Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 10: SAU KHI HỌC THÊM ĐƯA HỌC BÁ VỀ NHÀ

Có lẽ vì đã hẹn học bù, liên tiếp mấy ngày liền, Tạ Minh Tịnh trưa nào cũng gặp Trần Đạm, đúng hơn là Trần Đạm luôn đứng cạnh bàn cậu, chủ động hỏi cậu có muốn cùng ăn trưa hay không.

Trần Đạm thậm chí lấy lý do muốn giữ dáng, đem thịt gắp hết sang mâm Tạ Minh Tịnh.

"Thịt mỡ này chất lượng tốt, ăn ít cũng không mập đâu." Tạ Minh Tịnh nắm chặt đôi đũa, không biết nên bắt chuyện từ đâu.

Trần Đạm thật sự không cần thiết phải ân cần như thế, huống hồ dạy thêm cũng không phải miễn phí, Trần Đạm sẽ trả tiền cho cậu, giờ cậu ăn đồ của người ta nhiều vậy cũng không phải phép.

Hơn nữa.... Cậu cùng Trần Đạm có quan hệ tốt hơn rồi ư, mấy ngày trước Trần Đạm còn rất ghét cậu mà?

Trần Đạm thấy cậu chậm chạp không động đũa, suy đoán tâm tư cậu, nói: "Nói thật với cậu, bố tôi yêu cầu lần khảo sát tới phải nằm trong top 100. Mà mấy thằng bạn kia của tôi cũng không thể nhờ vả gì được chuyện này." Trần Đạm nói dối không chớp mắt, kiếm cớ tiếp cận Tạ Minh Tịnh.

Nhưng mà Tạ Minh Tịnh lại tin sái cổ, vừa nghe Trần Đạm nói muốn đạt top 100, cậu trầm mặc một lúc lâu. Nhìn nền tảng học tập cùng thái độ học của Trần Đạm, đừng nói top 100, để lọt top 300 đã khó nhai lắm rồi.

Giờ cậu từ chối còn kịp không? Tạ Minh Tịnh yên lặng sầu não, cậu thậm chí còn đoán già đoán non Trần Đạm phải chăng chỉ là đang cá cược với bạn bè, nếu cậu không giúp Trần Đạm lọt top 100, liệu Trần Đạm có đòi tiền bồi thường không?
Cả buổi chiều Tạ Minh Tịnh đều buồn bực không vui, cảm thán khả năng đó không phải không thể xảy ra.

Nhưng chỉ cần liên quan đến chuyện học hành, Tạ Minh Tịnh càng gặp khó lại càng hăng, việc này không thể chậm trễ, để giúp Trần Đạm đạt mục tiêu, Tạ Minh Tịnh dành hết thời gian ra chơi lên kế hoạch học tập chi tiết cho hắn, tan học còn cùng Trần Đạm thảo luận xem đã phù hợp chưa.

"Tiếng Anh của cậu cực kỳ tốt, làm được 140 điểm trở lên không phải vấn đề," sau khi tan học, Tạ Minh Tịnh ngồi cùng Trần Đạm phân tích ưu nhược điểm, "Còn trong giờ thi, ừm, cậu nhớ không được ngủ, nếu thi văn cứ cố viết càng dài càng tốt, nghĩ được gì hay đều viết hết vào." Cậu cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên đống bài thi của hắn, lông mi cong dày như lá dẻ quạt.

Trần Đạm ngồi bàn trên Tạ Minh Tịnh, quay người lại, một tay đặt trên bàn học cậu, một tay chống cằm, ánh mắt thẳng tắp nhìn người trước mặt.

Tạ Minh Tịnh không ngừng nói, "Ngữ văn cậu yếu nhất ở phần viết thơ cổ, vậy nên phải học nhiều phần này hơn; về toán học, hầu như toàn bộ đều có công thức, có thể học thuộc rồi áp dụng nhiều cho quen; vật lý điểm khá thấp, nhưng mà không sao....." Cậu nói nửa ngày, ngửa đầu lên thấy Trần Đạm không chút phản ứng nhìn mình, dừng lại hỏi, "Còn chỗ nào tôi nói cậu thấy chưa rõ không?"

Trần Đạm như tỉnh mộng, "Hả? À, không có không có, nói rất rõ ràng."

Tạ Minh Tịnh cho rằng hắn bị áp lực, kiên nhẫn an ủi: "Để đạt điểm cao không khó như cậu nghĩ đâu, chúng ta còn thời gian, đừng vội vàng quá."

"Ừ, không vội vàng." Trần Đạm thả nhẹ thanh âm, sao trước kia hắn lại có thể thấy Tạ Minh Tịnh cao ngạo, lại còn ghét cậu nữa chứ.

Chờ khi bọn họ thảo luận xong, mọi người trong lớp đều đã về hết, tài xế Vương nhắn tin nói với hắn rằng xe đang đợi ngoài cổng trường.

Trần Đạm nhìn Tạ Minh Tịnh, hỏi: "Cậu về nhà bằng gì thế, tôi đưa cậu về."

"Không cần phiền cậu đâu."

"Không phiền, xe đợi ngoài cổng rồi."

Tạ Minh Tịnh do dự, một phần cậu không muốn làm phiền Trần Đạm thật, nhưng chủ yếu là do cậu ở khu chung cư cũ nát, đường vào vừa hẹp vừa đang bị phá dỡ, cậu cũng là học sinh tuổi dậy thì, không tránh khỏi có chút nhạy cảm với vấn đề này, không muốn bị bạn học xem thường.

Trần Đạm tất nhiên không đọc được suy nghĩ Tạ Minh Tịnh, theo quan điểm của hắn, Tạ Minh Tịnh luôn cự tuyệt hắn, điều này làm Trần Đạm bực bội, hắn đột nhiên thấy ngoài đời như thế này thật tẻ nhạt, còn không bằng phần mềm phát sóng trực tiếp, ít nhất còn có thể đưa ra yêu cầu bắt Tạ Minh Tịnh làm theo.

Hai người giằng co một lúc, Trần Đạm bày ra bộ dạng sống chết không nhượng bộ, Tạ Minh Tịnh không còn cách nào, đành ngượng ngùng nói: "Vậy được rồi, cảm ơn cậu."

Bác Vương hôm nay vẫn lái con xe Cullinan, Tạ Minh Tịnh không hiểu biết nhiều về xe, nhưng nhìn qua cũng đoán được nó vô cùng đắt đỏ. Tạ Minh Tịnh bước lên xe, cửa xe là loại tự động đóng mở, dọa cậu giật mình. Bên trong xe, không gian cực kỳ rộng rãi, ghế dựa là loại đơn, thảm dưới chân cũng thật mềm, thật thoải mái.

Tạ Minh Tịnh đọc địa chỉ cho bác Vương.

Trần Đạm ngồi cạnh cậu, tùy ý dựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm Tạ Minh Tịnh, ngắm cậu khép nép ngồi một góc, ôm cặp sách trước người, lưng thẳng tắp, môi mím thành một đường thẳng.

Tạ Minh Tịnh từ đầu đến cuối đều rất cẩn thận.

Bác Vương lái xe gần đến nơi, xung quanh đều là khu dân cư, san sát nối tiếp nhau, mắt thấy đường ngày càng hẹp dần, Tạ Minh Tịnh hoảng loạn nói: "Bác ơi, bác dừng ở đây giúp cháu với ạ."

Bác Vương cùng Trần Đạm nhìn nhau một giây qua gương chiếu hậu, bác nói: "Chỗ này cách nhà cậu một đoạn, để tôi lái xe thêm một đoạn nữa."
"Thật sự không cần đâu, cháu đi mấy bước là đến rồi." Tạ Minh Tịnh gấp phát khóc, sợ bác đi tiếp, đường hẹp như vậy, nhỡ làm xước xe thì phải làm sao bây giờ?
Lúc này Trần Đạm nói: "Bác Vương, dừng xe lại đi."

Thấy hắn mở miệng, bác Vương đỗ xe lại ven đường, giúp Tạ Minh Tịnh mở cửa xe, cậu cúi đầu cảm ơn, châm vừa chạm đất đã phi như bay về nhà.

Trần Đạm nhìn bóng cậu biến mất trong chốc lát, uể oải nói với bác Vương: "Về nhà thôi."

Bác Vương đã là tài xế của Trần gia hơn 10 năm nay, cũng không khác gì người thân Trần Đạm, bác cười nói, "Bạn học này vừa nhìn đã biết là học sinh ngoan, mấy người trẻ các cậu hay gọi là gì nhỉ..... Học bá à?"

Trần Đạm hừ nói: "Học bá gì chứ, đồ ngốc thì có." Trong lòng hắn còn trách cứ Tạ Minh Tịnh đúng là không biết tốt xấu, anh đây có lòng đưa cậu về nhà, vậy mà dám tránh người ta như ôn thần thế hả?

"Gia cảnh thằng bé không tốt lắm đúng không?" Bác Vương nhàn nhạt mở miệng.

"Hình như thế." Trần Đạm tức giận trả lời.

"Đứa nhỏ này không muốn chịu ơn người khác, cũng không ham hư vinh."

Trần Đạm tò mò hỏi: "Sao bác biết chuyện đó?"
Bác Vương cười nói: "Thằng bé lên xe, tay không sờ loạn, mắt cũng không nhìn ngang dọc, chỉ quy củ ngồi, còn chưa đến nhà đã đòi xuống, xuống xong cũng không rêu rao khắp nơi chuyện đi cùng cậu," ông thấy vẻ mặt Trần Đạm đầy tò mò, tiếp tục nói: "Tôi đoán cậu ấy ngại cho cậu biết nhà."

"A, vì sao?"

Bác Vương nhìn Trần Đạm một cái, bất đắc dĩ nói: "Gia cảnh không tốt, học tập nỗ lực, lòng tự trọng cao."

Trần Đạm ngơ ngác, nguyên nhân là như vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com