Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

48

Thúc Hàm Thanh tự nhốt trong phòng một ngày trời, Doãn Biên Yên là người đầu tiên tới gõ cửa phòng cậu: "Tiểu......Thúc này, cả ngày nay cậu không ăn gì rồi, có uất ức thì phát hỏa không phải đỡ hơn à? Đừng nhốt mình vậy chứ."

Thúc Hàm Thanh nhìn chằm chằm cánh cửa, rốt cuộc vẫn xuống giường mở nó, cậu chưa nói lời nào, chỉ chầm chậm hỏi: "Yến Thần Quân đâu?"

Doãn Biên Yên thấy khóe mắt Thúc Hàm Thanh ửng đỏ, cay đắng nói: "Cậu đừng trách giáo sư quá, bọn chị cũng có phần sai, chị luôn hối hận, rằng ngày đó đã tuân thủ mệnh lệnh mà chẳng ngăn cậu lại. Sau khi Dịch Nhiên nói bản thân người trong trạng thái tang thi hóa vẫn còn chút ý thức, lòng chị hoàn toàn sụp đổ, chỉ mong sao có cơ hội làm lại...... Tiểu Ngũ nhà ta, số mệnh tốt hơn trước nhiều, không phải nằm trong kế hoạch chim ưng non, không phải chịu quá nhiều gian khổ. Tồn tại trên đời vẫn chưa từng hưởng thụ vui vẻ thực sự, bị giam cầm trong sự giày vò dường như vô tận."

"Cám dỗ quay ngược thời gian là không thể tránh khỏi."

Thúc Hàm Thanh trách họ được sao? Tất cả đều là người cậu lớn lên cùng, cậu chẳng thể nói một lời nào.

Những ngày tháng tối tăm không ánh mặt trời hiện hữu trong ký ức mơ hồ, hành động cắn xé cướp bóc tinh thạch xuất phát từ bản năng, âm thanh gào thét bi thương nghẹn cứng nơi cuống họng, điều may mắn duy nhất là cậu hóa tang thi chẳng có dấu hiệu mục rữa da thịt.

Dịch Nhiên giơ tay tháo thẻ tên trên cổ xuống, nghẹn ngào nói: "Tiểu Ngũ, cái này giao lại em."

Thúc Hàm Thanh nhận lấy nó, đầu ngón tay chạm vào, cậu tiến đến ôm chầm Dịch Nhiên, cậu ôm tất cả mọi người, bả vai Doãn Biên Yên run kịch liệt, Thúc Hàm Thanh vỗ vai an ủi cô ta, lực ôm của Thạch Lỗi lớn đến dọa người, kết cục khiến Thúc Hàm Thanh phải dùng sức đẩy ra, rơm rớm nước mắt dõi theo họ: "Các anh chị...... Đúng là một đám khốn nạn hết mà."

Thúc Hàm Thanh lau khóe mắt, ngữ khí có chút kích động: "Em cho phép mọi người làm vậy hả? Cái đó em hoàn toàn tự nguyện! Em chỉ mong tất cả sẽ sống sót!"

Cậu nức nở nói, sau một hồi lâu, Tang Mại mới chậm rãi đáp lại: "Mọi người cũng mong em được sống."

Thúc Hàm Thanh đối mặt họ, đôi mắt sưng đỏ đầy nước mắt, nói: ".....Phục mấy người quá mà, còn tên khùng Yến Thần Quân nữa chứ!"

Thúc Hàm Thanh vùi mặt vào lòng bàn tay, khung vai cong lên như biểu hiện sự mỏng manh mơ hồ: "Mấy người không biết đã có bao nhiêu người thống khổ, vô tội cuốn vào vòng xoáy, chỉ vì họ yêu em, chưa hề làm sai điều gì, dựa vào cái gì mà họ cũng phải chịu tội chứ."

Doãn Biên Yên ngồi xổm người xuống, thay Thúc Hàm Thanh lau những giọt nước mắt còn đọng lại trên má, ôm ấp cậu: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi......"

Thúc Hàm Thanh nuốt nước mắt chua xót xuống, đột nhiên Yến Thần Quân mở cửa phòng, nhìn tất cả mọi người, giọng nói nghẹn ngào nhưng bình thản: "Hết thảy đều là lỗi của tôi."

Thúc Hàm Thanh ngước mắt nhìn y, đột nhiên kéo y vào phòng và chốt cửa một cái sầm.

"Tiểu Ngũ! Em bình tĩnh lại đi! Mấy năm nay giáo sư cũng không dễ dàng gì."

Đám Doãn Biên Yên đập cửa bên ngoài, Thúc Hàm Thanh ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn là Yến Thần Quân lên tiếng nói không sao cả, tiếng gõ cửa vang vọng một hồi, dần chìm vào yên tĩnh.

Thúc Hàm Thanh đối mặt với Yến Thần Quân, liền vung nắm đấm, Yến Thần Quân không tránh, đầu bị đánh lệch sang một bên.

Thúc Hàm Thanh đưa tay nắm cổ áo Yến Thần Quân, ép y lên mặt tường, Yến Thần Quân nhắm mắt lại, Thúc Hàm Thanh bắt y mở mắt ra, không ai nói một câu.

Đột nhiên Yến Thần Quân áp đầu xuống ngực Thúc Hàm Thanh, một lát sau trầm giọng nói: "Âm thanh thật mỹ diệu...... Còn sống......"

Thúc Hàm Thanh không biết phải làm gì, sau đó bất đắc dĩ buông y ra.

Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ.

Thúc Hàm Thanh co người trên ghế dựa: "Yến Thần Quân, anh đối với tôi ra sao, tôi đều tha thứ cho anh hết, nhưng bọn họ vô tội, hà cớ gì lại cướp đoạt ký ức của họ chứ."

Cuối cùng Yến Thần Quân cũng chịu mở miệng, y nghẹn ngào nói: "Họ vô tội ở đâu? Em vì họ đã trải không biết bao nhiêu lần tra tấn, Mộ Diệp yếu đuối, Vinh Hoa ấu trĩ, Lôi Tranh chuyên chế! Tất cả đều không xứng với em."

Nháy mắt sắc mặt Thúc Hàm Thanh vô cùng khó coi, mọi thứ trong mắt Yến Thần Quân đã hóa thành tuyệt vọng cố chấp.

Là loại nguyện chặt đứt những thứ có thể làm Thúc Hàm Thanh khổ sở, một ánh mắt dấy lên sự sợ hãi.

"...... Yến Thần Quân, đừng khiến tôi ghét anh, có được không?"

Thúc Hàm Thanh khẽ nói: "Anh thả tôi ra đi, tôi muốn giải quyết trong yên bình."

Yến Thần Quân nhìn cậu: "Họ đều chẳng thể bảo vệ em, chỉ cần ở yên đây thôi, không gì có thể làm hại em hết. Trừ phi tôi chết, tôi sẽ không để ai tổn thương em."

Thúc Hàm Thanh đối mặt y, bình tĩnh nói: "Anh không nên ích kỷ, nếu tôi chẳng phát hiện sự thật ẩn sau thì có lẽ anh sẽ giấu tôi cả đời. Yến Thần Quân, trước kia anh không như vậy, nhưng vẫn muốn cảm ơn anh, vì đã cho tôi một cuộc sống mới."

"Tôi đã thay đổi, trước kia nghe lệnh tổng bộ chỉ huy, kết quả đổi lấy điều gì chứ, người tôi quan tâm đều......mất hết rồi, không kết cục tốt," Giọng Yến Thần Quân dần yếu đi, "Kế hoạch Cổ Trùng là tôi đề xuất, nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ dùng lên em, trong một khắc em tiến vào phòng giải phẫu, nội tâm tôi lặp đi lặp lại câu nói rằng chính tôi hại chết em. Tôi đã đồng ý với việc không tìm em, chỉ có thể dùng công việc chồng chất để tê liệt bản thân, để quên em đi...... Nếu tôi ích kỷ hơn...... Có lẽ tôi nên chết cùng em."

"Yến Thần Quân," Thúc Hàm Thanh hạ giọng nói, "Anh vốn không phải loại người như vậy."

Nếu y ích kỷ hơn nữa, đã không có chuyện dành nửa đời mình để cứu vớt hàng ngàn người.

"Tự tôi nhiễm bệnh không liên quan gì đến anh, việc thích ứng với thiết bị kia, tự nguyện cấy nó vào cơ thể, mọi thứ đều không phải lỗi tại anh, anh hiểu chứ?"

Yến Thần Quân dõi theo cậu, chậm rãi mở miệng: "......Tôi không hiểu, nhưng tôi cảm thấy do tôi hết, tôi cảm thấy, Thúc Hàm Thanh à, rằng tất cả mọi thứ đều từ tôi mà ra, khi đó tôi thực sự muốn tự sát theo em."

Ngữ khí như của một đứa nhỏ cố chấp vô cùng.

Tình yêu khiến người sinh lòng lo sợ, song cũng truyền cho họ dũng khí mạnh mẽ.

"Ngày em ra đi, tôi hút thuốc, lại không giúp ích gì cả, người trong phòng thí nghiệm xưng tôi là thần, rằng tôi vô cảm. Chỉ khi em rời khỏi thì tôi mới nhận ra, tôi chỉ là phàm nhân, những thứ đặt đầy tâm huyết nhưng chẳng ai cạnh bên, đều vô vị."

Thúc Hàm Thanh nhớ khung cảnh cậu đứng giữa đống đổ nát hòa lẫn tiếng gió, mùi khói thuốc súng tứ phương được gió đưa đến cánh đồng bát ngát, như ngàn vạn oan hồn đang gào khóc bên tai.

Họ chẳng qua chỉ là sinh mệnh nhỏ bé giữa thời loạn thế, cậu giơ lòng bàn tay run rẩy ôm lấy mặt Yến Thần Quân: "Lần cuối cùng này, dẫu chúng ta ra sao đều chấp nhận hết được không, đừng tiếp tục nữa."

Yến Thần Quân: "......Máy đã cạn kiệt năng lượng, không thể dùng được nữa rồi."

Thúc Hàm Thanh thầm nghĩ tốt quá rồi, đột nhiên nhớ tới điều gì: "Tại sao tang thi vương vẫn xuất hiện?"

Một mảnh tĩnh lặng, Thúc Hàm Thanh nói: "Vẫn là dị năng hệ thủy à?"

Yến Thần Quân nói: "Tôi dùng gien của em để cải tạo ra nó, trong tiến trình thực thi kế hoạch Cổ Trùng, nếu em không thích thì tôi sẽ......"

Thúc Hàm Thanh cảm thấy mối nguy hiện tại nhất định là Yến Thần Quân, có lẽ mấy lần bỏ mạng của cậu đả kích mạnh mẽ đến y, hiện tại nói câu nào thì có từ chết câu đó, dáng vẻ cực kì bất cần đời không đặt mạng sống vào mắt.

Thúc Hàm Thanh xua tay với Yến Thần Quân, dò hỏi: "......Anh còn tạo thêm bất kì phát minh nguy hiểm nào nữa không?"

Yến Thần Quân im lặng trong chớp mắt, song vẫn ngoan ngoãn đáp: "Gần đây thì không, nhưng trong ký ức trước kia đã tạo vài thứ, ví dụ như vũ khí hủy diệt cả thành phố, còn có đạn hạt nhân tang thi, họ nói lực sát thương quá lớn nên xác suất đả thương đến người cao......"

Thúc Hàm Thanh cắt ngang lời y: "......Chẳng còn cái nào tốt hơn à?"

Yến Thần Quân lắc đầu: "Từ lúc em rời khỏi thì không."

Thúc Hàm Thanh: "............"

.

.

.

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Yến Thần Quân: Thieu Thuc Ham Thanh, ngu khong the ta.

(Thiếu Thúc Hàm Thanh, ngu không thể tả :)))))) cảm thấy câu này hợp với anh ta lắm)

Thúc Hàm Thanh: ......Hắc hóa kìa, khâm phục khâm phục.

Mộ Diệp & Lôi Tranh & Vinh Hoa: Đcm, cái tên tâm lý vặn vẹo phần tử khủng bố không thấy ngại khi chửi bố m yếu đuối & chuyên chế & ấu trĩ à?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com