Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9: Chú chó xui xẻo

Bữa trưa rất phong phú, Mộ Dữu ăn không ít.

Sau bữa trưa, Mộ Dữu kéo Doãn Mặc ra sân chơi cờ năm quân.

Mộ Dữu không biết chơi cờ vây, cờ năm quân cô lại chơi rất giỏi, nhưng cô không nghĩ tới việc thua Doãn Mặc hai lần liên tiếp.

Sắc mặt cô từ từ đen lại, mỗi lần đánh xuống đều dùng sức, để lộ rõ sự bất mãn của mình.

Doãn Mặc nhướng mày nhìn cô: "Đánh cờ là tu thân dưỡng tính, em thiếu kiên nhẫn như vậy sao thắng được?"

Mộ Dữu hừ một tiếng: "Lão nam nhân* mới cần tu thân dưỡng tính, tiên nữ không cần."

*Câu này mình để nguyên theo convert.

Doãn Mặc: "..."

Sau vài ván, Mộ Dữu liên tục thua.

Cô hơi tức giận, liền quơ tay đem cờ xáo trộn: "Để cho tôi thắng một lần cũng không được. Tôi ở trước mặt bố mẹ anh tình cảm như vậy, khi nãy ăn cơm tôi còn gắp đồ ăn cho anh nữa."

Cô bắt đầu đánh bài tình cảm, muốn để anh thấy áy náy.

Doãn Mặc cầm bình trà lên rót cho mình một ly, chậm rãi nhấp một hớp: "Không phải em nói đừng nhường em, em có thể thắng sao."

Mộ Dữu nhớ lại một chút, lúc vừa mới bắt đầu, cô thật sự tràn đầy tự tin nói ra một câu như vậy.

Cô xụ mặt không tiếp lời.

Doãn Mặc buông ly trà xuống, xếp lại quân cờ bị xáo trộn, đem đặt lại bàn cờ: "Chơi thêm một ván nữa, lần này để em thắng."

Mộ Dữu tâm không cam tâm tình nguyện chơi cùng anh thêm một ván.

Lần này Doãn Mặc quả thật là để cho cô thắng, sau khi quân đen của cô đánh xuống, quân trắng của Doãn Mặc cách cô tám trượng.

Cô chỉ đi năm bước, năm quân cờ đen hợp thành một hàng.

Doãn Mặc: "Ván này em thắng."

Mộ Dữu nhìn bàn cờ, không có chút vui vẻ, cô còn cảm thấy bị anh sỉ nhục.

Không thể nhường một cách khiêm tốn sao, quả thực xem cô như trẻ con mà dỗ dành.

"Không chơi nữa, anh chơi một mình đi!" Cô vứt mấy quân cờ trong tay xuống, tức giận đi vào trong.

Doãn Mặc ngồi trong sân một mình, mày nhíu lại, nhất thời không nói nên lời.

Không nhường cô cũng giận, mà nhường cô cũng giận?

——

Hai người rời nhà bố mẹ Doãn Mặc vào buổi chiều, Doãn Mặc lái xe, Mộ Dữu ngồi bên ghế phụ.

Sau sự kiện chơi cờ lúc trưa, Mộ Dữu liền tỏ thái độ hờ hững với Doãn Mặc. Lúc này bên trong xe chỉ có hai người họ, cô càng không muốn nói câu nào với anh.

Trở lại chung cư, Mộ Dữu lên lầu dọn đồ rồi quay về trường học. Quần áo và túi xách Doãn Mặc tặng cô, cô chỉ lấy một vài món.

Doãn Mặc đứng trước cửa phòng thay đồ: "Bây giờ em muốn về trường sao?"

Mộ Dữu dọn đồ nhét vào túi, kéo khoá lại, mới hỏi ngược anh: "Nếu không thì sao? Không phải tôi đã về nhà ăn cơm với anh rồi sao, còn có việc gì nữa?"

Doãn Mặc cầm túi của cô lên: "Tôi đưa em về."

Mộ Dữu đi theo anh từ phòng ngủ ra: "Trường học có rất nhiều người biết anh, tôi cũng không muốn dính líu đến anh."

Doãn Mặc: "Tôi đưa em đến cổng trường."

Dưới nhà xe, Doãn Mặc chọn một chiếc chưa từng lái đến trường học. Mộ Dữu lúc này mới yên tâm lên xe.

Xe chạy qua con đường chính đông đúc trong khu đô thị, hướng về phía ngoại ô. Không phải là giờ cao điểm nên xe chạy thẳng đến trường.

Doãn Mặc ngừng xe ở cổng phía Bắc của trường học, bên này không có khu buôn bán nên hầu như không có ai đi cổng này.

Mộ Dữu tháo dây an toàn, lúc chuẩn bị xuống xe bị Doãn Mặc gọi lại: "Em cầm cái này lên đi."

Anh không biết lấy từ đâu một hộp quà tinh xảo đưa cho cô.

Mộ Dữu nhìn một chút: "Đây là cái gì?"

"Bánh kem xoài." Buổi sáng không cho cô ăn nhiều, Doãn Mặc nhìn ra cô không vui, nên trước lúc rời đi bảo dì giúp việc trong nhà gói cho cô một phần.

Mộ Dữu nhớ lại mùi vị thơm ngọt của bánh xoài lúc  sáng, cô chưa biết có nên nhận hay không, nên chỉ nhìn không lấy.

Doãn Mặc chủ động nhét vào tay cô, giọng điệu hiếm khi dịu nhàng: "Coi như quà xin lỗi của tôi."

Anh đã nhét nó vào tay cô, cô chỉ còn cách nhận lấy.

Cầm lấy hộp bánh, khoé miệng Mộ Dữu khẽ cong lên, nhưng cô lại lạnh mặt hỏi anh: "Xin lỗi vì điều gì, anh sai chỗ nào?"

Doãn Mặc nhớ lại cô bé này giận anh cả nửa ngày không thèm để ý đến anh.

Một lúc lâu sau, anh chân thành hỏi cô: "Em nhắc nhở tôi một chút, tôi sai chỗ nào vậy?"

Mộ Dữu: "..."

——

Mộ Dữu bị Doãn Mặc chọc giận, chẳng muốn nói nhiều với anh liền trực tiếp xuống xe trở về ký túc xá .

Đẩy cửa phòng ra, một người bạn cũng phòng - Chu Khoan cũng đã đến.

Chu Khoan là một cô gái mũm mĩm, bố mẹ cô đặt cho cô cái tên này là hy vọng cô có thể vô tư vô lo.

Nhưng sau khi cô béo lên, liền bị mọi người trêu vì "Vô tư thoải mái thân hình đầy đặn*."

*Nguyên văn convert: "Lòng thoải mái thân thể béo mập" mình cũng không biết để sao cho ổn T.T

Chu Khoan không thích bị người khác nói mình béo, những người thân quen với cô đều gọi cô là Trách Trách.

Trách Trách vaf Hách Mộng Thành đang xem phim, nhìn thấy Mộ Dữu liền cười chào hỏi.

Hách Mộng Thành nhìn quần áo trên người Mộ Dữu, bên ngoài là áo khoác len màu xanh sẫm, bên trong là một bộ đồ đen, nhìn cả người cô sạch sẽ sáng sủa.

Hai mắt Hách Mộng Thành sáng lên: "Tiểu Dữu, bộ đồ này của cậu đẹp quá đi, cho tớ xin link nào!"

Mộ Dữu đặt túi xuống, sau đó nói: "Một người họ hàng mua cho tớ, nên không có link."

Hách Mộng Thành tiếc nuối một chút, chỉ vào giá sách của Mộ Dữu: "Tớ mới lấy sách giáo khoa giúp cậu, buổi sáng cậu và Đồng Lạc Dao không đến, nhiều sách như vậy tớ với Trách Trách chuyển từ thư viện về mệt muốn chết."

"Vất vả rồi." Mộ Dữu lấy bánh ngọt đưa qua, "Tớ đem từ nhà lại, mọi người cùng nhau ăn đi, coi như khao hai cậu."

Mộ Dữu nhìn một vòng trong phòng: "Đồng Lạc Dao còn chưa đến sao?"

Hách Mộng Thành vui vẻ ăn bánh: "Cậu ta không đến thì tốt hơn, hay ra vẻ như vậy, cứ hay chê cái này chê cái kia, khoe khoang không dứt."

Trách Trách: "Đúng là như vậy, ký túc xá của chúng ta không có cậu ta là vui nhất!"

Mọi người vừa nói chuyện phiếm vừa ăn bánh ngọt.

Trách Trách nói với Mộ Dữu: "Tiểu Dữu, không phải cậu thích đọc truyện tranh sau, lúc nghỉ đông tớ phát hiện ra một bộ rất hay."

Mộ Dữu cầm bánh lên cắn một miếng: "Bộ đó tên gì?"

Trách Trách nghĩ nghĩ: "Tên là «Chú chó xui xẻo», tác giả là Mộ Tư Mang Quả (Mousse Mango), tớ nhìn thấy bánh xoài này liền nhớ tới truyện đó, rất thú vị."

Hách Mộng Thành tràn đầy phấn khởi lại gần: "Nội dung như thế nào, nói tớ nghe thử xem."

Trách Trách: "Nội dung chính là nam chính từ khi sinh ra đều gặp xui xẻo, uống nước thì bị sặc, ăn cơm thì bị nghẹn, mang ô thì trời nắng, không mang trời lại mưa. Có một lần anh tình cờ gặp nữ chính, vừa gặp đã yêu, mỗi ngày đều đuổi theo nữ chính để tỏ tình nhưng đều thất bại vì xui xẻo."

Trách Trách càng nói càng hăng say, "Nữ chính cũng rất thú vị nha, miệng nói cái gì đều linh nghiệm. Có lần, nam chính vì nữ chính chuẩn bị pháo hoa, anh hỏi cô pháo hoa trên trời trông như thế nào, cô trả lời giống như dao. Vừa dứt lời, pháo hoa thật sự biến thành dao mà bay xuống. Bởi vì nam chính luôn xui xẻo nên những con dao đó đều hướng lên người anh, nữ chính không hề hấn gì."

Hách Mộng Thành nghe được có chút mê hoặc: "Truyện này cũng thú vị quá đi, tớ phải đi đọc thử mới được."

Trách Trách: "Thật sự rất thú vị, toàn bộ truyện hầu như đều có giọng điệu khôi hài như vậy. Mà phong cách vẽ của tác giả cũng rất đẹp, có một số trang đẹp đến kinh người!"

Hách Mộng Thành cầm điện thoại lên tìm truyện: "Truyện này từ hơn hai năm trước rồi sao, có nhiều bình luận nói tác giả không viết nữa, phải bộ này không?"

Trách Trách: "Đúng là bộ này, tác giả biến mất lâu lắm rồi, nhưng hình vẽ rất đẹp. Haizzz không biết bao giờ tác giả mới cập nhật tiếp đây."

. . .

Hách Mộng Thành và Trách Trách vẫn còn trò chuyện về bộ truyện đó, Mộ Dữu ôm cuốn sổ leo lên giường, kéo màn lại, bật máy tính lên.

Khi còn nhỏ, chú nhỏ cho cô học rất nhiều môn năng khiếu để bồi dưỡng sở thích, nhưng Mộ Dữu chỉ thích vẽ tranh. Khi phát hiện điều này, chủ nhỏ còn mời giáo viên chuyên môn để dạy cho cô.

Mộ Dữu giỏi nhất là vẽ truyện tranh.

«Chú chó xui xẻo» là truyện tranh cô vẽ sau khi thi Đại học, sau khi cô bị Doãn Mặc từ chối, trong lòng uỷ khuất và phẫn uất, trong nhất thời bực tức vẽ ra, còn đặt tên cho nam chính là Ân Cẩu*, đồng âm với chó Doãn*.

*Ân Cẩu (殷苟 - Yīn gǒu), chó Doãn ( 尹狗 - Yǐn gǒu

Sau này khi lên Đại học, cô từ từ buông bỏ Doãn Mặc, nên truyện cũng không cập nhật nữa.

Mộ Dữu nhớ lúc ấy mặc dù không ít người đọc chờ cô cập nhật chương mới, nhưng lượt đọc cũng không nhiều lắm, thế mà sau nhiều năm như vậy lại bị Trách Trách phát hiện ra bộ truyện này.

Cô truy cập trang web truyện tranh, tìm truyện của mình. Lâu rồi cô không cập nhật vậy mà bình luận phía dưới lại nhiều gấp mấy lần.

【Rất thích Ân Cẩu và Mộc tiểu thư, mặc dù không biết tác giả có quay lại hay không, như tôi mỗi ngày đều chờ đợi.】

【Phong cách vẽ quả nhiên độc đáo và đẹp mắt, cư dân mạng không lừa tôi.】

【Truyện đáng yêu và hài hước quá, đọc truyện này làm tôi thật sự vui vẻ.】

【Ha ha ha Ân cẩu thật sự thê thảm, tôi rất muốn cười là chuyện gì xảy ra?】

【Được bạn tôi đề cử, hahaha cười đau bụng quá, làm ơn giúp tôi đánh bại con quỷ 20*】

*Cái này mình cũng không biết là cái gì nữa :3

【Mộ Tư Mang Quả bạn đi đâu rồi, bạn có biết truyện của bạn nổi lắm không, nhanh cập nhật chương mới đi nào!】

Cô kéo bình luận từ trên xuống dưới, có rất nhiều người hy vọng cô tiếp tục đăng chương mới. Ấn vào truyện, tình tiết của chuyện cũng làm chính Mộ Dữu không nhịn cười được.

Tự nhiên cô lại muốn sáng tác truyện.

Mộ Dữu bật đèn bàn, lấy mấy tính bảng kết nối với máy tính.

Một khi quyết tâm làm việc gì đó cô đều rất tập trung.

Buổi tối mọi người trong phòng đều chuẩn bị đi ngủ, giường cô vẫn còn sáng đèn.

Hách Mộng Thành ngáp một cái hỏi cô: "Tiểu Dữu, cậu có việc gì sao, sao còn chưa đi ngủ?"

Mộ Dữu vẫn đang nghiên cứu một số bối cảnh, cô trả lời: "Tớ nhận được một số bản phác thảo, phải đẩy nhanh tốc độ, các cậu ngủ trước đi."

Mộ Dữu vẽ tranh rất đẹp, Hách Mộng Thành biết cô đôi lúc sẽ nhận một số bản phác thảo.

Hách Mộng Thành gật đầu cũng không hỏi lại: "Ừa, nhưng cậu đừng thức khuya quá, ngủ sớm một chút."

"Được." Mộ Dữu điều chỉnh độ sáng đèn bàn một chút, rồi kéo màn để che bớt ánh sáng.

——

Ngày hôm sau, Mộ Dữu hầu như không rời khỏi giường, cơm trưa cũng là Hách Mộng Thành và Trách Trách mang về giúp cô.

Đến chiều, cuối cùng Mộ Dữu cũng làm xong, cô mới hài lòng vươn vai.

Leo xuống giường, cô thấy túi đồ hôm qua đến giờ cô vẫn chưa dọn, chỉ lo ngồi vẽ truyện. Bây giờ mới rảnh, cô mở túi ra, đem quần áo cùng túi xách bỏ vào trong tủ đồ.

Lúc này cửa ký túc xá mở ra, Mộ Dữu ngửi thấy mùi nước hoa. Là hương hoa hồng ngọt ngào, nhưng chắc là xịt hơi nhiều nên có mùi hơi khó chịu.

Đồng Lạc Dao xách hành lý đi vào, vừa vào phòng liên che mũi, mặt tỏ vẻ chán ghét: "Sao trong phòng có mùi khó chịu như vậy, các cậu mới vào mấy ngày liền biến làm cho ký túc xá chướng khí mù mịt."

Cô ta vừa đến, Trách Trách cùng Hách Mộng Thành nhìn nhau đồng cảm.

Cô gái làm ra vẻ nhất phòng đã đến.

Đồng Lạc Dao quay đầu nhìn Mộ Dữu im lặng bên cạnh, ánh mắt rơi vào hành lý của cô, khẽ cười nói: "Mua nhiều quần áo như vậy, hành lý hết chỗ để rồi."

Mộ Dữu không để ý tới cô ta.

Ngược lại, Hách Mộng Thành và Trách Trách nghe thấy vậy liền chạy đến, khen quần áo và túi xách của Mộ Dữu rất đẹp.

Hách Mộng Thành hỏi: "Đều là bố mẹ cậu mua sao? Nhiều quá đi, thật sướng nha!"

Không đợi Mộ Dữu tiếp lời, Đồng Lạc Dao ở một bên cảm khái: "Cũng không phải thương hiệu đắt tiền, mua nhiều thì có ích gì? Nếu cộng lại toàn bộ mấy thứ này, đoán chừng cũng không bằng một cái túi của tôi, phải không?"

Cô ta vừa nói vừa chỉ túi xách của mình, khuôn mặt đắc ý, "Túi này là da thật, của thương hiệu lớn, giá hơn 1 vạn."

Trách Trách nhanh mồm nhanh miệng: "Vậy à, sao tôi lại cảm thấy cái túi 1 vạn này so với túi của tiểu Dữu lại giống đồ vỉa hè hơn? Đồ giả sao?"

Đồng Lạc Dao gấp gáp nói: "Không biết thì đừng nói hươu nói vượn, đây là hàng thật! Chỉ có 1 vạn thôi đâu phải tôi mua không nổi, còn phải đi mua hàng giả* sao?"

*Nguyên văn convert: hàng A nên mình nghĩ là hàng giả loại 1 :v

Trách Trách: "Tôi đây không phải là sợ cậu bị lừa sao, tốt bụng nhắc nhở một chút, thật sự nhìn không bằng túi của Mộ Dữu."

Hách Mộng Thành tiếp lời: "Tôi cảm thấy quần áo đẹp hay không là dựa vào người mặc nó, cậu xem tiểu Dữu dùng quần áo túi xách gì cũng giống hàng hiệu, chủ yếu là vì cậu ấy đẹp."

Đồng Lạc Dao: "...Tôi không thèm để ý đến các cậu nữa! Thật nông cạn!"

——

Đối với truyện tranh «Con chó xui xẻo», Mộ Dữu ban đầu chỉ là nhất thời bốc đồng, theo một nghĩa nào đó thì chính là vẽ để trút giận. Cho nên ngoại trừ tính hài hước thì nhân vật cùng cốt truyện tương đối qua loa.

Bây giờ quyết định tiếp tục vẽ, cô một lần nữa thiết lập lại bối cảnh và nhân vật, và đương nhiên Ân Cẩu vẫn xui xẻo từ đầu đến cuối.

Dù sao thì thấy anh không may thì cô mới vui vẻ.

Sau khi trường học chính thức khai giảng, ngoài giờ lên lớp cô đều dành thời gian cho truyện tranh. Vì để không làm Trách Trách và Hách Mộng Thành nghi ngờ, cô tạm thời lưu bản thảo, chưa cập nhật chương mới.

Lớp buổi sáng thứ 6 kết thúc, liền rảnh đến cuối tuần. Khai giảng đã được một tuần, cả phòng Mộ Dữu chuẩn bị đi ăn với nhau. Mộ Dữu cùng Trách Trách và Hách Mộng Thành đã chuẩn bị xong, chỉ còn Đồng Lạc Dao vẫn đang lựa quần áo.

Hách Mộng Thành không chờ nổi, giục cô ta: "Nếu cậu không muốn đi, ba chúng tôi đi là được rồi."

Đồng Lạc Dao không hợp với các cô, lúc đầu lên kế hoạch đi ăn cũng không định rủ cô ta đi cùng.

Mấy ngày trước ba người bọn cô thảo luận về buổi đi ăn này, thấy Đồng Lạc Dao ngồi một mình vô cùng đáng thương, cả ba nhất thời không đành lòng nên mới gọi cô ta đi cùng.

Đồng Lạc Dao không có bạn bè ở trường vì tính cách của cô ta.

Hách Mộng Thành nói muốn bỏ lại cô, động tác của Đồng Lạc Dao liền nhanh, nhưng ngoài miệng lại nói: "Cậu gấp cái gì chứ, xong bây giờ đây, dục tốc bất đạt."

Mười phút sau, mọi người cuối cùng cũng từ ký túc xá đi ra. Bốn cô gái vừa đi vừa thảo luận xem một lát ăn cái gì. Không ngờ bốn người lại bắt gặp chiếc xe Rolls-Royce quen thuộc ở cổng trường.

Hách Mộng Thành là người đầu tiên kêu lên: "Sao Doãn Mặc lại đến trường nữa rồi, tuần trước mới đến một lần rồi mà. Anh ấy đến trường thường xuyên hơn trước nha!"

Mộ Dữu cũng ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn qua chiếc xe kia.

Đúng là Doãn Mặc không sai.

Đồng Lạc Dao nói: "Trường học đang xây tòa thí nghiệm, khoản tài trợ cuối cùng còn chưa xuống tới, chắc là đến vì việc này."

Lời Đồng Lạc Dao vừa nói ra, ba cô gái đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc.

Hách Mộng Thành: "Làm sao cậu biết?"

Đồng Lạc Dao đắc ý hất cằm lên, thản nhiên nói: "Chính miệng người trong xe nói cho tôi biết."

Mộ Dữu: "?"

Hách Mộng Thành vui vẻ: "Cậu đúng là dám khoác lác, Doãn Mặc có thân phận thế nào, cậu có thể tuỳ tiện quen biết anh ấy sao? Chính miệng nói cho cậu biết? Nếu cậu thật sự quen biết Doãn Mặc thì cũng sẽ không khoe khoang cái túi 1 vạn mãi."

"Tôi không nói người tôi quen biết là Doãn Mặc." Đồng Lạc Dao nói: "Trong xe không chỉ có một mình anh ta."

Trách Trách: "Vậy là tài xế sao?"

"Không phải, là thư ký của Doãn Mặc, là anh họ của tôi."

Hách Mộng Thành: "Là cái người mặc âu phục luôn mở cửa xe cho Doãn Mặc sao?"

"Mở cửa xe thì sao? Không phải ai cũng có thể mỗi ngày đi theo Doãn Mặc. Sếp của anh họ tôi là tổng giám đốc tập đoàn Quân Hoa, dưới một người trên vạn người, có giao tình nhiều năm với Doãn Mặc, giám đốc khi nói chuyện cùng anh họ tôi còn phải nể mặt đấy."

Đồng Lạc Dao trở nên đắc ý, "Người như Doãn Mặc đúng là không phải ai cũng có thể quen biết, nhưng tôi có anh họ, nên tóm lại là cơ hội quen biết Doãn Mặc lớn hơn các cậu một chút."

Mộ Dữu liếc nhìn nàng một cái: "Sao trước giờ không nghe cậu nói qua?"

Đồng Lạc Dao vén mái tóc dài xoã xuống vai, ra vẻ dè dặt: "Tôi vẫn luôn khiêm tốn, các cậu không hỏi, đương nhiên tôi cũng sẽ không khoe khoang."

Mộ Dữu & Trách Trách & Hách Mộng Thành: "..."

Xin hỏi hai chữ khiêm tốn đã làm gì sai?

Cách đó không xa, Doãn Mặc cùng Trịnh Lâm từ toà thí nghiệm đang xây đi ra, rất nhanh đã đi đến chiếc Rolls-Royce ở gần cổng. Hai người đều không vội lên xe, mà lần lượt nhìn qua hướng bên này. Dù khoảng cách không gần nhưng Mộ Dữu vẫn luôn có cảm giác ánh mắt sắc bén của Doãn Mặc rơi trên người mình.

Mộ Dữu vẫn nhớ lần trước bị Doãn Mặc chọc giận, vẫn canh cánh trong lòng. Cô kiêu ngạo quay đầu đi, nói với các bạn cô: "Không phải nói đi ăn cơm sao, nếu không nhanh lên sẽ không có chỗ đó."

"Chờ một chút." Đồng Lạc Dao vẫn nhìn về phía bên kia, "Tôi nghĩ anh họ tôi đang nói về tôi với Doãn Mặc, bọn họ đều nhìn qua đây. Để tôi dẫn mọi người chào hỏi, khó có được cơ hội cùng ông chủ Quân Hoa tiếp xúc gần như vậy, đừng nói là tôi không dẫn các cậu qua."

Từng lỗ chân lông trên người Mộ Dữu đều kháng cự, trường học nhiều người như vậy cô mới không muốn cùng Doãn Mặc chào hỏi: "Nếu là anh họ cô thì cậu tự qua chào đi, bọn tôi đi tìm quán ăn trước."

Đồng Lạc Dao: "Tôi là có lòng tốt cho muốn cho các cậu thấy thế giới này, nếu các cậu không đi liền không có cơ hội thứ hai đâu."

Bên kia Doãn Mặc cùng Trịnh Lâm vẫn còn nhìn qua bên này chưa đi, Đồng Lạc Dao sốt ruột nói: "Anh họ tôi đang chờ, các cậu không qua vậy tôi qua đây."

Hách Mộng Thành cùng Trách Trách thật ra cũng muốn đi, Doãn Mặc khá khiêm tốn nên trên mạng ảnh chụp không nhiều. Mỗi lần anh tới trường học cũng đều là nhìn từ xa, chưa bao giờ được nhìn gần như vậy.

Hôm nay là một cơ hội hiếm có để có thể nhìn Doãn Mặc với khoảng cách gần.

"Đi đi mà, là Doãn Mặc đó, ăn cơm cũng không gấp như vậy. Tớ rất tò mò muốn xem Đồng Lạc Dao có thể cùng Doãn Mặc nói chuyện hay không." Hách Mộng Thành giữ chặt tay Mộ Dữu, đuổi theo Đồng Lạc Dao.

——

Hơn 3k8 chữ T.T

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com