#37: Phiên ngoại Giáng sinh _ Sa Hoa Linh và Ninh Anh Anh
Cứ thấy hai người này ghép lại liền đáng yêu sao sao ấy! Sao tui gu mặn quá dị nè???
--------------------------
Ninh Anh Anh mang sách từ phòng sư huynh đến Linh Thư các, sắp xếp tất cả lại chỗ cũ. Ngày thường huynh ấy sẽ tự làm việc này, chỉ là hôm nay huynh ấy lại bận mất rồi.
Ninh Anh Anh làm xong nhiệm vụ, liền tìm đường quay về. Chỉ thấy Minh Phàm lúi húi trong bếp, mồ hồi hắn tuôn ra như tắm, tay dính đầy bột trắng, chăm chú nhào nặn. Ninh Anh Anh lấy làm lạ bước đến gần, Minh Phàm trông thấy nàng, liền mím môi cười, hai gò má hơi đỏ lên.
Ninh Anh Anh tò mò hỏi: "Huynh đang làm gì vậy?"
Minh Phàm phủi phủi ít bột trắng trong lòng bàn tay vào vạt áo, thỏ thẻ đáp: "Ta đang làm bánh gừng để mừng Giáng sinh!"
Giáng sinh? Ninh Anh Anh tự hỏi nó là ngày gì. Kể từ ngày Minh Phàm qua khỏi cơn bệnh nặng, huynh ấy bỗng kì lạ hẳn ra. Biết những thứ mà tới cả sư tôn cũng không biết được. Minh Phàm như đoán trước nàng sẽ làm ra biểu cảm như vậy, vừa quay lại với công việc nhào nặn khối bột trắng mịn vừa giải thích cặn kẽ.
"Ở thời đại của ta, còn có thêm một ngày lễ khác, gọi là Giáng sinh. Nó rất có ý nghĩa với các nước phương Tây, gần như ngày Tết nguyên đán của chúng ta vậy. Vào ngày này mọi người trong gia đình sẽ tụ họp lại, cùng nhau trang trí cây thông, cùng nhau ăn bánh gừng, cùng nhau cầu nguyện, cùng nhau vượt qua cái lạnh lẽo của trời mùa đông."
"Vì thế nên mặc dù Giáng sinh bắt đầu vào ngày đông lạnh giá, nhưng lại luôn khiến con người ta ấm áp!"
Ninh Anh Anh gật gật đầu. Minh Phàm liền mỉm cười nói tiếp: "Nếu muội ở thời đại của ta, khi có người nói với muội rằng "Bạn là Giáng sinh của tôi!" tức có nghĩa là người đó thật sự cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh muội!"
Ninh Anh Anh bật cười: "Thế sư tôn là Giáng sinh của huynh rồi!"
Minh Phàm suỵt một tiếng: "Khẽ thôi!"
Khối bột mịn được cắt ra thành những cục tròn nhỏ, Minh Phàm lại nhào nhặn nó một hồi, làm thành hình con người, khá hài hước. Ninh Anh Anh cũng chọn một cái để nặn, có lẽ là lần đầu, nàng làm không quen, cục bột chẳng ra hình hài gì cả. Ninh Anh Anh ỉu xìu, Minh Phàm liền vo nó lại một lần nữa, thuần thục làm thành hình nhân cho nàng xem.
Chỗ bánh sao khi làm xong sẽ được Minh Phàm đem đi nướng, chỉ là công cụ thô sơ, công sức nhào nặn của hai người suýt nữa là đổ sông đổ biển. Bánh gừng bị cháy đen ở lớp ngoài, nhìn vào mất thẩm mỹ hết sức.
Minh Phàm toan đem đi đổ bỏ, lại bị Ninh Anh Anh cướp đem đi trước. Nàng mang chỗ bánh đến trúc xá, nơi sư tôn đang ngồi uống trà đọc sách, nhanh miệng nói: "Sư tôn, đại sư huynh làm chỗ này để tặng người nè!!!"
Thẩm Thanh Thu cau mày ngắm nghía một lúc, bèn bẻ một góc bánh đưa lên miệng, Minh Phàm cũng vừa hay bước tới, nhưng vẫn là trễ rồi, Thẩm Thanh Thu đã ăn nó. Vỏ ngoài đắng nghét, bên trong vẫn còn dư lại mùi vị ngòn ngọt hòa cùng hương gừng. Nói chung là cũng không ngon lành gì mấy.
Thẩm Thanh Thu nuốt xuống, uống vào một ngụm trà, bỗng không nhịn được bật cười một tiếng: "Rốt cuộc cái này là cái gì?"
Minh Phàm bước đến bên cạnh y, gãi gãi đầu nói: "Cái này là bánh gừng, sư tôn, giáng sinh an lành!"
Thẩm Thanh Thu nhíu mày, đôi môi vẫn luôn giữ một đường cong nhẹ nhàng nhìn hắn.
"Được rồi, Giáng sinh an lành!" Thẩm Thanh Thu cười nói "Mặc dù ta cũng không biết nó là gì nữa!"
Ngoài trời tuyết rơi dày đặc, không khí lạnh lẽo vô cùng. Không khí ấm áp của Giáng sinh lại xuất hiện ở nơi rừng trúc xanh thẳm quanh năm chán ngắt này, như một câu chuyện cổ tích.
Khi ai đó nói với bạn rằng "Bạn là Giáng sinh của tôi!" điều đó có nghĩa rằng bạn thực sự đã khiến cho người ấy rất hạnh phúc!
Believe in Christmas
Believe in love!
...
Sau ngày tang lễ của Thẩm Thanh Thu, Ninh Anh Anh và Minh Phàm càng âm trầm hơn hẳn.
Giáng sinh năm đó, sư tôn đã đi rồi!
Ngày Tết nguyên đán năm đó, không còn ai cùng nàng thả đèn trời nữa!
Ninh Anh Anh buồn bã bước chân xuống núi, liệu còn thứ gì sẽ khiến nàng vui vẻ như trước được nữa sao? Nàng bước ra khỏi khu rừng trúc, có khi chẳng muốn quay trở lại nữa. Đúng, nàng đang trốn tránh hiện thực. Chỉ là nó vẫn ở đó, mộ kiếm của sư tôn và Lạc Băng Hà.
Nghĩ tới đây, nước mắt nàng lại lã chả rơi. Sao vẫn không thể chấp nhận nó? Sao lòng nàng lại đau như cắt thế này?
"Đừng khóc như vậy chứ!" Trên cành cây, thiếu nữ vận hồng y đang ngồi thong thả trên đó nhìn xuống chỗ nàng, chu môi nói "Khóc nhè là xấu lắm đó nha!"
Ninh Anh Anh từ buồn bã hóa bực dọc nói: "Liên quan gì tới ngươi chứ?"
Sa Hoa Linh cười khổ: "Ai nha, vị tiểu cô nương này thật chẳng dễ thương chút nào nha, hôm trước là ta dỗ nàng đó, là bờ vai gầy của ta làm chỗ dựa cho nàng đó. Sao hôm nay lại nỡ buông lời cay nghiệt vậy?"
Sa Hoa Linh chỉ có ý đùa giỡn, không ngờ lại khiến Ninh Anh Anh khóc lớn. Ả cũng thật là, biết nàng tâm trạng không tốt còn châm chọc nàng.
Sa Hoa Linh nhảy xuống đất, vòng chân kêu lên từng tiếng leng keng khi ả bước đến chỗ nàng. Ninh Anh Anh ngồi thụp xuống, ả cũng quỳ xuống theo. Chỉ thấy nàng gào khóc tức tưởi, còn thảm hơn khi trước, Sa Hoa Linh biết mình gây họa, hối hận ôm nàng dỗ dành: "Bản tọa chỉ dỗ ngươi một lần nữa thôi đó! Đến chừng nào mới trông thấy cái dáng vẻ hăng hái ngày trước của nàng nữa đây!"
Không có ai đáp lại câu hỏi của ả, chỉ có tiếng khóc thút thít của tiểu cô nương bên tai. Sa Hoa Linh gặp nàng đã lâu, nhưng lần gặp này mới chính thức đánh dấu tình cảm của ả dành cho nàng.
...
"Ngươi đi theo ta làm gì?" Ninh Anh Anh khổ sở hỏi
Sa Hoa Linh một bộ y phục đỏ rực rỡ, cực kì nổi bật giữa khu rừng xanh xanh thế này.
"Như vậy thì yêu thú sẽ dễ thấy ngươi lắm đó! Lỡ bị tấn công thì..."
Sa Hoa Linh chen ngang: "Ta sợ bọn yêu thú cỏn con đó à? Kì thực ta sợ nước mắt nàng rơi hơn!"
Ninh Anh Anh bực: "Ta không có vô dụng tới như vậy!"
Suốt 20 năm ngày nào cũng theo, lúc có sư huynh còn biện minh mấy câu "Ta đi cùng Lạc Ma tôn để giúp ngài ấy!" đến lúc nàng ở một mình liền lộ mặt thật.
Ninh Anh Anh kiếm chuyện xua đuổi: "Ngươi không lo cho tộc của mình à?"
Sa Hoa Linh bình tĩnh đáp: "Không! Có người lo thay ta rồi!"
"Thế sao không đi tìm Lạc sư đệ của ta mà giúp y làm việc!"
"Y nói muốn ở một mình!"
"Rảnh quá thì đi xử lí mấy tên đô con trong tộc của ngươi đi, bọn họ quấy phá người ta kìa!"
"Ấy chết, cái này không nằm trong tầm kiểm soát của ta nên ta không xử lí được!"
Trời càng lúc càng nhá nhem tối, nhiệm vụ diệt yêu quái bắt người còn chưa làm xong, cái đuôi đỏ chót này lại càng thêm phiền phức.
"Anh Anh à, nàng có đói không? Ta đói quá đi!"
"Anh Anh à, ta mới bắt được một con thỏ nè, chúng ta dừng lại nướng ăn đi!"
"Anh Anh à, hình như kiếm của nàng tên là Họa Y đúng không? Tên đẹp thật đó, ta nghe bảo đó là cây kiếm rất rất rất cổ nha, từ thời...bla bla"
Ninh Anh Anh đã rất kiềm chế để không đem Họa Y kiếm kề cổ ả ta.
Bỗng ánh đỏ kia vụt đến ôm lấy nàng, chỉ nghe một tiếng vù sắc lẹm chạy ngang qua má của Sa Hoa Linh. Máu đỏ tuôn ra trên má ả, nhưng rất nhanh đã lành lại, không một vết sẹo. Sa Hoa Linh cau mày chửi thề một tiếng. Còn thứ vừa chạy ngang qua chính là yêu quái bấy lâu nay làm loạn.
Sa Hoa Linh lần đầu làm vẻ mặt tức tối tới như vậy, tay xuất loan đao, gằn giọng thét: "Trả đồ đây!"
Trả đồ, rốt cuộc quái nhân kìa vừa cướp gì từ tay ả vậy? Chỉ thấy Sa Hoa Linh lao đi, công lực của Ma tộc mạnh đến nỗi khiến nàng mất thăng bằng lùi lại phía sau. Ninh Anh Anh thầm kêu một tiếng, bất lực đứng một chỗ.
Kì thực quái nhân kia không mạnh, chỉ một đao của Sa Hoa Linh đã xử lí êm đẹp. Ả hớn hở giơ con thỏ lên: "Lấy lại được rồi, bữa tối của ta!"
Ninh Anh Anh: "......"
...
Ngày hôm nay chẳng hiểu là ngày gì. Nó chán ngắt, như đang thiếu vắng một thứ gì đó rất quan trọng. Ninh Anh Anh lắc lắc đầu, ngó phải ngó trái, chẳng có thứ gì thú vị. Suy nghĩ một hồi, nàng khoác áo ngoài, quyết định bước xuống núi.
Đi khoảng hai dặm là sẽ đến Song Hồ trấn, trước đó sẽ có một khu rừng nhỏ với lắm cây bụi. Bỗng loạt soạt mấy tiếng, Ninh Anh Anh cười khổ: "Ngươi lại theo ta nữa à?"
Không còn tiếng ai đáp lại nàng như trước nữa, chỉ có tiếng gió thổi qua.
Không phải Sa Hoa Linh sao?
Cứ mấy lần như vậy, Ninh Anh Anh càng lúc càng hiểu rõ rốt cuộc ngày hôm nay thiếu vắng thứ gì.
Là Sa Hoa Linh, người mà đáng lẽ sẽ theo nàng như một cái bóng, người mà đáng lẽ sẽ ở đây cùng nàng chứ không phải chỉ là một ngọn gió lướt qua.
Ninh Anh Anh bực dọc, dậm chân bước tiếp. Mọi thứ đều tẻ nhạt. Cây khô trụi lá vào cuối mùa thu, gió se thổi qua khiến nàng lạnh gáy.
Một ngày trôi qua trong sự nhạt nhẽo như thế. Rồi một ngày lại một ngày nữa, Sa Hoa Linh dường như bặt vô âm tín.
Ngày đó đông vừa về, tuyết rơi trắng xóa, từng cơn gió lạnh buốt vù vù thổi. Ninh Anh Anh ngồi trong thủy tạ, khuôn mặt cứng ngắc không thể nhếch mép cười nổi một cái.
Chỉ thấy một kiện áo lông sói choàng lên người nàng, xua đi cái lạnh bao ngày qua mà nàng phải chịu. Thiếu nữ áo đỏ tự hào nói: "Thế nào? Bổn tọa đã bỏ mấy ngày để làm nó cho nàng đấy!"
Ninh Anh Anh như bừng khỏi cơn mụ mị, quay đầu nhìn người sau lưng. Nàng không thể tin được chính mình đã chờ đợi người này như thế nào?
Bây giờ gặp lại, trong lòng lại ấm áp.
Sa Hoa Linh nhíu mày hỏi: "Sao nào, bộ ai ăn hiếp nàng hả? Sao thế???"
Ninh Anh Anh mỉm cười: "Không, không có, chỉ là hơi bất ngờ một chút! Ta còn tưởng ngươi sẽ không về nữa!"
"Ngươi sợ gì chứ!" Sa Hoa Linh cười tít mắt "Bản tọa mạnh thế này làm gì có chuyện một đi không trở về!"
Nói rồi lại đưa tay xoa xoa cái áo lông sói trên vai nàng một cái hỏi: "Ấm không?"
Ninh Anh Anh vui vẻ gật gật đầu, hai gò má hơi đỏ lên.
Có lẽ nàng đã tìm được Giáng sinh của mình rồi!
--------------
Có lẽ là đã trễ mất rồi, nhưng Senn vẫn muốn gửi một lời chúc an lành đến các tình yêu. Chúc các tình yêu sẽ luôn gặp được những điều may mắn và hạnh phúc trong cuộc sống, dù phía trước có phong ba bão táp gì cũng phải vững tin rằng rồi sẽ có một hạnh phúc khác dang tay chào đón các tình yêu.
Đối với Senn thì các tình yêu là Giáng sinh của Senn đó!^^
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com