CHƯƠNG 27: VIDEO TỰ AN ỦI, GIAN DÂM NGOÀI CỔNG CHUNG CƯ (hơi H)
Chủ nhật, Tạ Minh Tịnh ở nhà chăm sóc bà ngoại, buổi sáng ôn tập, buổi chiều chuẩn bị bài, vừa làm bài tập vừa ôn thi, chớp mắt ngoài trời đã trở tối.
Trần Đạm gọi video cho cậu nói chuyện phiếm, Tạ Minh Tịnh vừa tắm rửa xong, cả người còn nhiễm hơi nước, mặc một chiếc áo thun cũ và quần đùi, rõ ràng chỉ là quần áo ở nhà bình thường thôi, trong mắt Trần Đạm lại quyến rũ chết người.
"Tiểu Tịnh, con chó bông em để đâu rồi?" Trần Đạm xuất hiện trên màn hình, góc quay cận mặt càng lộ ra ngũ quan sắc nét.
Tạ Minh Tịnh di chuyển điện thoại, chó bông được cậu đặt trên giường, tối hôm qua cậu còn ôm nó ngủ.
"Đợi tôi tí, cho em xem Sauron." Trần Đạm hưng phấn đứng lên, tay hướng đến tủ, ở góc độ vừa này chỉ nhìn thấy mặt Trần Đạm, hiện tại hắn đứng lên lấy đồ Tạ Minh Tịnh mới phát hiện cả người Trần Đạm đang trần trụi.
"Anh... sao anh không mặc quần áo hả?" Tạ Minh Tịnh rời mắt khỏi màn hình, gương mặt nóng bừng.
"Nóng," Trần Đạm gãi gãi mũi, cố ý đem điện thoại di chuyển xuống dưới, "Có gì phải xấu hổ, đâu phải chưa thấy bao giờ, nhớ chim lớn của ông xã không, chào hỏi nó một cái đi."
"......" Tạ Minh Tịnh mặc kệ hắn.
Trần Đạm lấy đồ xong, nửa người dựa trên đầu giường, đầu gối lên cánh tay, tư thế này làm lộ ra đường cong cơ bắp rắn chắc khiến bao người mê mẩn.
Đáng tiếc, trong đầu người này toàn là màu đen.
"Bảo bối, phòng em có khóa cửa không?"
"Có." Tạ Minh Tịnh gật gật đầu.
"Bé yêu à, cởi quần ra được không?" Trần Đạm ôn nhu dụ dỗ cậu, "Tôi muốn nhìn bướm nhỏ một chút."
Tai Tạ Minh Tịnh phiếm hồng, "Muốn làm gì, hai hôm trước không phải đã làm.... rất nhiều lần sao."
"Chừng đó sao đủ được," Trần Đạm ủy khuất, "Tôi tính rồi, tối hôm trước bắn vào hai lần, sáng hôm qua làm một lần trên giường, một lần trên bàn ăn, ở rạp chiếu phim bú cho em một lần....."
"Đừng nói nữa, đừng nói nữa......." Tạ Minh Tịnh không nghe nổi nữa, "Em cởi, em cởi được chưa."
Trần Đạm cười toe toét, thúc giục: "Bảo bối ngồi lên giường, lấy cái gì đó kê điện thoại lên, tôi muốn nhìn toàn bộ cơ thể em."
-..............................-
Tạ Minh Tịnh đỏ mặt đem một chồng sách lại giường, dùng chúng để dựng di động lên, tiếp đến cậu ngồi lên giường, đối diện camera, chậm rãi cởi quần đùi ở nhà ra.
Trần Đạm nhìn màn hình không chớp mắt, bị cặp chân thon dài làm cho cả người ngứa ngáy khó nhịn, ánh mắt di chuyển đến đùi, Tạ Minh Tịnh đã cởi xong quần lót, hai chân banh rộng, hướng vào camera khoe mép thịt hồng hào phì nộn.
Thật kỳ lạ, rõ là đã địt vài lần, vậy mà lỗ lồn vẫn khít như vậy.
Yết hầu Trần Đạm co rút, đôi mắt nhìn thẳng bé bào ngư trong màn hình, nói: "Bảo bối sờ hạt đậu trước đi."
Tạ Minh Tịnh nghe theo, vạch môi âm hộ, dùng tay mò tìm viên thịt mềm mại, nhưng ấn nửa ngày vẫn không đè lại được, bởi hạt đậu nhỏ cứ trượt khỏi ngón tay cậu, Tạ Minh Tịnh có chút sốt ruột, ngẩng đầu dùng ánh mắt vô tội nhìn Trần Đạm.
"Trơn lắm, không niết được."
Mắt Trần Đạm đỏ bừng, "Địt" một tiếng, miệng đắng lưỡi khô, "Tiểu Tịnh, đừng gấp, em sờ sờ xem trong lồn có nước chưa, nếu có rồi thì cắm luôn vào đi."
Tạ Minh Tịnh đỏ mặt gật đầu, ngón tay trắng nõn sờ xuống, ngón giữa chọc vào miệng bướm, lỗ nhỏ sớm đã ướt nhẹp, đầu ngón tay khều khều mở rộng huyệt thịt, nhờ có mật dịch mà dễ dàng cắm vào trong.
"A....." Tạ Minh Tịnh mềm mại rên rỉ.
Dương vật Trần Đạm lập tức ngạnh lên, hắn nắm lấy tuốt lên xuống, quy đầu chổng về phía màn hình, "Bảo bảo, đều tại em, cặc tôi cứng ngắc rồi, làm sao giờ, muốn nhét vào bướm nhỏ."
Côn thịt thô dài bị Trần Đạm nắm lấy, đầu khấc to như quả trứng, thân cặc dữ tợn, theo động tác của hắn càng có xu hướng nở to lên.
Tạ Minh Tịnh run run, ký ức thân thể đã khắc sâu, hung khí của Trần Đạm như đang ở ngay trước mắt cậu, quy đầu cực đại chọc mở miệng âm hộ, ngay sau đó gậy thịt thô dài lấp đầy hoa huyệt, cọ xát từng tầng mị thịt.
"A....." Tạ Minh Tịnh tưởng tượng Trần Đạm đang ra vào bên trong cơ thể mình, ngón tay cậu bắt đầu thọc vào rút ra nhanh hơn, nhưng mà một ngón tay của cậu sao có thể so được với đồ vật của Trần Đạm được, trong chốc lát Tạ Minh Tịnh không cảm thấy có chút khoái cảm nào, gấp gáp muốn khóc.
"Bảo bảo làm sao vậy?" Trần Đạm cảm giác cảm xúc của cậu không đúng, dừng động tác thủ dâm lại.
"Hu hu......" Tạ Minh Tịnh nức nở, "Tại anh hết, bây giờ em tự sờ không thoải mái chút nào."
Pặc--
Nghe Tạ Minh Tịnh nói vậy, tia lý trí trong đầu Trần Đạm hoàn toàn bị cắt đứt.
Hắn nhanh chóng ngồi dậy, đi đến phòng thay đồ, bắt đầu tìm quần áo, "Tiểu Tịnh, đợi tôi, tôi đến tìm em ngay đây."
"Trần Đạm?" Tạ Minh Tịnh ngừng động tác trong tay, cầm điện thoại, "Trần Đạm, anh định làm gì?"
Chờ lúc Trần Đạm quay lại màn hình, hắn đã ăn mặc chỉnh tề, "Không có gì, bây giờ tôi qua chung cư tìm em, đợi tôi chút, nhanh lắm."
"Không được, muộn lắm rồi, anh đừng........" Nhưng Tạ Minh Tịnh còn chưa kịp nói hết lời, Trần Đạm đã cúp máy.
Tạ Minh Tịnh hoảng hốt buông điện thoại, cậu nghĩ, Trần Đạm chắc không tới tìm mình thật đấy chứ, mất tận gần một tiếng đi lại, hơn nữa, cậu không muốn hắn tới nhà mình, bà ngoại còn đang ở nhà mà, tới làm gì chứ.
Tạ Minh Tịnh nghĩ ngợi, mặt đỏ lựng.
Nửa giờ sau, cậu nhận được điện thoại từ Trần Đạm.
"Tiểu Tịnh, tôi đến cổng chung cư rồi, em xuống dưới được không."
Tạ Minh Tịnh nắm chặt di động, cả người nóng hừng hực, âm thanh lạ lẫm vang lên như không phải của cậu: "Vâng."
Tạ Minh Tịnh ra cửa, đi thẳng xuống cổng chung cư.
Khu chung cư cũ kỹ, thậm chí còn không có đèn đường, phải nhìn theo hướng ngõ hẹp Tạ Minh Tịnh mới định vị được chỗ đứng của Trần Đạm, cậu giống như một con mèo trắng chạy đến trước mặt Trần Đạm, đầu vùi trong lồng ngực hắn.
Trần Đạm vươn hai tay ôm chặt cậu, trên người tràn ngập mùi hương của Tạ Minh Tịnh, là hương dầu gội kết hợp xà phòng, tươi mát tự nhiên.
"Trần Đạm......" Tạ Minh Tịnh ngẩng đầu, nỉ non tên đối phương.
Nhưng vừa mở miệng đã bị hôn, Trần Đạm tham lam gặm cắn bờ môi cậu, đầu lưỡi cường ngạnh thò vào khoang miệng, điên cuồng đoạt lấy từng hơi thở của Tạ Minh Tịnh.
Tay Trần Đạm đè chặt lưng Tạ Minh Tịnh, sờ soạng một lúc rồi lần xuống lớp quần phía dưới đang bao bọc cặp đào mềm mại, bàn tay cách một tầng vải dệt hung hăng xoa bóp cặp mông no căng đầy đặn.
"Ư..... Không được, có người." Tạ Minh Tịnh đẩy nhẹ hắn ra, ngoảnh đầu nhìn quanh, ở dưới bóng đèn lờ mờ, đôi mắt Trần Đạm sáng rực như lửa.
Trần Đạm kéo cậu đến một góc tối, quay lưng lại với ánh đèn, che khuất đi Tạ Minh Tịnh, như vậy không ai có thể nhìn thấy cậu.
"Được rồi, không nhìn thấy nữa." Trần Đạm cười cười, lại lần nữa hôn lên bờ môi cậu.
Thằng anh ở trên hôn dịu dàng, thằng em bên dưới lại cọ ác liệt, dù cách bốn lớp quần nhưng Tạ Minh Tịnh vẫn cảm nhận được nó đang ngạnh lên, cộm đến khó chịu.
Trần Đạm làm nũng đến quen, "Vợ ơi, bảo bối, tôi muốn em, ngày mai đến trường cho tôi chịch được không?"
"Ưm...... Không được, ở trường học sao có thể......."
"Hay bây giờ mình đi thuê phòng?"
"Không được!"
"Vậy chốt trường học."
Tạ Minh Tịnh bị hôn đến choáng váng, cũng không biết đã đáp ứng hắn cái gì, còn chưa kịp nghĩ lại thì Trần Đạm đã đút tay vào trong quần cậu.
Bàn tay không ngừng làm loạn, nhấc chim nhỏ sang một bên, chính xác túm được viên đậu đỏ nằm giữa hai mảnh hoa môi.
"A!" Tạ Minh Tịnh nhẹ rên, mềm nhũn gác đầu lên vai Trần Đạm.
Tay Trần Đạm ấm áp, đầu ngón tay kẹp lấy hột le không ngừng vân vê khiêu khích, Tạ Minh Tịnh bị xoa véo đến bủn rủn cả người, hai chân không tự chủ được căng cứng, Trần Đạm thậm chí còn dùng móng tay bấm nhẹ lên lỗ tiểu của cậu, thấp giọng hỏi: "Chơi nơi này bao giờ chưa?"
"Chưa từng." Tạ Minh Tịnh lắc đầu nguầy nguậy, khóe mắt ướt nước.
"Lần sau dùng một chút được không, tôi muốn nhìn bảo bối đái bằng chỗ này." Trần Đạm thở bên tai Tạ Minh Tịnh, hơi nóng đều phun vào tai cậu.
Tạ Minh Tịnh chỉ vừa nghĩ tới hình ảnh kia đã nóng hết cả người, rất nhanh đã xuất trong tay Trần Đạm.
Cậu cho rằng hắn sẽ dừng lại ở đây, nhưng Trần Đạm lại nhanh chóng đem ngón tay dính đầy dâm dịch cắm vào miệng âm hộ.
Nữ huyệt vừa cao trào nên ướt nhẹp, dễ dàng đút ngón tay vào trong.
"A......" Tạ Minh Tịnh kinh hãi hô một tiếng.
"Thế nào, tôi so với Tiểu Tịnh có phải to hơn, sướng hơn không?"
Trần Đạm an ủi, rải đầy nụ hôn lên gương mặt cậu, tiếp đến lại nhét thêm ngón trỏ vào nữa.
Trong nháy mắt, bụng Tạ Minh Tịnh căng chặt, không dám lộn xộn.
Hai ngón tay không ngừng càn quét trong thân thể cậu, lòng bàn tay hắn có vết chai mỏng chà sát ở bên ngoài miệng lồn, làm cho Tạ Minh Tịnh nứng điên, dâm dịch ùn ùn chảy ra ngoài.
Trần Đạm cắn vành tai cậu, chọc ghẹo: "Tiểu Tịnh sắp gây lũ lụt rồi."
"Đừng nói nữa......" Tạ Minh Tịnh đẩy vai hắn, tiểu huyệt dùng sức rụt lại.
"Bé yêu lại cắn tôi." Trần Đạm hừ một tiếng, ngón tay càng thọc sâu vào trong tìm kiếm, đến khi hắn chạm vào nơi nào đó, Tạ Minh Tịnh phản ứng kịch liệt, Trần Đạm biết mình đã tìm được nơi mẫn cảm của cậu, hai ngón tay liền mãnh liệt tấn công địa phương yếu ớt.
"A....." Tạ Minh Tịnh rên dâm, thân thể kịch liệt nảy lên, một cỗ khoái cảm chạy dọc cơ thể cậu, hai chân cậu banh rộng, lồn co giật liên hồi, bụng nhỏ cũng run run.
Ngay sau đó, một dòng nước phun lên đầu ngón tay Trần Đạm, Tạ Minh Tịnh bị hắn dùng ngón tay làm cho triều phun.
Trần Đạm gắt gao ôm thân thể đang run lẩy bẩy trong lồng ngực, hôn lên môi Tạ Minh Tịnh, chặn lại tiếng rên rỉ thút thít.
Qua một hồi lâu khoái cảm mới vơi đi, Tạ Minh Tịnh chôn mặt ở cổ Trần Đạm, không tin nổi mình lại dâm đãng đến vậy.
Trần Đạm vuốt tóc cậu, nhẹ nhàng dỗ, "Ngoan, đừng thẹn thùng, chỉ là bảo bối thoải mái quá thôi."
"Hừ."
"Tiểu Tịnh, tôi vô cùng yêu em."
"........ Đừng nói nữa." Lúc này Tạ Minh Tịnh mới ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn Trần Đạm, hai má đỏ ửng.
Trần Đạm cúi đầu hôn từ trán xuống cằm cậu.
Vừa lúc đó có cơn gió mùa hạ thổi qua, mang theo hương hoa thơm ngát, bọn họ ôm chặt lấy nhau, chìm đắm trong màn đêm dịu dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com