào quả thực rất đáng thương.

Chu Lâm Duyên nhìn cô như vậy thì có chút buồn cười.

Này mẹ nó đều là chuyện gì a.

Thấy cô hồng con mắt nhìn chằm chằm mình, lúc này anh mới hỏi. "Muốn nói gì?"

Tô Tiêu Tiêu điều chỉnh thần sắc, nghiêm túc nói. "Tôi muốn nghỉ phép."

Chu Lâm Duyên dựa vào sofa, nghe vậy hơi rũ mi nhìn về phía cô.

Cô lập tức ngẩng đầu, đôi tay chỉ vào cái chân bị thương, cứ như vậy nhìn anh không nói một lời.

Biểu tình giống như lên án. Chu Lâm Duyên nhìn cô như vậy tâm tình bỗng dưng tốt hẳn.

Anh khó nén được ý cười. "Cho nên cô muốn xin nghỉ mấy ngày?"

Tô Tiêu Tiêu lập tức nói: "Sáu ngày, trả tôi kì nghỉ phép lúc trước."

A...hoá ra cô vẫn nhớ thương kì nghỉ phép lúc trước bị hủy.

Tô Tiêu Tiêu sợ anh không đồng ý, vội lui một bước. "Chân tôi mấy ngày nay khẳng định đi lại không tiện, chi bằng để tôi ở khách sạn sửa lại bản vẽ."

"Cũng được."

Chu Lâm Duyên cũng không tiếp tục làm khó cô. Anh cầm lấy di động và áo khoác rồi đứng lên, không quên dặn dò. "Chân của cô đừng để chạm vào nước, cũng đừng dùng miếng dán cá nhân."

Dứt lời anh xoay người đi ra cửa.

Tô Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng của anh, thẳng đến khi anh ra khỏi phòng cô mới cong cong môi, tâm tình cuối cùng tốt hơn chút.

Mấy ngày kế tiếp Tô Tiêu Tiêu chỉ ở khách sạn nơi nào cũng không đi. Mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh, tỉnh dậy tiếp tục sửa bản thiết kế. Ba bữa đều gọi nhân viên mang tới phòng.

Hết sáu ngày nghỉ, cuối cùng tất cả thời gian đều lãng phí tại khách sạn.

Chẳng qua cũng coi như là nghỉ ngơi, duy nhất không vui chính là mỗi ngày đều ăn cơm khách sạn. Ngày đó cô đi qua phòng Chu Lâm Duyên cho anh xem bản thiết kế đã được sửa chữa.

Chu Lâm Duyên ngồi xem ở thư phòng, vì phải chờ anh xem xong bản thiết kế Tô Tiêu Tiêu liền đi tới ban công nhìn cảnh đêm bên ngoài, cảm thấy khá nhàm chán lại xoay người bám vào cửa nhìn anh. "Chu tổng, ngày nào cũng ăn cơm khách sạn tôi cảm thấy rất chán. Ngày hôm qua trong nhóm WeChat của tổ dự án tôi nghe bọn họ nói gần chỗ làm có quán ăn Quan Đông rất ngon, ngày mai anh trở về có thể mua giúp tôi một phần không?"

Chu Lâm Duyên xem đi xem lại nhiều lần bản thiết kế, không ngẩng đầu chỉ không mặn không nhạt nói một câu. "Tô Tiêu Tiêu, tôi cảm thấy lá gan cô càng lúc càng lớn."

Tô Tiêu Tiêu bĩu môi, cô chỉ thuận miệng nhắc tới thôi, cũng không trông cậy anh thật sự mua về cho cô.

Chu Lâm Duyên xem xong vẫn thấy có nhiều chỗ không hài lòng, bảo cô tiếp tục sửa.

Tô Tiêu Tiêu chịu đựng xúc động muốn phun tào, nhấp môi vẻ mặt không cao hứng, một phen túm bản vẽ thở phì phì rời đi.

Lúc cô ra ngoài còn cố ý đóng cửa thật mạnh.

Chu Lâm Duyên có chút trầm mặc, một lát sau lấy ra hộp thuốc lá, rút một cây cắn ở trong miệng, lấy bật lửa châm lửa.

Anh ngồi ở chỗ đó nhìn cánh cửa đã đóng chặt kia. Không biết như thế nào anh bỗng nhiên nhớ tới bộ dáng Tô Tiêu Tiêu vừa tức giận trừng anh. Bộ dáng của cô thực giống con thỏ nhỏ bị chọc giận nhưng không làm gì được.

Anh không tự giác cười một cái, bỏ tàn thuốc vào gạt tàn rồi đứng dậy đi tắm rửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com