Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương XI: Dù có thế nào, mẹ vẫn là mẹ của con

Tôi bị mắc kẹt trong một cái lồng phép, linh hồn không thể xuyên qua được, cứ thế bị lũ cận vệ xách đi theo Darthan. Hắn mang cái hộp nhỏ đó theo, khuôn mặt nghiêm túc không nói gì lúc đi. Tất cả bước vào một góc tối, rồi trong chốc lát tất cả đỏ bừng lên. Hắn đưa chúng tôi vào một căn phòng, nói đúng hơn là một cái hầm ở giữa là bệ đá nham thạch nối liền cửa ra vào, xung quanh là nham thạch chảy cuộn. Nếu tôi có thân xác bây giờ, chắc hẳn tôi đã bị cái nóng bỏng đốt thiêu rồi. 

Darthan mang tôi đến chính giữa bệ, lũ cận vệ cứ thế thả cái lồng xuống đất. Darthan đưa lũ cận vệ cầm cái hộp, bước đến chỗ tôi mà cười khểnh:

- Tưởng ta không biết ngươi dùng Thoát xác sao? Ngươi tưởng ta là con nít chắc?

Hắn lắc chiếc vòng pha lê trước mặt tôi, giật viên pha lê ra khỏi vòng.

- Ít ra ngươi mang cho ta một món quà quý giá. 

- Tại sao ngươi lại phải vất vả tìm đến những viên ngọc này?

- Lũ kia không nói cho ngươi biết sao? Dù gì ngươi cũng sẽ biết thôi.

Hắn mở chiếc hộp ra, bên trong chứa tất cả viên ngọc mà hắn đánh cắp: kim cương khí trong suốt tỏa sáng quyền quý, hỏa thạch anh rực lửa nóng bỏng như tên gọi của nó, rubi đất giản dị mộc mạc mà vẫn giữ nét huyền bí. Hắn mang ra một cái gậy, tôi nhận ra đó là cây quyền trượng, giống y như hình ảnh trong lá bài tôi có. Hắn gắn các viên ngọc ở mỗi đoạn nhỏ biểu trưng cho 4 yếu tố chính.

- Ngươi chắc đã biết tới cây quyền trượng rồi nhỉ? Đây là cách tập hợp tất cả các sức mạnh của 4 viên ngọc. Nó có thể dùng cho bên tốt bên xấu, nó có thể cho người dùng bất kì thứ gì trên đời, sức mạnh của nó là tối ưu, không có gì có thể so bì được nó. 

Hắn lảm nhảm gì vậy? Tôi mơ hồ không hiểu điều mà hắn muốn nói ra. Cây quyền trượng có sức mạnh ưu việt, vậy hắn cần tới nó để làm gì? Với sức mạnh mà hắn có hiện tại, hắn đã đủ uy hiếp tất cả mọi người rồi. 

- Đến cả việc hồi sinh người chết cũng là có thể...

Hồi sinh người chết????!!!! Tôi nhớ câu chuyện anh Christ và chị Kat đã từng kể, nếu hắn muốn hồi sinh người chết thì chỉ có một người, là người đã tạo ra hắn - Damia. Kat đã nói rằng mụ ta chết khi tôi còn sống ở kiếp trước, nếu mụ ta sống lại thì thế giới này sẽ rơi vào diệt vong mất.

- Tiếc là để có thể làm điều đó, ta cần một linh hồn thế mạng. Ta định dùng linh hồn của Scorpi, hắn đủ mạnh để làm việc này đấy. Nhưng một nhóc ranh lại phá đám kế hoạch của ta.

Hắn cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt nguy hiểm như dò xét lại như một con hổ hung dữ nhìn miếng mồi của mình trong góc khuất bụi rậm. Tôi biết hắn đang nói về tôi, và tôi biết được cả ý định của hắn.

- Ngươi thực sự muốn hồi sinh Damia sao?

- Ngươi phải là người hiểu vì sao ta lại làm thế chứ? Ngươi hiểu cảm giác khi mẹ của ngươi bỏ rơi ngươi, cũng giống như ta sống trong địa ngục tối tăm này không có mẹ của mình bên cạnh.

- Điều đó giữa chúng ta khác hoàn toàn. Mẹ ta bỏ ta đi, nhưng ta biết bà ấy còn yêu thương ta, còn ngươi, ngươi chỉ là vật thế chân cho Damia. 

Hắn tối sầm mặt lại, điều tôi nói là điều mà hắn thấy bị tổn thương nhất. Hắn không tin mình chỉ là vật thế thân của Damia, hắn giống như một đứa trẻ không biết lớn, hắn muốn có người mẹ của mình. 

- Ta không muốn nghe lời ngươi nói. Tốt nhất ngươi nên câm miệng lại đi vì thời gian của ngươi sắp hết rồi. Ngươi chỉ có 24h, nhưng kìm kẹp ở đây thì sao ngươi có thể trở về thân xác. Đồng thời, ngươi lại làm mất một nguyên liệu quý giá của ta.

Hắn chĩa đầu cây quyền trượng vào người tôi, ánh mắt vẫn không thay đổi:

- Coi như ngươi sẽ làm vật thế thân cho Scorpi. Thân xác ngươi sắp thối rữa rồi, ta dùng linh hồn ngươi cũng là ban ơn cho ngươi rồi.

Ánh sáng phát ra từ cây quyến trượng khiến tôi ngộp thở, một điều kì lạ khi mà tôi là một linh hồn, tôi đâu có thể cảm nhận cảm giác đó. Nhưng đúng như Darthan nói, sức mạnh của cây quyền trượng thật sự quá mạnh, linh hồn tôi như bị cào xé ra trăm mảnh. Tôi mập mờ thấy đôi mắt đỏ ngầu của ai đó đang nhìn tôi, không phải là mắt của Darthan. Là của một người phụ nữ...

- Dừng lại!!!

Tiếng gió vụt ngang qua, ánh sáng ngừng, tôi lấy lại được lí trí của mình. Hình ảnh của người phụ nữ kia biến mất, cây quyền trượng rơi khỏi tay Darthan rơi xuống sàn, cạnh nó là một mũi tên có lông đuôi màu xanh. Tôi quay lại, thấp thoáng một bóng dáng quen thuộc. Mẹ...

- Ngươi không được làm hại con bé.

Angie tiến đến gần chỗ tôi, đeo trên mình bộ cung tên, căng cung ngắm bắn Darthan, nếu hắn dám chuyển đổng, mũi tên cứ thể đâm thẳng đến người hắn.

- Chẳng phải đây là quý bà Beauchamp sao? Angie, chúng ta lại gặp mặt rồi.

- Mau thả con bé ra. Con bé không liên quan gì tới việc này.

- Rất tiếc là nó có đấy. Ngươi thấy đấy, nó đã làm mất nguyên liệu quý giá của ta, do đó, nó phải sử dụng mạng của mình để thay thế.

- Việc ngươi làm là sai trái. Ngươi không thể đưa người chết sống lại. Bà ta nếu hồi sinh sẽ không còn là trong thể xác bình thường, bà ta là một con quỷ bất tử thật sự.

Darthan vặn vẹo cổ tay mình, liếm môi khiêu khích.

- Việc ta làm không liên quan tới ngươi, ngươi chẳng có tư cách gì để nói ta cả. Chính ngươi đã từ bỏ Pisces, chính ngươi tự cắt đứt mối quan hệ của mình với con nhãi ranh đó. Vậy nên ngươi và nó là người dưng rồi. Ngươi tốt nhất tránh ra, để ta làm công việc của mình.

- Đúng ta đã bỏ nó, nhưng ta muốn quay lại để bù đắp cho nó. Cho dù thế nào, ta vẫn là mẹ của con bé.

Bà ấy vẫn đứng trước cái lồng giam kìm tôi, giương cung ngắm Darthan. Bà ấy thực sự muốn bảo vệ tôi.

- Haha được lắm, nhưng ngươi nên nhớ, ta cứu ngươi được, thì ta cũng giết được ngươi. Cung tên của ngươi chẳng là cái thá gì đâu.

- Ngươi chắc không?

Darthan nghe giọng điệu thách thức của Angie, khuôn mặt chợt thay đổi. Tay hắn bỏng rát, hắn đau đớn nhìn vết thương trên cổ tay mình lan rộng ra, đỏ tấy lên.

- Mũi tên đã tẩm máu Medusa rồi, dù là người hay là thần, chỉ cần chạm nhẹ cũng gây thương tổn.

Darthan với tay toan lấy cây quyền trượng, nhưng Angie nhanh tay hơn bắn một mũi tên sát nút suýt nữa trúng bàn tay Darthan. Hắn rút tay lại, dò xét Angie. 

- Mau mở cửa lồng ra.

Darthan miễn cưỡng phẩy tay một cái, cửa lồng mở ra. Tôi bay thoát ra ngoài, nhưng không dễ dàng gì lại bị kéo lại chỗ Darthan. Hắn tạo một dây xích trói tay chân tôi lại,  rút ra một con dao nhỏ dắt cạnh thắt lưng tiến đến chỗ Angie. Mọi mũi tên bắn vào hắn, hắn né được hết, cho đến khi Angie hết số mũi tên, hắn càng hung hăng hơn. 

Angie vứt cung tên đi, rút ra con dao bên mình đấu lại hắn. Sức của bà không thể chống chọi lại được sức hắn rồi. Tôi nhân cơ hội Darthan không để ý, ra sức dùng phép thuật phá dây xích ra. Không có viên pha lê, mọi chuyện bây giờ phải dùng đến năng lực của mình. Tôi cố gắng tạo ra nước làm hỏng dây xích, nhưng cứ mỗi lần tôi phá được một đoạn thì nó liền lại ngay và còn chắc chắn hơn lúc trước. Tôi không thể bỏ cuộc ngay được, phải dùng hết sức mình.

- AHHH...

Tiếng thất thanh khiến tôi giật mình nhìn lại. Darthan cắm sau con dao vào ngực Angie, máu thẫm đỏ rơi xuống đất. Darthan rút con dao ra, vứt nó xuống dòng nham thạch, thản nhiên bước đến nhặt cây quyền trượng lên. Cả người Angie đổ sụp xuống, mắt bà vẫn dõi theo tôi.

- Mẹ xin lỗi, mẹ đã... không xứng đáng...

Bà cố bò về phía tôi, máu chảy từ khuôn miệng bà ấy.

- Mẹ đã... không bảo vệ được con.

Bà ấy gục xuống, không thể tới chỗ tôi được nữa. Tại sao tâm can tôi lại đau đớn thế này? Tôi ghét bà lắm cơ mà, sao bây giờ tôi lại khóc?

- Mẹ ơi...

Lần đầu tiên tôi nói từ "mẹ", lần đầu tiên, tôi khóc vì bà ấy. Quá khứ đã qua, những trách móc về bà ấy giờ tan biến hết. Trước mắt tôi, là người mẹ của tôi, không sợ nguy hiểm đến cứu tôi. Trước mắt tôi, là một người phụ nữ bỏ cả mạng mình vì đứa con của mình. Tôi sợ, tôi nhận ra tôi đã cần bà ấy tới mức nào, tôi nhớ bà tới mức nào, và bây giờ khi mà bà ấy đang ở trên bờ vực giữa sự sống và cái chết, tôi lại muốn bà ấy.

- Mẹ, đừng bỏ con, con xin lỗi, con không muốn mẹ đi đâu.

- Pisces, con gọi mẹ rồi.

Bà ấy mỉm cười nhìn tôi, nụ cười chứa cả hạnh phúc lẫn đau đớn.

- Mẹ có thể yên tâm nhắm mắt rồi.

- Không, mẹ không được bỏ con, con xin mẹ, mẹ đừng bỏ con lần nữa.

- Mẹ... nếu có kiếp sau... muốn ... làm mẹ con... Mẹ sẽ ... bù đắp...

Trước khi nói thêm được điều gì, bà đã tắt thở. Ngay khi hơi thở cuối cùng thoát ra, linh hồn bà bay lơ lửng trên cơ thể, tiến về phía Darthan.

- Thật là một cuộc chia tay đầy đau khổ - Darthan cười gằn, túm lấy linh hồn mẹ tôi - Hai mẹ con ngươi làm ta sắp khóc rồi. Thôi, ta sẽ làm theo ý của mẹ ngươi, không dùng linh hồn của ngươi nữa.

Hắn chuyển đổi sắc thái, giọng có thêm sự quyết tâm, bàn tay đưa linh hồn mẹ tôi về phía cây quyền trượng.

- Ta sẽ dùng linh hồn của mẹ ngươi vậy.

- KHÔNGGGGGGGGGGG!!!!!!

***

Ánh sáng chói mắt chiếu qua như lúc trước, tôi không thể nhìn hay nghe thấy gì cả. Tai tôi ù đi, cả linh hồn tôi bỗng chốc nhẹ tênh. Tôi cảm giác được mình đang bị nhấc lên. Cho tới khi tôi nhìn lại được, người đang bế tôi lên là người phụ nữ mà tôi nhìn thấy trong ảo ảnh.

- Chào nhãi con, nhớ ta không?

- Là bà sao?

Chính là Damia, tôi nhớ dáng bà ta khi bà xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Mái tóc đỏ xoăn cùng ánh mắt đỏ ngầu, áo chùm đen bao phủ toàn bộ cơ thể bà ta. Bà ta là nữ chúa của địa ngục, sau khi được hồi sinh, không còn là một thân xác nữa mà là một linh hồn bất diệt.

- Nhãi con, lâu lắm rồi kể từ khi ngươi phá kế hoạch của ta. Ta còn nhớ ngươi đã bảo vệ cho thằng tình nhân của mình. Chà, nếu không vì ngươi thì Kat đã chẳng giết được ta. Hay ngươi chịu tội cho Kat nhỉ?

Bà ta cười khỉnh, bàn tay kia tụ lại ánh điện, tôi biết bà ta định phân tá linh hồn tôi. Tôi vùng vẫy cố thoát ra, nhưng bà ta nắm chặt linh hồn tôi rồi, không thể nào cử động được. Bất chợt có tiếng động ngoài cửa, cả Darthan và Damia đều cảnh giác. Lập tức cánh cửa bị phá hỏng, tiếng vỡ đổ nát bụi bay lên che mất tầm nhìn. Tôi bị thả rơi xuống, nghĩ rằng là do các cung Hoàng đạo lại đến cứu tôi lần nữa. Có gì đó nhấc bổng tôi lên, thả tôi lên thân mình đầy lông của nó.

- Ceberus?

Là con chó địa ngục lúc nãy. Nó tránh những tia điện của Darthan, chạy ra phía cửa và trốn thoát. Sắp hết thời gian rồi, tôi không còn cách nào khác dùng hết sức mạnh của mình để mở cánh cửa không gian. Không có viên pha lê, liệu tôi có thể làm được?

Cánh cửa thực sự mở, cùng lúc tôi không còn lí trí để giữ mình tỉnh táo nữa. Lúc Ceberus chạm tới cổng là lúc tôi bất tỉnh.

***

- Chúng ta có nên đuổi theo không?

Darthan hoảng hốt đỡ Damia dậy. Bà ta phủi lớp bụi trên người mình, lắc đầu.

- Không cần, mục tiêu chúng ta không phải con bé đó. Cám ơn con trai ta, con đã làm tốt nhiệm vụ của mình.

Bà ta nhìn về dòng nham thạch đang trôi, nắm tay mình lại, tức thì dòng nham thạch dựng đứng lên, đổ ụp lên bệ đá. Những con quái thú mới ra đời, kết tinh từ những đá nham thạch mới nguội. Damia thích chí cười một tràng man rợ:

- Giờ thì, chúng ta sẽ thống trị thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com