Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 12: MỖI NGÀY ĐỀU Ở CẠNH NHAU BÀN CHUYỆN HỌC THÊM

Lần đầu tiên học bù kết thúc, Trần Đạm đưa Tạ Minh Tịnh 1000 đồng, cậu lại trả lại hắn 800.

Trần Đạm biểu tình vô cùng vi diệu, "Tạ Minh Tịnh, cậu làm gì đây?"
Tạ Minh Tịnh thúc giục hắn nhận tiền, "Đã nói trước rồi, một giờ 100". Cậu trịnh trọng nhìn Trần Đạm, cương quyết trả lại tiền.

"Rồi rồi, tôi cầm là được chứ gì," thấy cậu nghiêm túc như vậy, Trần Đạm không thể không nhượng bộ, nhưng hắn vẫn nói thêm: "Cậu xem cậu giảng nhiệt tình như vậy, lại chỉ cầm chút tiền, tôi ngại lắm, không thể chiếm tiện nghi của cậu vậy được, hay là thế này, về sau tôi mời cậu ăn trưa ở trường nhé."

Trong trường, mỗi phần đồ ăn có thịt giá tầm 20 đồng, Tạ Minh Tịnh tiết kiệm nên chẳng bao giờ mua ăn.

Tạ Minh Tịnh còn muốn từ chối, thì Trần Đạm đã bày ra bộ dáng "không thể nào mà cản được Ma Gaming", hỏi: "Học bá, cậu có biết ngoài kia người ta dạy gia sư kiếm một giờ bao nhiêu tiền không?"

Tạ Minh Tịnh không rõ lắm, "Tôi không biết nữa."

".......Haizz," Trần Đạm nhún nhún vai, "Ba lần trước bố thuê gia sư cho tôi, toàn là giáo viên dạy giỏi, một giờ cũng phải 1500, vậy mà dạy được nửa giờ đã không chịu nổi mà chạy."

Hắn đưa cặp sách cho Tạ Minh Tịnh, cười nói: "Cho nên cuối cùng vẫn là tôi được lợi, mời cậu ăn trưa thôi có được không?"
Trên thực tế, sâu trong nội tâm Tạ Minh Tịnh thật sự khát vọng có bạn bè, cậu cũng không muốn mỗi ngày đều lủi thủi một mình, nếu nói không động tâm với đề nghị của Trần Đạm là nói dối.

Tạ Minh Tịnh nhận lấy cặp sách, nói: "Vậy được."

Nhận được lời đồng ý, Trần Đạm vui vẻ đưa Tạ Minh Tịnh ra cửa biệt thự, cùng nhau đi qua sân ra ngoài cổng chính.

"Đến đây thôi." Tạ Minh Tịnh một tay giữ cặp, ngẩng đầu nhìn Trần Đạm, ánh mặt trời lúc 5 giờ chiều rất nhẹ nhàng, ánh sáng chiếu vào Trần Đạm khiến hắn như phát sáng, gương mặt vốn sắc bén của thiếu niên cũng trở nên nhu hòa.

Trần Đạm quả thật lớn lên rất tuấn tú, Tạ Minh Tịnh cảm thán trong lòng.

Nhưng Trần Đạm cũng không có ý định quay người vào nhà, hắn nói: "Tôi đưa cậu đến nhà ga."

"Không cần, tôi tự đi được mà."

"Tôi muốn thể dục chút thôi, học cả chiều rồi, đầu sắp nứt ra rồi."
Tạ Minh Tịnh thầm phản bác, rõ ràng học có hai giờ, lấy đâu ra cả chiều chứ.

Tạ Minh Tịnh choáng váng cùng Trần Đạm sóng vai bước ra khỏi khu biệt thự, cậu phát hiện Trần Đạm cao hơn cậu nửa cái đầu, vậy ra người này không chỉ thông minh, đẹp trai, lại còn rất cao nữa.

Xong rồi, chỉ một buổi chiều ngắn ngủi đã tìm ra được tận ba ưu điểm của Trần Đạm, vậy mà không hiểu sao trước kia mình lại chán ghét hắn.

Kỳ thật cũng không hẳn là chán ghét, chỉ là cậu cảm nhận Trần Đạm không vừa mắt mình, vì thế cậu cũng không có cảm tình lắm với Trần Đạm.

Trần Đạm thỉnh thoảng lại liếc sườn mặt Tạ Minh Tịnh một cái, sao trước kia không phát hiện người này lớn lên xinh đẹp vậy chứ, làn da trắng mịn, cằm đầy đặn, sống mũi cao thẳng cùng chiếc miệng nhỏ phấn nộn, rõ ràng là con trai, nhưng Trần Đạm lại thấy cậu thật xinh đẹp.

Hai người chẳng mấy chốc đã đi đến nhà ga, dừng lại ở trạm soát vé.

"Cậu mau về nhà đi, xe cũng sắp đến rồi." Tạ Minh Tịnh thúc giục nói.

"Tôi về nhà cũng không có việc gì làm, chờ cậu lên xe rồi tôi về."

Vì thế Trần Đạm lại đứng đợi cùng Tạ Minh Tịnh thêm vài phút, đến khi xe tới, Tạ Minh Tịnh lên xe, Trần Đạm đứng ở trạm nhìn cậu qua lớp kính, ánh mắt Trần Đạm quá chăm chú, nhìn đến mức trong lòng Tạ Minh Tịnh cũng nóng lên.

Trước giờ chưa từng có ai nhìn cậu như vậy.

Tạ Minh Tịnh cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, hướng Trần Đạm xua xua tay, nhỏ giọng nói: "Ngày mai gặp."

________

Ngày hôm sau, Tạ Minh Tịnh dậy rất sớm, đến lớp đầu tiên, Trần Đạm là người thứ hai.

"Chào buổi sáng." Trần Đạm chủ động chào cậu.

"Chào buổi sáng." Tạ Minh Tịnh thấp giọng đáp lại.

"Tiết truy bài hôm nay kiểm tra gì thế?"

"Vật lý."

"Ok." Trần Đạm sờ sờ mũi, đi về chỗ của mình.

Truy bài buổi sớm hôm nay là làm đề trắc nghiệm vật lý, thầy vật lý cho lớp một đề khá khó nhằn, nhưng may mắn hôm qua Tạ Minh Tịnh vừa giảng cho Trần Đạm kiến thức này xong.

Sau khi kết thúc tiết một, Tạ Minh Tịnh đến văn phòng lấy tập bài thầy vật lý đã chữa, thầy giáo còn cố ý khen ngợi Trần Đạm.

Tạ Minh Tịnh quay lại phòng học, đem lời thầy vật lý thuật lại một lần.

"Trần Đạm, thấy giáo khen cậu, nói cậu lần này có tiến bộ rất lớn."

Đối với lời động viên của giáo viên, Trần Đạm chỉ nhướng mày nói: "Tất nhiên rồi, không nhìn xem người dạy thêm cho tôi là ai cơ chứ!"

Vương Bình ngồi cạnh thò mặt sang, quét mắt đến điểm vật lý của Trần Đạm, nội tâm khủng hoảng nghiêm trọng.

Cái gì thế này, Trần ca hôm nay bị ma nhập à?
Vương Bình cũng khá quan tâm đến học tập, nhưng làm đề vật lý chỉ biết khoanh bừa, viết loạn vào bài, lúc trả được 0 điểm tròn trĩnh.

Hắn thật lòng muốn hỏi rốt cuộc Trần Đạm đã được khai sáng bởi vị danh nhân nào, có thể biến cát thành vàng như vậy.

"Trần ca, anh học thầy nào đấy, cho em học cùng với."

"Biến biến biến, đừng mơ mộng nữa," Trần Đạm duỗi tay đẩy hắn ra, cười khoe khoang cực kỳ, "Gia sư riêng của tao không thể chia sẻ với người khác."

"Mé, keo kiệt!"

Tạ Minh Tịnh đứng nhìn Trần Đạm cùng Vương Bình dỗi nhau, cậu trước giờ không có bạn bè, từ đáy lòng cực kỳ hâm mộ họ.

Hâm mộ nhưng cũng không tránh khỏi có chút buồn bã mất mát, thì ra thời điểm Trần Đạm và bạn bè ở cùng nhau sẽ là như thế này, rõ ràng trước kia cũng từng thấy rồi, nhưng giờ mới thấy mất mát.

Cậu rũ mi, yên lặng trở về chỗ ngồi.

Tiết học cuối cùng của buổi sáng kết thúc, học sinh túm năm tụm ba kéo nhau đi ăn trưa, Tạ Minh Tịnh cũng đứng lên chuẩn bị đi ăn, bả vai đột nhiên bị ai đó chộp một cái, cậu quay đầu nhìn, Trần Đạm gương mặt mang theo ý cười nhìn cậu.

"Đi, đi ăn cơm." Trần Đạm nâng cằm, một tia nắng vừa lúc chiếu lại đây, đem con ngươi của hắn chiếu sáng đến lạ thường.

Tạ Minh Tịnh nhìn đến ngây người, thậm chí quên cả cự tuyệt.

Vương Bình cùng Trương Phàm đứng cạnh Trần Đạm trợn tròn mắt, hai người xoay qua nhìn nhau, không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra.

Bốn người với bốn biểu tình khác nhau bước vào nhà ăn, Trần Đạm trước sau như một bám dính lấy Tạ Minh Tịnh, dù Trần Đạm đã nói cứ để hắn bao cơm trưa cho cậu, nhưng Tạ Minh Tịnh quá khách khí, lấy rất ít thức ăn, cuối cùng lại bị Trần Đạm ấn xuống chỗ ngồi.

" Cậu đi giữ chỗ trước đi, để tôi gọi món."

Trần Đạm dạo qua một vòng, chọn ba khay thịt cùng hai khay rau quả, ngoài ra còn mua thêm cơm và canh.

Hắn bưng một mâm tràn đầy đồ ăn đi tìm ba người kia, mà lúc này Vương Bình cùng Trương Phàm đang vây quanh Tạ Minh Tịnh hỏi tới hỏi lui.

"Học bá, thì ra cậu đang dạy thêm cho Trần ca à."
"Bảo sao hôm nay điểm vật lý của Trần ca lại cao thế, cậu đỉnh quá!"

"Học bá, cậu cũng dạy thêm cho tôi nữa được không?"
Vương Bình và Trương Phàm trước kia cũng không thật sự ghét Tạ Minh Tịnh, chỉ là Trần Đạm không thích cậu, bọn họ lại là anh em tốt của Trần Đạm, mà kẻ thù của bạn cũng là kẻ thù của mình, vậy nên họ cũng không thể thân thiện với Tạ Minh Tịnh được.

Nhưng đều là học sinh, làm gì có ai không hâm mộ học bá, Tạ Minh Tịnh luôn đứng đầu trong trường về khoản học hành, trong thâm tâm bọn họ cũng rất ngưỡng mộ cậu.

Chỉ là học bá này luôn sống tách khỏi bạn học, ánh mắt lạnh lẽo, khiến bọn họ cảm thấy chắc chắn cậu đang chướng mắt mình.

Trần Đạm bê một đống đồ ăn, nhìn thấy Vương Bình cùng Trương Phàm mang vẻ mặt nịnh nọt sáp lại gần cậu, trong lòng hắn hụt hẫng, cảm giác như bảo bối mà mình nâng niu bị người khác tiếp cận.

"Bọn mày làm cái gì đấy, ngồi xuống." Trần Đạm không vui đặt mâm cơm trước mặt Tạ Minh Tịnh, mang theo chút giận dỗi nói với Tạ Minh Tịnh: "Ăn cơm."
"......Được." Tạ Minh Tịnh không biết tại sao Trần Đạm khó chịu, cậu đoán có lẽ vì Trần Đạm thấy cậu gần gũi quá với hai người bạn thân của hắn, dù sao thì cậu cũng không cùng đẳng cấp với họ.

Thật ra Tạ Minh Tịnh cũng hiểu điều này, nhưng cứ tưởng tượng đến việc Trần Đạm cũng nghĩ thế, cậu vẫn có chút đau lòng.

"Uống canh này," Trần Đạm đem canh đến trước mặt Tạ Minh Tịnh, cậu còn chưa kịp duỗi tay tiếp nhận, Trần Đạm đã đưa bát canh đến sát miệng cậu, giữ cho cậu uống luôn.

Vương Bình với Trương Phạm lại lần nữa mắt chữ A mồm chữ O, Trần ca đang làm gì thế!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com