CHƯƠNG 4: CƯỠNG ÉP XOA HỘT LE ĐẾN CAO TRÀO (hơi h)
Trần Đạm nhìn chằm chằm màn hình không nói được gì, hai mắt cứ đăm đăm quên cả chớp, yếu hầu căng chặt, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn hạ thân của Tạ Minh Tịnh.
Vãi chưởng!
Trần Đạm nghẹn họng nhìn trân trân, sao có thể? Tạ Minh Tịnh rõ ràng là con trai.
Từ từ, Tạ Minh Tịnh là nam đúng không? Hắn trong nháy mắt đơ luôn, thậm chí còn muốn nhắn hỏi bạn bè xem có phải như vậy không.
"Cậu, cậu là con trai đúng không?" Trần Đạm chẳng kịp suy nghĩ, thốt lên luôn.
Tạ Minh Tịnh gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Đúng vậy."
"Vậy cậu, cậu có cả bướm?"
"...... Ừm."
Nếu Trần Đạm có thể nhìn thấy mặt Tạ Minh Tịnh, chắc chắn sẽ phát hiện mặt cậu lúc này đã đỏ bừng như trái cà chua.
Một khoảng im lặng trôi qua, nháy mắt trong não Trần Đạm xuất hiện một loạt hình ảnh kỳ quái, sau khi bình tĩnh lại hắn mới mở miệng.
"Tách lồn ra cho tôi xem."
"....... Cái gì?"
Tạ Minh Tịnh không động đậy. Yêu cầu này làm cậu thấy quá xấu hổ, bình thường cậu rất ít chạm vào bộ vị nữ tính này, ngoại trừ lúc tắm rửa, bây giờ phải lộ nó trước màn hình đã là cực hạn rồi, vậy mà Hồ Sâu còn bắt cậu tách ra.
Trần Đạm thấy cậu chậm chạp không làm gì, đành cố nhẫn nại nắm chặt dương vật đã trướng đau, sục vài cái trong tay, ác độc lớn giọng: "Mau vạch ra!"
"Không được."
"Cái gì?" Trần Đạm tức đến ói máu mà chết, Tạ Minh Tịnh dám cự tuyệt hắn!
Hắn còn chưa kịp phát hỏa, lại nghe thấy Tạ Minh Tịnh nhu nhược nói: "Trừ phi anh tặng tôi hai cái 【pháo mừng】....."
Tầm này đừng nói hai cái pháo mừng, cậu có đòi 200 cái pháo mừng thì Trần Đạm cũng tặng, phải thỏa mãn người anh em của hắn mới là chuyện cấp bách nhất!
Tuy nhiên hành động chủ động đòi phần thưởng này của Tạ Minh Tịnh khiến Trần Đạm cảm thấy cậu thật hèn mọn, càng xác nhận một điều, Tạ Minh Tịnh quả nhiên chính là một kẻ tham lam lười biếng chỉ muốn kiếm tiền nhanh mà bất chấp tất cả.
Ôm thái độ khinh thường này, Trần Đạm tiện tay vứt cho cậu hai cái 【pháo mừng】.
Mới chục phút trôi qua mà Tạ Minh Tịnh đã kiếm được 2000 đồng từ Hồ Sâu. Tiền hưu của bà ngoại cậu một tháng cũng chỉ có 3000, bố mẹ cậu hằng năm gửi phí sinh hoạt cho cậu cũng chỉ đến một vạn, vậy mà người dùng VIP tên Hồ Sâu này lại đem hết tiền sinh hoạt tặng cho cậu.
Rồi Tạ Minh Tịnh lập tức tự phủ nhận: Ở "Dụ hoặc" này mọi người không giống mình, họ có tiền nên mới đến đây để xem và tặng quà, còn mình là chủ phòng, người dùng Hồ Sâu này cũng tiêu tiền để mình thỏa mãn nhu cầu cho hắn, coi như có qua có lại.
Sau khi củng cố tư tưởng một lần, Tạ Minh Tịnh hít thở sâu một hơi, tay lần xuống khe nhỏ phía dưới, sờ lên hai mép thịt mập mạp, dùng ngón trỏ và ngón giữa đem môi âm hộ bẻ ra.
Màn hình kéo lại gần, Trần Đạm nhìn không chớp mắt, đó là một đóa hoa hoàn chỉnh, môi lồn bị bẻ đôi lộ ra cảnh sắc mê hồn bên trong, hắn đoán nơi này của cậu chưa từng bị dùng qua, vô cùng non nớt và chặt khít.
Cánh tay Trần Đạm nổi đầy gân xanh, không ngừng thở hổn hển, một bên hung dữ nhìn chằm chằm địa phương bí ẩn của Tạ Minh Tịnh, một bên tuốt lộng côn thịt thô to.
Dương vật của hắn phát triển rất tốt, kích cỡ lớn, chiều dài đáng để kiêu ngạo, bởi vì chưa từng quan hệ tình dục nên cũng rất sạch sẽ trắng trẻo.
Giờ phút này, Trần Đạm cực kỳ khát khao đem người huynh đệ trong sạch suốt mười mấy năm qua cắm vào cái lồn nho nhỏ kia.
"Đừng đứng không thế, mau sờ hột le đi." Trần Đạm chỉ huy lưu loát, thuận tiện dùng ngón cái cọ xát quy đầu nhằm tăng khoái cảm.
"Tôi, tôi không tìm thấy...." Tạ Minh Tịnh khóc không ra nước mắt. Bình thường cậu cũng không có chạm vào, làm sao tìm được hột le mà hắn nói chứ.
Trần Đạm hoàn toàn cạn lời, nếu trước kia hắn thấy Tạ Minh Tịnh là học bá, thì giờ đây thật sự ngốc vô cùng, đến chính điểm sung sướng nhất trên cơ thể mình mà còn không biết ở đâu.
Đúng là không có người dạy thì cũng không trông mong gì ở cậu được, Trần Đạm đành phải từng bước chỉ dẫn Tạ Minh Tịnh, "Bẻ môi âm hộ ra, ở phía trên bên trong có một viên thịt nhô lên, nó khá nhỏ thôi, cậu tìm thử xem."
Tạ Minh Tịnh dựa theo lời nói của Trần Đạm, bắt đầu mò mẫm hai mép thịt tìm kiếm "viên thịt nhỏ" kia, sau một lúc ngón tay cuối cùng cũng đè đến một viên trồi lên, "Hình như tôi tìm được rồi."
"Tốt, cậu day day nó đi," Trần Đạm trợn trắng mắt, "Đừng day mạnh quá, tìm góc nào xoa thấy thoải mái nhất thì xoa."
Tạ Minh Tịnh không biết cách nào để làm chính mình thoải mái, cậu rất ít thủ dâm, sáng sớm nếu có "chào cờ" thì cũng để yên cho nó tự xuống, bởi vì cậu thật sự chán ghét thân thể của mình.
Nhưng người xem này đã chuyển cho mình nhiều tiền vậy rồi, Tạ Minh Tịnh đành phải thử vuốt ve nhiều góc độ khác nhau kích thích hột le hồng hồng.
Cậu day day nhẹ vài phút, ngón tay đã mỏi mà vẫn chưa thấy thoải mái đâu, nhưng không thấy Trần Đạm kêu ngừng, cậu chỉ có thể tiếp tục, tập trung xoa xoa một lát nữa, cuối cùng bướm nộn cũng dâng lên một tia khoái cảm như dòng điện lan ra khắp người.
"A....." Tạ Minh Tịnh nhịn không được rên rỉ, bụng cùng đùi căng cứng, khoái cảm toàn thân đều hội tụ ở chỗ đó, kích thích khiến hai chân run rẩy không ngừng, nhanh chóng cao trào lần đầu tiên bằng hột le.
Khoái cảm tấn công liên tiếp, thân thể trắng nõn nhiễm một màu hồng phấn, khiến Trần Đạm nóng lên, hắn dùng sức tuốt tuốt dương vật dữ tợn đầy gân xanh, tay ngày một nhanh hơn, lỗ nhỏ trên đầu cặc nháy mắt rỉ ra ít dịch trắng, hắn gầm nhẹ một tiếng, vui sướng mà bắn ra.
Phát tiết xong hai người đều ngẩn ngơ, Tạ Minh Tịnh vừa bị nỗi thẹn thùng bao phủ, vừa chán ghét chính bản thân mình.
Mình thật hèn hạ, dám lộ thân thể dị dạng cho người xa lạ xem, đã vậy lại còn lên đỉnh....
Trần Đạm sau khi xuất tinh thì hoảng hốt, không tin chính mình lại bắn tinh chỉ vì xem bướm của Tạ Minh Tịnh.
Mẹ kiếp, đó là Tạ Minh Tịnh đấy! Mình ghét nhất học bá, sao lại có thể có dục vọng với cậu ta được!
Hai người trong lòng đầy tâm sự, Tạ Minh Tịnh quyết định dừng ở đây, giờ cũng đã khuya, ngày mai cậu còn phải đi học sớm để lấy đề trên văn phòng giáo viên.
"Cái kia, hôm nay muộn rồi, nếu không còn gì nói thì tôi kết thúc phát sóng trực tiếp nhé."
"A?" Trần Đạm khôi phục lý trí, nhìn thời gian, chưa gì đã 12 giờ đêm, "Được, à, cậu vẫn là học sinh, vậy ngày mai có còn phát sóng trực tiếp không?"
"Có, hầu như ngày nào cũng sẽ online."
"Cậu muốn dựa vào ứng dụng này kiếm bao nhiêu tiền thế?" Trần Đạm nghe cậu nói mai còn phát sóng tiếp, không hiểu vì sao trong lòng có chút khó chịu.
Đối mặt với vấn đề của Trần Đạm, Tạ Minh Tịnh nghĩ nghĩ, rồi thấp thỏm mở miệng: "Đại khái, khoảng 7000 đồng."
"Nhiều hay ít hơn?"
"Tầm.... 6000 cũng được."
Địt, trong lòng Trần Đạm dâng lên một nỗi tức giận, Tạ Minh Tịnh rốt cuộc có lòng tự trọng hay không, chỉ vì 7000 đồng mà có thể cởi sạch quần áo trước mặt người lạ, lại còn cho người ta đùa bỡn cơ thể, còn có thể nào hạ tiện hơn nữa không?
Càng nghĩ càng giận, tưởng tượng đến cảnh Tạ Minh Tịnh muốn phát sóng trực tiếp cho người khác xem, Trần Đạm không thể chịu nổi. "Khụ, hay là thế này, để chế độ phòng riêng một tháng đi, mỗi một giờ tôi trả cho cậu 500 đồng tiền thưởng, cậu không cần phải phục vụ người khác nữa."
Không sai, cậu ta chỉ được phép lấy lòng một mình hắn thôi!
//
wattpad: yangdangdingu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com