Chương 13
Hai người trở lại cũng đã thấy được vài thứ, Sở Tiêu và Tiểu Đản đã thành thục điều khiển tử khí xung quanh, cả Tử thúc cũng bất ngờ báo cáo với hắn "Lục thiếu, hai đứa trẻ này quả là thiên tài, chì mới vài canh giờ đã có thể điều khiển tử khí, còn giết được ba con tử thi"
hắn nhìn trong lồng giam, chỉ còn vài con, hắn gật đầu "tất cả đệ tử của ta đều là thiên tài, Ôn Nhan, ngươi chuẩn bị đồ, trở về cùng ta. Còn Sở Tiêu và Tiểu Đản ở lại học tập cùng Tử thúc, ngoan ngoãn nghe lời"
tất cả nghe lời gật đầu, Sở Tiểu Đản không muốn rời xa hắn liền ô ô muốn khóc nhưng bị hắn dọa liền im lặng, hắn cười "chỉ có mạnh lên mới bảo vệ được tông môn, bảo vệ được sư tôn chứ"
Sở Tiểu Đản ngoan ngoãn gật đầu, hắn trở về cùng Ôn Nhan. Đám đệ tử thấy sư tôn về liền ào tới, may là hắn biến nhỏ lại cuộn trong vòng tay của Ôn Nhan nếu không thì đã bị đè chết rồi. Các khôi lỗi khác báo cáo lại quá trình huấn luyện, hắn đen mặt, qua mấy ngày rồi mà cảnh giới vẫn chưa có gì tiến triển cả. May là Vô Lượng nấu ăn càng ngày càng tăng tiến, cảnh giới cũng như gió mà vụt tăng. Giao Quân tiến đến Chân Huyền cảnh giống như Ôn Nhan, điều tốt, Lý Nhất thì bị hắn đẩy xuống núi học hỏi nhưng vẫn nắm bắt được tình hình, hắn thấy tốp đầu phát triển tốt như vậy thì tiếp tục phân chia thời gian huấn luyện tốp nhỏ
Hắn đi thăm Giao Quân trước, nàng đang cho đám Huyết yết ăn, thấy sư tôn tiến vào thì cười đi tới "sư tôn"
Hắn gật đầu, đám Huyết yết thấy hắn run sợ lùi lại, dù sao bạch hổ là loại yêu thú trừ ma trừ yêu, làm sao không dọa đám yêu thú nhỏ này được. Hắn nhìn thấy con rắn đầu tiên của nàng nuôi có dấu hiệu lạ liền hỏi "Con rắn đó có chuyện gì vậy?"
Giao Quân nhìn nó buồn bã nói "sư tôn, nó bị bệnh, con lại không thấy được dấu hiệu của bệnh gì, các sư tỷ lại không coi ra, con không biết làm sao"
Hắn sờ lưng con rắn rồi nhìn nó một lát, mắt hắn có vẻ có cách, hắn gặm lấy con rắn phóng ra ngoài, không thèm giải thích gì với Giao Quân, thế nhưng nàng cũng không hỏi hắn. Băng Nữ Đế thấy hắn ném con rắn vào nhà thì xém chút hét lên nhưng bình tĩnh lại nhìn nó, có vẻ như con này bị bệnh
Ba tiếng ầm ầm ầm bên ngoài làm nàng phải chạy ra, hắn đang lấy đám hàn băng thảo của nàng, Tịnh Kỳ đang muốn đánh hắn thì hắn kéo nàng và con rắn đi luôn. Hắn đi vào luyện đan phủ, vào phòng riêng mới thả một rắn một người xuống. Không thèm quan tâm nữa mà đi luyện đan, còn nàng thì tức giận, làm gì chú ý đan dược với con rắn hơn nàng chứ! Nàng không đủ đẹp sao?
Hắn không có bất kỳ điều gì phiền não liền rất bình thản luyện đan, đuôi hắn quấn lấy eo Tịnh Kỳ lại gần lò luyện nói "yêu xà của đệ tử ta có bệnh, giúp ta làm đông lò luyện đi", nàng bĩu môi nhưng tay vẫn đóng băng nó, hắn gắp con rắn thả trực tiếp vào lò, nàng há hốc. Đây là chữa bệnh hay nấu rắn vậy trời?
Hắn nổi lửa mạnh hơn, bừng bừng cháy mạnh, Tịnh Kỳ một bên đóng băng tiếp tục vừa nhìn hắn, tuy là hắn rất đáng ghét nhưng rất yêu thương đệ tử và luôn quan tâm đến nàng, tạm tha. Con rắn trong lò luyện khó khăn mở mắt, sức nóng này không làm ảnh hưởng tới nó mà làm nó thấy thoải mái hơn, hắn dừng lửa lại, đúng dậy nói "Để nó ngâm một lát, đi đến nhà ăn đi. Ta trổ tài cho ngươi nếm thử"
Tịnh Kỳ phồng má "ta tên là Tịnh Kỳ, cứ không thèm hỏi tên ta mà bỏ đi thôi", hắn gật đầu rồi không thèm quan tâm nữa. Ở nhà ăn thì cả đám đệ tử đang ăn, còn Vô Lượng thì cứ ngồi nghĩ nghĩ gì đó
Hắn tiến tới bên Vô Lượng "có chuyện gì thế?', Vô Lượng cúi đầu chào hắn rồi mới nói phiền muộn của mình "sư tôn, trong bếp có rất nhiều bánh mì nhưng các sư đệ muội lại không thích ăn cho lắm, nhưng để vậy thì con sợ sẽ hư"
Hắn gật đầu "đi theo ta, Tịnh Kỳ ở lại đây", hai sư đồ đi vào bếp. Hắn biến thành người, lấy ra bánh mì cầm cạo lớp ngoài giòn cứng ra "Nếu đã không thích ăn thì có thể cạo lớp vỏ cứng bên ngoài ra sau đó nghiền vụn nhỏ, cái này gọi là bột (chiên) giòn. Để tả làm mẫu cho ngươi"
Hắn cạo hai lớp vỏ bánh ra rồi nghiền vụn, sau đó lấy ra 2 quả trứng, đem ít muối với bột nêm bỏ vào trứng rồi đánh lên cho đẹp rồi để qua một bên, lấy ra 2 miếng thịt gà cắt hơi mỏng, khoảng nửa đốt ngón tay rồi lấy bột mì đổ vào cái tô rồi lăn thịt qua, tiếp tục lăn thịt gà dính bột mì vào trứng rồi bỏ vào bột giòn. Hắn đổ lượng dầu ngập vừa đủ cho chiên thịt rồi thả từng miếng vào, dầu bắt lên nhưng không trúng hắn, hắn vẫn cầm đũa lật thịt qua lại đến khi chín vàng, lấy dĩa ra, đặt những miếng thịt đã xong lên sắp thành hình tròn xung quanh, ở giữa hắn bỏ thêm một ít sốt cà chua với ớt thái nhỏ sắp lại cho đẹp rồi quay lại nhìn Vô Lượng, ngay lập tức thấy mắt cậu ta sáng lên nhìn hắn "sư tôn, thứ bột này quá tuyệt đi! Nhìn đã kích thích vị giác rồi còn thơm nữa, còn cái này (cà chua) và cái này (bột nêm) là gì vậy sư tôn?"
Hắn cười "đây là sốt cà chua, để ta làm cho ngươi xem", hắn đi ra ngoài, đưa dĩa thịt gà cho Tịnh Kỳ rồi đi tới cái rổ trái cây "Vô Lượng, lựa một trái đi"
Hắn nhìn từng trái cậu ta lựa rồi nói "Trước tiên muốn làm sốt cà thì cần làm giấm trắng, nguyên liệu của giấm trắng gồm 1 loại trái cây, đường, rượu và hũ làm giấm bằng thủy tinh. Trái cây thì phải chọn trái chín vừa để giấm đạt độ ngon nhất, ngươi chọn nhưng trái sắp chín hoặc chín quá rồi, chọn lại đi"
Hắn đi lấy một hũ thủy tinh ra, thấy Vô Lượng lựa được một vài quả táo thì gật đầu, sau đó lấy đường và rượu ra "ngươi tự làm đi, ta ở bên chỉ dẫn ngươi. Trước tiên bỏ đường, quả táo và rượu sao cho chỉ chiếm 8 phần hũ"
Vô Lượng gật đầu, lấy nước đem đi bỏ muối loãng vào rồi lấy táo bỏ vào rồi lại rửa sạch với nước sau đó thải nhỏ, bỏ hạt đi. Lấy số táo đã thái nhỏ sắp đều vào hũ thủy tinh, rải một lớp đường lên trên rồi tiếp tục bỏ táo vào rồi rải đường, đến khi còn một khoảng trống thì mới dừng lại. Vô Lượng đổ rượu vào hũ cho ngập vừa đến táo rồi dừng, hắn tiếp tục "Lấy một miếng vải hay tờ giấy mỏng bọc lại miệng hũ đi, sau đó cứ để yên. Lâu lâu phải quan sát coi có bong bóng nổi lên hay không và nhớ phải thỉnh thoảng mở lớp bọc ra để mùi men bay đi"
"men là gì thế?" lượt này đến Tịnh Kỳ, nàng ta nhìn chằm chằm vào cái hũ hỏi hắn, hắn lười biếng trả lời "là một nguyên liệu rất quen thuộc trong làm bánh, có công dụng kích thích bột nở trong quá trình ủ. Nếu có men thì có thể làm bánh ngọt cho các ngươi"
Bánh ngọt? tất cả đều không hiểu, khôi lỗi trong bếp lúc này đi ra "Đó là một loại món ăn làm bằng bột mì hay bột gạo có hương vị ngọt, mặn, béo...có thể hấp, nướng, chiên,... Tôi cũng ăn nhiều rồi nhưng chỉ có Lục thiếu là làm ngon nhất thôi"
Hắn cười hài lòng "tại vì Lam tỷ không hỏi ta cách để làm ngon a"
Vân Lam cười "ngài chưa chắc nói cho ta biết, ngài lười biếng đến vậy mà", hắn cười "tỷ đã biết thì nên hỏi khi ta có hứng chứ", vừa nghe tới có vị ngọt thì đám nữ đệ tử sáng mắt nhìn hắn, Tịnh Kỳ không màng liêm sĩ bay lại nắm tay hắn "Tuyết Nguyệt~ ta muốn ăn~, ngươi làm cho ta đi~"
Hắn vỗ trán, sao đám nữ nhân này thích hành hạ hắn vậy? Vẫn là đại đệ tử tốt nhất, hắn bất lực gật đầu. Đi vào một hồi rồi đi ra, tay là cầm ba cái gì đó màu trắng, nâu và xanh. hắn chỉ vào từng cái nói "đây là vị sữa, vị cà phê và trà. Cà phê thì là một loại thức uống rất ngon nhưng đối với các ngươi thì đắng, ta mệt rồi, các ngươi tự nghiên cứu ăn đi"
Hắn đi qua phủ của Ôn Nhan, thấy nàng đang tập luyện kiếm thì kêu "Ôn Nhan, qua đây ăn bánh sư tôn làm đi", nàng thấy hắn liền chạy tới cười, hắn thì không la mắng gì mà còn từ tốn giải thích cho nàng. Ôn Nhan ngồi ăn, còn hắn biến thành hổ con leo lên đùi nàng nằm ngủ, mệt chết hắn rồi
Nàng vừa ăn vừa cười nhìn hắn, hắn quả nhiên rất quan tâm đến nàng. Thế nhưng hắn cũng quan tâm đến băng nữ đế, điều đó làm nàng có chút chua, nhưng mà hắn lại không biết a! Bực thật!
Còn ở nhà ăn thì đám nữ đệ tử ăn bánh rất vui vẻ, nhìn Vô Lượng mà bá đạo nói "ngươi phải học sư tôn / tên đáng ghét đó cách làm bánh cho bọn ta!"
Tội nghiệp cho Vô Lượng, không làm gì cũng bị dính chưởng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com