#53
Minh Phàm dựa theo giọng văn hối hả trong bức thư do Lạc Băng Hà gửi tới, lập tức cưỡi ngựa suốt hai ngày hai đêm không nghỉ quay trở về Thương Khung Sơn. Trên đường về cũng gặp vô số chướng ngại, ma vật chẳng biết từ đâu tới, lớp lớp lũ lũ ồ ạt chặn đường hắn đòi ăn. Đương nhiên đều bị xử gọn. Thẩm Thanh Thu một thân bê bết máu, trông đáng sợ vô cùng, Minh Phàm cũng sợ lắm, ai mà nghĩ thằng nhóc tầm cỡ 7 tuổi có thể một lần vung kiếm chém bay đầu hơn chục con quái đâu. Sư tôn vẫn là sư tôn uy vũ!
Nhóm Thẩm Thanh Thu cũng chẳng cần thay quần áo, hướng thẳng tới Thiên Thảo phong mà đi. Vừa nhìn thấy hai người nằm trên giường dưỡng thương cũng bị hù cho choáng váng một trận. Tư Lộ với Triệu Tử Đằng cũng đi theo hóng hớt, nghĩ nghĩ hóa ra Ma quân còn có người anh em sinh đôi.
Lạc Băng Hà nhận thức được tình cảnh, khó khăn ngồi dậy nói: "Sư tôn, sư huynh, Băng Hà ở đây."
Gã muốn nói mấy câu, hai mắt lại tối sầm, ngã xuống sập. Thiên Băng Hàn trong lòng thầm hoang mang, hắn vốn còn đang yên lành ngồi đấy, Lạc Băng Hà vừa ngã xuống thì bốn người kia liền hướng ánh mắt tới hắn.
"Y... hiện tại mang trọng thương" Thiên Băng Hàn cố nặn ra chữ "Suốt ba ngày đợi các ngươi về, y đã chạy ra đó ấy thân chặn lỗ hổng thời không hai lần rồi!"
Minh Phàm nhíu mày: "Ta hiểu rồi. Còn ngươi?"
Thiên Băng Hàn nhìn thấy đây rõ ràng là người quen, thậm chí hắn còn từng giết người ta nữa, qua thế giới này vậy mà vẫn sống yên ổn, còn đặc biệt kì dị.
"Ta chỉ mới một lần thôi, nếu hôm nay các ngươi không về, thì sau khi Mạc Bắc Quân được đưa vào liền tới lượt ta ra thay ca."
Minh Phàm: "Ta không có hỏi chuyện đó. Ta muốn biết ngươi là ai."
Từ lúc làm Ma quân tới giờ, chưa có ai sài giọng điệu như này với hắn: "Ta...là Lạc Băng Hà. Nhưng mà từ...chỗ kia ra..."
Chỗ kia???
"Từ vết nứt thời không..." Lạc Băng Hà giường bên tiếp tục gượng dậy thều thào lôi kéo sự quan tâm "Y là từ...vết nứt thời không kia đến đây... Hự..."
Nói xong một câu lại tiếp tục ngã xuống sập.
"..."
Minh Phàm thầm nghĩ, hệ thống này sẽ không để lỗi tới mức xuất hiện một lúc hai Lạc Băng Hà chứ. Vừa nhắc liền tới, hệ thống xuất hiện, khung thoại mở ra trước mắt Minh Phàm, sẵn sàng trả lời cho câu hỏi vừa rồi.
[Kì thực không phải lỗi, đây là một phần cho nhiệm vụ cuối cùng của kí chủ để nhận phần thưởng đặc biệt, Vết nứt Thời Không cũng là do chúng tôi tạo ra, 'Lạc Băng Hà' trước mắt kí chủ chính là từ nguyên tác đưa đến.]
Minh Phàm đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nam chính hàng thật giá thật, sao cũng co ro một góc như Lạc Băng Hà của thế giới này vậy nè?
[Vì y hiện đang bị thương, linh lực bị tiêu hao không ít.]
Cũng biết thân biết phận quá ha!?
Minh Phàm vừa dự định hỏi hệ thống thêm một câu, thứ tưởng như vốn dĩ phải nằm yên trong tay áo bỗng nhiên rục rịch, bò khắp cánh tay hắn, ló đầu ra ngoài. Khóe mắt Minh Phàm giật giật, vội quay lưng trừng mắt nhìn nó. "Nó" ở đây, chính là lão tâm cơ cáo Sở Phi Tinh.
"Ngươi chui vào đây từ lúc nào?"
Sở Phi Tinh tự biến thành cáo nhỏ, lúc này thò đầu ra ngoài bật cười khanh khách: "Từ lúc quỷ không biết thần không hay."
"Cái lùm mía, sao ngươi không đi hồi sinh vị công tử sắc nước hương trời của ngươi đi?"
Sở Phi Tinh cụp đuôi, buồn bã nói: "Nếu hồi sinh được thì ta đã không rảnh rỗi theo ngươi tới đây."
Y như những gì Minh Phàm lo lắng, Nhật Nguyệt Lộ Hoa Chi không thể hồi sinh được một người đã sớm bước đi không quay đầu lại rồi. Thấy cũng tội cho tên cáo này thật. Nhưng hôm trước vừa lừa hắn một vố, bây giờ cho tên này đi theo, liệu có bị lừa thêm vố nào nữa không?
Tên cáo kia bật cười: "Không nha, ta chỉ đi theo chơi thôi, không có quậy ngươi nữa đâu."
Minh Phàm: "..." ai tin cho được!
Thẩm Thanh Thu đứng trên ghế gỗ, tạm thời dùng chút ngữ khí người lớn để tra hỏi người, nhận được thông tin cần thiết rồi liền quay lưng muốn nói với Minh Phàm vài câu, lại phát hiện hắn ngồi thầm thầm thì thì với cái tay áo của chính mình, không khỏi lấy làm lạ. Tự kỉ? Hay là giấu ả hồ yêu nào trong đấy?
Thẩm Thanh Thu lắc lắc đầu. Suy nghĩ đi đâu vậy chứ?
"Minh Phàm." Y khẽ gọi người nọ một tiếng.
Minh Phàm bất ngờ quay lưng nhìn Thẩm Thanh Thu, con cáo lắm mồm kia ngay lập tức bị nhét ngược vào tay áo "Người gọi ta?"
Thẩm Thanh Thu "ừm" một tiếng, kể lại với Minh Phàm từ đầu tới đuôi việc Thiên Băng Hàn có mặt ở đây.
Hắn ngày đó mang trọng trách phong ấn ma vật, dự là một lần sướng ba năm, lại không nghĩ có sơ suất, cánh cửa thời không bị nứt một đường, lũ ô hợp kia liền chạy trốn bằng đường đó. Không ngờ vết nứt kia thông tới đây, hắn tìm cách đóng lại mãi mà không được, cuối cùng ngất xỉu, bị bọn chúng đẩy sang thế giới này.
Minh Phàm gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại hỏi có cách nào đóng lại vết nứt thời không kia. Thẩm Thanh Thu nói ngay: "Tam Kiếm, và một viên đá kích hoạt, tên là Ngọc Thụ Lưu Ly."
Minh Phàm nhíu mày, Ngọc Thụ Lưu Ly, chưa từng nghe nói bao giờ. Thế những gì ghi chép trong sách cổ, hóa ra vẫn còn thiếu sao?
"Tam Kiếm đã có, còn viên đá kích hoạt, làm sao chúng ta biết nó ở đâu?"
Thẩm Thanh Thu lắc lắc đầu. Những người còn lại trong phòng bệnh cũng trầm ngâm, kì thực chẳng ai biết gì về nó. Con cáo già kia lại thò đầu ra: "Ngọc Thụ Lưu Ly, là viên đá trông như bạch ngọc đúng không?"
Thiên Băng Hàn nghe tiếng, mắt liền sáng rỡ: "Đúng đúng, ngươi biết nó?"
Sở Phi Tinh thấy mình rốt cuộc cũng có ích, lần này đường đường chính chính nhảy ra khỏi tay áo Minh Phàm, biến thành mỹ thiếu niên tinh nghịch. Thẩm Thanh Thu mặt mày xám đen: "Hóa ra nãy giờ ngươi nói chuyện với con cáo này."
Minh Phàm thút thít: "Sư tôn, ta thề với trời đất, tấm thân này trắng trong, là hắn tự theo ta, ta không làm gì cả!!!"
Thôi nào hai vị, có gì tối vào phòng khóa cửa lại nói chuyện. Quay lại chuyện chính nào!
Sở Phi Tinh đưa tay sờ cằm, nhớ lại từng chút kí ức một: "Ta nhớ trăm năm trước, lúc ta còn theo Tiểu Lý đến Song Hồ trấn dạo chơi, có gặp một bà lão bán trâm cài, Tiểu Lý nói với ta có một chiếc trâm được làm từ đá Ngọc Thụ Lưu Ly, vì nó rất giống bạch ngọc nên dễ nhầm lẫn, chỉ có người hiểu biết thâm sâu về đá mới phân biệt được."
Nhắc tới bà lão ở Song Hồ trấn trăm năm trước, cả Minh Phàm lẫn Tư Lộ đều không hẹn mà nổ "uỳnh" một tiếng trong lòng. Nhưng Song Hồ trấn người bán trâm cài không ít, hai người đều có kí ức về một bà lão lại thấp thỏm lo sợ không biết có đúng bà ta không.
Tư Lộ nói: "Này vật nhỏ, không biết ngươi còn nhớ bà ta bán ở vị trí nào, gương mặt bà ta ra sao không?"
Sở Phi Tinh kêu một tiếng, đã qua trăm năm rồi, lúc đấy gã chỉ là con cáo nhỏ chưa tu ra hình người hoàn chỉnh, nửa người nửa yêu đi chung ái nhân. Cũng vì một câu "mong ngươi và người mình yêu đến sau này vẫn tìm được nhau" mà gã quyết tâm tu luyện, kết quả Tiểu Lý lại chờ không nổi, đi trước một bước. Thứ gã có thể bảo vệ, chỉ còn là mộ cố nhân.
Minh Phàm nói to: "Bà ta nói gì chứ?"
Sở Phi Tinh thản nhiên nhắc lại "Bà ấy nói 'Mong ngươi và người mình yêu đến tận cùng vẫn tìm ra nhau'"
Tư Lộ trầm ngâm quay mặt nhìn Triệu Tử Đằng, thấy y gật đầu một cái dứt khoát. Tư Lộ thở ra một hơi, Minh Phàm lại không hẹn mà cùng Tư Lộ kêu lên: "Ta nghĩ ta biết bà ta là ai rồi."
Quá sức trùng hợp, cả hai "ah" một tiếng, bất ngờ quay mặt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com