Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

226 - 228 [Hoàn]

Chapter 226: Đại kết cục (Thượng)

Bắc Âm Đại Đế choáng váng chừng nửa phút mới hiểu ý của Trúc Ninh, sắc mặt của ông ta từ xanh chuyển trắng, từ trắng chuyển đỏ, môi run run hồi lâu rốt cuộc mới giận dữ hét lên một câu: "Có cái đ*t, tại sao ngươi lại là Hà Xuyên Thần!"

Có lẽ vì vừa rồi mây đen phân tán không còn khí thế nên đã tổn hại nghiêm trọng đến lòng tự trọng của vị hoàng đế già này. Từ khi Trúc Ninh đầu thai đến nay, cậu chưa từng thấy qua người nào tức đến như vậy. Trán của Bắc Âm Đại Đế nổi đầy gân xanh, sắc mặt đỏ bừng, toàn thân run rẩy kịch liệt.

Trúc Ninh im lặng lui về sau nửa bước, sợ mình nói thêm một câu nữa ông lão trước mặt sẽ đột nhiên nổ tung giống như hộp thiết bị bỏ vào lò vi sóng.

"Hà Xuyên Thần là thần!" Bắc Âm Đại Đế thở hồng hộc mấy lần, rốt cục lấy lại lý trí, kéo giọng điệu bên bờ gào thét quay ngược trở lại, "Rốt cuộc hắn hạ giới đến Địa Phủ bằng cách nào..."

"Ông cho rằng, tôi làm gì trước khi trở thành Minh Vương?" Trúc Ninh chỉ đành lịch sự chỉ ra lỗi logic, "Trước khi trở thành Minh Vương, hắn cũng phải có một công việc chứ."

Bắc Âm Đại Đế nghẹt thở.

"Khi còn tại vị, mười điện Diêm Vương là những người tai to mặt lớn không tầm thường, nhưng mỗi người trong số bọn họ chỉ được trao một phần mười quyền chấp chưởng." Trúc Ninh nói thẳng, giọng điệu vô cùng khách quan, như thể cậu không phải nói mình, "Mà Minh Vương trẻ tuổi, lý lịch lại cực kỳ ngắn, thế mà lại trực tiếp xông lên chấp chưởng cả Địa Phủ?"

Bắc Âm Đại Đế nhìn chòng chọc Trúc Ninh hồi lâu, sắc mặt lúc ngày càng đỏ, rốt cuộc ông ta cũng hiểu ý trong lời Trúc Ninh.

"Hóa ra ngươi chính là cái tên xui xẻo bị đày xuống Địa Phủ!" Sau mấy lần "ném bom" chân tướng, tâm trạng của Bắc Âm Đại Đế thế mà bình tĩnh trở lại. Hận ý trong mắt ông ta khi nhìn Trúc Ninh không hề giảm, thậm chí còn thêm mấy phần giễu cợt.

"Thiên Đình phong thưởng hàng loạt một cách khó hiểu, đề bạt Ngũ Phương Quỷ Đế. Rốt cuộc, khi nhận ra không có ai chủ trì đại cuộc ở Địa Phủ, vì cùng đường nên mới đuổi một vị thần mới không có căn cơ xuống Địa Phủ làm Minh Vương."

Nghĩ đến sai lầm này khiến cho ông ta suýt chút nữa hồn phi phách tán, sắp đặt mấy ngàn năm cuối cùng thua một cách ngu xuẩn uất ức, lửa giận u ám trong mắt của Bắc Âm Đại Đế gần như bộc phát.

Trúc Ninh thương hại nhìn Bắc Âm Đại Đế, cậu muốn nói gì đó nhưng sau khi suy đi nghĩ lại thì chỉ cười lắc đầu, xoay người đi về phía dây thừng treo trên vách núi, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện.

Nhưng mà, Bắc Âm Đại Đế nổi cơn giận tanh bành, phẫn uất tích tụ cả ngàn năm trong lồng ngực giống như một quả mìn, chỉ cần kéo dây dẫn là có thể nổ tung bất cứ lúc nào. Thấy Trúc Ninh lạnh nhạt lắc đầu, ông ta thật sự bùng nổ.

"Cái mặt của ngươi như thế là có ý gì? Ta nói sai cái gì?" Bắc Âm Đại Đế đã biến thành một con chó điên, nhìn thấy ai cũng muốn cắn, "Ngươi cho rằng ngươi thắng sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một thằng xúi quẩy, kiếp trước bị Thiên Đình lấn áp, kiếp này bị thuộc hạ đùa bỡn trong tay mà thôi!"

Trúc Ninh do dự một chút nhưng vẫn không nói chuyện. Cậu né tránh Bắc Âm Đại Đế gầm thét, vươn tay kéo dây thừng bên vách núi.

Bắc Âm Đại Đế vung tay thật mạnh, quỷ khí như lưỡi kiếm sắc bén chặt đứt dây cỏ, âm trầm quát: "Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Đây là một cái đài gỗ cực lớn, chu vi đến mấy dặm, ngoại trừ sợi dây thừng này thì sợi dây gần nhất cũng cách xa mấy chục mét, Trúc Ninh đành phải vứt nửa sợi dây thừng trong tay, xoay người nhìn Bắc Âm Đại Đế.

"Vội vã chạy cái gì, không dám nghe tiếp sao?" Vẻ mặt của Bắc Âm Đại Đế toàn là giễu cợt, "Ngươi vốn là thượng cổ thần linh trong số các tân thần, không thể khinh thường. Theo lý ngươi sẽ phụ trách quản lý sông ngòi khắp thiên hạ, nhưng ngươi lại bất ngờ bị Thiên Đình đuổi khỏi tiên giới không một lý do, trục xuất xuống Địa Phủ..."

"Vì thanh tẩy vùng đất Địa Phủ bẩn thỉu này, ngươi thậm chí không sợ hồn phi phách tán, nhưng kết quả thì sao?" Ánh mắt của Bắc Âm Đại Đế lạnh lùng, gằn từng chữ, "An bài mấy trăm năm, thuộc hạ trung thành ngày xưa diệt trừ những người bất đồng ý kiến vì mưu cầu quyền lực bản thân."

Bắc Âm Đại Đế chậm rãi ép thiếu niên tới gần mép bục gỗ, ánh mắt sắc bén như đọc được lòng người, cười khẩy nói: "Minh Vương, lúc ngươi hy sinh bản thân nhảy xuống Vạn Cốt Uyên, ngươi có từng đoán sẽ có ngày hôm nay không?"

Trúc Ninh muốn xoay người rời đi mấy lần, nhưng mấy sợi dây thừng cách cậu quá xa. Nghe Bắc Âm Đại Đế tra hỏi, rốt cục cậu vẫn phải cúi đầu cười nói: "Có rất nhiều chuyện bất giác vô tình nhưng lại là lợi ích đối với cả thể xác và tinh thần. Tại sao cứ phải hỏi tới cùng?"

Trúc Ninh ngẩng đầu nhìn về phía Bắc Âm Đại Đế, trong mắt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: "Vốn là thấy ông lớn tuổi, mà tôi cũng chưa chuẩn bị để nói những chuyện này... Ông có từng nghĩ, vì sao sau khi Ngũ Phương Quỷ Đế thuyên chuyển, người được điều tới đảm nhiệm chức Minh Vương lại là Hà Xuyên Thần? Chẳng lẽ chỉ vì Thiên Đình muốn làm khó dễ Hà Xuyên Thần thôi sao?"

Sắc mặt Bắc Âm Đại Đế dần dần thay đổi.

"Hay là, suy nghĩ thêm một bước nữa nhé," Trúc Ninh tiếp tục dẫn dắt từng bước, "Khi đó tam giới vẫn còn bình thường, thế tại sao Thiên Đình lại phong thần cho Ngũ Phương Quỷ Đế mà không báo trước?"

Hàng ngàn suy nghĩ đột nhiên dâng lên trong lòng Bắc Âm Đại Đế, một dự cảm cực kỳ xấu sinh ra trong lòng ông ta.

Trong mắt Trúc Ninh hiện lên ý cười, "Khi đó, tôi là một vị tân thần mới được sinh ra, có quan hệ khá tốt với các vị thần trên Thiên Đình... Lúc tôi lên Thiên Đình uống trà có nói, Quỷ Đế nắm hết mọi quyền hành ở Âm Giới, không hề cung phụng dâng hương cho Thiên Đình, như vậy là không nên."

Bắc Âm Đại Đế không dám tin trợn mắt nhìn Trúc Ninh, lồng ngực phập phồng đến mức nhìn như sắp tắt thở.

"Hơn nữa, Địa Phủ là hạ giới, vốn người quản lý không nên xưng đế, nhiều nhất là xưng vương." Trúc Ninh không nói lòng vòng, chỉ nhún vai cười nói: "Cho nên, ông xem, sau đó mười điện Diêm Vương, Minh Vương, điều qua trót lọt."

Sắc mặt Bắc Âm Đại Đế cực kỳ đáng sợ, lồng ngực phập phồng giống như một con ếch, bờ môi run rẩy, "Ngươi! Ngươi!!!"

Trúc Ninh: "Không phải nhằm vào ông, nguyên nhân chính thật ra là... Tôi muốn làm Minh Vương."

Nghe được những lời kinh thiên địa khiếp quỷ thần, rốt cuộc Bắc Âm Đại Đế không chịu được nữa, ông ta loạng choạng quỳ sụp xuống đất, hai tay chống lên đài gỗ, bắt đầu nôn ra máu.

"Thật ra thì, ông không phải là nạn nhân duy nhất, Thiên Đình cũng rất thảm." Trúc Ninh có chút áy náy, "Ý định ban đầu là thay đổi thành viên nòng cốt, như vậy có thể lợi dụng âm hồn chia một chén canh, nhưng kết quả bây giờ lại mất cả mạng."

Bắc Âm Đại Đế nhịn không được nôn ra máu, tiếng thở dốc đứt quãng xen lẫn tiếng ho khan: "Lúc ngươi nhảy vào Vạn Cốt Uyên đã tính chính xác kết quả ngày hôm nay? Chuyện này không thể nào..."

Trúc Ninh cảm thấy mình không giải thích được: "Kí ức của Minh Vương đã bị phân tán từ lâu, làm sao tôi biết được? Còn cuộc đời của Hà Xuyên Thần, chính hắn đã nói cho tôi."

Trong màn sương phía sau thiếu niên, một hình ảnh phản chiếu mờ nhạt vui vẻ vẫy vẫy tay ra hiệu với cơ thể chính. Đây chính là cái bóng xuất hiện trong cốc cà phê trước đây, là một hồn của Hà Xuyên Thần hòa vào trong nước.

Trước đó, một hồn ở trong nước này rất thân thiện, còn mỉm cười với bản thể. Sau đó suýt chút nữa hù chết bản thể có lá gan còn nhỏ hơn cả con thỏ.

Sau khi vẫy gọi, hơi nước dần dần tan đi, mây trên trời lại quang đãng, xua tan mây đen khói mù.

Bắc Âm Đại Đế sửng sờ vài giây, lúc nhận ra cái bóng kia là cái gì, tiếng ho khan của ông ta nặng hơn một chút. Ông ta thấy sông ngòi không có thần cai quản nên nảy sinh ý nghĩ ác độc vi phạm thiên đạo, dung nhập một hồn vào nước, mưu đồ bí mật kiểm soát sông núi. Ai mà ngờ trong nước còn có một hồn khác?

Bắc Âm Đại Đế trừng muốn rách cả mí mắt, gào tới lạc giọng: "Thân là Hà Xuyên Thần, ngươi vốn đã khống chế được sông ngòi, vậy tại sao... tại sao còn dung nhập hồn của mình vào nước..."

Cảm giác được khí tức của Hắc Vô Thường đang đến gần, Trúc Ninh cực kỳ ngượng ngùng hạ thấp giọng thừa nhận: "Dù sao cũng là núi sông biển hồ của tôi, tôi không muốn giao quyền. Ngay trước khi bị điều đi nhận chức Minh Vương, tôi để lại một chiếc đinh, chiếm vị trí ở cả hai bên cũng tốt."

Sau đó nhanh chóng biến thành bóng lông nhỏ.

Mặt Bắc Âm Đại Đế đầy tơ máu, hai mắt trừng trừng như muốn giết người!

Hắc Vô Thường phi thân tới, thiếu niên lập tức biến trở về bản thể.

Giây tiếp theo, bóng lông nhỏ sợ hãi tột độ, hét lên chít chít nhào vào vòng tay của Hắc Vô Thường, trông vô cùng tủi thân.

Editor: Tui xin giải thích chỗ này xíu. Tức là ngay từ đầu không có ai là Minh Vương hết, (bản chất Minh Vương là phần tà ác lương lẹo trong Hà Xuyên Thần), chỉ có Hà Xuyên Thần là giữ nguyên ký ức từ đầu vì có một hồn nằm trong nước. Từ chương Minh Vương mới xuất hiện lần đầu cho tới cuối đều là Hà Xuyên Thần. Minh Vương chỉ là cái tên trên danh nghĩa do tác giả giữ nguyên để tạo nên cú plot twist cuối cùng này.

Cả Hà Xuyên Thần, Minh Vương, Trúc Ninh là cùng một người, Trúc Ninh chỉ là chuyển kiếp của Hà Xuyên Thần bị thiếu một hồn cho nên bị mất ký ức một chút thôi.

Chapter 227: Đại kết cục (Trung)

Đúng thật là bóng lông nhỏ rất tủi thân, cậu không nhớ nổi Minh Vương đã làm gì, đến tận hôm nay cậu mới nhận ra rằng, hóa ra cậu rất... rất nham hiểm!

Mọi người đều cho rằng, dưới sự thống trị của mười điện Diêm Vương ở Địa Phủ, Minh Vương bị áp bức tới mức không còn nơi nào để đi nên mới nhảy xuống Vạn Cốt Uyên, dành một chút hi vọng sống cho những người công minh liêm khiết.

Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như chuyện không đơn giản như vậy.

Một người như Minh Vương mà lại nhảy xuống Vạn Cốt Uyên vì mấy tên quan lại tham lam như mười điện Diêm Vương?

Tất nhiên bóng lông nhỏ không thể nhớ nổi, tại sao cậu lại lấy hồn phách của mình ra đánh cược, thiết kế một cái bẫy như vậy. Nhưng trong lòng bóng lông nhỏ luôn có một suy đoán mơ hồ, có lẽ Hà Xuyên Thần đã nhìn thấu bản tính của cậu ngay từ ban đầu.

Nhảy xuống Vạn Cốt Uyên, chỉ là để... gột rửa phần linh hồn quỷ quyệt xảo trá...

Bóng lông nhỏ không biết đây có phải là suy đoán hoang đường hay không, nhưng cho dù đó là sự thật thì cũng rất tốt mà! Bóng lông nhỏ nhìn móng vuốt chút xíu mũm mĩm và cái bụng bông xốp của mình. Cậu bây giờ thật đáng yêu làm sao, còn không có suy nghĩ xấu xa nữa.

Bóng lông nhỏ ngây ngô chạy như bay trên đường, đột nhiên cậu mất thăng bằng, lăn bẹp bẹp bẹp đâm sầm vào Hắc Vô Thường!

Hắc Vô Thường chạy thẳng một đường từ đồng hoang trở về, nhìn thấy bóng lông nhỏ tự mình lén leo lên đài gỗ, trong lòng vô cùng kinh hãi vội vàng ôm lấy cậu nhóc dính đầy bụi đất.

Sau khi xác định cậu nhóc không có việc gì, Hắc Vô Thường ôm lấy cục lông trong ngực nâng cậu nhóc lên, sắc mặt nghiêm nghị, trong giọng nói mang theo sự sợ hãi mơ hồ: "Tự mình lén trèo xuống? Cậu có biết nơi này nguy hiểm cỡ nào không?"

Bóng lông nhỏ xoay trái xoay phải trong tay Hắc Vô Thường, khi nhận ra mình không thể tránh thoát, cậu lập tức khôn khéo, đổi thái độ kêu: "Chút chít..."

Tiếng kêu mềm như bông, không nghe kỹ sẽ khó mà nghe thấy.

Hắc Vô Thường khẽ thở dài, ôm cậu nhóc trở lại trong lòng, vừa nhẹ nhàng vuốt lông an ủi, vừa ngẩng đầu nhìn Bắc Âm Đại Đế cách xa mấy bước, ánh mắt dần dần lạnh như băng, "Ngươi lại giở trò gì?"

Bắc Âm Đại Đế nghẹn một búng máu trong cổ, muốn ói mà không ói ra được. Cả đời chia rẽ lôi kéo, âm mưu giết hại không biết bao nhiêu người, nhưng chưa bao giờ bị làm cho câm họng như thế này, như ăn từng cân từng cân thuốc đắng trong miệng.

"Ta giở trò? Ha ha ha ha, ngay trước mặt Minh Vương điện hạ, ta mà dám múa rìu qua mắt thợ giở chiêu trò sao?"

Bắc Âm Đại Đế ngửa mặt lên trời cười to, sự mệt mỏi chán ghét hậu thế hiện ra trong mắt ông ta. Sau đó Bắc Âm Đại Đế xoay người đi đến rìa đài gỗ, không hề có dấu hiệu báo trước...

Nhảy vực.

!!!

Cả Hắc Vô Thường và bóng lông nhỏ cùng kinh sợ, bọn họ vô thức cúi đầu nhìn bóng lưng cô độc của Bắc Âm Đại Đế nhanh chóng rơi xuống từ khe hở trên đài gỗ, cuối cùng dần dần biến mất trong sương mù dày đặc sâu hàng trăm mét.

...

Người sợ hãi nhất chính là nhóm Ngũ Phương Quỷ Đế đang mai phục ở phía bên kia vách núi!

Ban đầu, bọn họ đang đứng kế bên Vạn Cốt Uyên, sau khi đánh đuổi một trăm ngàn âm binh Địa Phủ của Hắc Vô Thường xuống vực sâu, bọn họ tiếp tục dẫn theo mấy chục ngàn quân đứng cách đó xa xa quỳ lạy Bắc Âm Đại Đế.

Kết quả, đầu còn chưa dập, cả đội quân bên kia đã sập sàn, rớt xuống vực...

Ngũ Phương Quỷ Đế sợ hãi vội vàng đứng lên khỏi chỗ ẩn nấp, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sau đó cùng chứng kiến ​​cảnh tượng khiến bọn họ tim đập chân run.

Hắc Vô Thường chỉ huy một trăm ngàn "lao công" dưới trướng mình, trục vớt con "cá béo" tả tơi mới rớt xuống Vạn Cốt Uyên!

Theo sàn gỗ được kéo lên từng chút một, những tử hồn từng tên từng tên bay lên. Ngũ Phương Quỷ Đế nhìn mà kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Cũng may, cuối cùng cái đài gỗ cũng được kéo lên, Bắc Âm Đại Đế vẫn còn sống, hơn nữa rõ ràng cho thấy đang ở thế yếu.

Lúc đài gỗ chưa thoát khỏi mây mù, Bắc Âm Đại Đế đã cảm nhận được sự tồn tại của Ngũ Phương Quỷ Đế, ông ta âm thầm ra dấu tay bảo bọn họ ẩn nấp.

Lúc này, mặc dù Bắc Âm Đại Đế trọng thương nhưng tinh thần vẫn còn như cũ, giống như một con sư tử già bị thương nằm trên mặt đất, chờ đợi con mồi tới gần, ra đòn trí mạng cuối cùng!

Đám Quỷ Đế vội vàng trốn trong khe núi lẳng lặng chờ đợi. Khi nhìn thấy Bắc Âm Đại Đế dụ dỗ Thao Thiết nhỏ của Hắc Vô Thường xuống khỏi sàn gỗ, tim bọn họ đập như trống trận, không nén nổi sung sướng.

Bọn họ đoán được mưu đồ của Bắc Âm Đại Đế, đầu tiên bắt cóc con Thao Thiết nhỏ kia làm con tin, uy hiếp Hắc Vô Thường... Đương nhiên, đây chỉ là vỏ bọc để nhân cơ hội khiến Hắc Vô Thường phân tâm, sau đó Bắc Âm Đại Đế sẽ đâm lén từ trong mây đen.

Cùng lúc đó, đám Quỷ Đế bọn họ dùng dây thừng vượt qua Vạn Cốt Uyên, song phương hợp kích, tấn công bất ngờ!

Nếu một kích chưa gây chết người, bọn họ có thể lợi dụng lúc hỗn loạn đẩy Hắc Vô Thường xuống Vạn Cốt Uyên, vẫn còn phần thắng.

Nhưng mà, khi đám Quỷ Đế nhìn từ xa, thấy chủ tử cũ của mình nói chuyện một hồi với bóng lông nhỏ lớn hơn bàn tay một chút, mây đen trên bầu trời bỗng vù vù tản đi.

Nói chuyện thêm chút nữa, ông ta xoay người tự vận luôn.

Ngũ Phương Quỷ Đế: "???"

Ngũ Phương Quỷ Đế: "!!!"

Bên kia, mấy tên Quỷ Đế sợ tới mức tay chân bủn rủn. Hắc Vô Thường hít một hơi thật sâu, lại nâng cục bông nhỏ trong lòng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to màu hổ phách của cậu nhóc, khó khăn nói: "Tiểu Trúc, mới vừa rồi hai người nói gì thế?"

Bóng lông nhỏ im lặng.

Vài giây sau, bóng lông nhỏ vô cùng chột dạ, rụt rè hỏi: "Chút chít?" Ừm, bên dưới cái đài này còn cái đài khác không?

...

Câu trả lời hiển nhiên là là không, Hắc Vô Thường đã dành hàng trăm năm và một trăm ngàn âm binh để xây dựng một công trình khổng lồ như thế này không phải vì phòng ngừa tội phạm. Đột nhiên, hắn không thể xua đuổi ý nghĩ này.

Hắc Vô Thường và bóng lông nhỏ chỉ có thể lặng lẽ nhìn sương mù bên dưới đài gỗ, im lặng trong vài phút.

"Vốn dĩ, ta muốn yêu cầu hắn lập công chuộc tội, trở về tiếp tục làm hiệu trưởng trường trung học Derson." Cuối cùng, Hắc Vô Thường phá vỡ sự im lặng, "Ta không có ý định ám hại hắn."

Bóng lông nhỏ: "..."

Lại là một sự im lặng khó nói nên lời.

Chốc lát sau, Hắc Vô Thường nhẹ nhàng chọc chọc bóng lông nhỏ ỉu xìu, ôn tồn khuyên bảo.

"Một hồn của Bắc Âm Đại Đế vẫn còn bên ngoài, hắn cũng đoán được mình sẽ không bị hồn phi phách tán. Qua mấy trăm năm nữa hắn vẫn có thể đi lên làm hiệu trưởng," Hắc Vô Thường nhìn sương mù dày đặc quanh năm không bao giờ tiêu tan bên dưới Vạn Cốt Uyên, "Nếu như hắn leo nhanh."

Chapter 228: Đại kết cục (Hạ)

Editor: Mặc dù đã xác định quan hệ rồi, nhưng đổi xưng hô anh – em tui lại thấy... Không hợp. Kiểu, hai người vừa là quan hệ yêu đương, vừa là chủ tử – thuộc hạ á. Xưng anh – em thì nó bị sượng, mà tui lại không biết tìm xưng hô nào cho hợp.

Chời quơi, tui đau khổ quá mà TT o TT, nên tui xin phép giữ nguyên ta – cậu (HVT), và tôi – anh (TN) nha TT o TT

Tiếp theo là bắt đầu tiến hành kết thúc công việc, tất nhiên không hề có trở ngại.

Hiện giờ, những kẻ hung ác duy nhất còn lại trong Tam giới là mấy tên Quỷ Đế ở phía bên kia vách đá...

Hiển nhiên Ngũ Phương Quỷ Đế ý thức được mình như động vật quý hiếm, hoàn cảnh vừa nguy hiểm vừa dễ thấy. Bọn chúng toát mồ hôi lạnh nhìn nhau, suýt chút nữa đi theo bước chân của Bắc Âm Đại Đế.

Cuối cùng, Ngũ Phương Quỷ Đế vẫn được các quỷ tướng nhiệt tình gọi đến, y theo thủ tục ngồi dưới đàn gỗ tắm mình trong Vạn Cốt Uyên để tiêu tan lượng âm khí dư thừa, sau đó bỏ vào "bãi" thiên tướng rách rưới chất đống để sau này dùng.

Lúc này, công việc "trừ gian diệt ác" về cơ bản đã hoàn thành, Đám âm binh chia làm hai nhóm, một nhóm vác rương Hồi Hồn Châu đến trận pháp Dẫn Hồn của Ban điều tra đặc biệt ở dương gian, thu thập hồn phách người bị hại để đăng ký xác minh, sau đó hồi sinh từng người một.

Hồi Hồn Châu có khả năng làm người chết sống lại, có thể nói là một vật vi phạm thiên đạo. Vừa lúc tam giới đại loạn, có thể thừa dịp này để dùng hết, chấm dứt hậu hoạ.

Một nhóm Âm binh khác ở lại Vạn Cốt Uyên, cẩn thận phân loại hồn phách thiên binh trong bãi rác khổng lồ bên cạnh bình nguyên rộng lớn. Còn dùng được thì chất riêng một bên, hôm sau đưa về Thiên Đình; không dùng được thì bỏ hết vào một túi rồi mang xuống Địa Phủ để đó, chờ đầu thai.

Luân Lưu Vương và Diêm Vương điện thứ nhất vẫn còn chột dạ, tuy hai người đầu hàng từ trước nhưng có ý phản bội nhiều lần, từ đầu đến cuối không làm được việc gì.

Thấy tất cả mọi người đều đang bận rộn, hai người cũng không dám nhàn rỗi, trong lòng tràn đầy phẫn nộ đi tìm tám tên Diêm Vương còn lại.

Bóng lông nhỏ nằm trong vòng tay của Hắc Vô Thường, nhìn những túi rác gần như mênh mông vô bờ trên đồng bằng và đám âm binh đang bận rộn phân loại hồn phách. Cậu lặng lẽ lấy vuốt che miệng ngáp một cái, đầu nhỏ của gục xuống từ từ, cậu buồn ngủ.

Một lúc sau, hiện trường đóng gói yên tĩnh bỗng có chút huyên náo, đám âm binh góp nhặt được mười mấy hồn phách từ trong đống rác, trông không khác gì những thiên binh rách nát khác. Sau đó cực kỳ cung kính mang bọn họ đến chỗ Hắc Vô Thường.

Trên đường đi, đội âm binh số 1 trở về từ dương gian gia nhập đội ngũ của bọn họ, điểm khác biệt là trong tay những âm binh mới trở về đang gánh tử hồn dưới quyền Ngũ Phương Quỷ Đế, xem dáng vẻ có lẽ là mới bị moi ra từ trận pháp Dẫn Hồn.

Hai nhóm âm binh lộ vẻ mặt sùng kính, chia ra gánh mười mấy thiên binh rách rưới và tử hồn, đi tới trước mặt Hắc Vô Thường.

Bóng lông nhỏ ngơ ngác, không biết âm binh của Hắc Vô Thường mang những thứ này tới đây làm gì.

Người dẫn đầu là quỷ tướng thập niên 60, gã trịnh trọng chỉ huy binh lính, xếp đám tàn hồn từ Thiên Đình và Quỷ Vực quỷ thật ngay ngắn thành một hàng trên mặt đất, giống như hai hàng liệt sĩ đang chờ được vinh danh.

"Các huynh đệ, mọi người chịu khổ rồi!"

Vị tướng quân sinh năm 60 nghiêm túc, cúi đầu thật sâu trước hai hàng đồng nát giống như hài cốt nằm trên mặt đất, đám âm binh phía sau gã cũng đồng loạt hành lễ, hai mắt đầy sùng kính.

Một số tiểu binh cấp bậc không cao, mờ mịt nhìn hành động của sếp và các chiến hữu.

"Những đồng chí này đã cống hiến hết mình vào sự nghiệp cải cách Địa Phủ từ vài năm, thậm chí là hàng thập kỷ trước," Đôi mắt của quỷ tướng thập niên 60 đỏ hoe, giọng điệu tràn ngập sùng kính, "Nhưng vì sự thành công của sự nghiệp cải cách, bọn họ cam tâm tình nguyện tiếp tục ở lại cùng với kẻ địch, cũng chính là Thiên Đình và Quỷ Vực. Trong trận chiến ngày hôm qua, bọn họ không tiếc mạng sống của mình, bảo đảm thiên binh quỷ binh di chuyển vào đúng vị trí..."

Bóng lông nhỏ nhỏ hơi ngớ ra.

Hắc Vô Thường gật đầu, xác nhận danh tính của ba mươi mốt người thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, sau đó những hồn phách này được đám âm binh nhấc lên, hành quân đi về phía Mê Vụ ở phía tây khe vực Vạn Cốt Uyên. Ở bên dưới, bọn họ sẽ được Bạch Vô Thường săn sóc, khôi phục thần hồn, sau đó mới có thể khoẻ mạnh nhận những danh hiệu cao quý được trao tặng, đồng thời nhậm chức ở Địa phủ hoặc Thiên Đình.

Đợt sóng này vừa rời đi, bóng lông nhỏ còn chưa kịp hỏi lại nghênh đón một nhóm khách đến từ Quỷ Vực quanh năm không thấy ánh mặt trời.

Một ngày trước khi tam giới hỗn loạn, mặc dù khiến Thiên Giới bị tổn hại nghiêm trọng, gần như quét sạch toàn bộ binh mã của Thiên Đình, nhưng trong thiên đình vẫn còn thần tiên.

Những đám mây ngũ sắc trên bầu trời không hòa hợp với sự u ám của Quỷ Vực càng lúc càng gần. Bóng lông nhỏ vô cùng chột dạ, cậu ủi ủi trốn trong vòng tay của Hắc Vô Thường, chỉ để lộ một đôi mắt to lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Một đoàn thần tiên, chẳng lẽ đến đây để báo thù?

Đám mây đáp xuống mặt đất bóng lông nhỏ lại rụt một chút.

Mấy chục vị thần tiên đi tới trước, vị thần đi đầu nhìn quen quen. Đó chính là kẻ thường xuyên kiếm chuyện, kêu Hắc Vô Thường lên Thiên Đình uống trà.

"Vô Thường huynh, vẫn khỏe chứ."

"Hôm qua đội quân Quỷ Vực tấn công Thiên Đình, thật đúng là nguy hiểm..."

"Nếu không nhờ biết trước, e rằng sẽ có người chết thật đấy, ha ha ha!"

...

Ngay sau đó, hàng chục vị thần trò chuyện với Hắc Vô Thường gần nửa canh giờ giống như người quen cũ. Bọn họ thảo luận về kế hoạch phát triển Thiên Đình trong tương lai, nhất trí dốc sức thay đổi vận mệnh của Thiên Đình thành một nơi không có thực quyền.

Sau đó, các vị thần bày tỏ sự chia buồn với khoảng hơn chục binh lính nhỏ đã anh dũng đưa bảy, tám vạn thiên binh lên chính xác chiếc sàn gỗ trong trận đại chiến Thiên Đình. Rồi mới cưỡi mây ngũ sắc lướt đi với nụ cười trên môi.

Bóng lông nhỏ nhìn chằm chằm mây ngũ sắc dần dần khuất sau mây mù, cục bông có chút mê mang, cảm giác đầu óc cứ quay mòng mòng không thấy điểm cuối.

Các vị thần trên Thiên Đình bị trọng thương, chỉ có mấy chục vị thần này là may mắn tránh thoát một kiếp...

Vốn tưởng rằng Hắc Vô Thường bị gọi đến Thiên Đình uống trà, là vì Thiên Giới liên tục gây chuyện, chỉ mặt điểm tên. Nhưng thật ra uống trà cũng chỉ là uống trà mà thôi.

Chẳng qua là mấy người bạn cùng chí hướng muốn lật đổ cái-gì-đó cùng uống trà mà thôi, đâu có gì đâu nhỉ?

Một lúc lâu sau, rốt cuộc bóng lông nhỏ cũng thoát khỏi trạng thái mê mang, im lặng biến trở lại bộ dáng thiếu niên, khó khăn nói:

"Bắc Âm Đại Đế tự vận trước một bước, hẳn là đã có tính toán trước. Nếu còn sống đến bây giờ, e là tức đến mức hóa thành Tích..."

.

Hai ngày sau, cuối cùng một trăm ngàn binh tướng của Hắc Vô Thường đã thu dọn sạch sẽ đống hồn phách sống chết hỗn tạp, sau đó sắp xếp theo thứ tự, vui mừng hớn hở chuẩn bị vào Địa Phủ đi đầu thai.

Còn âm binh và thiên binh chết trong đại chiến thì uống canh Mạnh Bà ở Địa phủ rồi chờ đầu thai. Đám Diêm Vương chưa lâm trận đã bỏ chạy cũng được tìm thấy, bọn họ bận rộn từ từ khôi phục trật tự Địa Phủ trong nơm nớp lo sợ.

Còn ở phàm trần, người bình thường chết vì quỷ trong một tháng này cũng được hồi sinh nhờ tác dụng của Hồi Hồn Châu.

Theo lẽ thường, việc hồi sinh một người bằng Hồi Hồn Châu chính là hành động vi phạm thiên đạo. Nhưng hôm nay có mười mấy vạn người sống lại cùng lúc, Thiên Đình thì bị thương nặng chưa gượng dậy nổi, vì vậy...

Thiên đạo không phụ sự mong đợi của mọi người, bị hỏng.

Tuy nói thiên đạo là một thứ vô hình nhưng hữu hình, là vật không nhìn thấy cũng không sờ được, cũng khó có thể cảm nhận được. Nhưng người hồi sinh vi phạm thiên đạo, theo lý sẽ biến mất khỏi trí nhớ của tất cả mọi người giống như Trúc Ninh, đây là điều chắc chắn.

Nhưng mà, chuyện này lại đi lệch hướng.

Sau khi nạn nhân được hồi sinh trở về nhà, họ không bị gia đình và bạn bè lãng quên. Tuy nhiên, ký ức của những người bình thường ở dương gian trong hơn một tháng qua sẽ trở nên vô cùng mờ nhạt.

Ngay cả các chuyên gia lãnh đạo ngất xỉu tại Ban điều tra đặc biệt Bắc thị cũng chỉ nhớ rằng họ đang thảo luận về các biện pháp ngăn chặn ma quỷ lộng hành trong phạm vi cả nước sau khi tỉnh dậy, nhưng cụ thể thế nào họ lại không thể nhớ rõ.

Đối với phần lớn người, trong hơn mười ngày qua, nhiều sự kiện siêu nhiên đã được phơi bày trên Internet, ngay sau đó là một trận siêu bão quét qua cả nước...

Nhưng liệu những sự kiện siêu nhiên này có thật hay không vẫn là chủ đề thảo luận trong lúc rảnh rỗi, không ai có thể nói chắc chắn.

Dù sao, những người được đồn là bị quỷ giết nhưng thật ra vẫn sống khỏe mạnh, còn dấu vết trên Internet cũng dần dần bị xóa bỏ, tất cả giống như mực đen nhỏ vào nước trong, từ từ biến mất.

Vài ngày sau, Địa Phủ nề nếp trở lại. Trúc Ninh và Hắc Vô Thường rời khỏi Âm Giới, trở về nhân gian.

Trúc Ninh cầm lệnh bài quỷ sai bước ra từ trong hư không, suýt chút nữa đụng phải ông cụ bán bóng bay bên cạnh sở thú. Cậu nghiêng người tránh mấy người bán vé, rồi đi qua một cái sạp bán nhỏ dâu tằm, mới thành công bước lên vỉa hè.

Cách đó không xa là cửa bên của trụ sở Ban điều tra đặc biệt Bắc thị, nhưng Trúc Ninh không bước mà ngơ ngác nhìn hàng xe ô tô thật dài bị ùn tắc dưới cái nóng mùa hè, người lớn thì cầm ô mua kem cho con cái của họ, rồi còn có cả những chiếc xe đạp đến và đi...

Hắc Vô Thường tiến lên vươn tay sờ vào gáy thiếu niên, ôn tồn nói: "Đang nhìn gì thế?"

Trúc Ninh thuận thế xoay người, tựa vào người Hắc Vô Thường giống như một con lười lớn, thành công dựa vào tảng băng biết đi này để hạ nhiệt cho mình, sau đó đứng thẳng như không có chuyện gì xảy ra.

"Không có gì." Trúc Ninh rời khỏi Hắc Vô Thường không tới năm giây đã bị bị ánh mặt trời đốt nóng, thiếu niên lại ngã vào núi băng, giọng nói hơi buồn rầu mang theo một chút buồn bã, "Chỉ là tôi cảm thấy dương gian bây giờ trông cực kỳ tốt. Nhưng... Nhưng mà không có quỷ, vậy Ban điều tra đặc biệt có bị giải tán không?"

Trúc Ninh còn chưa giữ được ảo tưởng tốt đẹp này vài giây, Chương Dục Cẩn đã chạy ra khỏi trụ sở Ban điều tra đặc biệt ra đón. Anh nơm nớp lo sợ vòng từ phía sau bãi cỏ chạy qua: "Đại nhân, Ban điều tra bây giờ bận đến điên rồi, chúng ta không đủ nhân viên."

Chương Dục Cẩn toát mồ hôi, anh biết mình trở thành một cái bóng đèn siêu cấp nhưng anh phải nhanh chóng báo cáo: "Đại nhân, Địa Phủ ngừng hoạt động khoảng hai ngày mười bảy tiếng. Trong thời gian này không thể thu xếp cho bất cứ quỷ hồn không có hồn nào đầu thai, nhưng Dương Thế vẫn có những đứa trẻ được sinh ra... Đến giờ vẫn chưa thống kê được, rốt cuộc có bao nhiêu quỷ thai."

"Mặc dù toàn bộ quỷ ở Quỷ Vực đã bị quét sạch," Chương Dục Cẩn lật nhật ký công việc, "Nhưng lúc Địa Ngục bị công phá, quỷ hồn trốn trên dương gian hầu như ẩn núp trong cơ thể người sống. Kế hoạch tiếp theo là..."

Được rồi, mình vẫn còn đi làm.

Trúc Ninh im lặng đứng thẳng người, cùng Hắc Vô Thường bước nhanh đến trụ sở Ban điều tra đặc biệt. Nhưng bàn tay dưới ống tay áo của thiếu niên chưa từng buông ngón tay mát lạnh của Hắc Vô Thường.

Cho dù con đường phía trước thế nào, luôn có anh bên cạnh.

Thật là tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com