Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương X: Thoát xác

Khi ta cận kề tới cái chết, nỗi sợ hãi ập tới, đầu óc  không còn quản việc theo ý nó muốn nữa. Trái tim mệt mỏi dừng lại, và cơ thể ta cũng chiều theo ý nó. Ta không còn thứ gì để suy nghĩ, hơi thở tắt đi, kí ức từ những ngày xa xưa trở lại không theo quy định, như thể ta lạc vào trong một thế giới khác mà không áp dụng quy luật không gian thời gian. 

Lúc đó, thân xác ta và linh hồn bị chia đôi, cơ thể không còn kìm giữ linh hồn ta lại nữa...

***

- Em bị điên sao? Em không được dùng nó.

Chị Kat phản ứng dữ dội khi tôi vừa nói xong. Tôi còn không biết thoát xác như thế nào, tôi cứ theo phản ứng nói vậy thôi.

- Thoát xác thì có gì nguy hiểm sao?

- Nó một trong những phép nguy hiểm nhất, em không được sử dụng nó. 

- Nhưng nếu nó là cách duy nhất....

- Chị cấm em đấy.

Kat tức giận đi vào nhà, để lại tôi cũng chẳng bực bội không kém. Tôi đã làm gì chị ấy đâu mà chị ấy lại mắng tôi như vậy. Trong khi đó tôi còn chẳng biết làm cái Thoát xác đó như thế nào. Chris đã quá quen với sự nóng nổi của Kat, vỗ vai tôi mà an ủi:

- Em bỏ qua đi. Dù gì thì Kat cũng nói đúng, phép đó rất nguy hiểm, em không nên sử dụng nó. 

Mọi người đều trở về phòng, tôi cũng vậy. Chuyện mọi người quan tâm nhất bây giờ là làm thế nào để có thể thay thế vị trí của Scorpi, nếu thiếu mất một vị trí thì sức mạnh của các cung còn lại cũng bị ảnh hưởng. Cho nên dù thực sự rất muốn bắt tên Darthan, chúng tôi phải đợi một thời gian.

Tôi mang quyển sách mở khóa tới vườn Sinh mệnh, tôi muốn mở được cánh cửa của căn phòng bí mật đó. Nhưng thực sự rất khó, anh cũng chưa từng nói cho tôi biết cách mở. Cách nào tôi cũng không thấy khả thi, và tôi tìm tới anh như một sự an ủi, biết đâu đấy tôi lại tìm ra câu trả lời.

- Này, cậu ổn chứ?

Stephanie ngồi bên cạnh tôi nói chuyện. Kể ra, Stephanie đã trở thành bạn tôi tự lúc nào, cô ấy tuy tính cách ham chơi, nhưng luôn bên cạnh tôi những lúc tôi cần người tâm sự. 

- Tớ không biết liệu tớ có ổn không nữa.

- Mọi chuyện rồi sẽ tốt thôi. Chúng ta sẽ lại tìm nhà tiên tri đã chọn mẹ cậu, ông ấy chắc chắn sẽ giúp chúng ta tìm người để cải tử cho Scorpi.

- Darthan nói hắn ta sẽ làm gì đó với linh hồn của Scorpi. Nếu hắn làm hư hại tới linh hồn anh ấy thì chuyện cải tự hoàn sinh sẽ không xảy ra được.

Tôi quyết định rồi, tôi phải tới địa ngục thêm một lần nữa.

- Tớ sẽ đến địa ngục lần nữa.

- Cậu bị điên à?

Đây là thứ hai tôi bị gọi là điên trong ngày rồi đấy. Mọi thứ tôi nói ra sao toàn bị mọi người phản đối quyết liệt vậy. 

- Bọn tớ đã cứu cậu ở đó một lần, chẳng nhẽ cậu lại muốn đâm đầu vào đó lần nữa sao? Địa ngục đâu phải là nơi cậu muốn ra thì ra, muốn về thì về được.

- Vậy cậu còn cái ý kiến nào khác không?

Tôi thở dài, nhìn lên gương mặt bình yên của Scorpi. Nếu anh còn sống, anh chắc chắn sẽ biết phải làm gì. "Thoát xác..." . Lại cái từ đó, sao nó cứ lặp lại liên tục vậy. 

- Stephanie, "Thoát xác" là như thế nào vậy?

- Sao cậu muốn biết?

- Chỉ là trong kiếp trước tớ đã nhắc đến từ này, nó như kiểu truyền tín hiệu từ kiếp trước tới kiếp sau vậy.  Tớ thắc mắc là nó là cái gì.

- Đó là một loại phép thuật có thể nói là rất khó thực hiện. Nó đòi hỏi phép thuật của người làm phải thật cao, đồng thời phải sử dụng một trong 4 viên ngọc. "Thoát xác" là cách người làm phép tách linh hồn mình khỏi cơ thể, có thể làm bất cứ điều gì mình muốn trong vòng 24h mà thân xác không bị thối rữa. Nhưng nếu linh hồn không trở về trong vòng 24h, thì linh hồn người đó sẽ tan biến mãi mãi. Đã từng có cung thử rồi, nhưng kết quả thì không tốt đẹp chút nào. 

- Tớ kiếp trước đã từng thử chưa?

- Rồi. Và cậu suýt chết. Đó là lí do vì sao mà chị Kat lại phản ứng dữ dội như vậy. Bọn tớ không thể mất 2 cung cùng lúc này được. Tốt nhất cậu hãy tạm thời nghỉ ngơi đi, để bọn tớ nghĩ cách.

Stephanie đứng dậy bước ra khỏi khu vườn, để một mình tôi ở lại. Tôi muốn giúp gì đó cho mọi người, tôi lúc nào cũng dựa dẫm như vậy đâu có ích lợi gì, thì việc tôi làm một trong 12 cung Hoàng đạo có ý nghĩa gì?

- Scorpi, em phải làm gì đây?

Tôi thở dài. Một cơn gió thổi qua, quyển sách lật tung các trang giấy lên. Sách đã cũ, những trang giấy bị tách ra khỏi bìa bay loạn xạ khắp nơi. Tuyệt thật, giờ tôi lại phải đi dọn chúng. Nhưng đập vào mắt tôi là trang giấy vẫn còn chưa tách khỏi bìa, trang giấy mà tôi chưa từng thấy trong quyển sách đó. 

"Bùa chú mở khóa: Đặt tên.

Chỉ cần trái tim bạn có hận thù hoặc tình yêu sâu sắc với một người nào đó, thì chính người đó sẽ là chìa khóa của bạn. Nghĩ đến người đó bằng cả trái tim và tâm trí, cánh cửa sẽ mở ngay tức khắc".

Điều này khá khả thi, dù sao thì tôi cũng chứng kiến bao nhiêu hành động lãng mạn của anh rồi, thêm cái điều này nữa thì cũng hơn là không tìm ra cách nào mở cửa. Tôi nhìn lên Scorpi, tự hứa với bản thân và cả anh:

- Em sẽ cứu anh, em sẽ làm được.

***

Tôi bước tới vườn sau lâu đài, đúng chỗ mà Scorpi dẫn tôi tới. Trang giấy đó nói gì nhỉ? Đúng rồi chỉ cần nhớ tới người đó. Nhưng đứng theo lập trường của tôi thì không đúng, tôi phải làm theo Scorpi. Tức là... 

Tôi không muốn bật cười trong lúc này, nhưng mà việc tôi làm sắp tới chả khác gì tự kỉ cả. Tôi sẽ phải gọi tên chính bản thân mình (tác giả lảm nhảm: kiểu tự luyến ế :))) ). Tôi cố gắng để đầu mình trống rỗng không bận tâm chút gì, im lặng mà gọi tên mình trong tâm trí và cả trái tim (mặc dù hành động này khá buồn cười). Tôi nhắm mắt lại, gọi tên mình ba lần "Pisces... Pisces...Pisces". Tôi không dám mở mắt nữa, vì sợ không thành công được. Nhưng dù sao, tôi đã thử, cứ mở mắt xem thành quả như thế nào.

Ánh sáng trắng lóa đập vào mắt tôi, tôi biết mình đã thành công. Căn phòng hiện ra ngay trước mắt, mọi thứ vẫn như thế, chỉ thiếu vắng bóng anh. Không có thời gian để than khóc lúc này, tôi bước đến ngay chỗ bức tượng, nhìn thẳng vào nơi vòng cổ trên nó.

Scorpi đã từng dạy tôi thuật tách rời, chắc chắn tôi có thể tách vòng pha lê ra khỏi đó. Tôi thở đều và làm phép, ngay lập tức vòng pha lê hiện ra ngay trước mắt tôi, đẹp và tỏa sáng ánh xanh mát dịu. Viên pha lê đúc khắc hình bông tuyết, đơn giản nhưng trong vắt và đẹp. Tôi vui mừng, nhảy cẫng lên vì phấn khích. Tôi đã luyện tập phép thuật rất nhiều, và thành quả đã hiện ra ngay trước mắt, năng lực của tôi đang dần được cải thiện.

Tôi muốn đi báo cho mọi người biết, nhưng mà... Thời gian không còn nhiều, tôi không biết Darthan đã làm gì linh hồn của Scorpi chưa, nhưng nếu theo lời Stephanie từng nói, nếu linh hồn rời khỏi xác quá 24h chắc chắn thân xác sẽ thối rữa. Tôi không cho phép điều đó, vậy nên, "Thoát xác" sẽ là sự lựa chọn của tôi. Nhưng chưa ai từng dạy tôi thuật đó cả.

"Đeo viên pha lê lên, rồi thầm thì điều ngươi muốn với nó".

Lại tiếng nói đó, nó lại đang mách bảo tôi. Tôi làm theo, thầm thì với viên pha lê:

- Ta muốn Thoát xác.

Chẳng thấy có gì xảy ra cả. Tôi thất vọng, nhưng ngay sau đó một cơn đau đến buốt người ập đến. Đầu tiên là tim tôi quặn thắt lại, tôi thấy khó thở, tai ù đi không nghe thấy tiếng động gì. Mắt tôi hoa lên, cả căn phòng trắng biến thành các hoa văn kì dị, cuối cùng là cơn đau tỏa khắp đỉnh đầu. Cả người mất kiểm soát, thân hình tôi kéo xuống sàn nhà. Tôi bất tỉnh lúc nào không hay.

Lúc tôi nhận thức được thì đã thấy mình bay lơ lững giữa phòng. Cả thân hình tôi một màu trong suốt, chỉ có vòng pha lê vẫn ở trên mình không thay đổi. Tôi nhìn xuống dưới, thấy cơ thể mình nằm đó, bất tỉnh, không một chút hơi thở nào. Tôi thực sự "chết", và giờ tôi có 24 tiếng để làm nhiệm vụ. Tôi nhanh chóng thoát ra khỏi căn phòng, vì giờ là một linh hồn, tôi có thể xuyên qua mọi thứ mà không cần phải làm phép thuật. Các cung Hoàng đạo đang đi tìm tôi, họ nhận biết được sự mất tích của tôi, nhưng tôi nhìn thấy họ, họ không nhìn thấy tôi.

Tôi tự mình bước tới cánh cổng không gian, tới thế giới loài người và tìm đến Tam giác Bermuda. Khi bạn là một linh hồn, bạn sẽ thấy các linh hồn khác cũng như bạn tìm đến một nơi chốn. Tôi đã kinh ngạc như thế nào khi thế giới loài người các hàng trăm linh hồn lởn vởn quanh đâu đó, họ đều bay đến địa ngục, như kiểu đó là một sứ mệnh đáng phải làm của họ. Các Thần Chết đi thu thập lại những linh hồn bất trị, những linh hồn còn vương vấn với trần gian. Tôi bước theo một Thần Chết, hắn ta cũng chẳng để ý tôi là ai, vậy nên nhanh chóng tôi nhập được vào lũ linh hồn theo sau hắn.

- Vì sao cô chết?

Một linh hồn của cụ già nói chuyện với tôi.

- Cháu... bị người ta đâm chết.

Tôi chẳng nghĩ ra cái cớ nào, chẳng nhẽ lại nói tôi tự kéo linh hồn mình ra. Với lại, tôi giờ bị coi là một linh hồn vương vấn trần gian, vậy nói bị đâm cũng đúng, coi như có cớ để "ở lại trần gian trả thù". Cụ già gật gù tiếp chuyện:

- Ta thì tuổi già mà mất, nhưng vẫn muốn bên gia đình bên các cháu. Ta biết rằng đời ta sẽ phải trở về với cát bụi nhưng ít ra ta muốn được bên cạnh gia đình mình thêm một chút nữa. Khổ thay lão đê tiện này đến nhà cắp ta đi mất.

Cụ già chỉ tay vào tên Thần Chết, nhưng hắn cứ lầm lũi chả nói gì thêm. Rất nhanh chóng chúng tôi đến tới địa ngục. Tên lái đó đứng đợi ở đó, hắn có lẽ nhận ra khuôn mặt tôi, nhưng vẫn cứ làm ngơ đi. Tới được bờ, lũ Thần Chết đứng phân loại các linh hồn, xuất họ ra các tù ngục khác nhau. Nhân lúc không ai để ý, tôi lủi vào một góc, đợi cho lũ Thần Chết tản ra thì bắt đầu đi tìm Darthan. Hắn ở đâu, thì linh hồn của Scorpi ở đấy.

- Còn lại viên pha lê nữa thôi là tâm nguyện của ta sẽ hoàn thành.

- Ngươi đừng quên lời hứa của ngươi.

Darthan và Hovert đứng trong phòng riêng của hắn nói chuyện, không để ý rằng tôi đang nấp sau cánh cửa. Tôi dù là một linh hồn, nhưng khi đã ở dưới địa ngục thì đều bị nhìn thấy rõ, mà tôi lại không muốn kẻ thù của mình biết được mình đang làm gì. 

- Ta biết, ta sẽ giữ lời hứa của mình. Ngươi sẽ trở nên bất tử.

Darthan cười nguy hiểm và tiến lại gần Hovert, bàn tay xẹt tia điện. Điều tiếp theo lộ rõ bản chất con người hắn: thông minh và xảo trá, đến cả Hovert cũng không ngờ được. Hắn phóng những tia điện tới người Hovert, Hovert không thoát được, linh hồn tan biến thành từng hạt li ti bay lơ lửng rồi truyền lại hết vào người Darthan. Quả báo! Tôi nhủ thầm.

Darthan bước ra ngoài, cũng may không thấy tôi. Hắn gọi con chó Ceberus tới canh cửa, nhanh chóng nó gầm gừ hướng mũi về phía tôi. Nó phát hiện ra tôi.

- Con chó này, còn không mau nằm xuống.

Darthan đạp cho nó vài phát, bắt nó nằm rạp xuống, dùng tia điện như lúc nãy chiếu thẳng vào đầu nó. Ceberus rên ư ử trong họng, phản xạ lại theo từng cái nện của Darthan, nó không phảng kháng lại, chỉ yếu ớt chống cự cho qua. Khi tên Darthan đi rồi, tôi bay ra ngoài và nó lại gầm gừ về phía tôi.

- Không sao, ta sẽ không làm hại ngươi. 

Tôi không hiểu vì sao tôi lại có thể dũng cảm tới vậy. Khi mà Ceberus đang phòng thủ lại với tôi, tôi đã nhìn vào mắt nó mà xoa dịu nỗi đau cho nó. Ánh sáng từ viên pha lê tỏa ra dịu nhẹ, và tôi không ngờ rằng khi tôi đụng vào đâu thì vết thương của Ceberus liền lại tới đó, y như công dụng của mồ hôi rồng vậy. Ceberus bớt đau đớn, quẫy cái đuôi và dụi mõm nó vào tay tôi, mà tôi là linh hồn trong suốt, nó có dụi mõm thì đâu có chạm vào. Dù Ceberus là một con quái vật, nhưng nó vẫn là một chú chó cần tình yêu thương của chủ nhân, mà tiếc thay, chủ nhân của nó lại là đế vương cai quản địa ngục.

Có tiếng bước chân, là của Darthan. Hắn ta quay trở lại. Ceberus đứng dậy, ép tôi vào sau nó. Nó định che chắn cho tôi. Darthan quay lại trong phòng, mở cánh tủ ra lấy một cái rương nhỏ, giống như cái rương hắn đựng viên ngọc trai đen nhưng lần này nhỏ hơn, chạm trổ công phu hơn. Tôi còn để ý thấy một các lọ ngay cạnh tủ, và nhận ra gương mặt trong đó. Là Scorpi, hắn đựng linh hồn Scorpi ở trong đó.

- Con chó chết tiệt này. 

Darthan bước ra ngoài, đạp thêm vào người Ceberus vài cái nữa, nó chỉ rên ư ử, nhưng vẫn cố che cho tôi. Khi Darthan đã khuất xa một chút, tôi bay vào trong phòng, tiến ngay thẳng đến chỗ cái lọ. Linh hồn anh giống như thân xác của anh, ngủ say giấc nồng, gương mặt bình thản ánh mắt nhắm lại mơ màng. Tìm được anh đã là một chuyện, cứu anh ra lại là một chuyện khác. Cái bình đóng chặt, mà một linh hồn sao có thể mở được. Chỉ còn cách phá cái lọ đó ra. Tôi dùng phép thuật của mình, đẩy cho cái lọ bay lên không trung rồi rơi mạnh xuống đất. Tiếng vỡ của những mảnh thủy tinh lan truyền ra khắp mọi nơi.

Linh hồn của Scorpi được giải thoát, bay ra khỏi lọ, ngay lập tức đám lính đã bắt đầu chạy đến. Tôi tạo ra một cánh cửa không gian, đưa linh hồn anh ra khỏi đó và đồng thời nhân cơ hội mà trốn thoát.

- Không nhanh thế đâu.

Cả tôi và linh hồn Scorpi bị giữ lại, bởi không ai chính là Darthan. Hắn xích tôi và anh lại bằng sợi sắt ngày trước hắn giam các linh hồn, kéo chúng tôi lại gần phía hắn. Không được, nếu linh hồn Scorpi tiếp tục ở đây, thân xác anh sẽ thối rữa mất. Tôi nắm lấy sợi dây xích của anh, truyền nước cho nó khiến nó bị gỉ đi rồi phá vỡ nó. Trước khi Darthan kịp bắt linh hồn anh lại, tôi đẩy anh tới cánh cửa không gian và bịt kín nó lại.

- Chào Pisces, ngươi mang món quà nhỏ tới cho ta đó à?

Darthan quấn cả người tôi trong dây xích sắt, không cho tôi nhúc nhích chút nào. Hắn chạm tới cái vòng cổ của tôi, bứt nó ra và cười khoái chí. Hắn quay lại với lũ tùy tùng.

- Mang lồng tới và cho con nhỏ này vào. Chúng ta sẽ cử hành lễ ngay hôm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com