CHƯƠNG 25: ĐI KHU VUI CHƠI, NHÀ ĂN, TIẾP TỤC HẸN HÒ
Bộ phim đã sớm kết thúc, Trần Đạm cùng Tạ Minh Tịnh đi ra ngoài sảnh, nhìn cậu hai má đã phiếm hồng, môi ươn ướt, lòng không nhịn được rục rịch, cúi đầu bên tai cậu nhỏ giọng nói: "Tiểu Tịnh thiếu tôi một lần."
Tạ Minh Tịnh che tai lại chạy thật nhanh, hoảng loạn nhìn mọi người xung quanh, xác nhận không có ai nhìn họ, mới mềm như bông đáp: "Lát về giúp anh một lần."
"Không đủ," Trần Đạm cố làm ra vẻ, nhéo eo cậu một cái, "Phải nhiều lần mới thỏa mãn được."
"Anh!" Tạ Minh Tịnh không thể tin nổi hắn lại mặt dày đến vậy, nhỏ giọng oán trách, "........Anh không biết xấu hổ."
"Nếu là em thì tôi khỏi cần mặt mũi." Trần Đạm cười tà, nhướn mày nhìn cậu, đẹp trai mà vô sỉ quá.
"Hừ."
Trần Đạm thấy cậu tức giận, nhanh chóng đánh trống lảng, "Bé yêu, chơi game không, đằng trước có khu vui chơi kìa."
"Có đắt không?" Tạ Minh Tịnh do dự mở miệng, cậu chưa từng tham gia mấy khu trò chơi này, thỉnh thoảng đi ngang qua cũng tò mò, nhưng các trò chơi đều yêu cầu đổi tiền lấy xu, cậu lại không có tiền tiêu vặt.
"Không đắt, tôi là hội viên, chơi miễn phí." Trần Đạm véo má cậu, mỗi lúc thấy cậu tự ti như vậy, Trần Đạm chỉ hận không thể mang cả thế giới tốt đẹp đến tặng cậu.
"A, có thể chơi miễn phí ư?"
"Có thể, đi thôi."
Trần Đạm kéo cậu vào khu trò chơi, tòa này vừa khai trương nửa năm, đầy đủ các loại game, có tận 30 máy gắp thú, hai mấy thiết bị bắn súng, Tạ Minh Tịnh nhìn mà hoa hết mắt.
"Em muốn chơi cái nào trước?" Trần Đạm kéo tay cậu.
"Em..... em muốn bắn súng." Tạ Minh Tịnh nhìn chằm chằm đài bắn, ánh mắt ngập tràn khát khao.
"Thì ra là thích bắn súng à~"
"..... Trần Đạm, anh còn dám nói!" Tạ Minh Tịnh nhìn nụ cười dâm tà của hắn, biết ngay người này lại bắt đầu không đàng hoàng rồi.
Trần Đạm giơ tay đầu hàng, "Không nói, không nói nữa." Hắn cười cười cùng Tạ Minh Tịnh đến khu bắn súng.
Bọn họ lựa chọn bắn súng đôi, người chơi sẽ đứng ở khoảng cách xa rồi giơ súng lên màn hình cảm ứng để ngắm bắn, trò chơi gồm ba mức độ: đơn giản, bình thường và khó.
Đầu tiên, bọn họ chọn mức độ bình thường, Tạ Minh Tịnh không biết cách chơi, bắn lung tung phí mấy sinh mạng, cũng may Trần Đạm cực kỳ lợi hại, không chỉ công kích chuẩn mà hỗ trợ cũng xuất sắc mới miễn cưỡng giúp Tạ Minh Tịnh thu về được thêm một sinh mạng.
Nhưng tới cửa thứ hai, Tạ Minh Tịnh không còn chút máu nào nên đành chịu thua.
"Không sao, chơi quen sẽ tốt dần." Trần Đạm buông súng, đến sau lưng Tạ Minh Tịnh, ôm lấy cậu, bàn tay to lớn nắm tay Tạ Minh Tịnh, hắn nói: "Chọn chế độ đơn giản để luyện tập trước nhé."
Tạ Minh Tịnh nghe lời chọn chế độ dễ, cửa thứ nhất bắt đầu.
"Kẻ địch đến, tránh ra, tốt lắm, bắn, nhảy lên, tiếp tục bắn, nằm xuống." Trần Đạm đứng sau Tạ Minh Tịnh, cánh tay vững vàng nâng súng của cậu, chỉ cho cậu cách chơi.
Ba ván kết thúc, bọn họ giành được thắng lợi.
"Tuyệt quá! Chúng ta thắng rồi!" Tạ Minh Tịnh mừng rỡ quay đầu lại nhìn Trần Đạm, vẻ hưng phấn lộ rõ trên gương mặt.
Trần Đạm thấy cậu đáng yêu quá, nhịn không được hôn bẹp một cái lên trán.
"Ơ....." Tạ Minh Tịnh đỏ mặt che trán, nhanh chóng nhìn quanh, thấy không ai chú ý họ, mới ngẩng đầu chạm nhẹ lên môi Trần Đạm một chút.
Trần Đạm bị đánh úp, phản ứng đầu tiên là ngơ ngác, sau đó liếm liếm môi, ánh mắt nhìn về phía Tạ Minh Tịnh trở nên nóng rực, Tạ Minh Tịnh thấy nguy hiểm, vội quay người đi không nhìn hắn nữa.
Nhờ Trần Đạm chỉ dẫn, Tạ Minh Tịnh nhanh chóng nắm được bí quyết, hai người lần nữa tác chiến cùng nhau, tiếng súng "đoàng đoàng đoàng" vang lên bên tai, hình ảnh chân thực, âm thanh vang dội, Tạ Minh Tịnh dần chìm đắm trong trò chơi bắn súng.
Bọn họ chỉ cần một lần đã vượt qua mức độ trung bình.
"Muốn qua chơi xe đua trước không?" Trần Đạm đề nghị.
"Không, em muốn chơi nốt cấp độ khó." Tạ Minh Tịnh giơ súng, phấn khởi nhìn Trần Đạm, mềm mại làm nũng, "Được không, Trần Đạm."
Trần Đạm suýt thì phụt máu mũi, có gì mà không được chứ, hắn khí thế bừng bừng bấm chọn cấp độ khó, nhất quyết giành thắng lợi băng được.
Cấp độ này khó hơn mức trung bình họ vừa chơi rất nhiều, cho dù là Trần Đạm cũng không chắc có thể vượt qua dễ dàng, và y rằng họ thua trong lần đầu tiên thử chơi.
"Đầu tiên chúng ta ở trên kia, sau khi nhảy xuống thì nhanh tìm chỗ trốn, chờ địch xuất hiện trước thì mới được hành động." Tạ Minh Tịnh nghiêm túc đưa ra chiến lược.
Trần Đạm gật đầu, nội tâm không ngừng cảm thán đúng là học bá có khác, còn tìm ra được quy luật của trò chơi điện tử.
Trần Đạm ngắm nòng súng lên chữ "start" trên màn hình, ấn nút, vòng chơi bắt đầu.
Nhờ có Tạ Minh Tịnh chỉ đạo, Trần Đạm như mở ra một chân trời mới, nắm bắt thời điểm ngắm bắn chính xác, đây là lần đầu tiên Trần Đạm chơi mượt đến vậy, hai người phối hợp vô cùng ăn ý với nhau.
Sau phát súng cuối cùng, trên màn hình xuất hiện dòng chữ "Bạn đã chiến thắng."
Tạ Minh Tịnh lập tức bổ nhào vào người Trần Đạm, "Chúng ta thắng rồi!" Cậu vui đến mức cười toe toét.
"Vui không?" Trần Đạm sủng nịnh xoa đầu cậu.
"Có, rất vui."
"Vậy giờ đi đua xe nhé?"
"Được." Hai mắt Tạ Minh Tịnh sáng lấp lánh, biểu cảm lúc này khác hoàn toàn lúc trước.
Trước kia ở trường cậu luôn trưng ra bộ mặt lạnh lùng, nhìn lúc nào cũng cao ngạo, rất ít cười, nói năng hay làm việc đều như một cái máy, còn hiện tại Tạ Minh Tịnh đứng trước mặt hắn lại vô cùng hoạt bát, khi thì thẹn thùng, lúc tức giận, lúc lại vui sướng.
Nhìn Tiểu Tịnh như vậy, Trần Đạm cảm giác tim mình như bị bắn một mũi tên.
__________
Bọn họ đua xe hết một giờ, Tạ Minh Tịnh vẫn hừng hực khí thế, cho đến khi bụng kêu ọc ọc.
"Đi ăn cơm trước nhé, xong lại quay lại." Trần Đạm túm cậu ra khỏi khu vui chơi, hắn phát hiện Tạ Minh Tịnh dễ nghiện quá, không nhắc nhở là cứ mải mê trong game.
Tạ Minh Tịnh bị hắn ôm đi đến tầng 6, toàn bộ tầng này đều là nhà ăn.
"Em muốn ăn gì." Trần Đạm lấy di động mở menu cho Tạ Minh Tịnh chọn.
Tạ Minh Tịnh nhìn nhanh một lượt, toàn bộ đồ ăn ở đây đều từ một ngàn trở lên, cậu có chút sầu não.
".......Nếu không, chúng ta đi ăn MCDonald đi."
Trần Đạm búng trán cậu một cái, cười nói: "Sao thế, sợ tôi không có tiền à?"
"Không phải, nhưng mà đắt quá....."
"Không sao đâu, có thẻ hội viên mà, toàn bộ đều miễn phí." Trần Đạm quả thật không lừa cậu, Trần gia năm nào cũng chi tiền ở đây không dưới bảy chữ số, tất nhiên trở thành khách VIP, được hưởng rất nhiều phúc lợi, bao gồm việc chơi game, ăn uống miễn phí.
Trần Đạm lôi kéo Tạ Minh Tịnh đến một nhà ăn Trung Quốc cao cấp, trước kia hắn cùng bố mẹ từng tới đây, nhà ăn này nổi tiếng với việc cung cấp thực đơn khác nhau dựa theo mùa, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ tươi sống, rất hợp khẩu vị, lại trang trí cửa hàng đẹp, thích hợp cho các đôi tình nhân đến hẹn hò.
Vào nhà ăn, Trần Đạm lấy ra thẻ VIP, bọn họ được đưa đến phòng riêng.
Phòng rộng rãi thoáng mát, ở trung tâm là một bàn tròn gồm tám ghế, bên trái là một chiếc sô pha rộng, đằng trước có một cái bàn nhỏ, bên phải là một cửa sổ sát đất, nhìn ra rừng trúc nhỏ bên ngoài, vừa mát mẻ vừa thoáng đãng.
Tạ Minh Tịnh chưa từng đến kiểu nhà ăn như thế này, có chút luống cuống, người hầu kéo ghế cho cậu ngồi, thân thể Tạ Minh Tịnh cứng đờ ngồi xuống, không tự nhiên chút nào.
"Phiền mọi người rồi, để chúng tôi ngồi bên này đi." Trần Đạm nhìn ra cậu đang ngượng ngùng, chuyển từ bàn lớn sang bàn tròn nhỏ phía trước, tiện thể ngăn cản ánh mắt của người phục vụ.
Trần Đạm to lớn ngồi đằng trước giúp cậu che chắn, lúc này Tạ Minh Tịnh mới yên tâm trở lại.
Bọn họ lựa chọn đồ ăn, nhà hàng phục vụ theo kiểu Tây, thông thường cứ ăn xong một món mới gọi tiếp món mới, nhưng Trần Đạm lại chủ động gọi một loạt món trong một lần.
Hai mươi phút sau, bàn tròn bày biện mười mấy món ăn trang trí tinh xảo, vì không đủ chỗ nên Trần Đạm nhờ người phục vụ đặt giúp lên ghế sô pha cạnh bàn tròn.
Theo lộ trình thông thường, mỗi khi món mới được đưa lên, người phục vụ phải giới thiệu một đoạn, bao gồm nguyên liệu nấu ăn, kỹ năng nấu nướng, làm nổi bật được độ độc đáo của nhà hàng, nhưng phần này cũng bị Trần Đạm yêu cầu bỏ luôn.
Chờ nhân viên đi hết, Tạ Minh Tịnh cùng Trần Đạm liếc nhau, Trần Đạm thở phào một hơi.
"Mẹ, nếu biết phiền toái vậy đã nghe em đi ăn MCDonald rồi."
Tạ Minh Tịnh cười, bả vai cũng không còn cứng đờ như lúc nãy nữa.
Trần Đạm thấy cậu thả lỏng, tiếp tục trêu: "Haiz, đúng là không nghe lời bà xã thì chỉ có thiệt."
Tạ Minh Tịnh liếc hắn một cái, "Nói linh tinh gì đấy, ai là bà xã của anh?"
"Em."
"Tại sao em phải làm vợ chứ, anh mới là bà xã của em."
"Được được được," Trần Đạm đem đĩa hạt sen đến trước mặt cậu, đánh trống lảng, "Cái này ngon, ăn thử đi."
Ăn xong vài món, môi Tạ Minh Tịnh đỏ hồng, Trần Đạm nhìn mà tâm lại ngứa ngáy, nghiêng người về trước hôn cậu một cái.
Trong miệng Trần Đạm có vị cam rất dễ ngửi, vị thanh thanh ngọt ngọt truyền đến miệng Tạ Minh Tịnh, hòa quyện cùng hương dừa thơm trong khoang miệng cậu.
"Ăn vậy có phải ngon hơn không." Trần Đạm chưa đã cơn thèm, mút môi cậu mấy cái nữa.
"Hừ." Tạ Minh Tịnh trừng mắt liếc hắn, ngồi thẳng dậy chuyên tâm ăn cơm.
Nhưng trong lòng có chút kỳ quái, đồ ăn trong miệng hình như ngon hơn thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com