176 - 180
Chapter 176: Rạp chiếu phim kinh dị (4)
Vành tai mềm như nhung của bóng lông nhỏ run lên, phẩy rớt kẹp tóc màu hồng dính máu xuống đất, sau đó cậu lặng lẽ ngóc cái đầu nhỏ, nhìn lên từ khe hở của cái ghế trong rạp chiếu phim.
Nhìn từ trong khe hở, tầm mắt chỉ là một hình chữ nhật hẹp dài. Bây giờ khoảng không gian hình chữ nhật hẹp này hoàn toàn bị cái cổ màu nâu xám của xác nữ chiếm cứ, thỉnh thoảng có thể thấy hai cái chân mang vớ học sinh màu trắng đung đưa trên không trung.
Chắc có lẽ chủ nhân của kẹp tóc màu hồng không còn nhúc nhích nữa.
Bóng lông nhỏ không kiềm được, một hình ảnh cực kì khủng khiếp hiện ra trong đầu cậu. Cả cái đầu của xác nữ trong màn ảnh thò ra, sau đó nhìn chằm chằm từng hàng ghế ngồi trong phòng chiếu phim nhỏ hẹp, lựa chọn người sống ẩn núp bên trong.
Lúc này, cả phòng chiếu phim yên tĩnh đến đáng sợ.
Trên thực tế, từ việc bộ phim kinh dị kinh phí thấp này lợi dụng sự im lặng không tiếng nhạc nền, quả thật đã làm nổi bật cảnh phim Chu Tinh Mỹ quay đầu mặt đối mặt với xác nữ chưa tới 10 giây.
Màn hình vẫn còn chiếu phim, bây giờ cảnh tượng đáng sợ đã đổi thành ống kính đặc tả bình thường.
Hai đứa học sinh còn dư lại không dám hét lên, bây giờ chúng đang bò loạt xoạt giữa khe hở chỗ ngồi để chạy trốn. Bóng lông nhỏ có thể nghe được tiếng thở dốc kinh hoàng không áp chế được của bọn họ.
Nhưng hiển nhiên, Thi Thi bạn cùng phòng của Chu Tinh Mỹ cũng nghe thấy, cổ của cô ả gục thấp xuống, gần như ép trên đầu ghế dựa. Chỉ cần cho cô ta thêm một giây, cô ta có thể cắn hai kẻ trong bộ dạng học sinh rồi lôi ra khỏi kẽ hở giữa hai hàng ghế ngồi.
Bang!!!!!
Một tiếng nổ tung như tiếng chiêng vang phá nát cảnh tượng chết chóc. Tiếng nhạc nền phim trở về trong chớp nhoáng, còn gương mặt xác nữ phía trên gần như chiếm hết cả phòng chiếu phim thì biến mất trong nháy mắt.
"Thi Thi là cậu sao... Thi Thi..."
Tiếng nức nở của Chu Tinh Mỹ truyền tới, mặc dù lời kịch này vô cùng ngu đần nhưng giờ phút này lại giống như tiếng trời ban. Gương mặt khóc lê hoa đái vũ của Chu Tinh Mỹ xuất hiện trên màn ảnh lớn nhưng lại trông thân thiết an toàn hơn rất nhiều so với bạn cùng phòng Thi Thi bị ngâm trong dung dịch Formalin.
Báo động tạm thời được giải trừ, bóng lông nhỏ bị kẹp lại không thể động đậy khôi phục hình người, nghiêm túc đàng hoàng ngồi ở chỗ ngồi của mình tiếp tục xem phim.
Quả nhiên, ống kính đặc tả gương mặt xác nữ vừa chuyển cảnh, gương mặt phụ nữ lồi ra cũng biến mất.
Bây giờ ống kính đã chuyển thành quay góc bên cạnh. Chu Tinh Mỹ run rẩy thút thít lui về sau, lưng đụng vào bệ giải phẩu. Cô ta không thể động đậy, cũng không ngừng kêu khóc nói mấy lời kịch thừa thải vô nghĩa: "Thi Thi, cậu sao lại, Thi Thi... Cậu đừng làm tớ sợ... Hu hu hu..."
Đèn chiếu sáng đột nhiên bừng sáng ở phía sau phòng chiếu phim nay đã tắt. Vào giờ phút này, gần như tìm không ra bất cứ dấu vết mà chuyện kinh khủng để lại ở nơi này. Đây chẳng qua chỉ là một rạp chiếu phim bình thường nho nhỏ đang chiếu một bộ phim kinh dị nhàm chán vào buổi tối.
Chỉ có sự biến mất của nữ sinh kẹp tóc là bằng chứng tồn tại của chuyện kinh khủng này.
Vào thời điểm Chu Tinh Mỹ trong màn ảnh vẫn còn khóc thầm thút thít, Trúc Vũ Hiên và cậu nhóc đeo kính núp dưới cái ghế mới run lẩy bẩy bò dậy. Bọn họ vẫn chưa hết sợ nhìn xung quanh, cảnh giác gương mặt nữ bất ngờ nhô ra.
Trúc Ninh có ý tốt nhắc nhở: "Em họ, cho dù có thứ gì đó thì nó cũng trồi ra từ màn ảnh, mọi người đừng nhìn ra sau."
Trúc Vũ Hiên bị tiếng nói bất ngờ của Trúc Ninh dọa sợ giật bắn, trong nhất thời quên luôn cách nhập vai nhân vật của mình. Nhưng Trúc Vũ Hiên lại không thể không trả lời, quỷ thần xui khiến thế nào lại nói: "Cảm... Cảm ơn anh họ."
Bầu không khí lập tức trở nên hơi ảo diệu.
Nam sinh đeo kính hung hăng đá Trúc Vũ Hiên một cước ở dưới ghế, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt liếc nhìn cậu ta, sau đó vội vàng vội sửa chữa: "Ý A Hiên muốn nói là, là..."
Trúc Ninh mở miệng cắt ngang nam sinh đeo kính lắp ba lắp bắp, thay hai đứa học sinh chuyển đề tài xóa bỏ lúng túng, "Nữ sinh mới nãy là ai, hình như tôi chưa từng thấy cô ta trong lớp?"
Hai người kia sợ đến đầu óc lập tức ngưng hoạt động, Trúc Vũ Hiên mờ mịt nói: "Ai?"
"Chính là..." Trúc Ninh hơi kéo dài giọng, đưa tay chỉ hướng màn ảnh lớn: "Chủ nhân của chiếc giày da kiểu nữ kia?"
Vào giờ phút này, đúng thật là có một chiếc giày da đầu tròn màu trắng treo bên miệng của xác nữ sưng phù trong màn ảnh. Cảnh tượng này khiến khóe miệng đầy vết máu của cô ta không những không đáng sợ, ngược lại trông buồn cười một cách quái dị.
Hẳn là, ngay một khắc khi ống kính kéo ra xa khiến xác nữ nhỏ đi, làm cô ta chưa kịp nuốt nữ sinh kẹp tóc màu hồng kia. Còn chiếc giày da có kích thước của người bình thường thì hơi lớn so với mồm của cô ta.
Màn ảnh vừa chiếu cảnh này, nỗi sợ lập tức dâng lên trên mặt Trúc Vũ Hiên và cậu nam sinh đeo kính, cả hai sợ hãi nhìn chằm chằm màn ảnh lớn:
"Ăn, ăn thật sao..."
"Thật sự sẽ chết!"
Trong phim, rốt cuộc Chu Tinh Mỹ vừa khóc vừa thở hổn hển cũng gào xong mấy từ đứt quãng như "Thi Thi", "cậu sao thế", "cứu mạng", "đây chắc chắn là mơ", hợp lại thành lời thoại. Sau đó biểu cảm sợ hãi khóc nức nở trên mặt Chu Tinh Mỹ bỗng nhiên cứng đờ, nhìn chòng chọc gương mặt xác nữ gần trong gang tấc.
"Thi Thi... Sao lại có một chiếc giày da treo bên khóe môi cậu..."
Vốn Trúc Ninh định trêu chọc hai tên bạn học ngồi hàng trước một chút, nhưng khi nghe nữ chính hỏi xong, trái tim cậu chợt đập thịch một cái.
Nhân vật trong phim kinh dị này không phải diễn trước màn ảnh, mà là... đang sống?
Suy nghĩ này khiến Trúc Ninh không khỏi rét run, cậu không rảnh để ý hai đứa học sinh kinh hoàng lo sợ hàng trước, mà là biến trở về hình dạng bóng lông mập nặng trịch, ngồi ở trên đệm ngồi chuẩn bị trốn vào kẽ hở giữa cái ghế bất cứ lúc nào.
Trong màn ảnh lớn, xác nữ nhẹ nhàng bay về phía trước, giày da trắng bên khóe miệng rơi "bộp" trên mặt sàn, cái miệng bắt đầu đóng mở để lộ ra máu me dính đầy bên trong, không nói thành tiếng: "Ư ư... ư..."
Theo chuyển động quai hàm của xác nữ, máu tươi đậm đặc hòa lẫn dung dịch Formalin chảy ra khỏi khóe miệng, đó là máu của nữ sinh đeo kẹp tóc màu hồng.
Hai đứa học sinh ngồi hàng trước sợ đến cứng người, răng va lập cập đến nổi cách nửa thước cũng có thể nghe được.
Dù bóng lông nhỏ giơ móng vuốt che mắt, nhìn trộm ra bên ngoài thông qua kẽ hở móng vuốt cũng không thể thích ứng với cảnh tượng kinh dị này.
Nhưng mà, Chu Tinh Mỹ trong màn ảnh lớn là người cách xác nữ gần nhất, cô ta gần như xụi lơ trên bệ giải phẫu, đôi mắt đẹp cách gương mặt của xác nữ không tới năm centimet. Theo một tiếng "ư" của Thi Thi bạn cùng phòng khiến người ta rợn cả tóc gáy, một cái răng dinh dính hòa lẫn huyết dịch rơi xuống từ đôi môi nứt nẻ, đáp thẳng xuống chóp mũi của Chu Tinh Mỹ.
Chu Tinh Mỹ: "A!!!!!"
Gương mặt xác nữ phóng đại vô hạn trước mắt Chu Tinh Mỹ, tiếng nhạc quái dị đạt đến cao trào!
Nửa giây sau, trước mắt Chu Tinh Mỹ tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
...
Cảnh tượng gương mặt xác nữ phóng đại vô hạn mới vừa rồi khiến hai người một bóng lông trong phòng chiếu phim sợ đến mức suýt chút nữa tập thể chui xuống ghế. Cho đến khi Chu Tinh Mỹ té xỉu, bọn họ mãi vẫn chưa hồi hồn, sợ chết khiếp ngồi cứng ngắc trên ghế, nhìn chòng chọc vào màn ảnh tối hù.
May là cảnh đặc tả vừa rồi chỉ có một giây, nếu thời gian dài thêm chút nữa, đầu xác nữ sẽ lại thò ra khỏi màn hình, há hàm răng vừa giòn vừa nát ngâm trong dung dịch Formalin. Cho dù mấy cái ghế lớn cỡ nào, e rằng cả cái phòng chiếu phim cũng sẽ nằm trong cái mồm kinh tởm đáng sợ kia!
May quá, may quá!
Bóng lông nhỏ chít chít tê liệt ngã xuống ghế, an tâm chờ đợi vai chính tỉnh lại vào sáng hôm sau, rồi bị ông cụ canh cửa mắng chửi / bị bạn học xa lạ cười nhạo / bị đưa đến bệnh viện kiểm tra đầu óc vì la to có quỷ nhưng không ai tin. Có thể nói, ngay bây giờ, bất cứ kiểu kịch bản quen thuộc nào trong phim kinh dị cũng có thể làm người xem cảm thấy an tâm mừng rỡ.
Hai giây sau, màn ảnh lớn bắt đầu chớp tắt, như thể tiên đoán vai chính hôn mê đang dần tỉnh lại, cố gắng mở mắt ra.
Ngay cả hai người ngồi hàng trước bóng lông nhỏ cũng thoáng thở phào, chờ đợi tình tiết sau khi trời sáng.
Chu Tinh Mỹ rên rỉ, hai tay chống đất khó khăn ngồi dậy, kinh hoàng nhìn xung quanh. Xung quanh vẫn là phòng học giải phẫu đen kịt, từng hàng bệ giải phẫu đáng sợ lạnh như băng gần như mờ mờ ảo ảo dưới ánh đèn mờ ám. Chu Tinh Mỹ run lẩy bẩy lần mò điện thoại di động, vừa tóm được lập tức mở màn hình lên.
2:30 sáng.
...
Bóng lông nhỏ: "!!!"
Tại sao cô không xỉu lâu thêm chút nữa, cứ ngủ luôn tới sáng không được sao? Rốt cuộc đây là bộ phim quái quỷ gì thế, quay một người hơn nửa tiếng mà không đổi sang người khác.
Bóng lông nhỏ ngồi trên ghế từ từ xù lông, cậu mở mắt nhìn trừng trừng Chu Tinh Mỹ trong màn ảnh lớn run rẩy đứng lên, mượn ánh sáng yếu ớt từ điện thoại di động vừa bắt đầu lần mò bên ngoài phòng học, vừa không ngừng lẩm bẩm: "Tất cả những gì xảy ra vừa rồi đều là ảo giác, vì mình sợ nên mới suy nghĩ bậy bạ rồi té xỉu, chắc chắn là như vậy!"
Hai chân của Chu Tinh Mỹ vừa mịn vừa thẳng, rất là ăn ảnh nhưng lại không có sức, cứ chạy ba bước thì lại lảo đảo té một cái. Cũng may cô ta cách cửa phòng học càng lúc càng gần.
Ngoài màn ảnh, bóng lông nhỏ kích động quơ móng vuốt nhỏ, nhiệt tình cổ vũ cho vai chính như liễu rũ trong gió: "Chút chít! Chút chít!"
Nhưng Chu Tinh Mỹ không nhìn thấy, trong một góc xó xỉnh âm u bên ngoài vòng sáng nhợt nhạt. Tấm đậy của bệ giải phẫu trên con đường phía trước mà cô ta bắt buộc phải chạy ngang qua, từ từ xê dịch.
Giống như quan tài sắp bật nắp.
Còn Chu Tinh Mỹ chỉ lo chiếu sáng dưới chân, không hề phát hiện thứ đó đang gần trong gang tấc.
Cảnh quay đáng sợ còn chưa bắt đầu, cậu nam sinh đeo kính và Trúc Vũ Hiên ngồi hàng trước đã bắt đầu run run. Bởi vì vài giây sau, khi Chu Tinh Mỹ đi tới bên cạnh bệ giải phẫu rồi từ từ mở nắp đậy, cô ta nhìn thấy thứ mặc quần áo trắng nhợt nhạt bên trong thì sợ đến mức hồn vía lên mây, lại là một tràn khóc lóc thét chói tai rồi liều chết chạy trốn.
Lúc này chỉ cần quay một cảnh đặc tả cái thứ trong bệ giải phẫu, nó sẽ lập tức trồi ra ngoài màn ảnh nhào về phía người xem.
Bóng lông nhỏ đã sợ đến mức mệt lã, cậu thở phì phò buông móng vuốt nhỏ, nhìn tấm đậy bệ giải phẫu từ từ di chuyển. Càng xem càng tức giận.
Dưới sự "cổ vũ và ủng hộ" của thứ đó, vai chính thật vất vả mới lảo đảo ngã trái ngã phải bỏ chạy. Nhưng không ai muốn cô ta chạy chậm!
Bóng lông nhỏ cũng không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra. Cậu nhảy xuống ghế ngồi, nhấc chân ngắn vọt tới chỗ màn ảnh lớn.
Lúc Chu Tinh Mỹ chạy vượt qua bệ giải phẫu rồi vươn tay mở cửa phòng học, tấm đậy của chiếc bệ giải phẫu sau lưng cô ta đã nâng lên được nửa thước. Một xác nữ tóc ngắn mặc đầm trắng từ từ ngồi dậy...
Một giây kế tiếp, bóng lông nhỏ vọt thẳng vào bộ phim đang trình chiếu trên màn chiếu treo tường, cơ thể mập mạp tuy nhỏ nhưng sức nặng phi thường đập một cái "bịch" lên tấm đậy đang từ từ nhấc lên.
Đáng thương cho xác nữ trong bệ giải phẫu, ngay cả eo cũng chưa kịp thẳng lên đã bị một đòn Thái Sơn áp đỉnh mà cả đời chưa từng được nếm qua đè cái bẹp, bị ép trở lại!
Theo một tiếng vang lạch cạch thật lớn, tấm đậy bệ giải phẫu khép lại kín kẽ. Một quá bóng lông nhỏ rất đáng yêu ngồi bên trên.
Tất cả đồng loạt yên tĩnh.
Chapter 177: Rạp chiếu phim kinh dị (5)
Tiếng động to lớn vang lên giữa phòng học giải phẫu yên tĩnh chẳng khác nào sấm sét giáng xuống ruộng khô. Chu Tinh Mỹ quay lưng về phía bệ giải phẫu sợ hãi thét lên, vội vàng xoay người lại.
Một giây kế tiếp, Chu Tinh Mỹ đối diện với một quả bóng lông nhỏ xíu vô cùng đáng yêu đang ngồi trên bệ giải phẫu...
Chu Tinh Mỹ đang kinh hoàng thét chói tai hơi khựng lại.
Bóng lông giơ móng vuốt nhỏ, thân thiện quơ quơ: "Chút chít ~"
Chỉ trong một cái chớp mắt, biểu cảm của Chu Tinh Mỹ biến thành mờ mịt nghi hoặc, một đôi mắt đẹp rưng rưng nhìn cục bông nhỏ trắng như tuyết trước mắt, tất cả kinh hoàng chuyển thành khó hiểu.
Sau đó, dường như Chu Tinh Mỹ nhớ mình còn phải đi theo kịch bản. Dựa theo nguyên tác cô vốn phải chuẩn bị há miệng kêu khóc hô to, nhưng khi nhìn cục bông đáng yêu trước mắt, cô ta há miệng mấy lần vẫn không gào khóc được.
Bóng lông nhỏ vung móng lần nữa: "Chút chít ~" Đi nhanh đi.
Chu Tinh Mỹ: "A..."
Chu Tinh Mỹ xoay người rời đi. Lúc đi ra ngoài được mấy bước cô ta mới nhận ra điểm bất ổn, thế là bắt đầu hùa theo hình tượng nữ chính khóc ồ lên. Cặp chân dài run rẩy giữ hành động mỗi một bước cũng đạp không xong nhưng không tới mức khó khăn té ngã. Cuối cùng cô ta lảo đảo chạy ra khỏi phòng học giải phẫu.
Ngay khoảnh khắc khi Chu Tinh Mỹ biến mất ở phía sau cửa phòng học, bóng lông nhỏ lại bắt đầu sợ. Mới vừa rồi, do trước mặt cậu là nữ chính còn sợ hãi hơn cậu gấp mấy lần nên cậu tạm thời không cảm thấy gì.
Nhưng bây giờ ở phòng học giải phẫu chỉ còn lại một mình bóng lông nhỏ. Cậu cảm thấy một sự sợ hãi to lớn đang tấn công mình, không chỉ vì cậu nhút nhát mà còn là giác quan thứ 6 đang cảnh báo nguy hiểm!
Bóng lông nhỏ sợ sệt giơ móng vuốt nhỏ, chọc chọc tấm vải lớn.
Khi sờ lên màn chiếu treo tường, cậu phát hiện chất liệu của nó bình thường giống như bao màn chiếu khác, nhưng nếu như dùng sức cực lớn đâm đầu vào nó. Màn chiếu treo tường vốn dày dặn khô ráo sẽ biến thành lớp màng dinh dính, không dễ xuyên thấu hay thoát ra, thậm chí có thể dễ dàng khép lại trong nháy mắt.
Nếu không nhờ trọng lượng cơ thể của bóng lông nhỏ mập vô hạn, cú va chạm mới nãy của cậu có xác suất lớn sẽ bị dính trong tấm màn này khiến cậu mắc kẹt giữa thế giới hiện thực và bộ phim, không thể động đậy.
Đối với mấy thứ trong phòng học giải phẫu, trông cậu chẳng khác nào một cục thịt nướng dính trên mâm.
Bóng lông nhỏ theo bản năng lăn nhanh về phía vị trí của màn ảnh lớn lúc nãy rồi húc thật mạnh. Cậu trực tiếp phá vỡ lớp màn chiếu treo tường vô hình, rơi bộp một tiếng rốt cuộc cũng trở về phòng chiếu phim.
Ai mà ngờ trong phim lại đáng sợ đến thế...
Bóng lông nhỏ nhấc chân ngắn chạy trở về chỗ ngồi nhanh như một làn khói, ngoan ngoãn ngồi yên.
Trong phim đáng sợ quá, vẫn nên làm khán giả thì tốt hơn...
Lúc này, Chu Tinh Mỹ trong màn ảnh lớn đang lảo đảo vừa khóc vừa chạy về phòng ngủ. Mặc dù dọc theo con đường này tối tăm không một bóng người, nhưng sẽ không có xác sống trong phòng học hay là một đoàn xác chết đuổi theo sau lưng cô ta. Dù sao bộ phim kinh dị này cũng tên là "phòng học giải phẫu" mà.
Nhìn thấy bóng lông nhỏ đi dạo một vòng trong bộ phim nhưng vẫn hoàn hảo không chút tổn hại xông ra ngoài. Trúc Vũ Hiên và cậu nam sinh đeo kính ngồi hàng trước nhìn nhau chừng vài giây.
Trúc Vũ Hiên xoay người hỏi, trong giọng nói ẩn ẩn vẻ trách cứ: "Anh họ, tại sao anh không đi tìm cửa?"
Cậu nam sinh đeo kính cũng hùa theo: "Chúng tôi đều mệt nhọc ở chỗ này đã một thời gian dài rồi, chừng nào thì anh mới cứu chúng tôi thoát khỏi đây?"
Bóng lông nhỏ ngồi xổm trên ghế không động đậy, nhìn hai đứa học sinh bằng gương mặt đầy thân thiện: "Chút chít!" Lần sau để xác nữ mặt to kia ăn hai người các cậu trước!
Hai đứa học sinh hàng trước cho rằng bóng lông nhỏ đồng ý, sau đó mới xoay người.
Lúc này, cảnh phim trên màn ảnh lớn đổi một lần nữa, không còn quay vai chính khóc tỉ tê chạy nửa ngày không nhích nổi ba mét mà là trực tiếp cắt tới cảnh trước cửa phòng ngủ của nữ sinh.
Chu Tinh Mỹ khóc thúc thích run rẩy trải qua một đêm kinh hoàng rốt cuộc cũng chạy tới trước cửa phòng ngủ. Cả tầng ký túc xá chỉ có phòng của cô ta là còn sáng đèn, nhìn từ ngoài cửa vào thấy phòng ngủ ấm áp sáng ngời. Nhưng nhớ tới gương mặt chết chóc của Y Phỉ và Thi Thi bị ngâm trong dung dịch Formalin, Chu Tinh Mỹ do dự ở cửa một lúc lâu mới lấy hết can đảm đẩy cửa đi vào phòng ngủ.
Hai người Y Phỉ và Thi Thi đang ngồi ở trên giường, quấn khăn lông vừa ăn khoai tây chiên vừa xem hài kịch cùng nhau. Hai cô gái nghe tiếng động ngẩng đầu, sau đó kinh ngạc vui mừng nhảy xuống từ trên giường. Kẻ trước người sau xông tới ôm Chu Tinh Mỹ vẫn còn đọng nước mắt.
Y Phỉ ngạc nhiên mừng rỡ nói: "Mỹ Mỹ rốt cuộc cậu đã trở lại, tôi cứ tưởng cậu bị dì quản lý ký túc xá bắt được! Sao lại đi lâu như thế..."
Nhìn gương mặt xinh đẹp và mái tóc dài lượn sóng của Y Phỉ đột nhiên đến gần, Chu Tinh Mỹ hét lên liên tục lui về sau tránh xa hai người: "Mấy người đừng tới đây!!!
Y Phỉ cau mày: "Mỹ Mỹ cậu sao thế, đang yên đang lành tự nhiên đẩy tôi?"
Thi Thi cũng theo đó liếc nhìn: "Ai cũng nói Chu Tinh Mỹ nhát gan, không chơi hợp với bọn này. Mới chơi trò mạo hiểm một chút đã sợ tới hồ đồ, đủ rồi!"
Khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc dài màu nâu xõa trước vai của Y Phỉ, gương mặt tròn hơi mập hồng hào của Thi Thi. Dù nhìn thế nào cũng không liên quan một xíu gì đến xác chết trong phòng học giải phẫu.
Chu Tinh Mỹ thoáng yên tâm, giọng nói run run nói xin lỗi với bạn cùng phòng, sau đó mới vừa khóc vừa kể: "Y Phỉ, Thi Thi, hai người không biết, phòng học giải phẫu của trường học... có, có ma quỷ lộng hành... Đám quỷ kia biến thành hai người các cậu, hu hu hu..."
Chân mày của Y Phỉ nhíu chặt hơn, đẩy Chu Tinh Mỹ khóc hu hu ra, "Cậu không dám chơi thì nói sớm, nửa đêm còn về phòng ngủ lên cơn cái gì?"
Vẻ mặt Thi Thi tràn đầy khinh thường, cô ta kéo Y Phỉ đi trở về: "Trên đời vốn không có ma quỷ, biết trước thế này tôi đã không chơi với cô ta. Ai biết cô ta có bị bệnh tâm thần hay không, còn nói chúng ta là quỷ, đồ điên!"
Chu Tinh Mỹ vô thức sửa lại: "Không phải quỷ, là xác chết..."
"Mày có bị bệnh không!" Thi Thi chợt quay đầu, gương mặt tròn đầy vẻ mất kiên nhẫn: "Không chỉ nửa đêm nổi điên mà còn nguyền rủa bậy bạ?"
Y Phỉ cũng kéo Thi Thi tránh vào trong phòng ngủ, cách xa Chu Tinh Mỹ như tránh ôn thần: "Cô ta nói cái gì vậy, ai là xác chết? Tớ, Thi Thi và Tiểu Lệ đều đang ở trong phòng ngủ, chưa từng rời khỏi nơi này. Cậu bị rối loạn thần kinh hả, sáng học lớp giải phẫu nên bây giờ sợ tới mức đầu óc không còn bình thường nữa?"
Chu Tinh Mỹ chạy trở về suốt một đường, đến bây giờ vẫn còn đang run. Nhưng trong phòng ngủ sáng ngời ấm áp, mùi tinh dầu và dầu gội đầu nhàn nhạt hòa vào nhau, còn có tiếng cười ha ha phát từ bộ hài kịch vẫn chưa tắt.
Thi Thi kéo tay của Y Phỉ, nhấc chân leo lên thang giường tầng, vừa liếc xéo khinh bỉ nói: "Đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, há mồm ngậm miệng là xác chết, đồ thần kinh!"
Giọng nói của Y Phỉ rất nhẹ nhàng, như thể rất thấu tình đạt lý: "Nên gọi điện thoại cho giáo viên phụ đạo nói một tiếng, có người bị sang chấn tâm lý ở phòng ký túc, nhỡ đâu xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ..."
Nhưng Y Phỉ còn chưa nói hết, Thi Thi đang leo thang giữa chừng đột nhiên trượt chân, "A" một tiếng té xuống. Thi Thi vốn đã mập, vừa té xuống lập tức đập lên người Y Phỉ, hai người đồng loạt "chụp ếch"!
Còn nguyên nhân Thi Thi ngã xuống là vì có máu tươi đậm đặc không ngừng nhỏ xuống trên cái thang của giường gỗ, chúng hợp thành dòng suối nhỏ màu đỏ nhạt rộng chừng một ngón tay út.
Trên sàn nhà dưới chân giường đã đọng thành một vũng máu lớn, chỉ có điều do Thi Thi và Y Phỉ mới vừa bận mỉa mai Chu Tinh Mỹ nên không phát hiện sự khác thường trong phòng ngủ.
Còn sự khác thường chắc chắn không chỉ có bãi máu này. Bởi vì chỉ cần hơi ngẩng đầu, ba người có thể nhìn thấy rất rõ ràng. Tiểu Lệ nằm ở giường trên đang đắp mền lông, cột sống của cô ta gãy một trăm tám mươi độ.
Nửa người trên của Tiểu Lệ vẫn an ổn tựa vào gối đầu, nhưng từ phần eo trở xuống lại gãy cong một góc quái dị chạm đến bức tường phía sau. Máu trong cơ thể con người không thể lưu thông với mức độ gãy như thế này, máu trong ổ bụng chảy ngược lên khoang miệng hộc ra ngoài một lượng lớn, khi thấm ướt hết gối thì chảy xuống thấm lên giường Y Phỉ rồi đọng một vũng lớn dưới sàn.
Một giây trước hai nữ sinh vẫn còn đang mắng Chu Tinh Mỹ, bây giờ kinh ngạc nhìn cái xác ở giường trên đến mức sắc mặt thay đổi. Nhưng làm người ta kinh ngạc là, hai nữ sinh đại học năm nhất thấy xác bạn cùng phòng chết thảm lại không tỏ vẻ kinh hoàng, mà ngược lại trông giống như lúng túng vì bị vả mặt và không dám tin.
"Tiểu Lệ!!!"
"Chuyện này, này sao lại..."
"Không thể nào!!!"
...
Bên ngoài màn ảnh lớn, bóng lông nhỏ ngồi trên ghế khán giả nhìn cô em tóc ngắn bỗng cảm thấy hơi quen, không hiểu sao cậu cảm thấy chột dạ.
Đó chắc là người đã đẩy nắp bệ giải phẫu đúng không? Ba chị em xác nữ tề tụ trong phòng ngủ, chỉ có Tiểu Lệ đáng thương còn chưa ra sân đã vô tình bị tấm đậy bệ giải phẫu đập gãy cột sống.
Bóng lông nhỏ giơ móng vuốt che mặt, cũng tại mình quá béo...
Còn bộ phim kinh dị đang được chiếu trên màn ảnh lớn thì nghênh đón phần mở màn cao trào nhất từ trước đến nay. Thi Thi và Y Phỉ gào lên, không còn để ý đến màn kịch mình đang xem, làm như không nghe thấy gì, cũng không biết cái gì. Chu Tinh Mỹ há miệng run rẩy lấy điện thoại di động gọi điện thoại báo cảnh sát.
Từ một quả bóng lông mập dẫn tới vụ án cái chết bất ngờ, hoàn toàn làm rối loạn kịch bản. Màn ảnh lớn bị đứng máy giống như máy vi tính kiểu cũ, sau khi tắt phụt mấy giây rồi cho chạy chữ trắng, màn hình mới sáng trở lại.
Thời gian trực tiếp chạy tới đoạn sau. Lại là một ngày mưa nhỏ tí tách tí tách, Chu Tinh Mỹ ôm sách giáo khoa một thân một mình đi đến phòng học học giờ giải phẫu.
Vì để ăn khớp với kịch bản, một hàng thuyết minh thật dài xếp bên phải hiện ra:
[Ba tuần sau]
[Chu Tinh Mỹ và các bạn cùng phòng đổi phòng ngủ, tiếp tục cuộc sống học tập ở đại học y khoa]
[Sau khi trải qua cuộc điều tra căng thẳng với cảnh sát, trường học vẫn chưa đưa ra câu trả lời thích đáng cho cái chết của Tiểu Lệ]
[Nhưng trong quá trình kiểm nghiệm xác, pháp y khiếp sợ phát hiện. Nội tạng trong cơ thể của Tiểu Lệ đã thối rữa biến chất đến mức độ thấp nhất, ngoài ra còn có rất nhiều formaldehyde còn sót lại. Dường như đó là dấu vết cho thấy đống nội tạng đó vốn đã được ngâm trong dung dịch từ rất lâu]
Ngay sau đó thuyết minh xếp thành hàng dọc bên cạnh màn ảnh biến mất, cảnh phim chuyển sang mấy nữ sinh đi phía trước Chu Tinh Mỹ.
"Mấy cậu nghe gì chưa, trong báo cáo nghiệm xác của Tiểu Lệ viết, cả người cô ta chỉ có máu là còn mới."
"Đừng nói bậy bạ!"
"Là thật mà, nghe nói còn không phải cùng một nhóm máu, đó là hỗn hợp của nhóm máu O và A. Giống như có người lấy trộm mấy túi máu xong xe hiến máu đổ vào trong xác chết mục rữa."
"Ây da, cậu cũng biết sắp vào giờ giải phẫu rồi, đừng có hù tớ."
...
Bên ngoài màn ảnh lớn, bóng lông nhỏ ngồi xổm trên ghế, vừa ngẩng đầu nhìn màn ảnh lớn vừa phỉ nhổ trong lòng.
E rằng đoàn làm phim vốn không tìm được người đóng vai cảnh sát nên mới dùng thuyết minh để qua loa lấy lệ cho qua chuyện. Còn Tiểu Lệ bất hạnh bị đè chết thì lại có vài điểm kỳ quái.
Ngay sau đó, bóng lông nhỏ đột nhiên giật mình, trợn mắt nhìn màn ảnh lớn!
Ở góc phải bên dưới màn ảnh lớn dường như có một cái bóng trắng mơ hồ, là một nữ sinh tóc ngắn mặc váy trắng.
Nhưng ngay sau đó, bóng lông nhỏ liền nhận ra ngay, đó không phải hình ảnh trong bộ phim mà là một xác nữ mặc váy trắng đang vén một góc của màn chiếu treo tường, leo ra ngoài từ phía dưới...
Chapter 178: Rạp chiếu phim kinh dị (6)
Bóng lông nhỏ: "!!!"
Không phải Tiểu Lệ đã bị gãy cột sống hơ khô thẻ tre* rồi sao, sao bây giờ lại chui ra từ trong bộ phim. Có còn là vương pháp hay không?
*Hơ khô thẻ tre: chỉ việc hoàn thành một tác phẩm (hồi xưa chưa có giấy người ta phải viết lên thẻ tre, viết xong phải hơ cho khô mực)
Có điều, hình như cách thức xác nữ hơ khô thẻ tre xuất hiện không giống xác nữ mặt to thì phải? Cô ta không vươn ra từ màn chiếu mà là vén màn vải lên, chui ra ngoài từ phía sau màn chiếu treo tường.
Giờ phút này, bóng lông nhỏ cực kỳ chột dạ vì cơ thể quá nặng nên mới đè chết cô ta. Cậu sợ hãi rụt người về sau, muốn làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Lúc trước, khi bóng lông nhỏ ở trong phòng học giải phẫu, cậu cảm nhận được một sự sợ hãi cực độ, thậm chí ký ức ấy vẫn còn rất mới mẻ cho đến tận giờ phút này. Nếu không nhờ lúc đó cậu trùng hợp đập lên tấm kim loại đậy xác của Tiểu Lệ, cậu vốn không dám đối đầu trực tiếp với thứ trong phim.
Dường như mấy thứ này ngay từ đầu đã không có linh hồn, thậm chí còn kinh khủng hơn gấp trăm lần so với người quỷ thần. Cho dù là quỷ linh tà ác nhất trên đời, trong linh hồn của chúng cũng có một chút nhân tính.
Nhưng cái thứ xuất hiện trong bộ phim này là một thứ vô hồn thuần ác.
Trong phòng chiếu phim, không còn ai quan tâm thứ trong màn ảnh lớn là cái gì. Bởi vì, ngay một khắc khi xác nữ tóc ngắn bò ra từ phía sau màn chiếu treo tường, nhiệt độ trong phòng chiếu phim chợt giảm xuống. Một cảm giác cực kỳ khủng khiếp vồ lấy trái tim của ba người.
Thứ vươn ra từ màn ảnh trước đó ăn nữ sinh kẹp tóc chẳng qua chỉ là một cái đầu xác nữ cách một lớp màn chiếu treo tường. Mà giờ khắc này, một xác nữ nguyên vẹn tránh thoát khỏi sự trói buộc của bộ phim đang đứng trên tấm thảm trải sàn. Quanh người cô ta gần như không có âm khí nhưng lại mang đến cảm giác sợ hãi, lạnh lẽo hơn gấp vạn lần so với bất cứ ác quỷ nào.
Bóng lông nhỏ căng thẳng nắm móng vuốt nhỏ, từ từ hạ thấp xuống, thấp xuống... Cho đến khi hoàn toàn trốn phía sau ghế ngồi hàng trước, cố gắng thoát khỏi tầm nhìn của xác nữ tóc ngắn.
Còn Trúc Vũ Hiên và cậu nam sinh đeo kính ngồi ở hàng trước đã sợ đến mức run rẩy, cả người căng cứng bất động tại chỗ, chỉ có thể trơ mắt nhìn xác nữ càng lúc càng gần. Cho đến khi cô ta dừng lại trước mũi giày của hai người, từ từ ngẩng đầu lên.
Cậu nam sinh đeo kính và Trúc Vũ Hiên không kịp phòng bị, đối diện trực tiếp với gương mặt thối rửa bị ngâm trong dung dịch mấy năm!
Bóng lông nhỏ núp ở phía sau hàng ghế không biết rốt cuộc hai người trước mặt đã nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ gì, nhưng cậu có thể thấy hàng ghế trước run bần bật.
Tiếp đó, Trúc Vũ Hiên đột nhiên nhảy cỡn lên như chạm phải chảo dầu nóng, nhưng lại bị xác nữ ép trở lại chỗ ngồi. Cậu ta rút ra một cây đoản côn hàng ma từ trong bộ đồng phục nhanh như chớp, hô to một tiếng ra oai hiển hách: "Này! Yêu nghiệt to gan, chớ có đến gần bổn tiên!"
Quỷ nữ tóc ngắn lập tức ngây người, sau đó làm như không thấy hai người ngồi hàng trước, cô ta vươn hai tay tái nhợt thối rữa bám lên lưng ghế rồi chống người lên, thăm dò hàng ghế thứ ba.
Đầu tiên xác nữ tóc ngắn leo lên hàng ghế ngồi thứ hai, tiếp đó chen giữa Trúc Vũ Hiên và cậu nam sinh đeo kính tiếp tục bò ra sau. Hai người hàng trước ngay cả thở mạnh cũng không dám, nhất là xác nữ cực kỳ đáng sợ kia gần như là đạp lên bụng hai người để bay qua đầu vai, hướng về phía Trúc Ninh ngồi phía sau.
Nhưng mà, ngay một khắc khi gương mặt đầy máu của xác nữ tóc ngắn vượt qua đệm tựa lưng của hàng ghế thứ hai, tiếp cận hàng ghế phía sau, chạm mặt với bóng lông nhỏ sợ đến mức xù lông thành kẹo bông gòn...
"A a a a a —— ——"
Xác nữ tóc ngắn đột nhiên ré lên một tiếng cực kỳ bi thảm giống như con cừu nhìn thấy sói đói, ả vô cùng hoảng sợ nhìn chòng chọc bóng lông nhỏ nửa giây, sau đó liền quay đầu chạy.
Nhưng bởi vì tư thế mới vừa rồi của xác nữ tóc ngắn cực kỳ bất tiện. Ả vừa xoay người chạy trốn lập tức biến thành hai người một xác liên tục giãy giụa đạp đạp loạn thành một cục!
Mấy giây sau, xác nữ đạp hai đứa học sinh hàng trước, cào tới mức khiến cả người chúng toàn là máu mới thành công tránh thoát được. Ả vừa đau đớn che hông, vừa dùng cả tay chân bám xuống đất bò xoạt xoạt, leo lên một góc xó xỉnh nào đó trong phòng chiếu phim nhanh như một làn khói, núp vào.
Hai người hàng trước: "..."
Bóng lông nhỏ: "..."
Xác nữ tóc ngắn bụm cột sống bị đè gãy, len lén nhìn về bên này từ phía sau cái ghế. Khi ả nhìn tới bóng lông nhảy lên đỉnh lưng ghế, thấy cậu có vẻ như béo ị hơn so với trước đó, ả càng hoảng sợ vụt một phát rụt trở về, kéo theo cả cái ghế hàng cuối cùng cũng run rẩy.
Bóng lông nhỏ: "..." Không phải tôi béo lên, mà là xù lông vì sợ!!!
Bóng lông nhỏ không để ý đến xác nữ nữa, cậu im lặng xoay người biến trở về dáng vẻ thiếu niên, nhìn về phía Trúc Vũ Hiên mặc đồng phục cầm hàng ma côn.
Trúc Ninh im lặng một chút, cuối cùng vẫn buột miệng nói: "Em họ, ngài nhận chức ở nơi nào, Thiên Giới hay Địa Phủ?"
Trúc Vũ Hiên và cậu nam sinh đeo kính cứng đờ ngay tức khắc, sắc mặt từ trắng trở nên đỏ, từ đỏ biến thành trắng... Sau khi chần chờ và lúng túng trong chốc lát, vẻ mặt của Trúc Vũ Hiên thẹn quá thành giận vì bị phơi bày: "Hung thú Thao Thiết, ngươi đừng đắc ý. Một khi ngươi đã bước vào rạp chiếu phim này thì đừng hòng sống sót ra khỏi đây!"
Theo tiếng gầm của "Trúc Vũ Hiên", ngũ quan trên mặt cậu ta xảy ra biến hóa, từ dáng vẻ thiếu niên mười lăm tuổi biến thành già nua trong nháy mắt. Sau khi định hình vài giây thì thành một ông lão nhỏ con lông mày râu tóc bạc trắng, tiên khí quanh quẩn quanh thân nhưng mờ nhạt đến đáng thương.
Trông khá giống lão thổ địa bản thăng cấp, hẳn là một tiểu tiên lớn tuổi ở Thiên Giới.
Còn cậu nam sinh đeo kính cũng huyễn hóa thành một đại hán vạm vỡ mặt đen cao gấp ba lần ngay sau đó, nhưng tiên khí quanh người còn thảm hại hơn, hẳn là thiên tướng của Thiên Đình.
Trúc Ninh thầm mặc niệm trong lòng vì Thiên Giới. Bây giờ chúng sanh dương gian đã không còn tin quỷ thần. Có thể bọn họ sẽ sợ quỷ sau khi xem xong phim kinh dị, nhưng đối với thần tiên trên trời, mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc nhớ nổi một người, hoàn toàn bị lãng quên.
Không có hai cái "bọc quần áo" nặng nề là âm quỷ thần linh này, nhân giới sung sướng phồn thịnh, phát triển mạnh mẽ. Khi gặp chuyện không còn cầu thần tế lạy mà là tự thân cố gắng tìm kiếm lối thoát, sau đó vạn vật đổi mới.
Nhưng thần tiên bị "đổi mới" thì không nghĩ như vậy.
"Ngươi một con hung thú nho nhỏ mà muốn đối đầu Thiên Giới, không có cửa." Tướng mạo của đại hán mặt đen chẳng khác gì Lý Quỳ. Mặc dù tiên lực của gã yếu đến đáng thương, nhưng khi gã nhìn về phía Trúc Ninh, một sự khinh miệt thâm căn cố đế hiện lên trong mắt gã, giọng điệu thì như bố đời thiên hạ, "Bây giờ cổ bàn vô hồn không may xuất hiện. Nếu ngươi hợp tác với ta thì còn có một chút hi vọng sống. Nếu không... Ha!"
Xem ra không phải nhắm vào thân phận Minh Vương ở sâu bên trong, nhưng cổ bàn vô hồn là cái gì? Chẳng lẽ ý chỉ những thứ vô hồn trong phim kinh dị là vật chứa?
Nhưng Trúc Ninh không đặt câu hỏi ngay lúc này mà chớp chớp mắt tỏ vẻ không hiểu lời nói của thiên tướng: "Tôi nhậm chức ở Địa Phủ, chức vụ của tôi là quỷ sai trói quỷ nhiếp hồn, vì sao lại đối nghịch với Thiên Giới?"
Hai gã tiên cười khẩy không nói.
Giằng co vài giây, lão già lùn lông mày trắng mới mở miệng nói: "Thao Thiết, ngươi đừng tưởng rằng mình có cơ hội lợi dụng những thứ rủi ro do cổ bàn vô hồn gây ra. Cổ trong uế vật luôn lấy việc tru diệt hung thú nhà ngươi là việc quan trọng nhất, chỉ khi tìm không thấy ngươi mới... thỉnh thoảng trở nên thất thường."
Trúc Ninh: "Thật không?"
Trúc Ninh xoay người nhìn về cái góc xó xỉnh ở cuối phòng chiếu phim, chỉ xác nữ tóc ngắn run lẩy bẩy, nói: "Đến đây! Việc quan trọng nhất đang ở đây này, mau tới tru diệt tôi đi chứ."
Xác nữ tóc ngắn nhớ lại nỗi sợ khi bị quả bóng béo ị đè lên, ả ta giật bắn vội vàng liều mạng chui xuống gầm ghế.
Chapter 179: Rạp chiếu phim kinh dị (7)
Hai gã tiên nhìn xác nữ chui xuống dưới gầm ghế chỉ còn để lộ ra đôi chân run lẩy bẩy, vẻ mặt bọn họ biến ảo khó lường.
Cuối cùng lão già lùn lông mày trắng hừ một tiếng: "Hãy đợi đấy!"
Dứt lời, hai gã tiên ở chỗ ngồi hàng thứ hai đứng lên, đi theo hành lang phòng chiếu phim đến hàng áp chót (Xác nữ tóc ngắn ở hàng cuối cùng, hai người không dám đi qua), xụ mặt ngồi xuống. Bây giờ bọn họ không cần giả vờ là bạn học và em họ của Trúc Ninh nên cũng không cần ngồi ở hàng thứ hai chịu nguy hiểm.
Trúc Ninh thở dài, ung dung thong thả di chuyển xuống hàng cuối, nơi xác nữ đang chui dưới gầm ghế. Hai gã tiên phía trước sững sờ, bọn họ tức giận trợn mắt nhìn Trúc Ninh, nhưng cuối cùng vẫn không dám tới tranh giành.
Mặc dù tập thể di chuyển ra sau nhưng đối với phòng chiếu phim nho nhỏ này mà nói, mức độ cách xa cũng có giới hạn. Màn ảnh lớn vẫn ở chỗ cũ cách đó không xa, mỗi một chút điểm nổi bật bên trong cũng có thể làm cho tim gan người ta run rẩy, chỉ khi chắc chắn mặt người không lồi ra mới hơi thở phào.
Trong màn ảnh lớn, lớp giải phẫu của Chu Tinh Mỹ đã diễn ra được một nửa, bây giờ đang là thời gian nghỉ 5 phút giữa giờ học. Vì có bóng ma tâm lý đêm hôm đó, Chu Tinh Mỹ có một nỗi sợ khủng khiếp đối với phòng học giải phẫu. Cho dù bây giờ là ban ngày, trong phòng có mấy chục học sinh, nhưng Chu Tinh Mỹ vẫn không dám đến gần bệ giải phẫu, rụt người đứng ở xa xa trong góc lớp.
Trong giờ học, mấy nữ sinh tụ tập xì xào bán tán, ánh mắt khác thường luôn liếc về phía Chu Tinh Mỹ.
"Đã qua mấy tuần rồi mà sao Tinh Mỹ vẫn như vậy, mấy cậu nói xem... cái chết của Tiểu Lệ liệu có liên quan tới cô ta không?"
"Nhưng lúc ấy cô ta không có ở phòng ngủ mà."
"Hai giờ rưỡi sáng không ở phòng ngủ, nhưng ở phòng học giải phẫu." Một nữ sinh hạ thấp giọng, "Lúc Tiểu Lệ chết, cơ thể cô ta thối rữa nhưng chỉ có máu là mới. Hơn nữa tôi nghe đàn chị học năm thứ năm đang thực tập ở bệnh viện nói, kho máu của bệnh viện bị trộm..."
"Ý cậu muốn nói là, Chu Tinh Mỹ là... Quỷ?"
Một tràn ẩn ý sâu xa kéo dài, ánh mắt của mấy nữ sinh nhìn về phía Chu Tinh Mỹ đều là bất thường, chỉ có một nữ sinh vóc dáng nhỏ con rụt rè mở miệng: "Nói cô ấy như vậy là không đúng. Cái xác kia không được bảo quản tốt, cho dù truyền máu tươi vào cũng không sống được, đừng nên nói bậy bạ."
Một nữ sinh khác hạ thấp giọng: "Ai nói Tiểu Lệ sống lại, nhỡ đâu cô ta vốn đã chết trước đó thì sao?"
Đám con gái không ai tin, sau khi đùa giỡn một trận lại bắt đầu trò chuyện đề tài khác.
Chỉ có Chu Tinh Mỹ trong góc phòng học là run rẩy dữ dội. Tiểu Lệ... đã chết từ trước? Vậy còn Y Phỉ và Thi Thi thì sao? Đám ba người các cô vừa mới nhập học đã cực kỳ thân thiết, làm gì cũng có nhau, đi vệ sinh, đi tắm, đi ăn.
Chu Tinh Mỹ chưa từng hòa nhập với tập thể nhỏ. Cho nên đêm đó, khi Y Phỉ đề xuất chơi trò có dám hay không, Chu Tinh Mỹ mới ráng chống đỡ không từ chối, muốn chứng minh dũng khí của mình, tránh bị cô lập.
Nhưng nếu như, tất cả những điều này vốn là một âm mưu được lập ra từ trước. Đám các cô không muốn người ngoài nhìn thấy dáng vẻ thật sự của mình, thế nên mới dụ bạn cùng phòng đi vào phòng học giải phẫu lúc mười hai giờ đêm?
Trong ba tuần này, tinh thần của Chu Tinh Mỹ vẫn luôn đứng bên bờ tan rã. Cô ta nhìn Y Phỉ và Thi Thi vừa nói cười vừa chơi điện thoại di động trước phòng học, hình ảnh hiện ra trong đầu lại là những vật xét nghiệm tái nhợt thối rữa trong lọ thủy tinh.
Chu Tinh Mỹ hốt hoảng đứng lên, chẳng biết từ lúc nào đã nắm chặt một con dao giải phẫu trong tay...
Bên ngoài màn ảnh lớn, Trúc Ninh vẫn luôn theo sát tình tiết bộ phim, đồng thời dùng điện thoại di động tra một chút bình luận về bộ phim phòng học giải phẫu này. Không ngờ đây lại thật sự là một bộ phim kinh dị trường học mới được trình chiếu gần đây, người đã xem chấm điểm cực thấp, hô hào chê bai.
Trúc Ninh lật xem bình luận ngắn trên mạng, nghi ngờ ngẩng đầu nhìn tình tiết tiến triển trên màn ảnh lớn: "Không đúng, kịch bản của bộ phim phòng học giải phẫu rõ ràng là: Lúc mới nhập học, Chu Tinh Mỹ kết bạn với ba người bạn cùng phòng rồi cùng đi du lịch. Trong lúc đó Tiểu Lệ ngã xuống sông, Y Phỉ và Thi Thi nhảy xuống cứu, ba người cùng chết chìm."
"Chu Tinh Mỹ là người sống sót duy nhất, tận mắt chứng kiến cái chết của bạn cùng phòng khiến tinh thần bị đả kích rất lớn. Bởi vì không nhảy sông cứu viện nên trở thành người sống sót làm cô ta rất áy náy, dẫn đến đầu óc của cô ta xảy ra khác thường."
"Sự thật là, bây giờ chỉ có một mình cô ta ở trong phòng ngủ. Chuyện xảy ra trong phòng học giải phẫu và ba người bạn cùng phòng đều là hình ảnh trong trí tưởng tượng của cô ta. Mấy tuần trước, cô ta một thân một mình lẻn vào phòng học giải phẫu lúc nửa đêm, bị thầy thực nghiệm phát hiện, sau khi phê bình thì đưa cô ta về phòng ngủ."
"Chu Tinh Mỹ ảo tưởng ra mấy cái xác thối rữa của bạn cùng phòng là vì căm ghét sự hèn yếu của mình khi cô ta là người may mắn còn sống. Đồng thời chìm đắm trong nỗi sợ và áy náy."
"Về sau, bệnh tình của Chu Tinh Mỹ tiến thêm một bước trở nên nặng hơn. Cầm dao vào lớp đâm vào ngực bạn cùng phòng trong trí tưởng tượng, nhưng thật ra một dao đó là đâm vào chính cơ thể cô ta."
"Cuối cùng, Chu Tinh Mỹ vứt dao giải phẫu đi mới phát hiện vết thương máu me đầm đìa trên người mình, vết máu nhuộm đỏ cả áo blouse. Kết cục, lúc cô ta ngã xuống được bạn học và giáo viên kinh hoàng mang lên xe cứu thương, cô ta mới nhớ ra tất cả chuyện trước kia."
"Bây giờ... Nhìn thế nào cũng không giống Chu Tinh Mỹ sẽ tự đâm mình."
Trúc Ninh đối chiếu với bình luận điện thoại, nghi ngờ nhìn màn ảnh lớn. Còn hình ảnh trong phim nay đã hỗn loạn tưng bừng.
Sắc mặt Chu Tinh Mỹ hoảng hốt cầm dao giải phẫu, đâm loạn một trận về phía Y Phỉ và Thi Thi. Bạn học cùng lớp sợ hãi kêu gào tránh né. Phần lớn không ai dám tiến lên ngăn cản, chỉ có thể thét gào lao ra khỏi phòng học gọi điện thoại báo cảnh sát.
"A a a a a —— ——"
"Chu Tinh Mỹ điên rồi, mau báo cảnh sát!"
"Giết người, mau báo cảnh sát đi..."
Theo lý thuyết, Y Phỉ và Thi Thi là những thứ vô hồn, sẽ không biết sợ Chu Tinh Mỹ một người bình thường đầu óc mất bình tĩnh. Nhưng khi Y Phỉ và Thi Thi thấy Chu Tinh Mỹ cầm dao, bọn họ lại có vẻ như cực kỳ sợ hãi, hoảng hốt tránh né chạy tán loạn trong phòng.
Nhưng hai người vẫn bị Chu Tinh Mỹ chém trúng mấy đường, dòng máu màu đỏ tươi lập tức phun ra từ miệng vết thương. Nhưng mấy giây sau, da thịt xung quanh vết thương của các cô nhanh chóng chuyển sang trắng, sau đó trở thành xám xịt dinh dính, giống như mấy thứ bị ngâm trong bệ giải phẫu.
Có mấy nam sinh lớn gan muốn xông lên cướp dao thì bị con dao vạch một đường trên cánh tay, máu tươi phun ra trong nháy mắt. Chu Tinh Mỹ vừa mới ngộ thương người khác lập tức tỉnh táo một chút, cô ta không ngừng xin lỗi vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương của cậu nam sinh kia. Thế nhưng lại thấy, xung quanh miệng vết thương bị dao giải phẫu rạch một đường cũng bắt đầu nhanh chóng đổi thành màu xám, giống như thịt heo chết bị rút máu hết lần này tới lần khác.
Chu Tinh Mỹ gần như sụp đổ. Cô ta lại nắm chặt dao giải phẫu trong tay, quơ lung tung tứ phía: "Các, các người đều là quỷ... Hu hu hu... Đều là quỷ..."
Ngay lúc Chu Tinh Mỹ nói ra mấy lời "các người đều là quỷ", ánh sáng từ màn ảnh lớn bỗng nhiên tối sầm.
Kiểu phản ứng nhân tính hóa như thế, giống như bàn chân bị đâm một nhát.
Còn đám học sinh sợ hãi thét lên báo cảnh sát lúc nãy đồng loạt che giấu biểu cảm kinh hoảng hoảng sợ, nối đuôi nhau lần lượt đi vào từ cửa trước và cửa sau của phòng học giải phẫu. Sắc mặt hồng hào của đám nam sinh nữ sinh này từ từ chuyển thành màu trắng, sau đó biến xám, cuối cùng biến thành dinh dính còn tràn đầy tử khí...
Vào giờ phút này, mấy chục gương mặt xác chết bị ngâm trong dung dịch cùng mỉm cười nhìn Chu Tinh Mỹ đứng chính giữa phòng học. Tuy có thể nhìn ra dáng vẻ của bọn họ lúc còn sống nhưng ngũ quan và da không có chút sức sống nào, ngay cả mỉm cười cũng hết sức cứng nhắc.
"Tinh Mỹ, rốt cuộc cũng bị cậu phát hiện."
"Tại sao cậu không giống mọi người, nghĩ tất cả chỉ là ảo tưởng của mình rồi cuối cùng đau đớn tự sát?"
"Cậu nên tự mình cắt cổ tay mới đúng, đừng chém Y Phỉ và Thi Thi chứ!"
"Tinh Mỹ, nghe lời, chúng tôi mới là bình thường, chỉ có cậu đầu óc hỗn loạn, không ngừng ảo tưởng... Trên thế giới không có quỷ, cũng không có xác chết sống lại. Là do cậu bị điên, đầu óc của cậu có vấn đề..."
...
Mấy chục học sinh lẩm bẩm khuyên giải an ủi tạo nên những tiếng ông ông làm người ta phiền não giống như bị vô số con ong mật chui vào lỗ tai, khiến họ không có cách nào suy nghĩ, không thể hành động.
Trước cảnh tượng tất cả bạn học ép tới gần từ bốn phương tám hướng, không ngừng lẩm bẩm khuyên giải an ủi. Vẻ mặt của Chu Tinh Mỹ dần dần mê mang, tay cầm dao giải phẫu bắt đầu mất sức, từ từ buông thỏng.
Nhìn thấy lưỡi dao sắc bén là vật phòng thân duy nhất của Chu Tinh Mỹ sắp rời tay cô ta, Trúc Ninh cách một màn ảnh còn nôn nóng hơn so với Chu Tinh Mỹ. Trúc Ninh gần như có thể đoán được kịch bản về sau. Tuy rằng Chu Tinh Mỹ không có hoảng loạn dẫn đến tự sát, nhưng sẽ bị vu oan hãm hại mang tội danh cầm dao làm người khác bị thương, cuối cùng bị đưa đến bệnh viện tâm thần. Sau khi trải qua những thứ gọi là "Vật lý trị liệu" và sử dụng thuốc, tinh thần của cô ta sẽ bắt đầu tan vỡ, chạy không khỏi số mệnh chết vì tự sát.
Nếu như Chu Tinh Mỹ thân là nữ chính chết, kết cục biến thành một cái xác lạnh như băng bị ngâm trong dung dịch, sau đó màn ảnh lớn đặc tả dung mạo của vai chính một ngày một đêm. Vậy phòng chiếu phim nho nhỏ này chắc chắn không một ai sống sót.
Trúc Ninh không nhịn được gào lên với Chu Tinh Mỹ trong màn ảnh lớn: "Cô cầm dao cho chắc, gậy gộc vũ khí khác không làm mấy thứ đó bị thương được đâu. Chúng nó là xác chết trong phòng học giải phẫu nên chỉ sợ dao giải phẫu mà thôi!"
Thiên tướng hung tợn ngồi phía trước Trúc Ninh nghe xong liền phì cười ra tiếng, giọng nói tràn đầy khinh thường: "Này chỉ là phim, cô ta nghe được ngươi nói sao?"
Mấy chục cái xác sưng phù mục nát đã hợp thành một bức tường người gió thổi không lọt, vây chặt Chu Tinh Mỹ bên trong. Còn ngón tay cầm dao của Chu Tinh Mỹ đã buông lỏng ba ngón, dao giải phẫu lệch một độ cong cực kỳ nguy hiểm...
Trúc Ninh là người xem nhưng còn kích động hơn so với cầu thủ lúc tranh bóng, liên tục hô hào với màn ảnh lớn: "Đừng buông tay!!!"
Một xác nam thối rữa ngay phía trước Chu Tinh Mỹ đã thò tay bắt lấy cổ tay của cô ta...
Hai gã tiểu tiên Thiên Đình cùng cười giễu cợt.
Một giây kế tiếp, Trúc Ninh khom người lượm ly cola còn sót một nửa dưới gầm ghế, giơ tay lên ném về phía màn ảnh lớn: "Tôi đã nói cô đừng có buông tay!"
Ly cola xé gió bay qua như đạn pháo, vượt qua hơn phân nửa phòng chiếu phim đâm xuyên vào màn ảnh, đập một cái bốp lên đầu của Chu Tinh Mỹ!
Ly cola còn dư một nửa đổ ào xuống, giội đầy đầu đầy mặt Chu Tinh Mỹ.
Cái tay sắp buông lỏng của Chu Tinh Mỹ lập tức nắm chặt dao giải phẫu, vừa vung "xoẹt" một phát về phía gương mặt thối rữa gần trong gang tấc, vừa tức giận hô to: "ĐCM, nhìn bộ dạng giống như quỷ của chúng mày đi, còn bảo mình không phải quỷ???"
Chapter 180: Rạp chiếu phim kinh dị (8)
Chúng "thi" đang rên rỉ tẩy não: "..."
Vốn Chu Tinh Mỹ đang rơi lệ vì bị mấy chục tà âm của thi thể mê hoặc, đột nhiên không kịp phòng bị bị một đống cola quá hạn sặc vào mũi.
Trước thứ mùi chua xộc vào mũi như máy khoan điện, Chu Tinh Mỹ mê mang không đứng lên ngay được. Nhưng dù gì cô ta cũng là học sinh xuất thân từ ngành y, vung dao vừa nhanh vừa chính xác vừa ngoan độc, xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt!
Đám xác sống kia cách cô rất gần, cộng thêm không hề phòng bị. Chỉ trong vài giây đã bị dao giải phẫu chuyên dụng vạch mấy đường khá là thê thảm.
Những thứ này đều là xác thối rữa được rót máu tươi vào, đống mạch máu dưới da vốn đã mục rữa, bây giờ bị ép căng ra để chứa máu tươi, thế nên chỉ cần rạch một đường nhỏ liền phún máu ào ào ra ngoài.
Trong nhất thời, theo lưỡi dao bay múa loạn xạ của Chu Tinh Mỹ, máu tươi văng tung tóe trong phòng học như hoa nở, tựa như giờ chơi tạt nước tập thể, hoặc như một trận mưa to mang những hạt mưa màu đỏ.
Tiếng nhạc phim ngừng lại, cảnh phim vốn đang đặc tả bây giờ đang không ngừng kéo xa, như thể muốn tránh xa người phụ nữ phát điên không ngừng quơ dao lung tung.
Phòng chiếu phim nho nhỏ hoàn toàn yên tĩnh.
Trúc Ninh biến trở về bóng lông nhỏ, thích ý dựa vào ghế ngồi. Móng vuốt nhỏ nâng mặt hứng thú nhìn cảnh phim đặc sắc này. Còn hai gã tiên ngồi trước mặt cậu thì đã hoàn toàn cứng người trên ghế như hai pho tượng, cũng không biết là vì khiếp sợ hay tức giận.
Tất cả thuận lợi đến mức khó tin. Hai phút sau, trong phòng học giải phẫu đã không còn ai đứng vững ngoại trừ Chu Tinh Mỹ, toàn bộ đều là những cái xác thối rữa chảy máu ồ ạt nằm ngã trên mặt đất, sàn nhà thay đổi thành một màu đỏ tươi đến mức không còn nhìn ra màu sắc ban đầu...
Trước cảnh tượng màu đỏ tung tóe, bóng lông nhỏ có hơi mỏi mắt, cậu giơ móng vuốt che miệng ngáp một cái thật to: "Chút chít?" Đây chắc được coi là đại kết cục rồi nhỉ, rời sân được chưa?
Cứ như vậy, nữ chính Chu Tinh Mỹ đánh bại tất cả xác sống dễ như trở bàn tay, thành công trở thành người thứ nhất thoát khỏi vòng tuần hoàn. Có vẻ như cái thứ gọi là cổ bàn vô hồn gì đó không mạnh cho lắm nhỉ?
Chu Tinh Mỹ trong phòng học vẫn còn mờ mịt. Cảnh tượng bùng nổ mới vừa rồi đã làm tiêu hao hết toàn bộ sức lực của cô ta. Hai tay cầm dao của Chu Tinh Mỹ không chịu được nữa, mặc cho con dao nhọn dính máu rơi lạch cạch xuống đất, cô ta vịn bàn từ từ khuỵu xuống tê liệt ngồi dưới đất, cả người không ngừng run rẩy.
Nhưng mà đúng lúc này, cửa phòng học giải phẫu két một tiếng mở ra.
Giáo viên môn giải phẫu với nước da màu xám trắng từ từ đi tới, theo sau còn có giáo viên khác, ông cụ gác cổng ký túc xá, bà bác quản lý và tất cả học sinh đang đi học trong tòa nhà thực nghiệm cũng xám trắng mục rữa...
Cảnh phim di chuyển xa ra thành cảnh bao quát một người trong phòng học, dường như tất cả những thứ có thể đi lại trong tòa nhà đều bị thứ gì đó kêu gọi, lục tục đi ra khỏi phòng học rồi đi về phía phòng học giải phẫu. Hành lang bên ngoài đã bị nhồi nhét chật cứng, giống như toa xe lửa vào giờ cao điểm.
Từng gương mặt nở nụ cười cứng ngắc, chúng há miệng không ngừng lẩm bẩm:
"Tinh Mỹ, gia nhập với chúng tôi đi..."
"Chúng tôi mới là một đại gia đình."
"Ở trên thế giới này không có nơi nào để trốn, dừng lại, đưa ra lựa chọn chính xác."
"Nếu không muốn trở thành một thứ khác thường bị vạn người phỉ nhổ thì..."
"Giống chúng tôi không phải tốt hơn sao?"
...
Tiếng xì xầm từ mấy trăm cái mồm giống như một cái chăn to lớn che phủ trời đất, nhốt hết tất cả vào trong nó, vừa hỗn độn vừa chậm rãi.
Lần này, cho dù đập một thùng hạt tiêu lên mặt Chu Tinh Mỹ cũng không thể kêu thần trí của cô ta trở về. Huống hồ, cho dù bây giờ cô ta thanh tỉnh, nhưng nhìn dáng vẻ run rẩy mất sức kia có thể thấy rõ ràng, cô ta ngay cả một cái xác thối rữa cũng không đánh lại.
Bóng lông nhỏ triệt để sợ ngây người, cậu mở đôi mắt to mờ mịt, không dám tin trợn mắt nhìn cảnh tượng trong màn ảnh.
Mà hai gã tiên ngồi phía trước rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ liếc nhìn nhau, châu đầu ghé tai:
"Cuối cùng cũng làm xong chuyện này."
"Một lát nữa con Thao Thiết kia bị ăn sạch là chúng ta có thể ngừng cổ bàn, sau đó trở về thượng giới phục mệnh."
"Tiếc cho tiên cô bị cắn đứt lìa..."
...
Bóng lông nhỏ vẫn giữ tư thế móng vuốt chống cằm, ngơ ngác nhìn chằm chằm màn ảnh lớn.
Còn Chu Tinh Mỹ trong phim đang tuyệt vọng thút thít lảo đảo chạy trốn về phía cửa sổ, nhưng tất cả những việc này chỉ là phí công vô ích.
Chu Tinh Mỹ đã nhận ra, rất có thể cô ta là người sống duy nhất trong trường đại học y khoa này. Cho dù cô ta may mắn nhảy xuống từ cửa sổ tầng 2... Thì tiếp đó phải làm thế nào đây.
Bên cạnh tòa nhà thực nghiệm là tòa nhà dạy học, sân đá banh, và xa xa là ký túc xá học sinh. Tất cả đều bị hàng vạn cái xác biết đi bao vây.
Vai chính Chu Tinh Mỹ sắp trở thành một thành viên của hội xác chết, có vẻ như chuyển cảnh quay đúng lúc giúp cô ta khôi phục tinh thần. Cảnh quay cả trường đại học y khoa từ trên cao tiếp tục chuyển xa hơn.
Hàng vạn xác chết đông nghìn nghịt bên trong mười mấy tòa nhà lớn, chúng nhốn nháo liên tục di chuyển xuống tầng dưới. Còn trên đường đua và sân bóng rổ thì toàn là người lít nhít như hạt mè, bọn họ tụ tập kéo nhau ra cổng như thủy triều.
Đối với Chu Tinh Mỹ đang sụp đổ gào khóc ngồi trên bệ cửa sổ lầu hai mà nói, đây là cục diện vô luận như thế nào cũng không thể chạy trốn. Nỗi sợ hãi đè nén đập thẳng vào mỗi một dây thần kinh, cứ như thể chỉ khi biến thành một thành viên trong đám xác chết... cô ta mới an toàn.
Nhưng mà đúng lúc này, bóng lông nhỏ ngẩn người thật lâu đột nhiên kinh ngạc vui mừng kêu chút chít, nhấc chân ngắn chạy bạch bạch bạch xông về phía màn ảnh.
"Con Thao Thiết đó điên rồi hả, bây giờ nó làm được cái..." Thiên tướng mới nói được một nửa câu giễu cợt đã lập tức nhận ra một chuyện. Bây giờ cảnh quay trong phim là cảnh quay xa, một tòa cao ốc còn không bằng một cái bàn lớn trong thế giới hiện thực.
Hai gã tiên kinh ngạc đến mức sắc mặt thay đổi, đồng loạt gào lên: "Mau chuyển sang quay cận cảnh! Chuyển sang quay cận cảnh đi!!!"
Nhưng mà, bóng lông nhỏ đã thử nghiệm qua cách đây mấy phút trước. Có thể ném ly coca xuyên qua, nhưng mấy lời van nài cảnh báo không truyền vào được.
Một giây kế tiếp...
Ầm!!!!!
Bóng lông phình lên hai mét đập vào màn ảnh lớn.
Đầu tiên bóng lông mập nâng móng vuốt lông đá nhẹ một cước lên tòa nhà thực nghiệm khiến cả tòa cao ốc nổ ầm ầm đinh tai nhức óc như gặp thiên tai động đất cấp bảy, lay động kịch liệt!
Chu Tinh Mỹ đang ngồi trên bệ cửa sổ lầu hai khóc thút thít như lá rụng tung bay dưới mưa nhắm mắt chờ chết, đột nhiên bị cơn địa chấn làm cho té ngã rớt xuống, mặt đập vào bãi cỏ đầy bùn nhão do trời mưa.
Bóng lông mập nhìn mấy tòa nhà xung quanh như trò xếp gỗ, vui vẻ nhảy lên rồi rớt xuống.
Ầm!
Ầm!
Ầm!!!
Trước từng cú đập của sinh vật bóng lông trắng như tuyết to như Godzilla, hàng vạn xác chết khí thế hào hùng dưới sân trường bị đập thành từng miếng bánh nát vụn...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com